“A… cho tớ
sao?” Tô Nhan tự chỉ vào chính mình, ánh mắt kinh ngạc có chút không
hiểu.
Tần Mộc Thiên lau mồ hôi, trong lòng bi ai thay cho anh trai
mình, xem bạn học Tô Nhan của chúng ta vẫn trước sau vô tâm như một không hề hay
biết gì, “Cậu quên? Nửa tháng nữa không phải sinh nhật cậu
sao?”
“A…” Tô Nhan bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, sửng sốt vài giây sau mới
vỗ đầu chính mình hét lớn, “Đúng vậy, qua nửa tháng nửa là tới sinh nhật tớ
thật. Kia là quà sinh nhật học trưởng Mộc Phong đưa cho tớ
sao?”
“Uh.” Tần Mộc Thiên đem lời nói vừa vọt tới yết hầu mạnh mẽ nuốt
xuống trong lòng, quả nhiên giống như anh trai mình đoán trước, người này ngay
cả sinh nhật của chính mình cũng không có nhớ rõ.
Biết được là quà sinh nhật của chính mình, Tô Nhan không hề vô
nghĩa, lập tức nhanh nhẹn mở thùng ra, “Oa nha…” Tô Nhan hai tay che miệng, ánh
mắt mở cùng mấy hộp kẹo, hơn nữa lập tức muốn đem mấy hộp đó đi
ra.
“Oa nha.” Cũng lê thân đi qua, Lăng Sở Sở cùng Tô Nhan đều có
phản ứng giống nhau, miệng mở ra như Tân Mộc Thiên buông một quyền đấu lớn ra
vậy. Hai người đều là như bị điểm huyệt đạo, vẫn duy trì một cái tư thế không hề
động đậy.
“Tiểu nương tử Sở Sở, đây là … đây là thật sao?” Tô Nhan không
ngừng quay tay chỉ vào, trên mặt đầy sự kinh ngạc không dám
tin.
“A.. đau quá.” Bị Lăng Sở Sở hung hăng nhéo một chút ở hai má, Tô
Nhan đau đến mức nước mắt đều nhanh chảy ra.
Lăng Sở Sở bình tĩnh nhìn cô một cái, giống như người vừa mới
động tay động chân không phải là mình, “Xem này, tất cả đều là sự
thật.”
“Nhiều như vậy, đều là của tớ.” Tô Nhan không tử chủ được nuốt
nước miếng, hai con mắt phiếm xanh mênh mang. Mà ở bên cạnh cô, Lăng Sở Sở còn
căm giận nhìn chằm chằm cô, có đủ các loại hâm mộ lẫn ghen tị.
Tần Mộ Thiên gặp vẻ mặt quỷ dị của hai người, thân dài quá cổ
liếc mắt một cái dĩ nhin là một thùng kẹo được xếp la liệt. Trách không được…
Tần Mộc Thiên nhìn thùng trước mặt, nước miếng nhanh chóng đã muốn chảy xuống
chỗ Tô Nhan nhưng vì chính anh trai mà mình thuyết phục. Lấy đồ ăn dụ dỗ Tô
Nhan, kia không ngạc nhiên. Lấy Socola dụ hoặc Tô Nhan, kia coi như có điểm lý
giải. Lấy một thùng kẹo thể hiện tình yêu thương trân ái duy nhất ra mà dụ dỗ Tô
Nhan, kia mới là một cách làm tuyệt vời. Hiệu quả không cần phải là tuyệt quá
nữa chứ?
“A Nhan, cậu xem bên cạnh còn có phong thư. Phỏng chừng là học
trưởng Mộc Phong gửi cho cậu.” Đẩy Tô Nhan đang còn gắt gao nhìn chằm chằm vào
mấy thứ có trong thùng giấy mà chảy nước miếng, Lăng Sở Sở nhanh chân đến bên
cạnh cầm bức thư đưa cho Tô Nhan.
Mở bức thư ra đọc, thần sắc Tô Nhan khẽ biến, nhìn chằm chằm vào
hai mắt Lăng Sở Sở. Cảm xúc ánh mắt hỗn loạn ai oán, nghi hoặc, rối rắm buồn bực
làm cho lông tơ sau lưng Lăng Sở Sở đều lập tức dựng đứng lên. Tần Mộc Phong rút
cuộc ở trong thư viết cái gì mà làm cho Tô Nhan nhìn cô như
vậy.
“Học trưởng Mộc Phong nói, hai cái hộp bên trong cái thùng này
đều là hắn đưa cho cậu. Còn có bức thư thứ hai này là đưa cho cậu, còn nói đừng
cho tớ nhìn lén.” Tô Nhan không hiểu nhìn Lăng Sở Sở liếc mắt một cái, khẽ cắn
mối, liền đem hai hộp cùng bức thư đưa cho cô ấy.
Không đợi Lăng Sở Sở nhìn kỹ đến mấy chữ viết trên tờ giấy kia,
Tô Nhan đột nhiên giữ chặt tay cô, thần sắc ngưng trọng, nghiêm túc nói “Sở Sở,
nhớ kỹ cậu là người đã có vợ.”
“A… làm sao?” Lăng Sở Sở không hiểu trừng mắt nhìn, người nay lại
bị thần kinh gì đây?
“Hãy nghĩ tới Tiểu Phong Phong, cậu cũng không thể tùy tiện vì
hai cái hộp này mà quên hắn.”
“phốc…” Đang muốn nhìn đến nội dung bức thư, Lăng Sở Sở nghe được
cầu như thế liền cười ra tiếng, trợn mắt há mồm nhìn Tô Nhan đang nghiêm trang
trước mặt, “Tô Nhan, cậu suy nghĩ quá nhiều… thật sự.”
Tần Mộc Phong gửi cho Lăng Sở Sở chỉ có một câu, “Giúp anh chiếu
cố thật tốt Tô Nhan.” Lời nói này hoàn toàn mang hai ý nghĩa, nhớ tới Tần học
trưởng trước khi rời đi đối với cô ân cần dặn dò, nhớ tới hàng năm Tần học
trưởng không quên mua quà sinh nhật tặng cho Tô Nhan… Nhìn lại những thứ trước
mắt này, Lăng Sở Sở thực sự rất xúc động. Nha đầu kia rút cuộc lớn lên sẽ như
thế nào?
“Đúng không? Đều là quà sinh nhật của tớ sao còn chia cho cậu hai
hộp…” Tô Nhan buồn bực nhìn chằm chằm vào cái thùng, Lăng Sở Sở có được hai cái
hộp rồi, đau lòng không chịu nổi, vốn đều là của cô mà…
“Cậu cũng không nhìn xem học trưởng Mộc Phong mua cho cậu 5 hộp
còn gì. Chỉ cần cậu tiết chế một chút thì đủ cậu ăn trong học kỳ này.” Như vậy
rõ ràng là đại ngộ kém, Tô Nhan người này thế nhưng một chút cảm giác đều không
có, còn oán giận sao lại cho cô hai hộp chứ.. Phải biết rằng, hai cái hộp này
của cô tương đương với tiền lương a. Từ sau khi Tần Mộc Phong tốt nghiệp, cô
nhận nhiệm vụ cực kỳ gian khổ, giúp hắn loại đi những kẻ đào hoa có ý với Tô
Nhan nên hai hộp này nên là của cô rồi.
Không đúng. Cô thực ra chỉ hạ những đóa hoa đào nhưng người có hệ
số cao nhất, tuyệt đối với học trưởng Mộc Phong rất có sự uy hiếp lớn, thậm chí
khả năng trở thành tình địch nữa là đằng khác.
Lăng Sở Sở cẩn thận trộm liếc mắt một cái tới người vẫn trầm mặc
từ nãy giờ Hứa Triết Quân. Người này đang cúi đầu nhìn một quyển sách tham khảo,
giống như những chuyện phát sinh chung quanh đều không có quan hệ. Nhìn bộ dạng
thờ ơ của Hứa Triết Quân, Lăng Sở Sở gãi gãi tóc, chẳng lẽ thật sự cô suy nghĩ
quá nhiều so? Này không phải là hoa đào mà là hoa hồng sao?
Mặc kệ Hứa Triết Quân là hoa đào hay hoa hồng, cấp bậc của hắn
cũng không thể là tiểu nhân vật như cô có thể khiêu chiến … Nếu chính là hoa
hồng như trong lời nói, đó là vận khí tốt của học trưởng Mộc Phong. Nếu bất hạnh
là đóa hoa đào theo đúng như lời nói… học trường Mộc Phong, tự chính anh phải
bảo trọng đi. Dù sao đường tình của anh cũng đã muốn đủ nhấp nhô gập ghềnh, lại
nhiều trở ngại như vậy coi như là sau khi ăn xong giải trí đi. Lăng Sở Sở cô
chính là quần chúng vô tội vây quanh xem, không tính làm vật hi sinh trong trận
chiến này.
“Cảnh báo, cảnh báo. Phía trước 15 thước, thầy giáo dạy văn đang
tới. Lại cảnh báo, phía trước 10 thước, thầy giáo dạy văn đang tới.” Ngồi ở cửa
Quý Vân Phàm trước tiên vì mọi người mà phát ra cảnh báo.
Tiếp thu được cảnh báo, không đến ba giây, tất cả mọi người đem
những thứ không nên xuất hiện gì đó đều để hết dưới bàn học. Lục cặp sách lấy tờ
giấy chuẩn bị làm bài thi, phiên dịch cổ văn, sách tham khảo ngữ văn giả vờ giả
vịt lật lên xem. Đợi cho thầy giáo dạy văn vào đến cửa lớp, hết thảy tấ cả đều
đã hài hòa tốt đẹp.
Buổi chiều là tiết học toán, chương trình học mà Tô Nhan thống
khổ nhất cũng là tối bất đắc dĩ nhất. Có vài thứ, người từ nhỏ liền khuyết thiếu
cho nên vộ luận người đó ngày kia cố gắng như thế nào đều là không làm nên
chuyện gì, thật sự là vô bổ. Đối với Tô Nhan mà nói, cha mẹ của cô đại khái sinh
ra cô không có được thần kinh toán học tốt. Hoặc nói là thượng đế đem đem toán
học xưa của cô ra coi, thuận tiện còn đóng thêm cái đinh vào sau đó phô dày ra
một tầng rồi lại một tầng, làm sao mà xóa bỏ tầm bính phong kia hoàn toán
chứ.
Cho nên dù toàn bộ nghỉ hè Tô Nhan không có rời đi mà chỉ ôm ấp
môn toán học, nhưng đối những đề thi toán học của thầy giáo dạy toán thì vẫn có
một sốt ít câu làm cho Tô Nhan thúc thủ vô sách, nhìn bọn hắn chằm chằm mà yên
lặng rơi lệ.
“Sở Sở, đề này nói…. Cậu làm được sao?” Đã muốn vắt hết óc, đem
toàn bộ đầu óc của Tô Nhan ra mà khảo cũng chỉ có thể đem hi vọng phó thác mà
thôi. So với trình học toán của Tô Nhan thì Lăng Sở Sở tốt hơn một chút. Ai biết
Lăng Sở Sở cùng đồng dạng bi thương nhìn lại Tô Nhan, thực rõ ràng vị đồng chí
này đối với bài thi toán học kỳ này cũng thuộc loại vật có cấp bậc hi sinh
rồi.
Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ có lệ muốn chảy ra, không
thể không đem ngọn lửa hi vọng chuyển hướng về hai vị ở phía sau. Vừa quay đầu,
các cô liền nhìn thấy Tần Mộc Thiên nằm úp sấp trên bàn gắt gao mà ngủ, kiểu này
phỏng chừng thiên lôi đánh xuống cũng có thể đánh bất tỉnh hắn được nha. Đường
này không thông, đường ra duy nhất liền chỉ còn lại một người… Hứa yêu nghiệt.
Yêu nghiệt này lần trước thi đứng thứ nhất lớp, một đề toán nho nhỏ khẳng định
như giết gà mà thôi. Nhưng là nhìn Hứa Triết Quân cúi đầu làm bài, Tô Nhan cùng
Lăng Sở Sở nhìn nhau, tớ nhìn cậu rồi cậu nhìn tớ, không biết là có nên quấy rầy
vị bạn học này hay không.
Nhưng thật ra Hứa Triết Quân bị hai người kia nhìn đến mức đầu
run lên, bất đắc dĩ dừng bút lại hỏi, “Hai người các cậu muốn làm cái
gì?”
“Hì hì chính là muốn hướng cậu thỉnh giáo thôi mà.” Tô Nhan cầm
lấy bài thì, chỉ chỉ vào chỗ của đề toán nơi dễ dàng diệt được cô cùng Lăng Sở
Sở, “Cái câu này làm như thế nào?”
“Phải không?”
“Không phải.”
“Cậu thực sự đem những cuốn sách toán tham khảo kia xem hết trong
kỳ nghỉ đông rồi?”
“Xem xong rồi.”
Nghe xong câu trả lời của Tô Nhan, Hứa Triết Quân trầm mặc vài
giây, cuối cùng không nói gì mà nhìn Tô Nhan liếc mắt một cái rồi nói, “Xem ra
đầu óc của cậu trừ bỏ ăn ra thì những cái khác đều không thể nào tốt
được.”
“Cậu…”
Không đợi lửa giận của Tô Nhan bành trướng ra, Hứa Triết Quân cầm
lấy tờ giấy nháp, cẩn thận vì cô giảng giải từ đầu đề toán. Cuối cùng không chỉ
nói đề toán học này, Tô Nhan còn có thể hiểu được nhiều thứ khi Hứa Triết Quân
đều kiên nhẫn vì cô mà nhất nhất giảng giải cho xong, thậm chí còn dấn thân đến
các công thức ứng dụng chuyển đổi, so với thấy giáo dạy toán còn dễ dàng hiểu
hơn nữa.
Nhìn hai
người chìm đắm trong thế giới của họ, người cúi đầu giảng đề người nghe giảng,
hai người hoàn toàn đem chính cô cho thành không khí, Lăng Sở Sở không khỏi ngửa
cổ lên trời mà thở dài, “Hứa Triết Quân tuyệt đối là hoa đào! Không phải hoa
hồng!”