Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 86

Edit: susublue

"Tô Triết." Tô Trạch nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hắn là ai vậy?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày.

Tô Lâm nhìn gia chủ một cái, tiến lên giải thích nói, "Hắn là hữu hộ pháp."

"Vì sao ngươi lại hoài nghi hắn?" Tô Tiểu Vũ hỏi, nhìn bộ dáng Tô Trạch, hình như đã khẳng định hắn là nội gian.

Tô Trạch híp mắt, hừ lạnh, "Sáng sớm hôm nay hắn đến thư phòng tìm ta, đứng ở cửa thật lâu, ta đã sinh nghi nên nói cho hắn biết Ngôn trúng Khấp Hồn, cũng nói cho hắn biết thân phận của con."

"Đúng vậy, khi lão nô đi từ thư phòng ra, đã thấy hắn đứng ở trước cửa sổ, sắc mặt cũng có chút không vui." Tô Lâm nói.

"Không ngờ, người Y Cốc còn có thể gài người vào Vân Thủy Gian, chàng nói thử xem, Bách Lý gia cho bọn họ lợi ích gì?" Tô Tiểu Vũ cười nghiền ngẫm, hỏi Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán nở nụ cười thản nhiên, lắc đầu, "Lần này ta thật sự đoán không ra."

"Đi sắc thuốc trước đi, không bao lâu nữa là mẫu thân sẽ tỉnh lại." Tô Tiểu Vũ duỗi thắt lưng lười, leo lên giường, mềm mại nằm xuống.

Tô Trạch "Ừ” một tiếng, để Tô Lâm ở lại, nói một câu "Đừng được để lộ ra" rồi cầm lấy đơn thuốc nhanh chân ra khỏi phòng.

"Lâm bá, vì sao Tô bá bá tin tưởng ngươi như vậy?" Bạch Thuật đánh giá Tô Lâm, suy nghĩ, đột nhiên hỏi.

Tư Thiên Chanh trừng hắn liếc mắt một cái, có người luôn nói trắng mọi chuyện ra như chàng sao.

Tô Lâm ngẩn người, nghiêm túc nói, "Từ thời tổ tông của ta đã bắt đầu nguyện ý trung thành với gia chủ, lão nô tuyệt đối sẽ không phản bội gia chủ."

" Rất giống với ngươi." Tô Tiểu Vũ nhàn nhàn nói một câu.

Bạch Thuật tức cười, ngượng ngùng nói, "Thật sự rất giống." Đời đời bảo vệ chủ nhân...

Tô Lâm không hiểu rõ cho nên không hỏi nhiều, chỉ có thể áp chế sự nghi hoặc trong lòng.

"Nàng tính thế nào?" Tư Thiên Hoán kéo ghế dựa đến gần giường nhỏ, thừa dịp nàng chưa nhắm mắt, nhẹ giọng hỏi.

Tô Tiểu Vũ gối đầu lên cánh tay, nghiêng người qua, cười tủm tỉm nhìn hắn, "Y Cốc giúp hắn hạ độc nương ta, không thể không chết, nếu người Bách Lý gia cũng liên quan đến chuyện này thì cũng không thể không chết, nhưng xử lý xong chuyện ở Vân Thủy Gian, ta muốn về Lăng thành trước, hoàng tỷ còn đang mang thai, không thể chạy lung tung theo ta được."

"Ừ, hôn sự của chúng ta, cũng nên tiến hành luôn, được không?" Thừa dịp bọn họ không chú ý mình, Tư Thiên Hoán nhỏ nhẹ nói vào tai Tô Tiểu Vũ, còn có ý xấu cắn lỗ tai của nàng.

Mặt Tô Tiểu Vũ hơi đỏ lên, trừng hắn một cái, "Đừng náo loạn."

"Nếu nàng không cho ta đáp án chính xác, ta sẽ thật sự làm loạn cho nàng xem." Tư Thiên Hoán híp mắt, nở nụ cười xấu xa.

Tô Tiểu Vũ biết rõ hắn nói được thì làm được, vừa vặn có hai người đi tuần tra quanh viện này, vội vàng che miệng Tư Thiên Hoán lại, "Được, ta đồng ý, đồng ý, có gì tốt mà nói." Chuyện trước đây luôn thích lôi ra để nói.

Tư Thiên Hoán vừa lòng, nhìn con chim chim xanh trong tay Niệm Niệm, diễn(D@fnlle3[quysdo0n đột nhiên đứng dậy đi đến trước bàn, cầm tờ giấy nhỏ lên, đặt bút xuống viết một hàng chữ nhỏ, vội vàng đưa qua cho Tô Tiểu Vũ xem.

"Tô Trạch độc phát, Vũ thiếu cứu chữa, trong vòng mười ngày sẽ mất toàn bộ nội lực." Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng đọc, mắt sáng lên, "Hoán, chàng thật xảo quyệt."

"Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, thứ bọn họ muốn chính là cái chết của nhạc phụ, nhưng Bách Lý Liệt đã biết nàng đến đây rồi, tự nhiên không thể nói không giải được độc." Trong mắt Tư Thiên Hoán lóe lên chút âm u.

"Bạch Lê, ngươi nói xem sau này Tiểu Vũ có sinh ra một tiểu hồ ly đen tối hay không?" Bạch Thuật cũng kéo ghế dựa đến cạnh giường Tư Thiên Chanh nằm, nghe thấy cuộc đối thoại bên kia, trêu chọc nói.

Tư Thiên Chanh cười híp mắt, "Nói hươu nói vượn, người thì sao có thể sinh ra hồ ly!"

"Phu nhân ta sai rồi, là hình người nhưng tâm hồ ly." Bạch Thuật ngoan ngoãn nhận sai, sau đó cười ha ha, vươn tay bắt được chén trà đang bay đến, lực mạnh đến nỗi tay hắn run lên.

"Tiểu Bạch, nói với chim xanh, đưa lá thư này về chỗ của nó, còn thư hồi âm thì mang đến cho ta." Tô Tiểu Vũ bỏ tờ giấy vào ống trúc, ném tới miệng chim xanh, Tiểu Bạch vươn móng vuốt nhỏ lên, chim xanh lập tức há mồm, nuốt ống trúc vào bụng, giương cánh bay đi.

"Có con chim nhỏ này, hẳn là có thể khiến mọi chuyện đơn giản đi rất nhiều." Tô Tiểu Vũ nhìn chim xanh biến mất ở phía chân trời, nhíu mày nói.

Tô Lâm tận mắt nhìn thấy trí tuệ của bọn họ, không khỏi cảm thán là sóng sau đè sóng trước, có một con sóng còn nhanh hơn một con sóng cao, bây giờ đã là thời đại của bọn nhỏ.

Ngày trôi qua, màn đêm buông xuống, trong thư phòng được dạ minh châu chiếu sáng nên rõ như ban ngày.

"Vũ Nhi." Bách Lý Ngôn uống xong thuốc nữ nhi đút, bất đắc dĩ nhìn nàng, đứa nhỏ này quả thật đã trưởng thành, mới trước đây mọi chuyện đều sẽ hỏi qua ý của mẫu thân, hiện tại lại trực tiếp điểm huyệt ngủ của nàng.

"Nương, những chuyện này đều quan trọng bằng sức khỏe của người." Tô Tiểu Vũ mềm mại làm nũng, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay của nàng, vẫn là tiểu nữ nhi ngây thơ, Tư Thiên Chanh và Bạch Thuật nhìn thấy đều tấm tắc tặc lưỡi.

Nữ nhân dù kiên cường tới đầu thì khi ở trước mặt mẫu thân đều mãi mãi có bộ dáng của một đứa nhỏ.

Bách Lý Ngôn cười sủng nịch, kéo tay nàng, khổ sở thở dài, "Hài tử ngốc, ta không phải mẫu thân tốt."

"Nếu người không phải là mẫu thân tốt thì sao ta lại có thể đi tìm người?" Tô Tiểu Vũ cười duyên, trong mắt cũng đầy vẻ kiên định.

"Các ngươi đều ở đây rồi thì ta cũng nên nói mọi chuyện cho các ngươi nghe." Bách Lý Ngôn thản nhiên cười, nhìn căn phòng đầy người, nói.

Tô Trạch gật đầu, đi ra ngoài bưng trà vào cho nàng, đột nhiên trên đỉnh đầu có vài tiếng động lạ, làm cho đáy mắt hắn dần nổi lên lãnh ý.

"Trên nóc nhà có người." Tô Trạch bưng trà vào, thấp giọng nói.

Cả người Bách Lý Ngôn lập tức cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi.

"Nương, Vũ Nhi ở đây, không ai có thể làm người bị thương." Tô Tiểu Vũ nhẹ giọng nói, trong mắt đầy ý lạnh.

"Nhạc mẫu tinh thông âm luật, chẳng biết có thể chỉ điểm cho ta một chút không?" Tư Thiên Hoán đột nhiên hắng giọng nói, khóe miệng nở cười thanh thản, vươn tay lấy ống sáo trên bàn, đặt bên môi.

Bách Lý Ngôn tán thưởng nhìn hắn, gật đầu, cũng cố hết sức đề cao giọng, "Được."

Tiếng sáo du dương vang lên, như âm thanh của tri kỷ, người nghe chỉ thấy vui vẻ thoải mái, âm sắc cây sáo khá tốt, trong trẻo dễ nghe, từ từ truyền ra khỏi thư phòng, thu hút chim sâu.

Mỗi một đời gia chủ Bách Lý gia đều cho người của mình ăn độc dược, nếu ai dám phản bội thì bọn họ sẽ khiến cho kịch độc phát tác, để cho người đó lập tức mất mạng, ta cũng không ngoại lệ, nhưng phụ thân yêu thương ta, cho ta một gốc cây Tuyết Triết thảo, nếu lúc độc phát nhanh chóng ăn vào thì có thể giải độc."

"Mười chín năm trước, trận pháp giữa Tô gia và Bách Lý gia không phải như bây giờ, một ngày nào đó, ta ra ngoài có việc, Bách Lý Liệt tìm được ta, hắn kêu ta đến chỗ của A Trạch để lừa lấy tín vật của gia chủ, ta không đồng ý, hắn liền muốn ta chết, ta cũng không sợ hắn, bọn ta giằng co một lúc, hắn lại đưa ta Khấp hồn, kêu ta cho A Trạch ăn, hai mươi năm sau độc mới phát tác, nếu ta làm như vậy  hắn sẽ không ép ta gạt lấy tín vật, cũng sẽ không để ta bị độc phát, ta đồng ý, sau đó ta nghĩ, chắc hắn cảm thấy có thể trộm được tín vật trong hai mươi năm này."

"Trước khi đi, hắn nói cho ta biết, Tô phủ đã sớm có gian tế của Bách Lý gia, nếu ta không cho A Trạch ăn Khấp Hồn, hắn liền giết ta, cũng tìm cơ hội để hạ độc A Trạch, lúc đó ta đã biết hắn có giao dịch với Y Cốc, cho nên hắn không phải đang nói giỡn, mà ta, phải kê đơn A Trạch.”

"Ta trở về Tô phủ, vừa đến phòng, trên nóc nhà có người cố ý tạo ra tiếng động, cho nên ta biết, Bách Lý Liệt thật sự có người ở trong Tô phủ, hơn nữa võ công còn cao hơn ta, thậm chí còn hơn cả A Trạch, ta rót hai ly trà, một ly có Khấp Hồn, mà ta lại nghiền Tuyết Triết Thảo thành bột, bỏ vào ly còn lại, sau khi A Trạch trở về, ta cho hắn uống ly có Tuyết Triết Thảo, mà ly ta uống lại có Khấp Hồn, nhưng coi như ta gặp phúc trong họa, Khấp Hồn rất bá đạo, vốn không cho phép trong cơ thể của ta có một loại độc khác."

"Ngôn." Tô Trạch nắm chặt tay, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn lại trơ mắt nhìn nàng uống Khấp Hồn.

Bách Lý Ngôn dịu dàng nhìn Tô Trạch, sau đó kéo tay Tô Tiểu Vũ, tiếp tục nói, "Vài ngày sau, đại phu nói ta mang thai, ta đang định nói cho chàng biết thì đại phu xem bệnh lại chết ngay trước mắt ta, trên thi thể của hắn còn có một phong thư, là do Bách Lý Liệt viết cho ta, hắn nói, nếu trong vòng ba ngày mà không lấy được tín vật thì ta và hài tử đều sẽ không thể sống."

"Võ công của ta đúng là nổi bật hơn những người cùng thế hệ, nhưng vẫn còn có rất nhiều lão già cao tay hơn ta, A Trạch có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng nếu có thêm ta thì chỉ có thể bó tay chịu trói, cho nên ta lựa chọn bỏ đi, như vậy chàng sẽ phải lo lắng nữa."

Tô Trạch nghe gằn từng tiếng, tâm như bị đao cắt, há miệng thở dốc, nhưng không nói được gì, thì ra là thế, Tiểu Vũ nói đúng, tất cả mọi lỗi lầm đều do hắn không đủ mạnh, không bảo vệ được Ngôn.

“ Người Bách Lý gia luôn theo dõi ta, ta mất rất nhiều sức lực mới cắt đuôi bọn họ được, hơn nữa còn khiến cho bọn họ nghĩ rằng hài tử của ta đã mất, ta ở bên cạnh Tô Thanh Viễn năm năm, mặc kệ là gặp chuyện gì cũng không sử dụng võ công, sợ sẽ bại lộ hành tung, lại không ngờ rằng, chàng lại tìm được ta trước bọn họ."

"Vũ Nhi mới mười tuổi, nàng không thể nào rời khỏi ta, ta ầm ỹ muốn bỏ đi, vì muốn quay trở về bảo vệ nàng, nhưng ta lại không thể nói cho chàng biết, ta sợ gian tế kia sẽ tìm được Vũ Nhi trước."

"Khi đó ta một lòng nghĩ cho Vũ Nhi, vốn không chú ý tới việc Bách Lý Liệt không có lại tới tìm ta, đến khi ta mang thai Niệm Niệm, ta mới biết được mười năm nay chàng mạnh hơn bao nhiêu, chàng luyện thành công hơn một nửa bí kỹ, thậm chí công vượt lên rất nhiều, chàng sử dụng bí kỹ phong tỏa Bách Lý gia, làm cho bọn họ không thể bước vào địa bàn Tô gia, cũng bởi vì vậy nên ta mới dám sinh hạ Niệm Niệm."

"A Trạch, thật xin lỗi, ta tra tấn chàng mười tám năm; Vũ Nhi, thật xin lỗi, ta để cho con phiêu bạc một mình tám năm..."

Nói đến đây, Bách Lý Ngôn đã khóc không thành tiếng, khổ sở đè nén trong lòng mười tám năm rốt cục cũng xả hết ra ngoài, tâm trạng trầm trọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Người nên nói xin lỗi là ta, là ta không đủ mạnh, không đủ thông minh, mới để nàng sống khổ sở lâu như vậy." Mắt Tô Trạch ướt át, nếu không có tâm trí kiên cường thì hắn đã sớm khóc đến ngất rồi, hắn nghĩ mình là người uất ức nhất, biết Ngôn phải ngậm đắng nuốt cay vì hắn rất nhiều.

Tô Tiểu Vũ nhìn hai người ôm nhau, đột nhiên bật cười châm chọc, mắt đầy hận ý, dọa mọi người nhảy dựn lên.

"Vũ Nhi, con làm sao vậy?" Bách Lý Ngôn căng thẳng, bối rối hỏi.

Tô Tiểu Vũ lắc đầu nhìn Bách Lý Ngôn, nhưng nụ cười càng châm chọc, trong mắt cũng mở màng, "Quyền thế, lại là vì quyền thế..."

Trước kia là sư phụ, bây giờ lại là mẫu thân, sau đó sẽ là cái gì? Sau đó sẽ tới lượt ai?

"Tiểu Vũ, con đừng như vậy, là phụ thân vô dụng, không liên quan tới bất cứ kẻ nào." Tô Trạch thấy cử chỉ nàng điên rồ, kinh sợ đổ mồ hôi lạnh, khẩn trương nói.

Tô Tiểu Vũ không để ý tới hắn, chỉ vô lực dựa vào giường, biểu cảm trên mặt dần dần lắng đọng lại, rồi trở nên lạnh nhạt, mà đôi mắt sắc bén lúc này đã nhiễm đỏ đầy vẻ khát máu, mắt lạnh lùng nhìn lên nóc thư phòng.

Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh thầm kêu một tiếng không xong, Bạch Thuật lại ngưng tụ toàn bộ nội lực vòa lòng bàn tay, để ứng phó với tình huống bất ngờ.

Tiểu Vũ nếu phát hỏa muốn giết người, tự nhiên sẽ không giết bọn họ, nhưng nàng thịnh nộ bên trong công lực nhưng là hội đại trướng, vạn nhất thương đến vô tội sẽ không tốt lắm.

Tiếng tiêu im bặt, Tư Thiên Hoán chậm rãi buông sáo trúc xuống, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ không chớp mắt, thấy sự khát máu trong mắt nàng càng lúc càng đậm, lại thở dài, "Vũ Nhi, bình tĩnh."

Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn hắn, lắc đầu, đột nhiên đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Tư Thiên Hoán hơi nheo mắt lại, vươn tay giữ chặt nàng, cười dịu dàng với Bách Lý Ngôn và Tô Trạch, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi phòng, thuận tay buông mành xuống, để Tiểu Bạch lại dưới màn che, thản nhiên nhìn nó một cái.

Tiểu Bạch khinh bỉ trừng mắt hắn, sau đó hai tay chông nạnh, giữ cửa giúp Tư Thiên Hoán, nhất định là xú nam nhân muốn ức hiếp Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thật đáng thương!

Hôm nay Niệm Niệm ngủ hơi sớm cho nên Tiểu Bạch vẫn nằm trong tay áoTư Thiên Hoán.

Sát khí trầm trọng biến mất, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm.

"Vũ Nhi làm sao vậy?" Bách Lý Ngôn lo lắng, hỏi Bạch Thuật.

"Bá mẫu, người cũng biết Tiểu Vũ luyện bí quyết Huyết Đồng, sát khí quá nặng, lúc giận nàng sẽ khó khống chế được bản thân." Bạch Thuật giải thích, đương nhiên, người có thể khiến cho nàng không khống chế được mình cũng không nhiều lắm, một người là Bạch Lê, một người là Bách Lý Ngôn, người còn lại là Khúc Ngâm.

Bách Lý Ngôn vừa nghe xong lại lo lắng đau lòng, "Không có cách nào tiêu trừ sát khí sao? Lỡ như nàng làm mình bị thương..."

"Bá mẫu yên tâm đi, có Bạch... Tiểu Hoán ở đó thì nàng sẽ không sao, hơn nữa, sát khí của nàng nặng thì người có chuyện cũng là người khác, không phải nàng." Bạch Thuật nhịn không được trêu ghẹo, liếc mắt nhìn Tiểu Bạch đang lầm tròn chức trách, trong mắt hiện lên vẻ bỡn cợt, "Đúng rồi, trước khi Tiểu Hoán chưa quay về thì chúng ta vẫn không nên ra ngoài."

Tư Thiên Chanh khó hiểu, vừa há mồm lại thấy ánh mắt mờ ám của Bạch Thuật, không khỏi trợn to mắt, không thể tin nhìn Tiểu Bạch.

Tô Trạch và Bách Lý Ngôn tưởng Tư Thiên Hoán muốn giảng giải cho Tô Tiểu Vũ, cho nên mới không đi ra ngoài, cũng không hỏi nhiều, nhìn thấy Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh liếc nhìn lẫn nhau, lại thấy có chút kỳ quái.

Nghĩ đến sát khí của Tô Tiểu Vũ rất nặng, Bách Lý Ngôn vẫn nhíu mày thật chặt, Tô Trạch thấy vậy, nhẹ nhàng ôm nàng, " Bí kỹ Vân Thủy Gian có thể thanh tịnh, mai mốt cho Tiểu Vũ học thì sẽ đỡ hơn một chút."

"Thật không?" Bách Lý Ngôn vui sướng nhìn Tô Trạch.

Tô Trạch bật cười, gật đầu, "Hãy tin ta, bây giờ ta có thể bảo vệ mẹ con nàng rồi." Hắn không quay về quá khứ được, điều có thể làm cũng chỉ có cố gắng bù đắp lại thôi.

Bách Lý Ngôn gật đầu, đột nhiên nghĩ đến việc vừa rồi bọn họ phát hiện trên nóc nhà có người, thấy kỳ quái vì sao lại không bắt hắn lại, nghi hoặc hỏi, "Vì sao các ngươi không bắt gian tế kia?"

Nếu bắt được gian tế thì Tiểu Hoán cần gì phải dùng tiếng tiêu để che giấu giọng của nàng?

"Ngủ lâu quá nên mê mang rồi sao?" Tô Trạch bật cười, sủng nịch xoa đầu của nàng, đây vốn là động tác của người trẻ tuổi làm, nhưng bọn họ lại không thấy có gì ngại ngùng, đè thấp giọng nói, "Chúng ta đã biết nội gian là ai rồi."

"Ai?" Bách Lý Ngôn giận tái mặt, hỏi.

"Tô Triết." Trong mắt Tô Trạch xẹt qua tia sát khí, tay không tự giác nắm chặt lại.

Bách Lý Ngôn có chút thất thần, sau đó cười lạnh, mắt cũng có sát khí, "Thì ra sự trung thành, tận tâm nhiều năm nay của hắn đều là giả."

"Tri nhân tri diện bất tri tâm." Bạch Thuật nhàn nhàn uống trà, nói.

Tư Thiên Chanh cũng muốn uống trà nhưng lại bị Bạch Thuật giựt lại vì lý do trà lạnh, nàng rầu rĩ nhìn về phía nơi khác, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Bách Lý Ngôn, hơi nhíu mày, "Thì ra bá mẫu cũng rất đáng sợ."

"Chanh nhi, có thể sinh ra Tiểu Vũ thì sao có thể dịu dàng được." Bạch Thuật nhanh miệng chen vào, nhận thấy mình nói sai, ngượng ngùng nhìn về phía Bách Lý Ngôn thì đã thấy nàng cười ôn hòa với mình, càng thêm xấu hổ.

"Trước kia bá mẫu của các người thật ra rất mạnh mẽ." Khúc mắc nhiều năm của Tô Trạch đã được gỡ bỏ nên cũng có tâm trêu chọc.

Bách Lý Ngôn trợn mắt nhìn hắn, khóe miện cũng nở nụ cười hạnh phúc, bởi vì một âm mưu mà đã tạo thành bất hạnh cho cả nhà bọn họ, nhưng sau này, nàng sẽ cố gắng bù đắp lại cho đứa con của người nàng yêu.

Ngoài phòng.

Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ đi ra ngoài, lập tức đè cả người lên, một tay ôm thắt lưng của nàng, một tay kéo hai tay của nàng đặt lên đỉnh đầu, diẽn[D@ffn<lle3;;quydo0n thấy hai mắt nàng vẫn đỏ đậm đầy tức giận thì hơi nhíu mi, cúi đầu nhẹ giọng nói vào tai nàng, "Vũ Nhi, vẫn chưa phải lúc, không thể giết Tô Triết."

Đương nhiên, giết cũng không sao, nhưng sẽ gây ra chút phiền phức, hắn cũng không muốn vật nhỏ mệt.

"Không cần." Tô Tiểu Vũ nhếch môi, nhìn chằm chằm lên nóc nhà, lạnh lùng nói, hơi khó chịu, lại bị ép chặt lên tường, thấy người trên nóc nhà đột nhiên rời đi, trong lòng càng sốt ruột hơn.

Nàng biết bây giờ giết Tô Triết sẽ không tốt, nhưng trong lòng nàng bốc hỏa đến nghẹn, nếu đốt chết Tô Triết thì nàng sẽ tự nghẹn chết, nói không chừng còn có thể thiêu cháy người khác.

Tư Thiên Hoán nhắm mắt, nghiêng đầu mờ ám cắn vành tai Tô Tiểu Vũ, xoang mũi không ngừng phun ra khí nóng.

Cơ thể Tô Tiểu Vũ cứng đờ, hai mắt màu đỏ máu cũng hoảng hốt, sau đó dần dần biến trở về màu bình thường, hai gò má hơi ửng đỏ, tiếng thở bên tai nhiệt tình len lỏi đi khắp toàn thân nàng như muốn che giấu lửa giận trong lòng nàng.

"Hoán, ta tỉnh rồi, chàng đừng... Ưm..." Hai mắt Tô Tiểu Vũ chua xót, sốt ruột nói, lại cảm nhận được đầu lưỡi của hắn chui vào lỗ tai mình, làm cho nàng không nhịn được mà than nhẹ thành tiếng, sau khi nhận ra được đây là đâu thì khuôn mặt nàng càng đỏ ửng, bối rối đẩy hắn ra nhưng lại không biết giờ phút này giãy dụa chỉ có tăng thêm sự phấn chấn cho nam nhân này thôi.

"Vật nhỏ, sau này không thể dễ dàng bị chọc giận như vậy nữa." Giọng nói của Tư Thiên Hoán trầm thấp say lòng người, lửa nóng ở môi chuyển từ lỗ tai ra sau cái gáy trắng như tuyết của nàng, lại bị cổ áo ngăn cản, đôi mắt dịu dàng của hắn thoáng có chút bất mãn, tay ôm thắt lưng nàng chuyển đến cổ áo, sờ soạng đến vạt áo, ngón tay linh hoạt cởi ra.

"Tư Thiên Hoán, rốt cuộc chàng muốn làm gì?" Tô Tiểu Vũ bối rối nhìn bốn phía, đặc biệt là phía bên phải phòng, mắt đỏ lên, bối rối gầm nhẹ.

Mẫu thân còn đang ở bên trong, sao hắn dám làm như vậy, nếu như bị thấy được thì bào nàng gặp người khác sao đây?

Tư Thiên Hoán cúi đầu nở nụ cười, dùng sức cắn vào cổ nàng một cái, vừa lòng cảm nhận cơ thể nàng cứng đờ, rồi sau đó mới nói, "Nếu không phạt nàng thì sau này nàng sẽ luôn bốc lửa đến rối tung rối mù, dọa nhạc phụ nhạc mẫu thì sẽ không tốt lắm."

"Ta đồng ý với chàng, sau này nhất định sẽ đè nén lại tính tình của mình, chàng đừng, đừng như vậy." Giọng nói của Tô Tiểu Vũ có chút chột dạ, e lệ nhìn lụa mỏng bị gió thổi nhẹ nhàng đung đưa, đầu óc nàng liên tục choáng váng, chết tiệt, động dục cũng phải nhìn địa điểm chứ!

"Cam đoan cũng vô dụng, ta muốn nàng nhớ kỹ, dọa sợ người khác thì sẽ phải nhận lấy hậu quả." Tư Thiên Hoán cởi áo của nàng, để lộ cái yếm màu đỏ tươi bên trong, hai tròng mắt xẹt qua tia tối tăm, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng nóng bỏng.

Tô Tiểu Vũ cúi đầu nhìn thấy vậy, xấu hổ và giận dữ đến nỗi thiếu chút nữa ngất xỉu, hai tay tập trung nội lực, thừa dịp Tư Thiên Hoán không chú ý đánh văng tay hắn ra, vừa đẩy hắn ra lại bị hắn ôm lấy, hắn còn thuận tay điểm huyệt tê và huyệt câm của nàng nên nàng chỉ có thể mềm mại ngã vào lòng của hắn, hắn còn ngại chưa đủ, lấy đai lưng trói hai tay của nàng lại.

"Bảo bối, ta sợ nàng quá nhiệt tình sẽ làm cho nhạc phụ nhạc mẫu phát hiện, bất đắc dĩ, chỉ có thể điểm huyệt câm của nàng." Giọng nam vô tội truyền vào trong tai, mang theo ý cười thản nhiên và sự khiêu khích.

Tô Tiểu Vũ giận mà không thể nói, cắn chặt môi dưới, trong lòng thầm mắng Tư Thiên Hoán vô số lần, nhưng nếu mắng chửi mà có ích thì còn cần vũ lực làm gì, cúi đầu liền thấy váy cũng bị hắn cởi ra, chỉ còn lại một cái quần lót.

Tư Thiên Hoán cảm nhận được lúc này nàng xấu hổ, giận dữ và ai oán, ý cười trên mặt càng đậm, nhặt váy trên đất lên, ôm lấy nàng đi đến trước bàn, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, sau đó chỉ thấy hắn chậm rãi thu dọn bàn cho sạch sẽ, bỏ hết giấy và bút mực xuống đất...

Tô Tiểu Vũ nhìn mặt bàn sạch sẽ, trong lòng biết hắn muốn làm gì, trừng lớn hai tròng mắt đen như khói, cầu xin hắn, chu môi âm thầm cầu xin tha thứ.

Tư Thiên Hoán làm như không thấy, ngược lại trải váy lên bàn, bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn...

"Tư Thiên Hoán, nếu chàng dám tiếp tục, ta sẽ không để yên cho chàng!" Tô Tiểu Vũ mềm mại nằm ở trên bàn, vô lực nhép miệng, mắt đầy hung hăng, nhưng lại nhiều ý cầu xin hơn.

"Vật nhỏ, nàng không biết lúc lên giường mà để lộ ánh mắt cầu xin thì sẽ làm thú tính nam nhân nổi dậy sao?" Tư Thiên Hoán cúi người, đè lên người nàng, thấp giọng nói, sau đó lại tự sửa lời, "A, ở trên bàn cũng giống vậy..."

Tô Tiểu Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại, không nhìn nụ cười quỷ dị của nam nhân này nữa.

...

"Vũ Nhi và Tiểu Hoán còn chưa nói xong sao?" Một lúc lâu sau, rốt cục Bách Lý Ngôn cũng không nhịn được hỏi.

"A, khụ, bá mẫu, Bạch, à không, sát khí của Tiểu Vũ quá nặng, phải chậm rãi giảng giải." Bạch Thuật nhịn cười, nghiêm túc nói.

Bách Lý Ngôn là người thông minh, nhưng lại không phòng bị với người nhà, cũng không chú ý đến sự khác thường trong giọng nói của hắn, "Ừ" một tiếng, trong lòng càng lo lắng cho nữ nhi.

Tô Trạch biết bản lĩnh của Tư Thiên Hoán, cũng không lo lắng như Bách Lý Ngôn, thản nhiên nhìn về phía Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh, thấy bọn họ đang cười trộm, mặt lại đỏ bừng, nghi hoặc nhíu mi, tập trung lắng nghe thì phát hiện ra âm thanh kỳ lạ bên ngoài phòng, lúc này lại nhìn qua hai người, là một người từng trải, nên hắn hoàn toàn hiểu được, gương mặt anh tuấn đen lại.

"A Trạch, chàng làm sao vậy?" Bách Lý Ngôn cảm giác được cơ thể nam nhân ôm mình căng cứng, lo lắng hỏi.

Tô Trạch thản nhiên cười, lắc đầu, "Không có gì."

"Nhưng sắc mặt của chàng không tốt lắm." Bách Lý Ngôn càng lo lắng.

"Thật sự không có gì, vì người Bách Lý gia mà hại chúng ta xa nhau nhiều năm như vậy, cho nên ta hận không thể lập tức đi tiêu diệt bọn họ." Tô Trạch nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói, hắn hận không thể phá hủy Bách Lý gia, nhưng bây giờ, hắn càng muốn đi phế xú tiểu tử Tư Thiên Hoán đó!

Bách Lý Ngôn nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng cười nói, "Không sao, bây giờ chúng ta rất tốt, đừng tức giận vì bọn họ nếu không người bị thương sẽ là mình."

"Được." Tô Trạch cười cứng ngắc nói, trong lòng oán thầm, nếu Ngôn mà biết thì chỉ sợ sẽ bị chọc giận đến ngất xỉu.

"Chanh nhi, bá phụ đã biết." Bạch Thuật quan sát biểu cảm của Tô Trạch, ý cười trong mắt càng đậm, võ công Tô gia chủ cũng không yếu, dù hai người đó có đè nén thế nào thì cũng phải có chút động tĩnh.

Tư Thiên Chanh ho khan, xấu hổ nói nhỏ, " Lần này xú tiểu tử thật sự quá đáng." Tốt quá rồi, bị nhạc phụ đại nhân thấy rõ bộ mặt thật, sau này phải làm sao bây giờ?

"Nàng yên tâm, Tô bá bá sẽ không ngăn cản hắn, nếu muốn Tiểu Vũ nhận cha thì không thể thiếu công lao của hắn, lấy công chuộc tội là được." Bạch Thuật cười, đè giọng nói nhẹ hơn nữa.

Tư Thiên Chanh liếc mắt xem thường, vuốt bụng mình, thầm suy nghĩ sau này nên để cho cục cưng rời xa những người này.

Bạch Thuật lại vạch trần tâm tư Tư Thiên Hoán, nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy sắc mặt Tô Trạch càng lúc càng đen, thiếu chút nữa nhịn không được mà cười to.

Bạch Lê ơi Bạch Lê, thường ngày là ngươi chỉnh ta, hôm nay cũng nên đổi ngược lại rồi.
Bình Luận (0)
Comment