Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 137.2

Edit: susublue

"Ha ha, có phải là các ngươi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cũng sẽ bị nhốt ở trong này mã mãi không?" Bạch Tùng Lĩnh phát cuồng cười nói.

Sắc mặt Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật đều cực kỳ khó coi, cảm nhận được một luồng khí vô hình đang vây quanh Lê Nguyệt Hoa thì tim dần dần phát lạnh, trận pháp này là bọn họ tự tay thiết kế, có thể phá giải được hay không thì bọn họ hiểu rõ nhất, bọn họ cố ý kích hoạt mắt trận là vì không muốn để cho ai tìm được, bọn họ cũng không tìm thấy, nói cách khác...

"Dù sao các ngươi đều sẽ chết, Lê Nguyệt Hoa sẽ trở nên thanh tĩnh, ra được hay không thì thế nào?" Giọng nói bừa bãi của Tô Tiểu Vũ đột nhiên vang lên, bóng dáng màu đỏ quỷ quái xẹt qua, đứng ở bên cạnh Tư Thiên Hoán.

"Vũ Nhi, sao nàng lại ở đây?" Không biết là Tư Thiên Hoán kinh sợ hay vui mừng nữa, trái tim lạnh lẽo vừa rồi lập tức hòa tan, nếu không phải do thời điểm không thích hợp thì sợ là hắn sẽ hung hăng ôm lấy nàng.

Lúc Bạch Thuật nhìn thấy Tư Thiên Chanh thì càng khiếp sợ hơn.

"Hôm kia Tiểu Vũ nhìn thấy Mặc Vân Vũ nhưng lại để cho nàng ta trốn thoát, ai ngờ nàng ta lại đi ra gây rối, đương nhiên chúng ta sẽ không đi!" Tư Thiên Chanh cười nói, quay đầu nhìn về phía đám người Bạch Tùng Lĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói, "Bị các ngươi làm tức nghẹn một bụng, hôm nay bổn cô nương muốn đại khai sát giới!"

"Ha ha, trận pháp đã khởi động, Lê Nguyệt Hoa ta người đông thế mạnh, bốn người các ngươi còn muốn đi?" Bạch Tùng Lĩnh không hề nóng nảy, người Lê Nguyệt Hoa không kẻ tầm thường, cho dù dùng chiến thuật cậy đông hiếp yếu cũng phải đánh chết bốn người này để giải mối hận trong lòng hắn!

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ đám người các ngươi sao?" Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ, lạnh lùng nói, toát ra khí thế Vương giả thiên hạ, Truy Vân trong tay lóe sáng.

Tô Tiểu Vũ cũng gọi Huyết Uyên, mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Mặc Vân Vũ, dám làm cho nàng mãi mãi cũng không gặp được nhi tử, người này, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

"Huyết Uyên ở trong tay ngươi!" Bạch Tùng Lĩnh nhìn Huyết Uyên rồi liền trở nên nóng nảy, còn có hi vọng, còn có hi vọng, chỉ cần có được Huyết Uyên thì trận pháp nho nhỏ này là cái gì?

Tô Tiểu Vũ nhìn Bạch Tùng Lĩnh, châm chọc cười nói, "Ngươi muốn sao? Nằm mơ còn dễ dàng hơn."

"Giết cho ta, bọn họ nhốt chúng ta ở đây, cho dù dùng tính mạng của tất cả chúng ta thì cũng phải báo thù rửa hận!" Bạch Tùng Lĩnh cao giọng hô.

Phía sau mọi người đều đồng loạt hưởng ứng, nắm chặt binh khí trong tay, chỉ vào bốn người.

"Các ngươi hủy hạnh phúc của ta, đây là kết cục." Mặc Vân Vũ là người thoải mái nhất, nàng vốn là một người chết, hiện tại coi như là nàng báo thù cho Sở Thiên Hữu, không có gì để lo lắng.

"Vận mệnh của ta há lại để cho ngươi định đoạt." Tô Tiểu Vũ bật cười, thân hình chợt lóe, tấn công về phía Mặc Vân Vũ, nàng vừa động thì mọi người cũng động theo, người của Lê Nguyệt Hoa đều đồng loạt bao vây tấn công Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật, thù hận lại làm cho võ công của bọn họ tăng thêm, tăng tới cực hạn, lực công phá cũng rất lớn, chung quanh cơ hồ đều hóa thành mảnh vụn.

Mặc Vân Vũ và Tô Tiểu Vũ đấu một hồi lâu vẫn không phân cao thấp, tâm niệm chuyển động, đột nhiên phát cuồng tự bạo, hóa thành một đoàn khói đen nhằm phía Tư Thiên Hoán.

Tô Tiểu Vũ biến sắc, sợ Tư Thiên Hoán mất tập trung sẽ bị thương nên lắc mình muốn hấp thụ đám khói đen đó nhưng lại không ngờ chúng lại trở lại bình thường mà còn quay đầu tấn công nàng, diễn dafnlê quysdôn tốc độ hai người đều cực nhanh, Tô Tiểu Vũ muốn tránh cũng không thể tránh, đang định cứng rắn nhận đòn tấn công này thì đột nhiên rơi vào một vòng ôm ấm áp rồi đồng thời cũng nghe thấy âm thay hộc máu.

"Hoán!" Tô Tiểu Vũ đỡ lấy thân thể mềm nhũn ngã xuống của Tư Thiên Hoán, cảm nhận được thân thể đau đớn kịch liệt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tại sao có thể như vậy, sao lại ngu xuẩn như vậy, vì sao lại chặn giúp nàng!

"Ngốc, đứa ngốc, không sao..." Khóe miệng Tư Thiên Hoán chảy máu, có chút gian nan nhếch khóe môi, cảm giác đau đớn vì lục phủ ngũ tạng đều vỡ vụn làm cho hắn hít thở không thông, điều khiến hắn lo lắng là hắn đau, vật nhỏ cũng đau.

"Câm miệng!" Tô Tiểu Vũ sốt ruột hô to, lạnh lùng nhìn chung quanh càng lúc càng nhiều người, nói với đám người Bạch Thuật, "Bảo vệ tốt chúng ta, ta muốn chữa thương cho Hoán."

"Được." Bạch Thuật đánh bay một lão già, lo lắng nhìn Tư Thiên Hoán, trịnh trọng gật đầu.

Những người khác cũng vừa tức vừa lo lắng, phát tiết tất cả cảm xúc lên trên người kẻ địch, ra tay càng lúc càng lưu loát.

Tư Thiên Hoán nhíu mi, lao lực mở miệng, "Đi, đi giúp đỡ."

Tô Tiểu Vũ đỏ mắt lắc đầu, nắm chặt tay hắn, "Chàng sẽ chết!" Mặc Vân Vũ tự bạo hóa thành khói đen vừa độc vừa tà môn, võ công của Hoán cao như vậy mà còn biến thành như vậy, cứu trị trễ thì hắn thật sự sẽ xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Hoán gặp chuyện không may!

Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ nhìn nàng, "Phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu to, máu tươi nhiễm đỏ bạch y của hắn nhưng lại làm cho hồng y của Tô Tiểu Vũ càng bắt mắt hơn.

Nước mắt tràn ra thật nhiều, nhưng đều bị nàng kìm nén, Tô Tiểu Vũ cắm Huyết Uyên trên mặt đất để cho nam nhân vô lực tựa vào trên người mình, hai tròng mắt lập tức biến thành màu đỏ tươi, chân khí cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán cười dịu dàng, an tâm tựa vào người của nữ nhân mình yêu, lúc này hai người rất ấm áp, đúng là ngay cả âm thanh đánh giết cũng không xua tan được.

Bạch Tùng Lĩnh luôn đứng bên cạnh quan sát cuộc chiến, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Tư Thiên Hoán, thấy hắn trọng thương thì âm ngoan nở nụ cười, lúc ba người khác đang chiến đấu thì hắn tìm đúng một khe hở duy nhất, luồn lách rồi vọt nhanh về phía Tư Thiên Hoán, vận đủ mười phần nội lực đánh một chưởng về phía Tô Tiểu Vũ.

Dù đánh Tư Thiên Hoán nhưng hắn không nhất định phải giết hắn mà là tấn công Tô Tiểu Vũ, nhất định là Tư Thiên Hoán sẽ đỡ giùm tiện nhân này, hắn phải chết không thể nghi ngờ!

Gừng càng già càng cay, Bạch Tùng Lĩnh vốn giỏi về tâm kế, giờ phút này thù mới hận cũ đều tính một lần nên cực kỳ âm ngoan.

Bạch Thuật đột nhiên phát hiện âm mưu của Bạch Tùng Lĩnh, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không kịp phản kháng, chỉ có thể dùng thân thể ngăn cản đòn tấn công của Bạch Tùng Lĩnh, cho dù võ công của hắn chỉ kém Bạch Tùng Lĩnh một chút nhưng nhận một chưởng như vậy vẫn bị đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.

"Bạch Thuật!" Tư Thiên Chanh thấy Bạch Thuật bị thương thì hoảng loạn, thừa lúc này Bạch Tùng Lĩnh nhanh chóng đánh một chưởng về phía Tô Tiểu Vũ.

Tô Tiểu Vũ chuyên tâm chữa thương cho Tư Thiên Hoán nên vốn không hề chú ý đến hoàn cảnh quanh mình, chờ lúc chưởng phong đánh úp lại thì nàng mới phát hiện, mắt đỏ lạnh lùng nhìn Bạch Tùng Lĩnh nhưng lại không làm gì.

"Đứa ngốc."

Một giọng nam sủng nịch trầm thấp vang lên từ miệng Tư Thiên Hoán, đôi mắ màu hổ phách đầy ý cười dịu dàng thản nhiên, bên trong đó là vẻ mặt kinh hãi của Tô Tiểu Vũ.

Hắn biết Bạch Tùng Lĩnh có chủ ý gì, cũng biết Tô Tiểu Vũ thà tình nguyện nhận một chưởng này cũng không buông mình ra cho nên hắn thà rằng để mình thương tích chồng chất.

"Bạch Lê!"

"Tiểu Hoán!"

"Tư Thiên Hoán!"

...

Hơi thở Tư Thiên Hoán suy yếu, hai mắt cũng không mở được nữa, vết máu trên người loang lổ, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, vết máu đọng lại trên mặt hắn vết máu,như là Mạn Châu Sa Hoa, quyến rũ lại thảm thiết.

Tô Tiểu Vũ nhìn nam nhân mặc bạch y bị máu tươi thấm ướt, trên người đau, tim càng đau, đau đến mức nàng không còn nói được nữa, nói nàng là đứa ngốc nhưng còn hắn không ngốc sao? Tình thề, tình thề, bọn họ đã có tình thề ràng buộc, vì sao còn muốn giúp nàng chịu một chưởng này!

Không để ý chung quanh đang đánh giết, không để ý đến tiếng cười của kẻ địch, cũng không để ý đến tiếng la của đám người Bạch Thuật, hai tròng mắt màu đỏ tươi của nàng dần dần thay đổi, chậm rãi biến thành màu đỏ trong suốt, màu đỏ này giống như thủy tinh tinh thuần nhất trên thế giới, cực kỳ xinh đẹp.

Con sông màu xanh như ẩn như hiện kia dần dần xuất hiện rõ ràng trong đầu nàng, khuôn mặt của hắc y nhân chìm người trong bờ sông đó cũng dần dần rõ ràng, đó là khuôn mặt của Tư Thiên Hoán!

Một người mặc bạch y, một người mặc hắc y, sắc mặt của cả hai đều trắng bệch, nhưng khóe miệng đều có một nụ cười thỏa mãn, vì sao khi bị thương, mất mạng mà còn có thể nở nụ cười ấm áp như vậy?

Hai gương mặt hợp lại trong đầu Tô Tiểu Vũ, đầu nàng như bị một tảng đá lớn va chạm nên đau đớn kịch liệt rồi trong dòng nước chảy xuôi của con sông xanh đột nhiên mọc lên một cành hoa, rốt cuộc nàng cũng không chịu nổi nữa, hô to thành tiếng ——

"A!"

Huyết Uyên bên cạnh cũng phát ra tiếng kêu trầm thấp, đầm nước ở xa xa vốn đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện đầy gợn sóng, hóa thành một con rồng xanh, chở Tiểu Bạch bay về phía Tô Tiểu Vũ.

Người Lê Nguyệt Hoa nhìn thấy Bạch Tùng Lĩnh phát tín hiệu thì tất cả đều chạy lại, phòng thủ tứ phía, ba người Bạch Thuật dù có lợi hại thì cũng không thể đánh bại nhiều người như vậy nên bọn họ từ từ rơi vào thế hạ phong.

Ngay giờ phút này, chân trời nổi lên màu xanh chói mắt khiến mọi người nheo mắt lại, lúc mở ra lần nữa thì thế cục đã thay đổi, người Lê Nguyệt Hoa như bị điểm huyệt vậy, tất cả đều đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.

"Tiểu Vũ."

Tư Thiên Chanh ôm ngực, nhìn chằm chằm người Lê Nguyệt Hoa, xoay người lại kinh ngạc mở to mắt.

Người trước mắt rõ ràng vẫn có khuôn mặt của mặt Tô Tiểu Vũ nhưng khí chất đó lại hơn rất nhiều, hồng y trên người nàng biến thành hắc y, hai tròng mắt tỏa ra màu hồng xa xôi, ánh mắt vốn bừa bãi nay lại bị một vẻ lạnh nhạt sâu thẳm như hồ nước thay thế, trên người tỏa ra linh khí tinh thuần đến mức khiến cho người ta vừa cảm nhận được liền cảm thấy rất thoải mái.

"Tô Tiểu Vũ" nâng tay, chém một chưởng về phía Tư Thiên Chanh và Tư Thiên Hoàng, hai luồng ánh sáng xanh bao vây lấy bọn họ, mà chính nàng thì chậm rãi đi về phía Bạch Tùng Lĩnh đang bất động, khuôn mặt lạnh nhạt đến mức có chút đờ đẫn đột nhiên tràn đầy sát khí, màu đỏ ở đáy mắt chợt lóe lên, Bạch Tùng Lĩnh giống như một tảng đá bị gió thổi qua liền hoá thành nhiều mảnh vỡ.

Dù Bạch Thuật có tâm trí mạnh đến đâu thì khi nhìn thấy cũng nhịn không được mà kinh hãi, lần này Tô Tiểu Vũ lại bị Tư Thiên Hoán kích thích mà "Biến thân" sao? Nhưng hiện tại hắn không rảnh nghĩ mấy cái này, bây giờ điều hắn lo lắng nhất vẫn là Tư Thiên Chanh, nhưng hắn vừa tiến lên một bước thì liền bị luồng sáng xanh đánh bật ra, nếu không có Tiểu Bạch bay qua đỡ hắn thì sợ là hắn sẽ ngã xuống.

Tiểu Bạch đỡ được Bạch Thuật thì vươn móng vuốt ra, sau đó nhảy lên trên người Tư Thiên Hoán, móng vuốt nhỏ đè ngực hắn, bắt đầu truyền ánh sáng xanh vào trong cơ thể hắn.

Chờ một lát nữa nam nhân này tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ viên mãn!

"Tiểu Vũ, Chanh nhi làm sao vậy?" Bạch Thuật thấy Tiểu Bạch có thể đỡ được mình thì ngây dại, thấy ánh sáng xanh bao vây lấy Tư Thiên Chanh càng lúc càng mạnh thì sốt ruột nhìn về phía nàng, nhưng lúc này hắn mới phát hiện sự biến hóa trên người Tô Tiểu Vũ.

"Tô Tiểu Vũ" hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Thuật, không nói gì mà chỉ nâng tay đánh một cái.

Một tiếng "Ầm" vang lên, luồng sáng xanh bao vây hai người lập tức vỡ vụn như vỏ trứng, hai người bị bao vây cũng dần dần xuất hiện trước mắt Bạch Thuật, sự biến hóa của bọn họ cũng làm cho Bạch Thuật kinh ngạc không thôi.

Quần áo trên người bọn họ cũng đều biến thành màu đen, trên người đều lóe sáng màu xanh nhàn nhạt.

"Chủ nhân."

Tư Thiên Hoàng và Tư Thiên Chanh đều quỳ rạp xuống đất, dập đầu với "Tô Tiểu Vũ".

Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, dienxdafnleequysdoon đi qua hai người đến bên cạnh Tư Thiên Hoán đang hôn mê, thấy hắn vẫn chưa tỉnh thì không vui nhíu mày, đẩy Tiểu Bạch qua một bên rồi tự mình chữa thương cho hắn.

"Chanh, Chanh nhi?" Bạch Thuật lắp ba lắp bắp.

Tư Thiên Chanh quay đầu nhìn Tô Tiểu Vũ, sau đó đi đến trước mặt Bạch Thuật, dịu dàng nở nụ cười, "Ta và Hoàng chuyển thế theo chủ nhân."

"Hả?" Đầu Bạch Thuật như lớn lên thành hai cái rồi bỗng chốc như bị xoay vòng vòng.

Tư Thiên Chanh mím môi cười nhạt rồi cũng không nói nữa.

Tư Thiên Hoàng đi qua hắn từng bước, nâng tay lên, ánh sáng xanh tràn ngập trong lòng bàn tay hắn, bao trùm toàn bộ Lê Nguyệt Hoa, sau một lúc lâu mới thu tay lại, thản nhiên nói, "Tước bỏ nội lực, răn dạy người khác."

Lúc muốn vận khí khôi phục tự do cho mọi người thì lại phát hiện võ công của mình đều mất hết nên không khỏi kinh sợ.

Tư Thiên Hoàng nhíu mi, phất tay, mọi người đều biến mất ngay tại chỗ.

Bên kia, Tô Tiểu Vũ đang chữa thương cho Tư Thiên Hoán, ánh sáng xanh lượn lờ trên người hắn, không bao lâu sau khuôn mặt tái nhợt của hắn liền khôi phục vẻ hồng nhuận, hai mắt đang nhắm chặt cũng dần dần mở ra.

"Vũ Nhi..." Tư Thiên Hoán thấp giọng kêu, sâu sắc phát hiện sự biến hóa của Tô Tiểu Vũ thì khẩn trương ngồi thẳng người, phát hiện trên người không còn chút đau đớn, cảm thấy kinh ngạc nưhng vừa định hỏi thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, môi có một xúc cảm mềm mại. 

"Ầm!"

Chân trời đột nhiên xuất hiện từng trận sấm vang dội, ngay sau đó gió mây biến sắc, tia chớp như muốn xé rách bầu trời, cực kỳ đáng sợ.

Trong mắt đang mở to do kinh ngạc của Tư Thiên Hoán đột nhiên đổi màu, màu hổ phách dần dần thay đổi thành màu vàng trong, đôi mắt màu vàng toàn phần trông tôn quý không gì sánh bằng, mang đến cảm giác ngạo nghễ bẩm sinh.

Môi chậm rãi tách ra, Tô Tiểu Vũ yên tĩnh nhìn Tư Thiên Hoán cũng đang biến hóa, đôi mắt bình tĩnh cũng có chút gợn sóng, đôi môi nhếch lên cho thấy nàng đang khẩn trương.

Tư Thiên Hoán yên tĩnh nhìn nữ nhân trước mắt, đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng, giống như ánh sáng ban mai, sưởi ấm mặt đất, nụ cười này như cách một kiếp người.

"Bạch Lê."

Tô Tiểu Vũ run giọng nỉ non, đôi mắt màu đỏ cũng đã chảy nước mắt.

"Đứa ngốc, ta đã trở về."

Tư Thiên Hoán nở nụ cười yêu chiều, kéo nàng vào trong lòng, rồi nhìn Bạch Thuật đang ngẩn người đứng đối diện mình, đáy mắt màu vàng lóe sáng.

Bạch Thuật đột nhiên cảm thấy rất đau đầu, ôm đầu quỳ rạp xuống đất, trí nhớ đã chôn sâu trong đầu cũng phun trào mạnh mẽ, mọi chuyện dần sáng tỏ.

Thì ra, Bạch Lê thật sự là Bạch Lê, chẳng qua Bạch Lê là chủ tử của hắn, là Hoàng tử nhỏ nhất của Thần giới, là Minh vương vĩ đại nhất.

Thì ra Tô Tiểu Vũ là linh hồn do sức mạnh Vong Xuyên tinh thuần nhất ngưng tụ thành Thần nữ, gặp chủ tử rồi được ban danh là Bạch Vũ.

Thì ra Tư Thiên Chanh và Tư Thiên Hoàng là linh hồn trong nước Vong Xuyên được Bạch Vũ biến thành hình người.

Thì ra năm đó sau khi Thần Quân lập mưu hại chết chủ tử, Bạch Vũ dùng hết thần lực tìm một hồn phách của chủ tử về rồi cũng rơi vào vòng luân hồi theo hắn...

Thì ra Tô Tiểu Vũ chán ghét Lê Nguyệt Hoa là vì lúc trước nàng tự tay an táng chủ tử tại ngọn núi này.

Thì ra tất cả đã sớm được định đoạt.

"Vũ Nhi, về nhà được không?" Bạch Lê dịu dàng nhìn chăm chú nữ tử đang khóc không thành tiếng trong lòng mình, tình yêu say đắm ngàn năm hóa thành một tiếng thở dài, nhợt nhạt vang lên, nữ nhân ngốc này, không ngờ lại vì hắn mà bỏ hết tu vi, uổng công hắn chú tâm muốn bảo vệ cho nàng.

Bạch Vũ lau nước mắt, ngẩng đầu lên gật một cái, khuôn mặt lạnh như băng xuất hiện ý cười mê người.

Bạch Lê cúi đầu hôn lên mắt nàng, ánh sáng vàng chợt lóe lên, năm người biến mất tại chỗ.

Thần giới, Minh phủ, dòng nước Vong Xuyên vẫn chảy xuôi theo dòng sông xanh.

"Hoàng huynh, ngàn năm không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ?"

Bạch Lê thản nhiên nhìn nam nhân có khuôn mặt tôn quý có vài phần trông giống mình đang vô lực té trên mặt đất, nói.

Bạch Ế nhìn đôi tình nhân cầm tay nhau đi về phía mình, tự giễu nở nụ cười.

Đáy nước Vong Xuyên ẩn chứa thần lực tinh thuần nhất Thần giới, nhưng không ai có thể lấy được, ngay cả hắn là Thần Quân cũng không lấy được, nếu Thần lực này an phận ở dưới đáy nước thì thôi, nhưng nó lại cố tình hóa thành hình người, cố tình gặp gỡ Bạch Lê, điều tối kỵ nhất trong cuộc đời này của hắn là tiểu đệ này, vậy mà bọn họ lại rơi vào lưới tình.

Cho dù tiểu đệ vì Bạch Vũ, cam nguyện buông bỏ thân phận Hoàng tử, đi đến U Minh để bảo vệ dòng sông Vong Xuyên nhưng hắn vẫn không cam lòng, hắn muốn có được sức mạnh Vong Xuyên cho nên mới tỉ mỉ bố trí, dùng Bạch Vũ làm mồi nhử, dẫn Bạch Lê đi vào trận pháp hắn bày ra.

Bạch Vũ không có Thần lực, mới vào đời chưa bao lâu, không hiểu trận pháp cho nên mới bị hắn lừa vào trận không ra được, muốn cứu nàng thì chỉ khi tiểu đệ đáng yêu nhất của hắn dùng hết máu huyết toàn thân, để Thần lực tan hết thì mới được.

Bạch Lê cam tâm tình nguyện chết vì Bạch Vũ, Bạch Vũ cũng cam tâm tình nguyện luân hồi vì Bạch Lê, họa lớn trong lòng của hắn đã chết, Vong Xuyên lại bất lực, rốt cục hắn cũng có thể lấy được sức mạnh của Vong Xuyên, củng cố Vương vị của mình, không lâu sau hắn nhận thấy được tin hai người trùng sinh, nhưng việc Thần giới không thể can thiệp vào chuyện ở Nhân giới đã là luật của trời đất rồi, hắn không thể phá vỡ nên chỉ có thể nhờ người ở Nhân giới kéo dài thời gian hai người tìm được trí nhớ và Thần lực, chỉ cần ngàn năm trôi qua, sức mạnh của hắn hoàn toàn thẩm thấu nước sông Vong Xuyên thì hắn sẽ có thể hoàn toàn đạt được Thần lực của Vong Xuyên, nhưng vì sao, vì sao bọn họ lại trở lại!

Vong Xuyên có chủ, sẽ không nghe lời người khác, cho nên đến cuối cùng, Thần lực hắn hấp thu cả ngàn năm nó vẫn tách khỏi thân thể hắn, nếu không thì sao giờ phút này hắn lại chật vật ngã xuống đất như vậy?

"Thắng làm vua, thua làm giặc." Bạch Ế lạnh lùng nói, không cam lòng nhìn Bạch Lê.

Bạch Lê im lặng, thật lâu sau mới thản nhiên nở nụ cười, "Thế cục ngàn năm trước ta đều dự đoán được."

Bạch Ế khiếp sợ, không khỏi run giọng hỏi, "Vậy vì sao ngươi..."

"Bởi vì ngươi là ca ca của ta."

Bạch Lê đi đến trước mặt Bạch Ế, tự tay nâng hắn dậy.

Nam nhân luôn tôn quý uy nghiêm giờ phút này lại ngây ngốc như một đứa bé, nhìn nam nhân trước mắt không biết nên làm gì, "Ngươi, ngươi... Vì vậy cho nên ngươi tình nguyện đi tìm cái chết?"

"Linh hồn của Thần là bất diệt, nếu ta luân hồi có thể khiến ngươi an tâm thì cũng đáng giá, nhưng mà Bạch Vũ không muốn chờ ta ngàn năm nên đã uất ức cho nàng rồi." Bạch Lê bất đắc dĩ quay đầu nhìn Bạch Vũ, Vũ Nhi không hề biết linh hồn của Thần là bất diệt, nỗi đâu khổ của Vũ Nhi cũng là do hắn tùy hứng.

Bạch Ế đẩy mạnh Bạch Lê ra, phức tạp nhìn hắn, thật lâu sau mới nhắm chặt mắt lại, xoay người rời đi, bước chân trầm trọng làm cho người ta hít thở không thông.

Cố gắng ngàn năm thì ra chỉ là chấp niệm của hắn.

"Chàng coi trọng tình thân từ khi nào vậy." Bạch Vũ đi đến bên cạnh Bạch Lê, thản nhiên cười nói, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Bạch Ế rồi cúi đầu, một ngàn năm này cũng không tính là lãng phí.

Bạch Lê áy náy nhíu mày, "Trách ta sao?" Không giết Hoàng huynh báo thù, rồi cả quyết định của ngàn năm trước...

Bạch Vũ yên lặng nhìn hắn thật lâu rồi mỉm cười, "Không trách." Sau đó chủ động ôm thắt lưng của hắn.

Bạch Vũ, Tư Thiên Chanh và Tư Thiên Hoàng thấy vậy thì nhìn nhau cười, trong lòng cảm thấy vui mừng khó hiểu.

Nước Vong Xuyên trong xanh, chiếu rọi vào miệng năm người.

Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt một cái ở Nhân gian đã qua mười năm, ở bờ sông Vong Xuyên của Minh giới, hoa bỉ ngạn đã nở sáng lạn, hai bóng người mặc hắc y nằm ngã xuống biển hoa, dung mạo tuyệt thế đó trông còn đẹp hơn hoa.

"Bạch Lê, bọn họ ở Nhân giới thế nào?"

Bạch Vũ dựa vào trong lòng Bạch Lê, tò mò hỏi, lúc trước Thần lực của nàng còn không ổn định nên muốn vào sống Vong Xuyên tu luyện một lát, không ngờ một lần tu luyện này lại trôi qua lâu như vậy.

"Hoàng và Khúc Ngâm ở Vân Thủy Gian bầu bạn với hai lão nhân, Niệm Niệm đã mở thanh lâu khắp Nhân giới, và Hoàng thành, mỗi người còn sinh hai nam hài..."

Bạch Lê quyến luyến nhìn nữ nhân trong ngực, chậm rãi nói.

Bạch Vũ ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt thâm tình của hắn, "Vậy còn chàng?"

"Ta?" Bạch Lê nhíu mày, có chút bất đắc dĩ, "Ta ngồi ở bờ Vong Xuyên, ngày đêm nhớ nàng, ngay cả nhi tử cũng không chăm sóc."

Bạch Vũ im lặng, tức giận nện vào bụng của hắn.

Minh giới không có gió, biển hoa tự lay động, một đôi tình nhân mặt mày rạng rỡ, chuyện xưa của bọn họ vẫn còn chưa kết thúc.

----- TOÀN VĂN HOÀN ----
Bình Luận (0)
Comment