Tinh mơ
sáng ngày hôm sau, Tô Nhan vì rất hưng phấn mà đã tỉnh dậy sớm. Đương nhiên sẽ
không là vì muốn đi ăn mì mà là vì tối hôm qua cha mẹ Tô nhớ là đã đáp ứng khi
cô thi nào vào trường đại học, cao đẳng đi học thì sẽ mua điện thoại di động cho
cô, vừa nghe nói hôm nay cô đi nội thành liền rất rõ ràng đưa tiền cho cô để cô
tự đi mua.
Nghĩ đến chính mình rút cuộc có thể mua được chiếc di động mới,
Tô Nhan liền nhịn không được mà muốn tung hoành. Từ cấp ba vừa mới bắt đầu thì
di động bị trộm cho đến tận bây giờ Tô Nhan vẫn ở trong tình trạng không có dùng
di động. Đêm này thật dài, lại tịch mịch cùng nhàm chán khiến cô mất ngủ, thậm
chí không thể gọi điện thoại phá rối ai được chỉ có thể trợn tròn mắt yên lặng
nhìn trần nhà đến sáng.
Nghĩ đến lúc này trong lòng lại có cảm giác bi thương, Tô Nhan
đối với việc sắp có điện thoại mới vô cùng nhiệt tình và chờ
mong.
Buổi sáng 9h, Tô Nhan đúng giờ xuất hiện ở ngã tư đường nhưng Hứa
Triết Quân vẫn là sớm hơn một bước so với cô nghĩ, thời điểm cô đi tới cũng đã
thấy hắn đứng dưới tàng cây, tựa hồ như đã đợi một lúc rồi.
“A… cậu tới sớm.” Nhìn hai người mặc giống nhau đều là áo T-shirt
trắng cùng với quần bò, Tô Nhan cảm giác trên trán có vài giọt mồ hôi. Trong tủ
quần áo nhiều áo T-shirt như vậy, cô có chết hay không mà làm sao phải chọn màu
trắng chứ
“Uh. Đi thôi.” Đang trong lúc Tô Nhan vặn vẹo thì ngược lại Hứa
Triết Quân không hẹn mà nhìn đến hai người cùng kiểu lữ trang (quần áo) thì tâm tình vô cùng
tốt, khó có thể nói lời nào chèn ép Tô Nhan.
“Uh.” Tô Nhan lên tiếng, đi theo Hứa Triết Quân đi về phía nhà
ga.
Trong khi chờ xe giao thông công cộng, Tô Nhan nhớ tới chính mình
còn không biết rút cuộc là mua điện thoại di động nào liền nhìn sang Hứa Triết
Quân đang đứng bên cạnh, mở miệng nói, “Hứa Triết Quân, tớ hôm nay muốn mua di
động nhưng là không biết mua loại nào cho tốt…”
“Uh.” Hứa Triết Quân giương mắt liếc nhìn Tô Nhan một cái, qua
một hồi lâu mới nói, “Tớ cũng đang tính đổi di động. Cậu thích loại kiểu dáng
nào? Thẳng đứng? Nắp gấp? Hay trượt?”
“Thẳng đứng đi.” Tô Nhan nhớ tới lần sữa chữa cái điện thoại di
động cũ, thiếu chút nữa cô ép tới vỡ ra nên không chút do dự lựa chọn di động
kiểu dang thẳng đứng.
Hứa Triết Quân gật gật đầu hỏi, “Uh, đợi lát nữa đi xem di động
trước được không?”
“Uh.” Luôn muốn mua điện thoại di động mới, Tô Nhan đối với đề
nghị này là 120% đồng ý.
Đợi đến khi vào nội thành thì cũng đã 11h, Hứa Triết Quân mang
theo Tô Nhan tới quảng trường mua sắm gần nhất, trực tiếp tìm cửa hàng di động
lớn mà đi vào.
“Lần trước cậu dùng điện thoại của hãng nào?”
“Nokia.”
“Thế lần này vẫn là mua nokia sao?”
“Uh, sử dụng loại đó cho nó thuận tiện.”
“Uh.” Hứa Triết Quân gật gật đầu, mang Tô Nhan tới quầy chuyện
bán điện thoại của hãng Nokia.
Đại khái Tô Nhan nhìn một vòng rồi dừng lại chiếc 5230 ở trước
mặt, cái này màn hình lớn nếu dùng để đọc tiểu thuyết thì nhất định sẽ rất
thích.Tô Nhan nhìn đến chiếc 5230 với vẻ cầu tình, nói thật ra di động đối với
Tô Nhan mà nói, công dụng lớn nhất kỳ thật vẫn là xem tiểu thuyết nên kể từ đó
5230 đối với Tô Nhan có sự dụ hoặc rất lớn.
“Cái này sao?” Hứa Triết Quân chỉ vào cái 5230 rồi
hỏi.
Gặp Tô Nhan liên tục gật đầu, Hứa Triết Quân nói người bán hàng
đem điện thoại ra. Nghe xong người bán hàng giới thiệu, Hứa Triết Quân liếc mắt
nhìn Tô Nhan liên tiếp gật đầu bèn hỏi, “Cậu muốn mua màu
nào?”
“Màu trắng, màu trắng rất đẹp.” Tô Nhan hai mắt như phát sáng
nhìn chằm chằm chiếc màu trắng mà người bán hàng đang cầm trong
tay.
Hứa Triết Quân thở dài, đối với người bán hàng nói, “Lấy một cái
màu trắng, một cái màu đen.”
“A…một cái màu trắng là đủ rồi, tớ lại không mua nổi hai cái
đâu.” Nghe được Hứa Triết Quân nói như vậy, Tô Nhan có điểm mạc danh kỳ
diệu.
“Không phải là tớ đã nói rồi sao? Tớ vừa vặn cũng muốn đổi di
động.” Trên trán Hứa Triết Quân gân xanh bắt đầu nổi lên, hắn đã từng nói qua
với cô thì mà người này cái gì cũng không nghe lọt được một
chữ.
“Hả?” Tô Nhan há to miệng, cô nhớ rõ người này có điện thoại di
động còn rất mới a. Sửng sốt cả buổi, đợi cho người bán hàng đem hai cái điện
thoại di động tới rồi tính tiền xong, Tô Nhan mới phản ứng
lại.
“Tớ nói này Hứa Triết Quân, cậu dù cho muốn đổi di động cũng
không nhất thiết phải đổi giống kiểu của tớ chứ.” Nhìn hai cái điện thoại mới di
động trên tay rồi nhìn lại hai người cũng cùng kiểu quần áo, Tô Nhan có loại cảm
giác không thể nói sao lại giống tình nhân từ quần áo đến di động thế
này.
“Hừ…” Hứa Triết Quân khinh thường liếc mắt nhìn Tô Nhan một cái,
mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, ánh mắt kia rõ ràng đang nói, “Ai muốn đổi điện thoại
giống của cậu đâu?”
Ánh mắt khinh thường này khiến chô lòng tự trọng nhỏ nhoi của Tô
Nhan bị đả thương nghiêm trọng, liếc mắt rồi lại liếc mắt cái nữa liền cảm giác
rõ ràng được đối phương là xem thường cô tới cỡ nào.
Grừ… Grừ… Grừ…, Hứa Triết Quân! Tô Nhan đang muốn bùng nổ, Hứa
Triết Quân lại lôi kéo cô ra khỏi cửa hàng, chỉ câu nói đầu tiên đã tiêu diệt
lửa giận của Tô Nhan.
“Cậu đói bụng sao?”
“Uh.” Bụng ngầm như đã muốn kêu gào khiến Tô Nhan lập tức quên
đi lời vừa muốn nói ra, trong óc tất cả đều phiêu đãng đủ loại đồ ăn, Tô Nhan
thật sự rất đói.
“Tớ dẫn cậu đi ăn mỳ.” Hứa Triết Quân sờ sờ đầu Tô Nhan, khóe môi
nhếch lên có được một tia ôn nhu hiện ra.
Thẳng đến khi bị Hứa Triết Quân kéo lên xe taxi, Tô Nhan mới
thoát ly từ cái ý nghĩ kia hoảng hốt cười một chút. Ôn nhu sao? Cô thế nhưng cảm
nhận được sự ôn nhu trên người Hứa Triết quân sao? Đây là cái tình huống gì? AI
tới nói cho cô biết với?
Nhất định, nhất định là nhìn lầm rồi. Đúng đúng đúng! Tối hôm qua
xem tiểu thuyết quá muộn, nay để lại di chứng đi. Ngay cả ánh mắt đều tìm kiếm,
Tô Nhan liếp tiếp thôi miên mình, hoàn toàn không phát giác được Hứa Triết Quân
ngồi bên cạnh mình, trên mặt có nét tươi cười rất sáng lạn.
Thời tiết tốt lắm, tâm tình của hắn cũng tốt
lắm.
Quán mỳ Phúc Hưng không được tính là nơi đắt khách cũng không
tính là một quán ăn tồi tàn hẻo lánh. Sau khi xuống xe taxi, đi theo sau Hứa
Triết Quân một đoạn đường, Tô Nhan mới nhìn thấy được cái quán này. Nói rõ ràng
đây là nơi Tô Nhan sinh ra và lớn lên, vì sao một người tới tận cấp 3 mới chuyển
trường tới đây như Hứa Triết Quân lại biết được đến quán ăn này? Chuyện này quái
dị cỡ nào nha.
Bởi vì nhớ rõ lần trước Hứa Triết Quân có nói thịt bò nạm tái ở
đây ngon hơn nhiều so với Diêu Ký, lần này Tô Nhan cũng lựa thịt bò nạm tái.
Thực sự mà nói, cô muốn nhìn xem mỳ ở đây có phải giống như Hứa yêu nghiệt nói
là rất ngon hay không?
Đợi cho đến khi một bát mỳ thịt bò nạm tái đặt trước mặt Tô
Nhan,khóe miệng cô giật giật như mới bị giật mình kinh ngạc. Này… cũng quá lớn
đi. Dù là khẩu vị của Tô Nhan có tốt đi nữa mà hiện tại lại rất đói nhưng như
đối mặt với bát mỳ lớn như thế, cô cũng cảm giác được lòng có dư mà lực không
đủ.
“Ăn đi.” Gặp Tô Nhan giật mình kinh ngạc, Hứa Triết Quân rút đôi
đũa đưa tới tay cho cô.
Tiếp nhận đôi đũa, Tô Nhan thử ăn một chút, hương vị rất ngon,
quả nhiên so với Diêu Ký thì ngon miệng hơn rất nhiều.
“Thế nào? Tớ nói đúng chứ.”
Tô Nhan liếm liếm miệng cười nói, “Uh, xác thực là rất ngon. Lần
này không đến không công rồi.”
Khóe miệng Hứa Triết Quân hơi ngoéo lại một chút, gặp Tô Nhan vẫn
cúi đầu tiếp tục ăn mỳ, cũng không nói gì nữa lại cúi đầu ăn
mỳ.
Mỳ ăn lần này có thể được xem là thích nhất trong vô số lần mà Tô
Nhan được ăn từ trước tới nay, hương vị càng không phải nói mà còn cả với phân
lượng cũng là mười phần. Mỳ thịt bò Phúc Hưng quả nhiên là đỉnh
cao.
Trên đường
về nhà, nhớ tới món mỳ mới ăn, Tô Nhan không chỉ cảm thán một lần : Thằng nhãi
Hứa yêu nghiệt này cũng không tệ lắm!