Yêu Muộn

Chương 30

Ở đầu dây bên kia, đối phương đột nhiên cúp ngang điện thoại của Mạnh Thục Viên, trong ống nghe chỉ còn tiếng tút tút dài đơn điện. Từ trước đến nay bà luôn là người cúp điện thoại của người khác, từ lúc nào lại để cho người khác tuỳ tiện cúp ngang điện thoại của bà. Bà tức anh ách gọi điện thoại ngay cho đứa con trai yêu quý của mình.

“Con trai, con phải nói cho má mi biết, gần đây Louis đang bận rộn chuyện gì? Chẳng lẽ những tin lá cải gần đây trên báo chí đều là thật sao?”

Phương Trạm Hoành đang ôm ấp người đẹp, vừa nghe mẹ nói như vậy, liền vội vã đẩy người đẹp ra, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nói bằng giọng tằng hắng.

“Má mi ơi, sao hôm nay mẹ lại tức giận như vậy chứ? Đứa nào ăn gan hùm hổ bá rồi chọc giận má mi thân yêu của con vậy? Mẹ nói cho con biết đứa đó là ai, con lập tức tính sổ nó thay mẹ. E hèm, mẹ hỏi chuyện của Louis à. Ưm. Dạo này công việc của anh ấy có chút rắc rối, những tin lá cải trên báo đều là vui đùa thôi mà mẹ, mẹ đừng có tin nha.”

“Cho dù là vui đùa đi nữa, thì cũng phải tìm đứa con gái nào tốt một chút. Lúc nãy mẹ gọi điện thoại sang nhà Louis, đứa con gái đó đúng là chẳng lễ phép chút nào cả.” Mạnh Thục Viên nhớ lại người kia dám mắng bà là con chó con mèo thì cổ họng ghẹn lại, khó chịu như bị mắc xương.

“Không phải chứ, má mi, mẹ có nghe nhầm không vậy? Bác sĩ Diệp là một người rất lễ phép mà.” Phương Trạm Hoàn biết từ sau khi dì Lưu đi, điện thoại trong nhà họ Mạnh đều do Diệp Giai Ngưng nhận.

“Bác sĩ Diệp sao? Con nói cô gái kia là bác sĩ à? Anh họ của con bị bệnh hả? Không phải anh họ con luôn mời bác sĩ Phó sao? Sao giờ bác sĩ lại đổi thành họ Diệp rồi?”

Lúc này Phương Trạm Hoành mới biết mình hớ miệng rồi, vội nói với bà: “Mẹ à, anh họ đã lớn như vậy rồi, anh ấy thích mời bác sĩ nào thì bác sĩ đó. Bác sĩ Phó chuyên về nội khoa, còn bác sĩ Diệp đó, là chuyên về ngoại khoa mà.”

Mạnh Thục Viên cúp điện thoại, trong lòng đầy nghi ngờ. Không cần biết là ai, một khi đã xúc phạm đến uy phong của bà, bà nhất định phải nhúng tay là giải quyết chuyện này. Hơn nữa, đứa cháu trai luôn làm người khác lo lắng này, lần trước chẳng thèm tham gia buổi tiệc giao lưu. Sau này, bà gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho nó, mà nó chẳng thèm nhận lấy cuộc nào.

Tống Hồng cúp điện thoại, bĩu môi trút giận với không khí. Từ lúc nào cô ta lại rớt giá nhanh như vậy chứ, từ danh hiệu “bà Mạnh” được báo chí viết rớt thành “người giúp việc” rồi.

Diệp Giai Ngưng thấy cô ta cúp điện thoại, rồi mới đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa đối diện cô ta, nói: “Cuộc điện thoại lúc nãy cô nhận có phải là một giọng nói rất dễ nghe của một người phụ nữ không?”

“Cô cũng từng nhận được sao?” Tống Hồng vừa cầm gương dặm lại lớp trang điểm, vừa rầu rĩ hỏi cô.

“Đúng vậy đó. Lúc tôi vừa chuyển đến đây chưa lâu, có một người phụ nữ gọi điện đến tìm Mạnh Phi Phàm, nói là đã gọi cho anh ta rất nhiều lần, nhưng anh ta cứ mặc kệ.”

“Đúng đúng đúng, lúc nãy cô ta cũng nói với tôi như vậy. Sau đó thì sao?” Tống Hồng vội vã bỏ cái gương xuống, nhìn chằm chằm cô với vẻ tò mò.

“Sau đó thì, cô ta còn gọi tôi là người giúp việc.” Diệp Giai Ngưng mở hai tay ra, mỉm cười.

“Ồ, thì ra người giúp việc mà cô ta nói là cô à. Vậy tôi yên tâm rồi.” Tống Hồng nhìn mái tóc hất về phía sau, cột thành đuôi ngựa, và cách ăn mặc giản dị của Diệp Giai Ngưng, càng nhìn càng thấy giống người giúp việc, liền bật cười “xì” một tiếng.

“Sao vậy?” Cô ta cười như vậy, làm cho Diệp Giai Ngưng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Tống Hồng cứ tiếp tục công việ cầm gương dặm lại lớp trang điểm của mình.

“Đúng rồi, Tồng Hồng này, lúc nãy tôi đã tốn rất nhiều công sức để khuyên chú Mạnh rồi. Anh ta cũng đồng ý cách chữa trị của tôi rồi. Này, bản này là của cô, cô nghiên cứu cho kỹ đi, rồi chuẩn bị.”

Tống Hồng vừa nghe cô nói Mạnh Phi Phàm đã đồng ý rồi, cô ta liền vui vẻ bỏ cái gương xuống, giật lấy quyển in cách chữa trị, mừng ra mặt lật xem, giọng nói đầy khoe khoang: “Ồ! Không ngờ cô cũng chuyên nghiệp như vậy.” Cô ta lật xem cách chữa trị PPT, có hình ảnh minh hoạ, đọc cũng dễ hiểu. “Anh ấy có nói khi nào bắt đầu chữa trị không?”

“Tống Hồng à, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Anh ta vẫn còn tình cảm sâu nặng với người vợ trước đó.” Diệp Giai Ngưng có lòng nhắc nhở cô ta.

“Bác sĩ Diệp, tôi hỏi khi nào thì bắt đầu chữa trị?” Tống Hồng đặt quyển in cách chữa trị trong tay xuống, bĩu môi, rồi nói một câu: “Lúc trước anh ấy yêu ai, mắc mớ gì đến tôi. Tôi chỉ biết bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ cố gắng bắt lấy trái tim của anh ấy. Có người đàn ông nào mà không có quá khứ? Chỉ cần bây giờ trong lòng anh ấy chỉ nghĩ đến mình là được rồi.”

“Anh ta nói có thể bắt đầu từ ngày mai.” Diệp Giai Ngưng trả lời. Thứ tư tưởng “mặc kệ quá khứ” của Tống Hồng, sao chính cô lại không làm được nhỉ? Lần trước gặp Nam Hạo, cô vẫn không thể rủ bỏ lòng tự trọng nhỏ bé kia, còn tỏ ra lúng túng trước mặt anh. Còn nữa, lúc mình gặp Mạnh Phi Phàm, cảm xúc trong lòng dường như trở nên có chút phức tạp là sao nhỉ?

Tống Hồng nghe cô nói đến vợ trước gì đó, trong lòng tự dưng thấy khó chịu, nhưng khi nghe cô nói ngày mai bắt đầu chữa trị, thì tâm trạng lại tốt hẳn lên.

“Ối trời, sao lại gấp như vậy chứ. Người ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng mà.” Cô ta mừng ra mặt. Xem ra Mạnh Phi Phàm cũng có ý gì đó với cô ta nha. Nếu không tại sao Diệp Giai Ngưng vừa đề ra ý kiến, anh ấy lại đồng ý ngay chứ. Không những là đồng ý, mà còn nói phải bắt đầu từ ngày mai.

“Đúng rồi, cô là bác sĩ tâm lý của anh ấy, cô có biết sở thích của anh ấy không?”

“Sở thích của anh ta à, cái đó, đúng rồi, anh ta khen nước hoa của cô rất thơm, hình săm con bướm cũng rất đẹp đó.” Cô vừa nói lời đó ra khỏi miệng, đầu lưỡi chua xót đến nỗi sắp líu lại.

Tống Hồng mở cờ trong bụng. Cuối cùng mùa xuân tiền của cũng đến rồi. Người đàn ông tiền tệ đẹp trai, anh chờ em nhá.

—————————-

Diệp Giai Ngưng đứng trên ban công lầu hai, nhìn về phía biển, cảm xúc cuộn trào. Ở phía xa xa, mặt biển trong màn đêm mất đi vẻ tĩnh lặng yên bình của ban ngày, tối nay nước biển dậy sóng, những bọt sóng cuốn trôi những cánh hoa, đánh mạnh vào trong những tảng đá.

Cô quay người lại, nghiêng đầu một góc bốn mươi lăm độ, nhìn về phía căn phòng chính trên lầu ba ở hướng đông nam. Không biết từ lúc nào, ánh đèn sáng rực rỡ bên trong căn phòng đã được thay bằng ánh đèn dịu nhẹ, trong lòng nghĩ rằng chắn bọn họ đang tiến hành rất thuận lợi nhỉ. Trong giây phút cô cúi đầu, làn gió biển thổi qua cuốn đi giọt nước mắt đang chảy xuống của cô.

Trời ạ! Rốt cuộc chuyện này là sao đây? Cô cố gắng hít thở thật sâu. Anh ta cuối cùng cũng bắt đầu đợt chữa trị đầu tiên như cô mong muốn rồi, cô chờ thêm một chút nữa là có thể đi đến phòng làm việc của anh ta tìm hợp đồng chuyển nhượng “Đông Phương Vận”. Nhưng mà, cô chợt nhận ra cảm xúc tối nay của chính mình có gì đó kỳ lạ.

Năm đó, Tống Diễm cướp đi Nam Hạo từ cô. Bây giờ, Tống Hồng lại có lý do chính đáng ở bên cạnh Mạnh Phi Phàm. Tại sao những người đàn ông cô yêu thích, lại gặp phải hai chị em họ chứ?

Cô yêu thích Mạnh Phi Phàm sao? Cô lại còn dùng hai chữ “yêu thích” nữa chứ! Cô quay người lại trong cảm xúc rối bời, nhìn về phía biển. Gió biển thổi tạt vào mặt, mang theo mùi vị mặn chát. Cô có một phát hiện đầy kinh ngạc về chính mình của đêm nay. Bắt đầu từ khi nào, cô đã để Mạnh biến thái đi vào trái tim của cô rồi?

Đáng tiếc, khi cô vừa nhận ra điều này, anh lại đang ở bên người con gái khác rồi. Mà người đẩy anh cho người con gái khác lại chính là mình! Chẳng lẽ đây là số phận sao?

Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, nhìn giờ.

Đã hơn nửa tiếng trôi qua rồi, nếu không nắm bắt cơ hội đến phòng làm việc tìm hợp đồng chuyển nhượng “Đông Phương Vận”, sợ rằng sau này sẽ khó có được cơ hội giống như vậy.

Không thể chậm trễ nữa! Lúc cô quay người lại vô tình nhìn thấy ánh sáng ở trong căn phòng trên lầu ba vẫn dịu nhẹ như thế.

Cô quay trở về phòng, ngồi im một lát, cho đến khi ổn định lại cảm xúc của mình, mới đi ra khỏi phòng. Cô lúc đắn đo nên đi bằng thang máy hay thang bộ, thì hai chân đã tự động bước lên thang bộ đi đến lầu ba.

Chưa đến lầu ba, thì cô nghe thấy có tiếng người đang trách móc. Giọng nói này nghe rất quen.

Sắp mười giờ rồi, ai vậy nhỉ?

Cô rón rén đi lên lầu ba, vừa thò đầu ra thì thấy dì Lưu đi với một người phụ nữ tóc ngắn ăn mặt thời thượng đang đứng trước cửa phòng của Mạnh Phi Phàm.

Ánh đèn từ phòng ngủ hắc ra chiếu thẳng vào người phụ nữ tóc ngắn kia. Nhìn từ phía đằng xa, chỉ nhìn thấy trên người phụ nữ đó mặc một bộ váy dài đến đầu gối, tay còn cầm một cái ví màu nâu nhạt. Nhìn nghiêng một bên mặt có thể đoán ra, người phụ nữ đó chắc phải hơn ba mươi mấy tuổi. Chẳng lẽ, vợ trước của anh ta trở về à!

Trên thế giới này chắc không có chuyện trùng hợp đến vậy nhỉ! Hôm qua anh ta nói, ngày sinh nhật hôm đó anh ta đã vứt hết mọi nhớ nhung chờ đợi suốt bốn năm với người vợ trước rồi. Chẳng lẽ, vợ trước của anh ta nghe thấy lời cầu xin nên quay về sao?

Những dòng suy nghĩ hỗn độn trong Diệp Giai Ngưng cứ trồi lên ụp xuống, cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm người phụ nữ đó. Vừa đúng lúc, dì Lưu quay đầu nhìn thấy cô. Dì Lưu nhìn cô bằng vẻ mặt lo lắng mấp máy môi, ý bảo cô xuống dưới đi.

Nhưng Diệp Giai Ngưng lại không hiểu ý của bà, ngược lại còn tò mò đi về phía bà, nhỏ tiếng gọi bà một tiếng: “Dì Lưu về rồi à.”

Ngay lập tức dì Lưu nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc ngăn cô không mở miệng nói tiếp. Diệp Giai Ngưng à, cháu có biết không hả, người phụ nữ đứng trước mặt chỉ đích danh tìm cháu đó! Nhưng mà, bà không dám nói ra, sợ người phụ nữ đứng trước mặt nghe thấy.

Diệp Giai Ngưng vừa chào hỏi dì Lưu xong, thì nghe thấy tiếng nói tao nhã của người phụ nữ đứng trước mặt, nhưng lại lớn tiếng nói bằng một giọng gia trưởng uy nghiêm ới người ở trong phòng ngủ: “Cô là ai hả? Quan hệ của tôi với Phi Phàm còn thân thiết hơn cô nữa đó.”

Cô nhìn vào trong phòng ngủ, chỉ thấy một góc giường, nhưng nó đủ để cô phải đỏ mặt tía tai rồi. Ở bên chiếc giường lớn, quần áo rơi rải trên đất.

Mí mắt cô giật vài cái, trong lòng chua xót, ngẩng đầu lên nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy Tống Hồng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh màu hồng nhạt, hai cánh tay của cô ta đang ôm chặt lấy cổ của Mạnh Phi Phàm, nói với người phụ nữ đứng trước cửa bằng giọng khiêu khích: “Chị không tự nhìn lại mình đi, nhan sắc đã tàn tạt héo ú rồi, còn không biết xấu hổ mà cướp Phi Phàm của tôi hả?”

Người phụ nữ kia chỉ hừ một tiếng rồi cười, nói với Mạnh Phi Phàm đang ngồi im lặng kia: “Mắt anh có vấn đề à? Người phụ nữ kiêu căng như vậy anh cũng thích hả? Frank nói cô ta là bác sĩ, tôi thấy cô ta chỉ là thứ gái đứng đường mà thôi.”

“Bà nói ai là gái đứng đường hả? Cả nhà bà mới đứng đường đó.” Tống Hồng ghét nhất người khác nói cô ta như vậy, trong phút chốc cô ta lỡ miệng, nói toạc ra, không thèm để ý đến hình tượng của mình.

“Câm miệng, sao cô có thể thiếu tôn trọng cô của tôi đến vậy chứ.” Cuối cùng Mạnh Phi Phàm cũng mở miệng quát một tiếng.

Cô ư? Người phụ nữ trông trẻ tuổi như vậy, thế mà lại là cô của anh ư? Tống Hồng há hốc mồm nhìn Mạnh Thục Viên vài lần, rồi lại không thể tin được quay đầu, chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm Mạnh Phi Phàm.
Bình Luận (0)
Comment