Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 13

Sáng sớm Từ Thành ngọc liền ăn mặc đẹp, đi đến tiểu viện của Tô Tiểu Vũ ở, kể từ hôm đó vừa thấy, nửa đêm mộng hồi, Tô Tiểu Vũ luôn xuất hiện trong giấc mộng của hắn, để cho lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, không có một chút niềm vui thú với những nữ nhân khác.

Trước hắn cũng mê luyến qua Tô Nghệ Tuyền, nhưng nàng là dòng chính nữ của Tô phủ, hắn chỉ thấy được, không ăn được, nhưng Tô Tiểu Vũ này lại khác, đẹp hơn mê người hơn Tô Nghệ Tuyền, lại là địa vị thứ nữ người không có thân phận, hôm qua cùng bác nhắc tới chuyện này, bác đồng ý gả Tô Tiểu Vũ cho hắn làm vợ kế.

Từ Thành ngọc vừa nghĩ tới hôm đó Tô Tiểu Vũ lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt kia long lanh như nước, cổ trắng nõn. . . . . . Cặp mắt lộ ra ánh sáng tham lam, dưới chân tăng tốc, đi rất nhanh vào viện Tô Tiểu Vũ, lòng tràn đầy hy vọng tìm một lần, lại phát hiện bên trong viện không có một bóng người, giường đệm lạnh, hiển nhiên là cả đêm không về, lập tức giận tái mặt .

Thì ra là Tô Tiểu Vũ nhìn qua thì thanh thuần, thực chất bên trong phóng đãng như vậy, một đêm này không biết nằm trong ngực người nam nhân nào rồi, xem ra ngày sau không cần yêu thương nàng nhiều.

"Ngươi ở đây làm gì." Giọng nói lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, giống như đến từ tu la địa ngục, làm Từ Thành Ngọc sợ đến mức co lại, xoay người sang chỗ khác, lại thấy được lạnh như tuyết, nhưng gương mặt đẹp như thiên tiên.

Tô Tiểu Vũ ở Vũ các một đêm, trong lòng rất loạn, cả đêm không ngủ, đầu có chút đau, đang nghĩ trở lại ngủ bù, lại thấy Từ Thành Ngọc ở trên giường nàng sờ tới sờ lui, tâm tình nín nhịn một đêm rất phức tạp tất cả đều biến thành lửa giận.

"Tiểu, Tiểu Vũ." Từ Thành Ngọc căn bản không dám nhìn ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy một đôi mắt đẹp từ trong hầm băng mang ra ngoài, khí lạnh bức người khiến cho trong lòng hắn run sợ, sắc mặt trắng bệch.

"Tên của ta, không phải ngươi có thể gọi." Sắc mặt Tô Tiểu Vũ càng lạnh hơn một phần, đi thêm một bước đến chỗ Từ Thành Ngọc, một bước chậm rãi, lộ ra uy áp không thể nghi ngờ.

Từ Thành Ngọc mặc dù sợ, nhưng trong giọng điệu của Tô Tiểu Vũ thật sự quá miệt thị, khơi dậy một chút tự ái nam nhân duy nhất của hắn, lập tức hung dữ nhìn Tô Tiểu Vũ, "Không thể gọi? Ta không thể gọi ai có thể gọi? Bác đã gả ngươi cho ta, ta chính là phu quân tương lai của ngươi! Vốn định hảo hảo yêu thương ngươi, lại không nghĩ rằng là một dâm phụ đêm không về ngủ, hừ, gọi tên ngươi, đáng đánh, đáng. . . . . ."

"A! Ngươi làm gì ta. . . . . . A. . . . . . Cái gì. . . . . ."

Nói còn chưa dứt lời, lại cảm thấy đầu gối đau xót, "Bùm" một tiếng ngã nhào trên đất, châm ám sát đâm đau nhức truyền khắp toàn thân, máu tươi từ đầu gối phun ra, đau đến nỗi khiến hắn lăn lộn trên đất.

"Tìm chết." Tô Tiểu Vũ đã sớm không hề ngụy trang nữa, quanh thân tràn ngập sát ý càng lúc càng nồng nặc, loại sát ý này phải trải qua tắm máu tươi mới có, người bình thường sao có thể chịu được.

Từ Thành Ngọc nhát gan sợ chết, đã sớm bị khí thế của nàng hạ gục cả người run run, đau đớn trên đùi cũng làm cho đầu hắn từng đợt choáng váng, Tô Tiểu Vũ từng bước tiến tới gần, hắn liền lăn một vòng về phía sau, trong lúc vô tình đối mặt với cặp mắt không chút cảm tình nào, sợ tới mức cả người run rẩy.

"Hừ."

Theo tiếng hừ lạnh, cây cối bốn phía "sàn sạt" vang dội, những cây đó hình như bị khống chế, cùng nhau bắn về phía Từ Thành Ngọc.

"Tha cho, tha, rồi, ta. . . . . ."

Từ Thành Ngọc ngu nữa cũng ý thức được Tô Tiểu Vũ trước kia lấy mềm yếu làm ngụy trang, cũng ý thức được mình chọc tới người nào, nhìn trời đầy lá cây, bị sợ đến toát mồ hôi lạnh, mặt hoảng sợ, hắn giẫy giụa lui về phía sau, mặt đất có máu tươi, nhiều thêm một vũng nước, sợ tới mức tè ra quần rồi.

Nhưng mà, chọc giận Tô Tiểu Vũ, cầu xin tha thứ sao có thể giải quyết được?

"A a, a!" Vô số lá cây nhanh chóng xẹt qua thân thể Từ Thành Ngọc, trong chốc lát, cả người hắn hiện đầy vết thương lớn nhỏ, máu phun chảy ra, đau đến khiến hắn la to, theo huyết dịch chảy ra, tiếng la của hắn cũng càng ngày càng nhỏ.

Đợi Tô Tiểu Vũ kết thúc tấn công, người trên đất co giật máu me khắp người, trên mặt huyết nhục mơ hồ, tất cả trên đất đều là vết máu, nếu những cây đó nếu thực sự ám sát, hồn Từ Thành Ngọc đã về tây thiên rồi, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lá cây đều có lực đạo vừa phải, làm cho hắn trọng thương đổ máu, nhưng lại giữ lại một hơi thở không cho hắn chết, sống mà cảm thụ đau đớn.

Tô Tiểu Vũ nhìn người trên đất căn bản không có thể gọi là người, nhìn về phía cửa, Từ Thiến đã nghĩ tới gả nàng ra ngoài, nàng nếu không hảo hảo hồi báo một chút, không khỏi sẽ bị nói thành bất hiếu?

Bên tai truyền tới tiếng bước chân, Tô Tiểu Vũ chậm rãi nhếch môi, trong mắt hiện ra tinh quang, tóc đen khẽ bay, cẩm bào màu xanh nhạt, theo gió nhẹ nhàng đung đưa, khí thế bẩm sinh cao quý ngạo nghễ kinh sợ đến tất cả mọi người.

Nhàn nhạt nhìn một cái, liền khiến Từ Thiến khiếp sợ đến tột đỉnh, dường như căn bản không biết nàng giống lúc bình thường, Tô Tiểu Vũ không phải mềm yếu vô năng, là một phế vật mặc cho người ta chèn ép sao? Như vậy sao lại có loại khí thế này?

Thật giống tiện nhân kia, đúng là một dạng, ban đầu lão gia mang nàng trở về phủ, nàng nghĩ đi dạy dỗ nàng, nàng ta nhìn nàng cũng như vậy, nhàn nhạt nhìn một cái, lại khiến nàng sợ.

"Tiểu Tiện. . . . . ." Mặt của Từ Thiến đố kị nhăn nhó, tay run run, chỉ vào Tô Tiểu Vũ.

"Từ Thiến, ngươi rất thích Tô Thanh Xa đúng không?" Tô Tiểu Vũ cười như không cười nhìn nàng, mắt quét qua tay kia đang chỉ nàng, đáy mắt thoáng qua ý lạnh, lại nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng thì thu hồi lạnh lẽo.

Từ Thiến bị nàng nhìn tê dại da đầu, nắm quyền một cái, đôi mắt đẹp nhíu lại, cố ý phóng đại âm thanh, giống như là đang tăng lên can đảm, "Không sai, lão gia là phu quân của ta, ta đương nhiên thương hắn!"

"Chỉ sợ ngươi không phải yêu." Tô Tiểu Vũ cười sâu hơn, ánh mắt lại hiện hàn ý.

Từ Thiến sững sờ, trong lòng có dự cảm không tốt, Tô Tiểu Vũ giống như đã thoát khỏi bị nàng nắm trong tay, nhưng nghĩ đến dáng vẻ nàng trước kia hèn yếu, trong lòng sinh ra một chút dũng khí, ngẩng đầu lên, không tìm được người Từ Thành Ngọc, có chút nghi ngờ, "Phu quân ngươi đâu?"

"Phu, quân." Tô Tiểu Vũ cúi đầu cười, khóe mắt cũng cười ra nước mắt, cười đến lúc cả người Từ Thiến toát ra mồ hôi lạnh, lúc này mới chậm rãi dừng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Từ Thiến, "Phu quân? Ai là phu quân của ta?"

"Dĩ nhiên là cháu của ta, Từ Thành Ngọc, thế nào, hắn không tới tìm ngươi sao?" Từ Thiến cố trấn định, lạnh lùng cười, Từ Thành Ngọc là người không có học vấn không nghề nghiệp, nghe nói hắn còn thích ngược đãi nữ nhân của mình, hôm qua hắn tìm đến nàng muốn Tô Tiểu Vũ, nàng không suy nghĩ liền đồng ý, tiện nhân kia xứng đáng với đứa cháu phế vật của nàng, rất đẹp đôi, không phải sao?

"Từ Thành Ngọc?" Trong tay Tô Tiểu Vũ không biết lúc nào thì nhiều hơn một sợi tơ, giơ tay, sợi tơ bay vào bên trong nhà, kéo ra một cái ghế, phủi quần áo, chậm rãi ngồi xuống, ngay sau đó cười trào phúng, "Dĩ nhiên là tới."

Từ Thiến khiếp sợ nhìn thủ pháp của nàng, lại thấy lúc Tô Tiểu Vũ ngồi xuống quần áo đung đưa lưu thải, đây chính là gấm vóc giá trị ngàn vàng, nàng, nàng tại sao có thể có?

Quá mức khiếp sợ, khiến Từ Thiến không có nghe được quỷ dị trong giọng nói Tô Tiểu vũ, ngơ ngác hỏi, "Vậy hắn đâu?"

Tô Tiểu Vũ thấy nàng rốt cuộc đã hỏi tới điểm mấu chốt, cười thiên chân vô tà, "Ở đó." Ngón tay chỉ góc tường bên phải Từ Thiến.

Từ Thiến và nha hoàn giống như là bị đầu độc, cùng nhau quay đầu, nhìn đến một đống trong góc thì con ngươi trong nháy mắt co rút lại.

"A a a a a!"
Bình Luận (0)
Comment