Edit: susublue
Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật ra roi thúc ngựa chạy về Tô phủ với tốc độ còn nhanh hơn ngày hôm qua, dắt ngựa vào chuồng.
Tư Thiên Hoán vừa cột ngựa lại xong, bụng đột nhiên đau đớn muốn rách ra giống như bị vật nhọn đâm vào, mặt biến sắc, nụ cười ôn hòa trở nên khó coi, xoay người bay về Lạc Vũ Các, sốt ruột muốn phát cuồng.
Bạch Thuật cũng giận tái mặt, chẳng quan tâm đến ngựa nữa, nhanh chóng phi thân đi theo.
Lạc Vũ Các.
Tô Tiểu Vũ đẩy Tô Niệm Vũ vào trong lòng Tô Trạch, mềm yếu dựa vào giường, vừa kinh ngạc vừa đau khổ nhìn Tô Niệm Vũ mặt không đổi sắc đang cầm dao nhiễm đầy máu đỏ trong lòng Tô Trạch, nàng vươn tay đè miệng vết thương trên bụng mình lại, không quên điểm huyệt cầm máu, nhưng máu lại vẫn cứ chảy ra không ngừng.
Trách không được, trách không được khi độc phát Niệm Niệm không đau đớn giống ngày hôm qua, bởi vì tất cả đều do hắn giả vờ, sư phụ đã nói, người cho nàng vết thương trí mạng sẽ là người thân với nàng nhất, hiện tại xem ra thật sự không hề sai.
"Tô Niệm Vũ, ngươi làm gì!" Tô Trạch khiếp sợ nhìn miệng vết thương của Tô Tiểu Vũ, trong lúc tức giận thiếu chút nữa muốn bóp chết Tô Niệm Vũ, nhưng hắn không xuống tay được, chỉ có thể đánh hắn ngất xỉu, đặt ở trên giường.
Tư Thiên Chanh cũng bị sự thay đổi bất ngờ này dọa cho nhảy dựng lên, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, nhanh chóng đi lên giúp Tô Tiểu Vũ che bụng lại, nhìn trên người nàng đầy máu thì liền đỏ mắt, "Tiểu Vũ, thuốc đâu? Thuốc ở đâu?"
" Thuốc, a... Ở phòng ta, phòng..." Tô Tiểu Vũ gian nan nói, liều mạng chịu đựng sự đau nhức ở bụng, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Tô Niệm Vũ đã hôn mê, nước mắt ngập mắt lại quật cường không cho phép nó chảy ra.
Không biết nàng may mắn, hay là Niệm Niệm ra tay chuẩn, một đao này của hắn đâm thẳng vào chỗ dễ mất máu nhiều nhất, nếu nàng không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
"Tiểu Vũ con cố chịu đựng, ta lập tức đi lấy thuốc cho con." Tô Trạch đã đỏ mắt, nhanh chân chạy ra ngoài, chân còn bị vấp, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, đường đường là gia chủ Tô gia mà lại chật vật như vậy.
Tô Tiểu Vũ nhìn Tô Trạch như vậy, khóe mắt có chút ướt át, nam nhân này là phụ thân của nàng, hắn đối xử với nàng rất tốt.
Mà hắn vừa chạy tới cửa thì đã có một bống người nhanh chóng xẹt qua hắn.
Tư Thiên Chanh thấy người tới, rốt cục cũng thả lỏng một chút, đang muốn trả lại vị trí cho hắn, lại nghe thấy Tô Tiểu Vũ hô đau, lập tức sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, không dám động đậy nữa.
"Vũ Nhi." Tư Thiên Hoán run giọng kêu, mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, lại nhìn vào màu máu đỏ chói mắt ở bụng nàng, đôi mắt màu hổ phách đầy vẻ thô bạo, gần như đảo loạn không khí trong phòng, nhìn qua con dao Niệm Niệm đang hôn mê vẫn còn nắm trong tay, sát ý trong mắt muốn phun trào.
"Hoán, chàng đã đến rồi." Tô Tiểu Vũ vô lực nỉ non, hơi mở mắt ra nhìn động tác của Tư Thiên Hoán, môi tái nhợt nở nụ cười ý bảo hắn an tâm, nhưng lại làm cho nàng càng đau đớn.
Tư Thiên Hoán thu lại vẻ tàn bạo, đau lòng xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng, bối rối há miệng thở dốc, lại không nói được chữ nào, đôi mắt híp đầy vẻ âm u, bụng đau đớn nhắc nhở hắn nữ nhân của mình đang chịu khổ, diẽn(dannlle3;quy[do0n nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, truyền chân khí vào trong cơ thể nàng, bảo vệ kinh mạch của nàng.
"Bạch Thuật, chàng nhanh đến phòng kế bên xem thử đi, có thể bá bá không tìm thấy thuốc chữa thương." Tư Thiên Chanh thấy Bạch Thuật cũng chạy lại đây, sốt ruột hô lên, lâu như vậy rồi còn chưa quay về!
"Thuốc gì? Kêu đại phu!" Bạch Thuật tỉnh táo nhất cũng bị tức đến điên, vết thương tùy tiện bôi thuốc sao có thể trị được? Nhanh chóng xoay người, chạy đến cửa, muốn tìm đại phu, lại thấy Bách Lý Ngôn bưng đồ ăn sáng đến.
"Bạch Thuật, xảy ra chuyện gì?" Bách Lý Ngôn bắt lấy hắn, sốt ruột hỏi.
"Bá mẫu, Tiểu Vũ bị trọng thương, ta đi tìm đại phu." Bạch Thuật muốn đẩy tay nàng ra nhưng lại bị nàng lạnh giọng nói, "Ta biết y thuật." Nói xong, bỏ điểm tâm xuống bàn đi về phòng của Tô Niệm Vũ, tuy rằng không thần kỳ như Y Cốc nhưng y thuật của nàng cũng được coi như tốt nhất Bách Lý gia.
Bách Lý Ngôn nhìn cả người nữ nhi của mình đều là máu, đầu cũng choáng váng, không hỏi nhiều, trầm giọng nói, "Mau đặt nàng lên giường."
Lần đầu tiên Tư Thiên Chanh nghe thấy giọng Bách Lý Ngôn lạnh lùng như vậy, thân thể run lên, liền làm theo lời của nàng nhưng nghe thấy Tô Tiểu Vũ rên lại không dám tiếp tục.
"Đau cũng phải đặt lên giường!" Sao Bách Lý Ngôn lại không đau lòng được, nhưng nữ nhi đau cũng còn tốt hơn để nàng mất mạng.
Tư Thiên Chanh cắn răng một cái, lui người ra sau, hợp sức với Tư Thiên Hoán, đặt nàng lên giường, để cho nàng nằm thẳng.
"Đau quá..." Một người là nam nhân mình yêu nhất, một người là mẫu thân mình yêu nhất, ở trước mặt bọn họ, Tô Tiểu Vũ không còn kiên cường nữa mà than nhẹ.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán cũng tái nhợt theo nàng, đau lòng nhìn nàng, giọng nói còn run hơn nàng, "Vật nhỏ, không sao, ta ở cùng nàng, không đau."
Tô Tiểu Vũ uất ức nhìn hắn, bĩu môi.
"Tiểu Hoán, tiếp tục truyền chân khí, bảo vệ kin mạch của nàng." Bách Lý Ngôn thấy Tư Thiên Hoán buông tay, lập tức nói.
Tư Thiên Hoán gật đầu, bình tĩnh lại, cam đoan chân khí sẽ không ngừng.
"Vũ Nhi, nghe nương nói, lát nữa sẽ rất đau, nhưng con phải nhịn." Bách Lý Ngôn ép mình không được khóc, dịu dàng nói, thấy nàng cười gật đầu, tâm càng đau hơn, Bạch Thuật đã sớm qua phòng bên cạnh giúp Tô Trạch tìm thấy hòm thuốc, hiện tại đã đem hòm thuốc đến đây.
Bách Lý Ngôn chậm rãi cởi quần áo của nàng, đến khi cởi áo ra thì mới thấy áp dính sát vào miệng vết thương, nàng cắn răng một cái, dứt khoát kéo áo lên, để lộ ra miệng vết thương đáng sợ.
"Ưm!" Tô Tiểu Vũ kêu rên, nhịn đau theo thói quan làm cho Tư Thiên Hoán đau lòng.
Rốt cuộc Bách Lý Ngôn nhịn không được nữa, chảy một giọt nước mắt xuống ngay miệng vết thương của nàng, vừa vặn bị một bàn tay to chặn được.
Tư Thiên Hoán chặn nước mắt, thu tay lại, liếc mắt ý bảo Bách Lý Ngôn tiếp tục, vật nhỏ đã đủ đau rồi, nếu còn nhận thêm một giọt nước mắt nữa sẽ càng đau hơn.
Không đợi Bách Lý Ngôn mở miệng, Bạch Thuật đã bưng nước sạch đến.
Nhờ Tư Thiên Chanh giúp đỡ, Bách Lý Ngôn nhanh chóng giúp Tô Tiểu Vũ rửa sạch miệng vết thương, trong lúc đó nàng luôn kêu đau.
Tư Thiên Hoán tự ngược mình nhìn miệng vết thương của nàng chảy máu tươi, hắn cảm thấy mình như bị lăng trì, muốn cùng đau với nàng.
"Hoán, đừng nhìn, sẽ rất đau lòng." Tim Tô Tiểu Vũ đau đớn, thấy Tư Thiên Hoán yên lặng nhìn miệng vết thương của mình, trong mắt lại đầy vẻ dịu dàng, nhẹ giọng nói còn có chút nũng nịu.
Tư Thiên Hoán sửng sốt, nghĩ đến việc bọn họ có mối liên hệ với nhau, liền thu lại ánh mắt áy náy, nắm chặt tay nàng, nhờ thăng cấp nên nội lực càng tinh túy, nồng đậm hơn trước, vì vậy đã giảm bớt sự đau đớn trên bụng nàng.
"Thuốc Kim Sang." Bách Lý Ngôn vươn tay, Tư Thiên Chanh đã từng chơi đùa với hòm thuốc của Tô Tiểu Vũ nên biết thuốc Kim Sang để ở đâu, lập tức vội vàng đưa cho Bách Lý Ngôn.
Bách Lý Ngôn cắn răng rắc thuốc Kim Sang lên miệng vết thương của nàng, thấy nàng run người vì bột thuốc thì lại đau lòng đến mức không chịu nổi, nhanh tay cầm lấy kim châm trong hòm thuốc của Tô Tiểu Vũ, động tác lưu loát châm mấy mũi quanh miệng vết thương của nàng.
"Vũ Nhi, có phải không còn đau như vừa rồi nữa đúng không?" Bách Lý Ngôn ngồi chồm hỗm trước giường, nhẹ giọng hỏi.
Tô Tiểu Vũ cười khổ, "Nương, rút kim châm ra đi, thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, không đau đâu." Dùng ngân châm chỉ khiến cho tốc độ hấp thu thuốc chậm đi thôi, nương thật sự coi nàng như đứa bé vậy.
"Không cho phép, chậm thì chậm." Tư Thiên Hoán thâm trầm nhìn nàng, trong mắt đều là vẻ kiên quyết.
"Ta không đau." Tô Tiểu Vũ chu miệng, muốn tự mình rút châm ra nhưng lại bị hắn cầm tay lại.
"Ta đau." Tư Thiên Hoán nhíu mày, trong đôi mắt dịu dàng có chút vẻ đau lòng, khóe môi thường xuyên nở nụ cười giờ phút này lại trùng xuống, thậm chí có chút cứng ngắc.
Tô Tiểu Vũ nhìn vào mắt của hắn, thở dài, "Không rút ra nữa."
"Không nguy hiểm tính mạng, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khỏe lại, Vũ Nhi, y thuật của con tốt như vậy, con nên biết trong khoảng thời gian này phải chú ý cái gì, không thể làm bậy." Bách Lý Ngôn trầm giọng nói, sau đó nhìn Tư Thiên Hoán, thấy hắn gật đầu với mình thì mới thả lỏng.
Tô Tiểu Vũ bị dày vò một trận, hao hết sức lực, dưới ánh mắt ân cần của mọi người nhanh chóng nhắm mắt lại rồi chậm rãi ngủ thiếp đi.
"Đi ra ngoài nói chuyện." Sau khi Tô Tiểu Vũ nhắm mắt lại thì nụ cười dịu dàng của Bách Lý Ngôn hóa thành vẻ âm trầm, thản nhiên nhìn mấy người vẫn im lặng đứng ở bên cạnh, sắc mặt khó coi liếc mắt nhìn Tô Trạch, xoay người ra khỏi phòng.
Những người khác cũng đi theo ra ngoài, chỉ còn lại Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ, còn có Niệm Niệm là ở bên trong.
Tư Thiên Hoán thương tiếc hôn nhẹ vào môi nàng, không áp chế được vẻ đau xót trong mắt, trái tim vẫn thấp thỏm cũng chậm chậm thả lỏng, đau lòng xoa gương mặt của nàng, mắt nhìn về phía bụng của nàng, thấy thuốc đã ngấm vào vết thương thì vươn tay rút châm ra.
Tuy rằng Tô Tiểu Vũ ngủ nhưng vẫn cảm thấy đau đớn như trước, thét lớn một tiếng, nhăn mày thật chặt.
Một giọt nước mắt tràn ra khỏi đôi mắt màu hổ phách, rơi xuống mu bàn tay hắn, không ai biết lúc hắn nhìn thấy cả người nàng đầy máu thì đau lòng cỡ nào, sốt ruột cỡ nào, muốn giết người làm nàng bị thương cỡ nào, diẽn&dannlle3*quý<do0n hắn không kịp bảo vệ nàng, ngay từ đầu đã không kịp rồi, chỉ có thể một mình bi thương sau khi nàng bị thương, hắn có võ công tuyệt thế thì thế nào, ước nguyện ban đầu của hắn chính là đứng trước người nàng, giúp nàng chắn mưa chắn gió.
Thâm trầm liếc nhìn nàng một cái, đặt Tiểu Bạch ở bên người nàng, mặt Tư Thiên Hoán bình tĩnh xách Tô Niệm Vũ đang nắm dao rời khỏi giường, lấy con dao trong tay của hắn ra, xoay người đi tìm Bách Lý Ngôn.
Chòi nghỉ mát.
"Ầm!"
Bách Lý Ngôn dùng sức đập bàn, đánh vỡ bàn thạch, nàng lạnh lùng liếc nhìn mọi người, châm chọc cười nói, "Cho nên, các ngươi đều đã biết, chỉ có mình ta làm nương là không biết gì hết đúng không?"
Tư Thiên Hoán ôm Tô Niệm Vũ, thản nhiên nói, "Vũ Nhi không muốn người lo lắng."
"A Trạch, ta nghĩ chàng là người hiểu ta nhất trên đời này nhưng thật không ngờ chàng lại gạt ta." Bách Lý Ngôn nhìn Tư Thiên Hoán, sau đó đau lòng nhìn Tô Trạch.
"Ngôn, thật xin lỗi." Tô Trạch nhắm mắt lại, Vũ Nhi không muốn nàng lo lắng, ta cũng không muốn.
"Cho nên là Bách Lý Triết đã khống chế Niệm Niệm, để cho hắn giết Vũ Nhi?" Bách Lý Ngôn không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy, đi thẳng vào vấn đề chính.
Tô Trạch gật đầu, có chút áy náy, "Ngày hôm qua Niệm Niệm độc phát một lần, Tiểu Vũ giúp hắn ngăn chặn, nói hôm nay không có việc gì, nhưng ta lại đi gọi nàng dậy."
"Tô bá bá, người không thể nói như vậy, ta nhìn thấy Niệm Niệm kêu đau cũng thấy đau lòng, huống chi là người." Lúc ấy Tư Thiên Chanh cũng ở đó, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn bị tiếng kêu của hắn làm cho hoảng loạn.
"Cho nên hôm qua Vũ Nhi không phải đến Băng Trì tìm Tiểu Hoán." Sắc mặt Bách Lý Ngôn càng khó coi hơn, "Vậy chuyện hôm qua nàng mang thai là sao?"
"Choang" một cái cốc bị bóp nát, sắc mặt Tư Thiên Hoán rất phấn khích.
Tư Thiên Chanh nhanh chóng giải thích, "Bá mẫu, người lại nói lung tung rồi, Tiểu Vũ không có mang thai."
Sắc mặt vui mừng của Tư Thiên Hoán lại trầm xuống, u ám nhìn đại tỷ của mình.
Bạch Thuật yên lặng ngăn cản tầm mắt của hắn, nhỏ giọng nói, "Chanh nhi, nhanh chóng nói rõ ràng." Bạch Lê được nâng trên trời rồi lại lập tức bị ngã xuống đất lỡ như nổi giận thì phải làm sao.
"Tiểu tử thối, ngươi cũng biết Tiểu Vũ sử dụng võ công Lê Nguyệt Hoa sẽ ghê tởm đúng không?" Tư Thiên Chanh gật đầu, tiếp tục nói, "Ngày hôm qua lúc Niệm Niệm độc phát, ngươi lại không ở đây nên nàng thật sự không có cách nào, tự mình áp chế độc tính cho hắn, sau đó nàng cũng thấy ghê tởm, ngửi thấy mùi cá thì muốn ói, cho nên mới gây ra hiểu lầm."
Sắc mặt Tư Thiên Hoán hoàn toàn trầm xuống, hắn đi thật đúng lúc.
"Tiểu Hoán, ta không chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ, ta không phải phụ thân tốt." Tô Trạch thở dài, nói.
Tư Thiên Hoán cúi đầu, cũng không nhìn hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ trên khuôn mặt ngây thơ đang ngủ say của Niệm Niệm, hắn vừa nhấc tay lên thì đầu của Niệm Niệm đã ngửa ra sau, lộ ra cần cổ trắng noãn, ngón tay nhẹ nhàng xoa cổ của hắn, sau đó, một vệt máu xuất hiện trên cổ của hắn.
Tô Trạch và Bách Lý Ngôn cũng không động đậy, chỉ đau lòng nhìn mọi chuyện, bọn họ biết Tư Thiên Hoán sẽ không giết Niệm Niệm, bọn họ cũng biết vết máu này Niệm Niệm nhất định phải nhận.
"Bây giờ ta vẫn còn chút lý trí, cho nên ta sẽ không giết hắn, ta biết chuyện này Tô Niệm Vũ cũng vô tội, nhưng hắn làm Vũ Nhi bị thương là thật, vết máu này là ta cảnh cáo hắn, cũng là để cảnh cáo người làm phụ mẫu như hai người, ta không hy vọng sẽ có điều tương tự xảy ra."
Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, trong mắt hiện lên sát ý, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười nhẹ, dùng khăn che vết thương của hắn lại.
"Tiểu Hoán, những gì ngươi nói, chúng ta đều hiểu." Tô Trạch nghiêm túc nói, trong mắt cũng đầy ác ý, "Mọi chuyện đều bắt nguồn từ ta và Ngôn, cho nên cũng nên để chúng ta đi kết thúc nó."
"Được, ta sẽ cứu Tô Niệm Vũ, hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, bất thình lình toát ra vẻ uy nghiêm, không hề giấu giếm vẻ vô tình trong mắt.
Bạch Thuật nhịn không được lắc đầu, Tô Tiểu Vũ bị thương, làm cho Bạch Lê thật sự tức giận, giờ phút này hắn lại biến thành nam nhân vô tình, nhược là bình thường, Tô Trạch và Bách Lý Ngôn là cha mẹ Tô Tiểu Vũ, hắn sẽ không nói nặng với bọn họ, nhưng hiện tại trong mắt hắn bọn họ cũng như người ngoài, trong cơn giận dữ, hắn có thể làm bất cứ thứ gì với bọn họ.
Lâu rồi Tư Thiên Chanh chưa thấy hắn tức giận như vậy, hơi lo lắng thái độ của hắn sẽ chọc giận cha mẹ Tiểu Vũ, nhưng nhìn Tô Trạch và Bách Lý Ngôn đang gật đầu, không hề cáu giận.
"A Trạch, chúng ta đến địa lao." Bách Lý Ngôn nói, sau đó vươn tay về phía Tư Thiên Hoán, thấy hắn hiểu ý tứ mình, đưa Truy Vân cho nàng, mắt nàng cũng lóe sáng.
Tô Trạch gật đầu, thâm trầm nhìn Tư Thiên Hoán, xoay người rời đi.
"Bạch Thuật, giúp ta hộ pháp." Tư Thiên Hoán thấy hai người đi xa, bắt đầu cởi nút áo của Tô Niệm Vũ, nhìn thấy vết máu trên quần áo hắn, mắt ại u ám.
"Ngươi đừng thất thủ mà giết hắn, nếu không Tô Tiểu Vũ sẽ hận ngươi." Bạch Thuật đứng trước người hắn, cười như không cười nói, lòng vẫn hơi thấp thỏm, hắn không dám chắc Bạch Lê có thật sự xuống tay với một đứa nhỏ hay không.
Tư Thiên Hoán nhếch khóe miệng, nói rất chắc chắc, "Nếu ta giết Tô Niệm Vũ, Vũ Nhi sẽ khổ sở, nhưng cũng không hận ta."
"Ta sẽ hận ngươi." Tư Thiên Chanh nhổ nước bọt, tức giận nói, Niệm Niệm thật sự rất vô tội.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc nàng một cái, trong lòng còn nhớ chuyện mang thai, có chút buồn bực, hắn thật sự nghĩ rằng vật nhỏ có cục cưng của hắn, nhưng đại tỷ của hắn thật tốt, hắn còn không kịp cười đã làm cho hắn khóc.
"Được rồi, bắt đầu đi." Bạch Thuật ngăn cản tầm mắt của Tư Thiên Hoán, chớp mắt nhìn Tư Thiên Chanh ý bảo nàng rời đi, nữ nhân có thai nào đó ngoan ngoãn đến phòng Tô Niệm Vũ để nhìn Tô Tiểu Vũ.
Tư Thiên Hoán cởi sạch Tô Niệm Vũ, một tay ôm hắn, một tay đè ngực của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay thon dài uốn lượn, trằn trọc ấn xuống huyệt đạo của hắn, nội lực thông qua tay hắn truyền vào trong cơ thể Tô Niệm Vũ.
Không biết qua bao lâu, Tô Niệm Vũ đột nhiên ho nhẹ, nghiêng đầu nôn ra một ngụm máu to.
Thấy vậy, Tư Thiên Hoán mới dừng động tác vừa rồi lặp đi lặp lại liên tục, sắc mặt hơi trắng bệch, quăng hắn cho Bạch Thuật, xoay người đi đến phòng Tô Niệm Vũ.
"Hài tử của ta vừa mới thành hình, hiện tại đã muốn ta tích lũy kinh nghiệm?" Bạch Thuật nhíu mày, lấy khăn lau miệng của hắn, ánh mắt vô tình nhìn vết thương trên cổ hắn, nhếch môi, thì ra hắn vẫn mềm lòng, chỉ rách một lớp da mỏng, ngay cả thịt cũng không bị tổn thương.
Địa lao.
Bách Lý Triết nhìn Tô Trạch và Bách Lý Ngôn chậm rãi đi về phía mình, đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười, "Phụ mẫu cùng ra trận, xem ra Tô Tiểu Vũ đã chết rồi đúng không?"
Hắn gặp ác mộng một đêm, trong lòng chỉ có sợ hãi, mười ngày trước trong cơn ác mộng, hắn không chết cũng mất một lớp da, không làm thì thôi, diẽn<dann;lle3[quysdo0n nhưng đã làm thì phải làm cho đến cùng, trong lòng thầm gọi tên Tô Niệm Vũ giao nhiệm vụ cho hắn.
Sáng hôm nay hắn ra lệnh cho Tô Niệm Vũ, thừa dịp Tô Tiểu Vũ không cảnh giác, giết nàng, hiện tại thấy Bách Lý Ngôn và Tô Trạch đổi sắc mặt thì lại cười lớn hơn nữa.
"Bách Lý Triết, Tiểu Vũ và Niệm Niệm không sao, hôm nay chúng ta đến là muốn chấm dứt ân oán hơn mười năm về trước." Tô Trạch vốn không thèm để ý vẻ mặt đắc ý của Bách Lý Triết, thản nhiên nói.
Bách Lý Triết sửng sốt, căm hận gầm nhẹ, "Không sao, sao có thể không sao được? Các ngươi gạt ta, các ngươi gạt ta!"
Bách Lý Ngôn lắc đầu, lạnh lùng nhìn hắn, nâng tay dùng Truy Vân chém đứt khóa của nhà tù, sau đó đá cửa đi vào.
"Bách Lý Triết, hai mươi năm qua, ngươi cẩn thận vì Bách Lý gia, hay là nói, ngươi làm việc vì Bách Lý Liệt nhưng ngươi lấy được cái gì?" Bách Lý Ngôn ngồi xổm xuống trước người hắn, châm chọc cười hỏi.
" Phản đồ giống như ngươi thì sao có thể hiểu ta." Bách Lý Triết lui ra phía sau vài bước, lạnh lùng nhìn nàng, lại nhìn thấy Truy Vân trong tay nàng, phẫn nộ nói, "Cây quạt này là của gia chủ, ngươi không xứng để cầm."
Sao Bách Lý gia lại có thể khuất phục Tô gia, người như vậy không xứng là gia chủ của Bách Lý gia, đây chính là nguyên nhân hắn ủng hộ Bách Lý Liệt trở thành gia chủ sau khi lão gia chủ ra đi, tuy rằng từ nhỏ hắn đã ở Tô gia làm gian tế, nhưng hắn vẫn có vị trí ở Tô gia.
"Sao? Ta không xứng? Vậy ngươi nói xem người ngươi khinh thường nhất lại dùng thứ ngươi sùng kính nhất để giết ngươi thì sẽ có cảm giác thế nào?"