Yêu Muộn

Chương 45

Chính vào lúc cơn tức giận của Mạnh Phi Phàm dâng cao tới mức anh không kiểm soát chính mình, chính vào lúc anh tính dời tầm mắt khỏi cảnh chói mắt kia, cũng chính vào lúc anh tính đứng dậy phá cửa chạy đi tìm Nam Hạo đánh một trận, thì anh chợt nhìn thoáng thấy Diệp Giai Ngưng đang cúi đầu chau mày lại.

Trong lòng anh bất chợt có một ý nghĩ khác! Cái ý nghĩ này làm cho con tim đang nóng nảy của anh, đột ngột có một làn gió xuân của tháng hai thổi nhẹ qua, trở nên bình tĩnh đến lạ thường.

Anh biết rõ, Diệp Giai Ngưng luôn có thói quen này. Khi cô không thích thứ gì đó, nhưng vì bận tâm đến cảm nhận của người khác, trên mặt cô luôn nở nụ cười, nhưng lông mày cứ vô thức chau lại.

Động tác nhỏ này của cô, anh đã vô tình phát hiện ra trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung với nhau.

Giờ phút này, động tác nhíu mày này với anh mà nói, giống như anh vừa được uống một viên thuốc an thần vậy. Thì ra, cô không hề thích Nam Hạo nắm tay mình. Chẳng qua cậu ta cứ một mực nắm lấy tay cô, mà cô không đẩy ra chỉ vì muốn giữ thể diện cho cậu ta.

Cô nhóc này, mọi khi không phải luôn thích giả bộ làm con nhím xù lông sao? Tại sao ở trước mặt thẳng quỷ đó lại giống một chú thỏ con một chứ? Nhưng, con thỏ nổi giận cũng biết cắn người đó nha!

Nghĩ đến đây, trong lòng anh tuy vẫn còn khó chịu, nhưng trên môi lại vô thức nở một nụ cười khẽ như có như không.

Tống Hồng vẫn lẳng lặng chờ anh nổi giận, chờ tới khi anh mất bình tĩnh, chờ đến khi anh xông vào gian phòng sát vách rồi đánh một trận sống mái với Nam Hạo. Hai người họ cho dù ai thắng ai thua, thì cả hai đều bị thua thiệt, “trai cò mổ nhau, ngư ông đắc lợi” chính là cô ta.

Cô ta đã liên hệ với các ký giả và truyền thông rồi, chỉ cần hai người họ đánh nhau, cô ta sẽ để cho những ký giả núp trong chỗ bí mật chụp lại cảnh đó.

Mấy bài báo lá cải thích nhất là chộp lấy những chuyện hay xảy ra đến phát ngán trong những gia đình giàu có. Sau khi mấy tay nhà báo chộp được tin tức nặng ký này, thì sẽ thổi phồng sự thật lên một cách trắng trợn rằng hai người bọn họ đánh nhau vì một người phụ nữ, để xem bọn họ còn biết để mặt mũi ở đâu? Hừ! Miếng đất ở ngoại thành kia, hai người họ ai cũng đừng mơ lấy được.

Sau đó, cô ta sẽ tìm lúc thích hợp chạy đi tìm Lâm Hiểu Quân, lấy miếng đất đó cho Mạnh Phi Phàm. Như vậy, anh sẽ biết ơn cô ta, cô ta sẽ có cơ hội ở lại bên cạnh anh rồi.

Ha ha, cô ta suy tính rất kỹ càng, cô ta cho rằng mọi thứ đều đã nắm trong lòng bàn tay rồi.

Nhưng, chính hành động nở nụ cười khẽ của Mạnh Phi Phàm lúc đó lại làm cho cô ta hết hồn.

Cô ta từng nghe người khác nói rằng, năng lực công kích đối thủ của Mạnh Phi Phàm ở trên thương trường là vô hình. Hơn nữa, khi mà trong lòng anh có một dự tính nào, anh luôn nở một nụ cười khẽ như có như không. Nụ cười này của anh được những đối thủ ở trên thương trường gọi là “Nụ cười của quỷ sa tăng”.

Không được, cô ta không thể để anh bình tỉnh lại được, anh nhất định phải nổi cơn tam bành, anh nhất định phải lỗ mãng cọc cằn, cô ta mới có cơ hội thực hiện kết hoạch.

Trong cái khó ló cái khôn, trong đầu cô ta lại xuất hiện một ý nghĩ khác.

“Phi Phàm à, anh cũng đừng trách cô Diệp. Dù sao Nam Hạo cũng là bạn trai đầu tiên của cô ấy. Hai người họ chia tay chỉ vì hiểu lầm nhau, bây giờ Nam Hạo quay trở lại theo đuổi cô ấy, mà điều kiện Nam Hạo tốt như vậy, làm gì có người con gái nào không xiêu lòng, từ chối sự theo đuổi của cậu ấy chứ. Anh đừng trách cô ấy nha.”

“Ừ. Cô cũng biết người biết ta nhỉ.” Mạnh Phi Phàm dời tầm mắt, đôi mắt sáng của anh nhìn thằng vào gương mặt đang lo lắng thay cho anh của Tống Hồng.

Sau khi anh bình tĩnh lại, anh tính biến tình trường thành chiến trường để đối phó, mà suy nghĩ của anh ngay lúc này đây cũng rõ ràng hơn. Trong hồ lô của cô ta đang bán thuốc gì, anh tin anh vẫn nhìn rõ mồn một.

Tống Hồng nghe xong lời khen ngợi của anh, gương mặt bỗng đỏ lên, nói chuyện thật chậm rãi: “Người hiểu rõ anh nhất, không phải bạn của anh, mà là kẻ thù của anh.” Lúc nãy có phải cô ta quá nóng vội, biểu hiện quá lộ liễu sao? Một người khôn khéo như Mạnh Phi Phàm, làm gì dễ dàng bị qua mặt đến vậy.

Cô ta điều chỉnh lại suy nghĩ trong lòng, cúi đầu châm đầy một ly trà Ô Long, đưa cho anh, nói tiếp.

“Mẹ của Nam Hạo Trang Tú Dung là con gái của ông chủ Trà trang ‘Tú Lệ Giang Nam’ Trang Nhạc Hâm ở Đài Loan. Bà ấy hai mươi tuổi gả cho Nam Tuyên Bình bốn mươi lăm tuổi, từng làm xôn xao dư luận trong giới kinh doanh ở đại lục và Đài Loan. Trang Tú Dung không những thông minh xinh đẹp, mà còn là người có điều kiện, bà ấy rất biết cách đối nhân xử thế. Nghe nói, gần đây bà ấy qua lại rất thân thiết với mẹ của phó thị trường Cao vừa nhận chức.”

Cô ta vì muốn có được sự tin tưởng của Mạnh Phi Phàm, nên buộc phải tiết lộ một số thông tin có lợi và đáng cậy cho anh.

Quả nhiên, Mạnh Phi Phàm vừa nghe xong những lời này, ánh mắt nhìn cô ta đột ngột thay đổi. Lúc nãy còn thờ ờ không đếm xỉa, dè đặt đề phòng, thì bây giờ lại tỏ ra tán thưởng, nói: “Tống Hồng à, cô cũng là một người giỏi giang xinh đẹp, thâm tàng bất lộ nha. Nếu như cô thất nghiệp rồi, cô có thể đổi nghề sang làm thám tử tư đó.”

Điều anh nói là sự thật. Trong thời gian tranh giành miếng đất ở ngoại thành, anh đã bảo Phương Trạm Hoành đi nghe ngóng tin tức, nhưng những tin thằng nhóc này đưa về, chưa từng đề cập đến những mối quan hệ bên trong của mẹ Nam Hạo.

Trong lòng anh tự có cân nhắc bên nặng bên nhẹ, mỉm cười nói với Tống Hồng: “Ở đời khó gặp được một người tri kỷ. Mà có một người đẹp làm tri kỷ lại càng là chuyện khó. Nào, tôi lấy trà thay rượu, cảm ơn những thông tin lúc nãy của cô.”

Tống Hồng dè dặt mỉm cười, cầm chun trà bằng sứ trắng lên, cụng nhẹ vào chun trà của anh, rồi uống sạch một hơi.

Được thôi, kế hoạch của cô ta không dùng được. Vậy thì, phải khởi động kế hoạch tiếp theo thôi. Nam Hạo, phải xem sự phối hợp của cậu rồi!

Mạnh Phi Phàm uống xong chun trà, ánh mắt lại nhìn về gian phòng kia, nhưng không nhìn thấy bóng dáng hai người kia. Anh lập tức đứng dậy, tính đi về phía bên đó.

Tống Hồng lại kéo anh lại, đặt một ngón tay ở trên môi, làm động tác im lặng. Mạnh Phi Phàm không nói chuyện nữa, nhưng lại nghe thấy có tiếng phát ra từ phía bên ngoài gian phòng.

Anh rón rén đến gần, vèn mành trúc lên, đúng lúc nhìn thấy Nam hạo và Diệp Giai Ngưng sóng vai đi với nhau.

“Giai Ngưng à, gần đây em có rãnh không? Chúng ta cùng nhau đi du lịch đi. Lúc trước em cứ rêu rao muốn đi Provence ngắm hoa lavende nở rộ mà. Provence có thể là sự lựa chọn đầu tiên cho tuần trăng mật của chúng ta.”

“Nam Hạo à, em đã nói rồi, chuyện hôn nhân này, anh hãy cho em có thời gian suy nghĩ kỹ đã. Mẹ em đã đồng ý rồi, nhưng không có nghĩ em cũng đồng ý.” Diệp Giai Ngưng lắc đầu nói. Nam Hạo bắt đầu từ lúc nào lại tự cho mình là đúng vậy? Cô thật sự không thể nào chấp nhận được anh thay đổi lớn đến vậy.

Còn nữa, gần đây cô rất rối rắm, một bên là Mạnh Phi Phàm vô cùng ngang ngược cầu hôn cô, còn một bên là Nam Hạo cứ từng bước bức ép cầu hôn cô. Cái cảm giác bị ép cầu hôn thật chẳng dễ chịu chút nào. Cô cần phải có thời gian để tiêu hoá hết những chuyện này mới có thể đưa ra một quyết định không khiến bản thân phải hối hận.

Cô vừa dứt lại, đột nhiên nghe thấy phía sau, tiếng kéo cửa gỗ “rào” vang lên. Cô quay đầu lại theo bản năng, nhìn Mạnh Phi Phàm tức giận bước nhanh từ trong gian phòng ra. Ở phía sau anh, còn có Tống Hồng đang mỉm cười!

Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?! Cô nhìn vào ánh mắt đang nổi giận hừng hực của Mạnh Phi Phàm, vô thức lùi về phía sau một bước. Chẳng lẽ tình cảnh tương tự lại xảy ra thêm lần nữa sao? Chỉ là, lần này Tống Hồng dẫn Mạnh Phi Phàm đến bắt gian cô và Nam Hạo!

Nhưng cô không ngờ, Mạnh Phi Phàm lại đi đến bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng mình, còn hôn nhẹ lên tóc cô, nói bằng giọng dịu dàng: “Giai Giai à, thì ra em ở đây. Chiều hôm nay anh có khách hàng quan trọng nên đến đây bàn chuyện làm ăn, lúc vừa nói chuyện xong, anh mới phát hiện qua giờ hẹn rồi. Anh có lỗi với em quá, vốn dĩ hôm nay anh phải đến đón em.”

Thì ra hôm nay anh không đến toà nhà Trác Việt đón cô!

Diệp Giai Ngưng yên tâm, nhưng lại vô cớ bực bội. Nếu anh không buông con chim bồ câu cô đây, thì làm gì bị Nam Hạo bắt được, bị kéo đến đây gặp người lớn chứ. Gặp người lớn thì thôi đi, bây giờ hai bà mẹ đều nhìn vừa mắt nhau, cho dù cô có nghĩ như thế nào, thì cũng đã định sẵn ngày đính hôn rồi.

Cô đè nén cơn giận trong lòng, nói với giọng bực bội: “Sau này nếu chuyện gì anh không làm được, thì đừng có hứa. Làm hại người ta đợi lâu đến vậy.”

Cô giận rồi, chứng tỏ người cô quan tâm là anh! Thái độ của cô làm cho trái tim anh vui sướng hết biết. Mà điều hiển nhiên, trên mặt anh tỏ đầy vẻ áy náy, còn mặc kệ những người xung quanh đưa một ngón tay lên, thề thốt nói rằng: “Giai Giai à, hôm nay là anh không đúng, anh nhận sai mà, anh biết sai rồi còn chưa đủ à! Anh thề với em, sau này anh hứa với em chuyện gì, anh nhất định sẽ làm được. Ví như, mấy ngày trước anh cầu hôn với em, nếu em một mực không đồng ý, vậy hôm nay anh cầu hôn thêm một nữa nha.”

Diệp Giai Ngưng ngượng chín mặt, nhìn anh bằng ánh mắt ngượng ngùng rồi nói: “Sao anh, sao anh….” Cô vốn dĩ muốn nói là, sao anh lại vô lại vậy. Nhưng vừa nhìn thấy Nam Hạo và Tống Hồng đứng ở bên cạnh, cô lại vội vàng nuốt trọn nửa câu sau vào trong bụng.

Nam Hạo nhìn thấy hai người đứng kế bên liếc mắt đưa tình với nhau, trong lòng khó chịu, chỉ có thể ho khan vài tiếng, nói với cô: “Giai Ngưng à, đề nghị khi nãy của anh, em nhớ suy nghĩ kỹ lại nha.”

“Đây không phải là ngài Nam Hạo sao? Sao ngài lại ở đây vậy?” Mạnh Phi Phàm nghe thấy Nam Hạo nhắc lại cái đề nghị kia thêm một lần nữa, anh giả vờ như vừa nhìn thấy anh ta, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh: “Lúc nãy anh mới đề nghị với Giai Giai nhà tôi chuyện gì vậy, anh nói tôi nghe thử xem!”

Nam Hạo chau mày lại, nói: “Chuyện giữa tôi và Giai Ngưng, không cần ý kiến của anh.” Người này sao giống như âm hồn không tan vậy chứ?! Không chỉ là âm hồn không tan, mà còn là tên mặt dày mày dạn, cứ đeo bám riết không buông.

Mạnh Phi Phàm chẳng quan tâm Nam Hạo nghĩ gì, nắm lấy tay Diệp Giai Ngưng, nói: “Chúng ta đi thôi. Em ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, về nhà anh làm cho em ăn. Lần trước em nói món cháo gà ăn ngon…”

“Nam Hạo, em đi trước đây. Tạm biệt.” Diệp Giai Ngưng đành phải quay đầu mìm cười nói tiếng xin lỗi Nam Hạo. rồi vội vàng đi theo Mạnh Phi Phàm ra về. Còn về phần tại sao hôm nay anh lại có mặt đúng lúc ở đây, cô cũng chẳng muốn biết.

Nam Hạo nhìn Mạnh Phi Phàm dắt Diệp Giai Ngưng đi, chợt có chút ngẩn ngơ, vốn dĩ Nam Hạo và Tống Hồng đã dàn dựng sẵn tiết mục rồi, nhưng không hiểu sao lại thành như vậy! Anh ta không phải nên vô cùng túc giận mà mắng cô ấy bắt cá hai tay, sau đó, khi Diệp Giai Ngưng chịu uất ức, anh sẽ thừa cơ an ủi cô sao?

Tống Hồng cũng nhìn chằm chằm bóng dáng hai người họ rời khỏi, cũng sững người! Trong lòng cô ta đã chuẩn bị trước tâm lý rồi, lúc này quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của Nam Hạo, khoé miệng cô ta nhếch lên, lời nói mang theo sự mỉa mai: “Xem ra địa vị của cậu trong lòng cô ấy không còn như ngày xưa rồi.”

Nam Hạo nghe lời nói thật đó, bèn nhìn cô ta bằng ánh mắt mang theo sự tức giận: “Chẳng phải cô nói mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cô rồi sao? Tại sao bây giờ lại trở nên như vậy hả?”

Tống Hồng nhếch môi, có chút giễu cợt, nói: “Mạnh Phi Phàm trước giờ là một con người khó đoán, anh ấy xuất chiêu luôn bất ngờ làm cho kẻ địch không thể đề phòng được, chẳng ai biết được một giây sau anh ấy sẽ có quyết định như thế nào. Tôi chỉ dựa trên những phỏng đoán của người bình thường thôi. Đổi lại là cậu, cậu chẳng phải đã từng rất tức giận mắng cô ta là đồ hèn hạ sao?”

Một câu nói vô tình đã đâm trúng chỗ đau đầy xấu hổ của Nam Hạo. Anh biết rõ năm đó bản thân dễ bị kích động, nhưng có người đàn ông nào nhìn thấy người con gái mình yêu ngủ với thằng khác mà không tức giận như vậy chứ? Chính vì như vậy, cho nên, sau chuyện đó, anh mới nhận ra rằng bản thân thật lòng rất yêu Diệp Giai Ngưng.

Hừ! Cho dù Mạnh Phi Phàm sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, anh ta cũng không qua được cửa của mẹ Diệp Giai Ngưng, không phải sao? Được, cứ chờ đó.

Mạnh Phi Phàm dắt Diệp Giai Ngưng lên xa, anh lập tức nổ máy xe, chạy một mạch như điên về biệt thự ở núi Thanh Khê. Anh là một người đàn ông bình thường, mỗi một người đàn ông bình thường đều không hy vọng trong lòng người mình yêu có người đàn ông khác. Hơn nữa, anh chỉ vừa biết được bản thân hình như thật lòng thích cô nhóc này rồi, anh càng không hy vọng cô bị người đàn ông khác cướp mất.

Suốt cả quãng đường anh luôn im lặng, chỉ trách chính mình, trách mình xuất hiện quá muộn, trách mình không đặt dấu ấn trong lòng cô ấy trước Nam Hạo một bước. Nhưng mà, điều này cũng không quá quan trọng, không phải sao? Chỉ cần bây giờ mình có được cô ấy, chỉ cần sau này mình đồng hành cùng cô ấy, trái tim của cô ấy sớm muộn cũng dần dần quên sạch người đàn ông kia, không phải sao?

Chạy như bay đến biệt thự nhà họ Mạnh trên đỉnh núi, lái xe vào trong ga ra, ôm lấy cô, chạy thẳng một mạch vào phòng ngủ trên lầu ba. Bây giờ anh muốn cô rồi, vô cùng vô cùng muốn cô.

Diệp Giai Ngưng biết rõ hôm nay mình không nên đi gặp Nam Hạo, càng không nên để Mạnh Phi Phàm bắt gặp mình và Nam Hạo ở hội sở Trà Hương. Lúc nãy ở trong gian phòng của hội sở Trà Hương, khi Nam Hạo nắm lấy tay cô với tình cảm tràn trề, trong đầu cô lại hiện ra ánh mắt đầy giận dữ của Mạnh Phi Phàm. Lúc đó cô muốn rút tay lại biết bao nhưng Nam Hạo vẫn cứ nắm chặt.

Ngay lúc Mạnh Phi Phàm kéo cô vào trong phòng ngủ trên lầu ba, cô liền buông xuống hết mọi khúc mắc ở trong lòng, muốn để mặc bản thân đi theo tiếng gọi của con tim là được.

“Cưng à, yêu tinh nhỏ thích giày vò người ta này, em phải biết sức chịu đựng của chú Mạnh nhà em có giới hạn đó. Chuyện hôm nay, không được tái phạm nữa, biết không hỏ?” Sau khi anh đúng cửa lại, liền ôm cô vào trong lòng. Ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, trong lòng anh lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút xíu, nhưng trong giọng điệu lại mang chút mùi vị chua chát ghen tuông.

“Nếu hôm nay không phải anh không đến, người khác làm sao cướp em đi chứ? Anh nói hôm nay đến đón em, sáu giờ em đã chuẩn bị xuống lầu chờ anh rồi. Nhưng, không thấy anh đến, lại thấy Nam Hạo đến.” Cô nói nhỏ, cô không biết tại sao cô không muốn anh hiểu lầm mình, một chút xíu cũng không muốn.

“Ưm, chú biết rồi, sau này năm giờ rưỡi chút sẽ đổ xe ở gần chỗ làm của em, nhất định không để kẻ nào đến cướp Giai Giai của chú.” Hơi thở nặng nề của Mạnh Phi Phàm phả vào mặt làm cho cô tê dại.

“Vâng ạ.” Lời vừa dứt, cô liền nhón chân lên, chủ động hôn lên môi anh. Cả cơ thể của anh rung động, lập tức ôm lấy người cô, cả hai cơ thể và tâm hồn quấn quýt lấy nhau, quyết không bỏ qua tư thế nào.
Bình Luận (0)
Comment