Dịch: Thanh Dạ
Về nhà hả? Diệp Giai Ngưng sợ hết hồn, ông Mạnh xấu xa nóng tính này từ lúc nào lại nở nụ cười dịu dàng thân thiết như thế nhỉ?
Còn Nam Hạo lại đứng bên cạnh cô, cất tiếng nói ngờ vực: “Anh Mạnh vẫn khoẻ chứ. Sao anh không ở nhà với người đẹp Tống Hồng, đến đây quấy phá gì
đây?” Nói xong, anh ta nhướng mày nhìn thẳng Mạnh Phi Phàm, trong ánh
mắt đầy vẻ khiêu khích.
Ai ngờ Mạnh Phi Phàm chẳng nhìn nhìn ta, ánh mắt đi ngang qua người anh
ta, nhìn Diệp Giai Ngưng đang ngồi ở phía sau: “Giai Giai ngoan, bạn
“đèn đỏ” của em đang đến, tại sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi?”
Trong giọng nói của anh có trách móc, có đau lòng, còn có sự dịu dàng
chết người.
A~~ Giọng điệu gì đây? Diệp Giai Ngưng HOLE không nổi rồi. Anh ta đến đây lúc này, chỉ để nói câu đó thôi sao?
Mặt của Nam Hạo càng đanh lại, bạn “đèn đỏ” đến anh ta cũng biết? Quan hệ
của hai người đó rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi? Ngọn lửa ghen
tuông đang cháy hừng hực trong lòng anh ta, ánh mắt nhìn Mạnh Phi Phàm
như muốn đốt cháy Mạnh Phi Phàm vậy.
Trong lúc Diệp Giai Ngưng ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy ngọn lửa hừng hực
đó trong mắt Nam Hạo. Trời ơi! Hai người đàn ông này đừng có đánh nhau ở chỗ này nha. Trong lúc hoảng hốt, cô vội vàng đứng dậy, đi ngang qua
người Nam Hạo, đi đến trước mặt Mạnh Phi Phàm. Hôm nay chắc chắn anh ta
lại phát bệnh rồi, nếu không tại sao lại nói nhảm như vậy chứ!
Cô đưa tay ra, nhón chân lên, rờ trán của Mạnh Phi Phàm, cau mày nói: “Anh Mạnh này, trán của anh hơi nóng rồi đó, anh nên về nhà uống thuốc đi.”
Mạnh Phi Phàm tiện thể nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt trong lòng bàn tay
của mình, làm nũng: “Giai Giai ơi, em đi mua thuốc cho anh đi.”
Đôi lông mày tuấn tú của Nam Hạo nhíu chặt lại, một người đàn ông hơn ba
bốn chục tuổi, mà còn giở giọng làm nũng như trẻ con, nhìn là biết làm
bộ làm tịch rồi! Cũng chỉ có người suy nghĩ đơn giản như Diệp Giai Ngưng mới tin thôi!
Anh ta đang đứng ở đây căm tức nghĩ thế, nhưng khi vừa quay đầu, liền nhìn
thấy ông chú già nào đó đã kéo tay cô gái ngốc kia ra khỏi phòng trà.
Anh ta nện một đấm xuống chiếc bàn làm bằng gỗ hồ đào, ngồi tại chỗ với
gương mặt hậm hực.
Được lắm! Mạnh Phi Phàm, anh dám cướp người phụ nữ của tôi ngay trước mắt tôi như vậy, chúng ta cứ chờ xem!
Mạnh Phi Phàm ngang ngược kéo Diệp Giai Ngưng đi một mạch đến chiếc Maybach, sau khi đóng cửa xe, cô mở to hai mắt, không dám nổi giận với anh, chỉ
hậm hực ngồi đó. “Anh Mạnh à, tôi chỉ đồng ý cùng chữa trị với anh thôi. Nhưng anh lại can thiệp vào chuyện riêng của tôi, anh lo hơi bị nhiều
rồi đó?”
Còn Mạnh Phi Phàm chẳng hề tức giận, chỉ nhìn cô mỉm cười: “Bác sĩ Diệp à,
bác sĩ không cảm thấy lúc nãy tôi đã đến giải cứu cô kịp thời à? Vì cô,
mặt mũi của tôi đều mất sạch hết rồi. Haizz, giả vời đáng yêu, đúng là
không phải sở trường của tôi mà.”
Cô chợt nghĩ đến vẻ mặt nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục, nhưng vẫn cố gắng
diễn của người nào đó, liền bật một tiếng cười “khì khì”.
“Mà sao anh biết tôi ở đây hả? Sao anh biết tôi đang đi với anh ấy hả?” Cô tò mò hỏi anh.
“Chẳng phải dì Lưu đưa cho cô một chiếc điện thoại có định vị GPS à.” Anh bĩu môi nhìn túi xách của cô.
Cô lấy một chiếc điện thoại xinh xắn lung linh từ trong túi ra, trên đó
hiện lên N cuộc gọi nhỡ. Lướt màn hình, điện thoại nào cũng có mật khẩu, mà Mạnh biến thái lại thích nhất số: 888.
Chẳng lẽ chiếc điện thoại này bán đứng cô sao?
Cô hậm hực nắm chiếc điện thoại, giả vờ cười hỏi: “Vậy sao anh biết tôi đang đi với anh ấy hả?”
“Chẳng phải chúng ta đã thoả thuận tối nay sẽ bắt đầu áp dụng kế hoạch chữa
trị à. Tôi về sớm, lại không thấy cô. Mà cô trước giờ không bao giờ ra
ngoài một mình, tôi lo lắng cho cô thôi. Nhưng mà, hôm nay cậu ta tìm cô có chuyện gì vậy?” Anh cố ý nói một đằng hỏi một nẻo. Anh mới không nói cho cô biết, anh dùng mỹ nam kế, mới lấy được số ghế mà cô đang ngồi từ lễ tân trong quán trà xinh xắn đó.
Diệp Giai Ngưng do dự một hồi, cô biết rõ anh đã bắt gặp cảnh khi nãy, nếu
trả lời qua loa cho có lệ thì có vẻ không hay lắm, cho nên đành nói
thẳng: “Nam Hạo là bạn trai trước của tôi, hôm nay anh ấy đến tìm tôi đề nghị nối lại tình xưa.”
“Vậy cô trả lời như thế nào?” Đuôi lông mày của anh nhếch lên, trừng mắt
nhìn cô, hơi lên giọng. Trong giọng nói đầy bá đạo, nhưng ẩn trong đó có chút căng thẳng. Chậc! Đây coi như lần đầu tiên trải qua chuyện này,
được chưa! Lông mày của anh hơi nhíu lại.
“Tôi, tôi cảm thấy có chút bối rối, không biết nên trả lời anh ấy như thế nào.” Cô cúi đầu, nói thật lòng mình.
“Không cho phép em đồng ý.” Anh không nghĩ ngợi gì, nói ngay, trong giọng nói
lại có chút ghen tuông. Vừa dút lời, bầu không khí trong xe đột ngột
thay đổi, anh đạp mạnh vào chân ga chạy thẳng ra ngoài.
Chiếc Maybach chạy nhanh như chớp xuyên qua màn đêm, chạy thẳng một mạch lên
núi Thanh Khê. Đi vào đường lớn trên núi Thanh Khê, tốc độ của xe lại
tăng lên, cảnh vật bên ngoài thụt lùi cực nhanh. Diệp Giai Ngưng lúc đầu rất sợ, sau đó quyết định nhắm mắt lại, cảm giác chạy nhanh như chớp
cũng rất tuyệt.
Tiếng thắng xe chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trên đỉnh núi, xe cuối cùng cũng
dừng lại ở biệt thự trên đỉnh núi. Mạnh Phi Phàm xuống xe, mở cửa ghế
phụ của chiếc Maybach, ôm Diệp Giai Ngưng xuống đi thẳng lên phòng ngủ ở lầu ba.
Diệp Giai Ngưng hoảng hốt kêu lớn, trong lúc hấp tấp vội vã hút một hơi, cả
người rơi vào một cái ôm cường tráng và nóng bỏng, hơi thở mạnh mẽ của
người đàn ông phà đến.
Một tiếng “ầm”, đóng cửa phòng ngủ thật mạnh. Cô còn chưa kịp mở miệng, thì Mạnh Phi Phàm đã đặt cô trên chiếc giường lớn mềm mại, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp từ tính còn có một chút mập mờ trong đó: “Giai Giai à, anh đợi không nổi nữa rồi, chúng ta bắt đầu chữa trị nhé.”
Diệp Giai Ngưng ngồi ngơ ngác một giây, không ngờ anh lại gấp gáp đưa ra yêu cầu trị liệu như vậy. Trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch, còn cái
miệng thì đang bị anh cắn, động tác có chút hung ác có chút mạnh bạo
cũng có chút nóng vội, giống như ham muốn đã đèn nén nhiều năm muốn giải phóng ngay.
Cả người cô hơi run lên. Mạnh Phi Phàm mặc kệ phản ứng của cô, đưa tay
nâng nhẹ gương mặt của cô lên, buộc cô phải mở cánh môi hồng quyến rũ
kia ra, đánh thẳng vào càn quét những ngọt ngào của cô.
Cô không thể nào đón nhận được đợt tấn công như gió bão của anh, tim đập
loạn nhịp, một trái tim nóng bỏng đang đập mạnh, cô nâng hai tay lên
theo bản năng ôm lấy eo của Mạnh Phi Phàm, ham muốn nào đó đang ẩn nấp
trong trái tim nhỏ bé cũng được anh nhóm lửa, nhanh chóng bốc cháy, cháy đến hai má cô đỏ ửng, hai mắt mơ màng.
“Anh Mạnh à….” Cô vừa mở miệng, thì tiếng nói bá đạo của anh lập tức chặn
lại: “Gọi anh là chú.” Sống lưng cô cứng đờ, đổ mồ hôi hột. Anh nói
tiếng chú còn mang theo ham muốn, âm cuối trùng xuống, còn hơi lên
giọng, vô cùng quyến rũ.
“Mau gọi đi, cục cưng, anh hơi có cảm giác rồi đó.” Anh gấp gáp nói thế, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của cô. Trong ánh mắt của anh đang có lửa
cháy hừng hực, cứ như phải ăn sạch cô mới được.
Diệp Giai Ngưng bật cười, vấn đề sinh lý của anh, cô thừa nhận cô có một
phần trách nhiệm. Nếu cô đã đồng ý sử dụng mọi cách mà anh yêu cầu để
phối hợp chữa trị cho anh, vậy thì đành phải nhắm mắt lại nghe theo vậy, ở bên tai cất một tiếng gọi nhỏ: “Chú~”
Tiếng nói dịu dàng, giòn giã, tiếng gọi làm cho xương cốt của Mạnh Phi Phàm
muốn rã ra. Hô hấp dồn dập, chỉ cảm thấy máu cả người đang sôi sùng sục. Anh ôm cô, nỉ non: “Đúng rồi, cưng à, gọi như vậy, anh rất thích.”
“Anh có cảm giác chưa vậy?” Hai tay cô ôm eo anh, vỗ nhẹ vào lưng anh, hỏi khẽ.
“Có một chút rồi. Em gọi “chú” thêm vài lần đi, được không?” Anh hôn lên
cái cổ đẹp đẽ của cô, rồi gặm nhắm sau gáy. Trong lúc mơ màng, anh chỉ
biết mình thích cảm giác gặm nhẹ này, như vậy anh mới cảm thấy dễ chịu.
Diệp Giai Ngưng đành phải làm theo yêu cầu của anh, ở bên tai của anh, gọi khẽ bằng giọng dịu dàng: “Chú~”
Mạnh Phi Phàm một lần nữa cảm thấy chỗ nào đó đang truyền đến từng đợt co
giật do phấn khích. Anh nắm chặt lấy tay cô, để lên nơi nóng bừng nào
đó: “Cưng à, anh rất cần em, vô cùng cần em.”
Trong phòng ngủ tối đen như mực, anh trùng giọng xuống, tiếng nói thầm thì
vang vọng khắp phòng. Diệp Giai Ngưng cảm thấy mình sắp sửa chìm vào
tiếng nói mê hoặc đó của anh.
Bất chợt, ngón tay của cô chạm vào nơi nóng bừng nào đó, sau đó lòng bàn
tay đặt trên đó, bàn tay trắng nõn bao bọc núi lửa nóng bừng kia. Ngón
tay, bàn tay cảm thấy từng đợt run rẩy, sau đó là một loạt xao động
truyền đến bàn tay, cổ tay, rồi thẳng đến cánh tay, sau đó đánh thẳng
vào trái tim nhỏ bé của cô làm cho nó run theo.
Tự nhủ mình đã đồng ý phối hợp chữa trị cùng anh, đạo đức gì đó đều vứt
sạch rồi. Cô lớn như vậy rồi, chỉ học một số kiến thức phổ cập ở trường
đại học và khoa tâm lý thôi.
Chưa bao giờ nghỉ đến, có một ngày, cô phải đối mặt trị liệu nó như thế này. Đột nhiên, anh túm lấy tay cô, gia tăng thêm sức lực. Cô cảm thấy lòng
bàn tay đang truyền đến một nhiệt độ nóng hừng hực.
“Cưng à, nói em không rời xa anh đi. Anh rất cần có em.” Hô hấp của anh càng
nặng nề hơi, môi lưỡi nóng bỏng của anh để gần môi và răng cô, rồi cắn
mạnh vào đầu lưỡi của cô. Ngay sau đó, anh lại tăng thêm sức, cất một
tiếng rên, ôm chặt lấy cô.
Cùng lúc đó, bàn tay của Diệp Giai Ngưng như bị thứ gì đó đâm vào, ướt nhẹp
dinh dính! Đầu óc ngơ ngác, cả người cứng đờ, phải mất một lúc thật lâu
cô mới hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra.
“Giai Giai à, lần trị liệu đầu tiên của ngày hôm nay rất có hiệu quả nha.”
Anh đặt một nụ hôn lên hai má nóng bừng của cô, hài lòng ôm lấy cô.
Trong lúc ngẩng đầu, lại thấy cô vẫn còn ngơ ngác, giống như vừa trải
qua một chuyện kinh hoàng, hai mắt rưng rưng nước mắt.
Nhìn thấy cô vẫn không trả lời, anh tựa trán mình vào trán của cô, hôn nhẹ
lên đôi lông mày đang khẽ run, bàn tay to xoa nhẹ hai má, nói: “Cục cưng à, cực khổ cho em rồi. Hôm nay “đèn đỏ” còn đau không? Anh đi chuẩn bị
nước đường đỏ cho em nữa nha.”
Anh trở mình ngồi dậy, lấy một chiếc chăn mùa hè bằng tơ đắp cho cô, rồi
đến nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn nhún nước ấm, lau sạch sẽ tay cô.
Trước khi đi, còn thở nhẹ hôn lên gương mặt đầy nước mắt của cô.
Cô mặc kệ anh, chỉ nhắm mắt lại, mím chặt môi, không hé môi, cũng không
trả lời lại. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cửa mở rồi đóng, lúc
này cô mở to hai mắt, nằm ngửa ngơ ngác nhìn trần nhà.
Cảnh lúc nãy chạy qua đầu cô tựa như một bộ phim vậy. Cô than thở trong
lòng, lúc đầu đồng ý chữa trị với anh, thì phải lường trước sẽ xảy ra
chuyện như thế này.
Nhưng sự thay đổi của Mạnh Phi Phàm quá lớn, cô không cách nào chấp nhận
được, anh là một tổng giám đốc luôn tỏ ra đứng đắn, thậm chí một câu nói đùa cũng không có. Thậm chí, lúc anh ở bên Tống Hồng, anh vẫn giữa một
khoảng cách nhất định.
Nhưng không biết tại sao, anh đóng cửa lại, ở trước mặt lại trở thành một
người hoàn toàn khác vậy. Bệnh thần kinh, vô lại, không biết kiềm chế,
những thứ xấu nhất anh đều có đủ.
Còn nữa, lúc Mạnh Phi Phàm vội vã kéo cô đi, Nam Hạo sẽ nghĩ như thế nào đây?