Yêu Muộn

Chương 7

Dịch: Thanh Dạ

“Phương Phương ơi, mình nhờ bạn giúp mình thêm một chuyện nữa. Sau khi bạn rút tiền từ trong tài khoản ra, bạn hãy bỏ tài khoản đó ngay đi. Đúng rồi, chính là hủy bỏ tài khoản đó. Còn nguyên nhân vì sao, sau này mình sẽ nói cho bạn biết.”

Diệp Giai Ngưng dời ống nghe về phía tay trái, bên trong điện thoại vang lên tiếng căn dặn không ngớt lời của dì Hạ, cũng chính là mẹ của Phương Phương.

Giai Giai à, con phải giữ gìn sức khỏe nha. Giai Giai à, con phải cố gắng học hành chăm chỉ đó. Giai Giai à, mẹ của con không sao đâu, con đừng lo lắng quá. Bla bla bla……. Bla bla bla.

Diệp Giai Ngưng trả lời: “Dạ dạ vâng vâng”, “sau khi nói tiếng cám ơn rồi mới cúp điện thoại.

Hạ Triêu Hà, cũng chính là mẹ của Phương Phương, bà là y tá trưởng tại một bệnh viện lớn nhất thành phố. Lần này mẹ cô gặp chuyện phải nằm viện, mọi chuyện đều nhờ mẹ Phương Phương giúp đỡ. Bà không chỉ giúp mẹ cô đóng tiền viện phí mà còn nhờ lãnh đạo bệnh viện đưa mẹ cô vào phòng theo dõi trước, còn viện phí có thể thong thả đóng sau.

Trong cuộc đời, ngay lúc vấp phải khó khăn, nếu có một người thật lòng giúp đỡ bạn như vậy, thì đó chính là may mắn nhất đời bạn. Bây giờ, chi phí phẫu thuật của mẹ bất ngờ giải quyết được rồi. Điều này chẳng phải đã tuyên bố rõ rằng những ngày về sau sẽ “Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.” [1]

Trong lúc Diệp Giai Ngưng đang nghĩ như vậy, thì “đèn đỏ” đáng chết lại bắt đầu hoành hành, máu chảy thành sông.

Buổi sáng ngày hôm sau, cô thức dậy trong cơn đau đầu như búa bổ, cô định trả phòng thì lại nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng, cô lấy một tờ giấy trong cái tủ ở đầu giường, viết lên trên giấy dòng chữ: Chào chị Trác Nhu, tôi cám ơn chị rất nhiều. Số tiền tôi mượn chị, sau này tôi sẽ trả lại cho chị. Địa chỉ MSN của tôi là BABARA2233mail.com.

Cô đặt tấm thẻ ngân hàng và tấm giấy ngay ngắn ở trên cái tủ đặt ngay đầu giường, còn cô giữ lại tấm giấy có vẽ hình để dành cho dự tính riêng của mình.

————————————–

Mạnh Phi Phàm kéo lê cơ thể mệt mỏi lái xe về nhà của mình ở ngoại ô Manhattan. Lúc này trong vườn hoa của ngôi biệt thự không có một bóng người. Quản gia, người làm vườn, người giúp việc thường ngày của ngôi biệt thực đều nghỉ lễ để HAPPY với người thân trong gia đình rồi.

Mạnh Phi Phàm bật hết tất cả đèn trong nhà lên. Phóng khách vắng vẻ, không hề có dấu vết của con người. Chỉ có ngay giữa phòng khách đặt một cây thông noel cao hơn nửa mét được trang trí rất tỉ mỉ.

Mạnh Phi Phàm ngồi xuống chiếc ghế sofa được đặt trên thảm, lật xem từng tấm thiệp ở dưới cây thông. Trên thiệp điều viết những câu chúc nhàm chán như MERRY CHRISTMAS.

Có một tấm thiệp làm rất khéo léo. Anh mở ra xem, chỉ thấy bên trong vẽ hai người, một nam, một nữ theo kiểu hoạt hình. Bên cạnh hình nam có chữ LOUIS, bên cạnh hình nữ có chữ ZHOU ROU (Trác Nhu). Bên dưới còn viết: I LOVE ZHUOROU MUMMY.

Mạnh Phi Phàm cúi đầu nhìn dòng chữ. Ồ! Hóa ra đây chính là tấm thiệp noel do chính tay cô con gái Marry của vợ chồng William ở nhà bên cạnh.

Anh còn nhớ vào tháng trăng mật của năm ngoái, Trác Nhu theo anh sang Hoa Kỳ đón noel, lúc đó Marry chỉ mới bốn tuổi thôi. Thời gian trôi qua nhanh thật!

Trác Nhu rất có duyên với trẻ con, tất cả con nít ở trong khu phố đều vô cùng yêu thích cô ấy. Cô con gái nhỏ của vợ chồng William còn bám dính cô hơn. Cô chớp đôi mắt sáng trong xinh đẹp của mình, nói với anh bằng vẻ khao khát rằng sau này cô cũng muốn sinh một đứa con gái xinh đẹp như Marry vậy.

Bây giờ người đã đi nhưng vật vẫn còn đây. Sau khi làm thủ tục ly hôn xong, cô liền biến mất không còn chút dấu vết nào! Anh dùng hết mọi khả năng của mình tìm kiếm cô khắp mọi nơi, nhưng không tìm được chút tin tức nào của cô.

Chẳng lẽ, cô giống như những gì ba đã nói, lấy anh chỉ ham muốn tiền tài của anh hay sao? Cô dịu dàng, trong sáng như một đứa trẻ vậy. Không, không, cô ấy không thể nào là loại người như thế.

“Bíp bíp bíp.” Điện thoại đặt trên ghế sofa phát ra tiếng chuông báo có tin nhắn, Mạnh Phi Phàm chẳng muốn xem. Tin nhắn gửi đến, chẳng qua chỉ toàn là tin nhắn chúc mừng của đám bạn ở Cảng Thành. Tin nhắn như thế hôm nay anh nhận đủ rồi.

Anh đứng dậy đi đến chiếc tủ âm tường để lấy một bình rượu, sau đó lại đi đến ngồi xuống bên cạnh cây thông noel, nhìn tấm thiệp noel do Marry vẽ, chán chường uống rượu, trong lòng buồn rầu giống như có áng mây đen bao phủ lấy trái tim, rất lâu cũng không cách nào tan biến được.

Chẳng biết đến bao, rượu thấm vào người, anh nặng nề chìm vào trong giấc ngủ.

Trời vừa hừng sáng, trong phòng khách liền có tiếng chuông điện thoại vang to lên, làm cho Mạnh Phi Phàm tỉnh giấc.

Mạnh Phi Phàm nhận điện thoại trong trạng thái mơ màng, nghe những lời nói trong điện thoại làm cho mắt anh ngày càng mở to hơn. Cả người anh đang nằm dài cũng bật nhanh dậy.

Anh cúp điện thoại, mò tìm điện thoại của mình trên ghế sofa, bật lên xem. Quả nhiên giống y như những gì nhân viên ngân hàng nói, rạng sáng ba giờ, Trác Nhu xuất hiện rồi! Cô chuyển một khoảng tiền về nước!

Ngay lập tức anh có một cảm giác vui mừng khó tả. Anh nhanh chóng gọi vào số điện thoại ở Mỹ của Trác Nhu. Nhưng điện thoại vẫn bị khóa máy. Anh gọi điện lại cho ngân hàng, ngân hàng nói với anh số điện thoại ngày hôm qua còn lưu lại của Trác Nhu.

Điện thoại cuối cùng cũng có người nhận rồi!

“Khách sạn KING’S ROSE xin nghe.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng của nhân viên lễ tân.

“Xin chuyển máy đến phòng 1688.” Mạnh Phi Phàm nói bằng giọng run rẩy. Không lẽ, ngày hôm qua anh và Trác Nhu cùng ở trong khách sạn KING’S ROSE sao? Hở, không! Làm gì có chuyện kỳ lạ như thế chứ!”

“Xin lỗi quý khách, khách ở phòng 1688 đã trả phòng rồi.” Lời nói của lễ tân giống như gáo nước lạnh của tháng mười hai xối thẳng vào đầu anh.

“Cô ấy trả phòng rồi sao? Vậy cho tôi hỏi cô ấy trả phòng vào lúc mấy giờ?”

“Thưa quý khách, cô ấy đã trả phòng vào lúc bảy giờ sáng. Nhưng, xin hỏi, quý khách có phải là bạn của cô ấy không? Cô ấy để quên một tấm thẻ ngân hàng ở trong phòng. Quý khách có cách nào liên hệ với cô ấy không?”

“Tôi không có số điện thoại của cô ấy. Nói không chừng cô ấy sẽ phát hiện ra mình đã để quên đồ, có thể sẽ quay lại khách sạn. Tôi cũng sẽ đến khách sạn dùng bữa ngay bây giờ. Nếu bên các cô có nhìn thấy cô ấy, xin hãy gọi điện thoại cho tôi ngay, số điện thoại của tôi là…….”

Mạnh Phi Phàm cúp điện thoại trong niềm xúc động, nhanh chóng mở cửa phòng, rồi lại quay trở về nhà vệ sinh.

Anh đánh răng, rửa mặt. Cầm dao cạo râu, cạo sạch tất cả những râu đe mọc lỏm chỏm suốt mấy ngày nay. Rửa mặt thật nhanh, xịt nước hoa, nhìn trái nhìn phải trong gương, ngoài trừ tóc có hơi dài một chút, còn lại thì vô cùng hoàn hảo.

Anh mặc áo khoác, mở cửa ra. Trời quang không nổi tuyết, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời sáng lạn, giống y như tâm trạng của anh lúc bấy giờ. Anh lái chiếc Maybach với tốc độ nhanh nhất, chạy băng băng như bay về phía khách sạch KING’S ROSE.

Trong phòng 1688 tại khách sạn KING’S ROSE.

Mạnh Phi Phàm lẳng lặng nhìn tấm thẻ ngân hàng.

Anh thậm chí còn không biết tấm thẻ này sẽ quay về bên anh lúc nào? Sau khi kết hôn, anh muốn Trác Nhu sử dụng thuận tiện, cho nên tấm thẻ đen này luôn ở bên Trác Nhu. Cho dù hai người ly hôn rồi, anh cũng không đòi cô trả lại anh tấm thẻ này.

Nhưng, phòng 1688 lại là căn phòng tối qua anh thuê.

Căn phòng này là do anh thuê, tấm thẻ tìm thấy ở đây. Vậy, ai đã dùng tấm thẻ này để chuyển khoản chứ?

Ánh mắt lạnh lẽo của anh hơi tối sầm lại. Người đi vào căn phòng này, ngoài anh ra, thì chỉ có cô gái Trung Quốc anh gặp ở KING STONE thôi.

Không thể ngờ được, cô ta không những không biết liêm sỉ, mà còn dám lấy 20.000USD trong thẻ của anh!

Đúng là nhân gian bất sách! [2] Nhân tiện bất thôi! [3]

Lúc anh định lấy điện thoại gọi cho cảnh sát thì Trình Thịnh gọi điện thoại đến, thúc giục anh mau chóng bay đến Chicago. Họ đã nghiên cứu mất hai ngày hai đêm cuối cùng vấn đề trục trặc của dây chuyền sản xuất hàng loạt vật liệu mới đã được giải quyết, chỉ cần anh bay đến đây xác nhận lần cuối là được.

Số tiền 20.000USD chỉ là một con số nhỏ, lúc này anh không thể để việc bé tí đó làm trễ nãi công việc của mình. Số tiền đầu tư sản xuất dây chuyền vật liệu mới hơn hai tỷ, cũng chính là bước tiến đầu trên con đường phát triển sự nghiệp do mình anh ra trận!

Còn cô gái kia, hôm nào rãnh rỗi anh sẽ tính sổ sau. Anh cầm lấy tấm thẻ ngân hàng, bỏ vào trong bóp, bên trong lại rơi ra một tấm giấy.

Giấy vay nợ sao? Anh nhìn thoáng qua, cô gái kia cũng biết điều. Chỉ là, anh đã rất lâu rồi không lên MSN……….

———————————–

Diệp Giai Ngưng và Robert đang ngồi tại phòng ăn sáng kiểu buffet tại khách sạcn KING’S ROSE.

Trời vừa hửng sáng, cô nhận được điện thoại của Robert. Cô có chút căng thẳng khi nhận điện thoại của ông ta. Robert nói lời xin lỗi Diệp Giai Ngưng qua điện thoại và hẹn cô cùng ăn sáng với mình.

Diệp Giai Ngưng do dự một hồi rồi đồng ý với ông ta.

Nói sao thì chuyện tối hôm qua cô cũng có một phần trách nhiệm. Hơn nữa, ban ngày ban mặt, ông ta cũng không dám làm gì cô đâu. Cuối cùng, cô nói với ông ta, phiền ông ta mua giúp cô một chiếc áo khoác lông dài, tốt nhất là dài đến mắt cá chân.

Chỗ ngồi đối diện với cửa sổ, ánh sáng màu vàng kim của mặt trời như nhảy múa.

Robert mỉm cười nhìn Diệp Giai Ngưng mặc lên người chiếc áo khoác lông dài kín đáo, trong lòng có hơi thẹn. Ông ta trịnh trọng nói lời xin lỗi với cô , để bồi thường chuyện hôm qua, ông ta tỏ ý muốn cho cô một số tiền.

Diệp Giai Ngưng bình thản nói tiếng từ chối thật dịu dàng.

“Barbara à, tôi biết em đang gặp khó khăn. Em là một người con gái tốt. Nếu như em không nhận sự giúp đỡ này của tôi, hay chúng ta đổi cách khác đi.”

“Ờ, Robert à, không đâu. Tôi không cần thật.” Nghe Robert nói muốn đổi khác, lòng Diệp Giai Ngưng như đang treo trên mành tơ sợi tóc.”

Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng máy xe kiêu ngạo của chiếc Maybach ập đến cửa khách sạn, bước xuống xe là một người đàn ông tóc dài, anh ta vội vã bước vào trong khách sạn.

Bóng dáng đó làm cho Diệp Giai Ngưng sửng sốt! Trời ạ! Anh ta đến thật rồi! Cả người Diệp Giai Ngưng co rụt lại dựa vào ghế, cô sợ anh ta nhìn thấy cô, rồi đòi cô trả tiền ngay.

Robert nhìn cô với vẻ khó hiểu, cho rằng cô vẫn còn đang băn khoăn, nên ông ta mở miệng giải thích: “Barbara, em đừng hiểu lầm tôi. Tôi nói đổi cách khác chính là tôi có thể đưa em vào làm việc trong công ty tôi, tôi sẽ trả tiền lương cho em. Công ty chúng tôi sắp tới ra có buổi quảng cáo hàng loạt sản phẩm trang sức cổ điển, tôi cần tìm một cô gái phương đông làm người mẫu chụp hình cho buổi quảng cáo đó. Tôi thấy em rất phù hợp với vẻ cổ điển của trang sức đó. Em có cần suy nghĩ thêm không? Đúng rồi, công ty chúng tôi là công ty vàng bạc đá quý Dali. Sản phẩm lần này, tôi rất tin tưởng vào em.”

Nghe Robert nói đến công ty vàng bạc đá quý Dali, Diệp Giai Ngưng sửng sốt.

Cô không ngờ rằng, Robert lại là chủ công ty vàng bạc đá quý lớn nhất thế giới.

Cô thầm quan sát thái độ của Robert, tinh thần với vẻ mặt của ông ta ngày hôm nay đã trở lại bình thường, không hề có dáng vẻ điên rồ giống như tối hôm qua. Ông ta ăn mặc chỉnh chu theo kiểu người làm ăn, lời nói cũng sặc mùi mua bán, nhưng thái độ thì lại vô cùng chân thành.

“Tôi rất lấy làm cảm ơn anh Robert, tôi sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc.”

Trong họa có phúc, Diệp Giai Ngưng trở thành người mẫu torng công ty vàng bạc đá quý của Robert.

Cô đổi tên tiếng Anh của mình thành: Anastasia, cái tên này có ý nghĩ rằng đứng lên làm lại, tất cả mọi người đều thân thiết gọi cô là Anna thân mến!

———————————————————————————————————–

[1]Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Câu này có nghĩ là: Cho dù phía trước gặp phải muôn vàn khó khăn, nhưng tương lai vẫn luôn tươi sáng.

[2]Nhân gian bất sách: Ý chỉ người có hoàn cảnh khó khăn, nhưng họ không bao giờ để cho người khác biết.

[3]Nhân tiện bất thôi: Ý chỉ những người mềm lòng trước những người bỉ ổi nên chuốt phải họa.
Bình Luận (0)
Comment