Vào ban
đem liền mời dự họp ban hội. Tô Nhan cầm di động xem tiểu thuyết cũng không có
nghe rõ ràng chủ nhiệm lớp rút cuộc ở trên bục giảng nói cái gì nữa. Chỉ biết
được Tô cô nương nghe được hai chữ khiến cô sợ hãi nhất – Quân
sự.
Bắt đầu tuần sau sẽ tập quân sự sao? Tô Nhin nhìn vào di động cả
nửa ngày, nhịn không được mắt trắng trợn ra. Ông trời ạ. Hôm nay chính là thứ
sau. Tuần sau không phải là ngày kia rồi sao?
Làm một hủ trạch, thân thể cùng tố chất của Tô Nhan thực sự làm
cho chính cô cũng khó có thể mở miệng đượ. Đừng nói là tập quân sự, cho dù là bị
Lăng Sở Sở lôi ra ngoại đi dạo phố cũng đủ cô phải uống một đống nước rồi. Nếu
như phải tập quân sự mà nói thì cô còn không chết sao? Hơn nữa Tô Nhan có thể
xác định là chết khi tập quân sự còn không phải giống chém đầu như vậy, chỉ cần
giơ tay chém xuống một chút là trôi qua còn hơn đây là chậm rãi mà tra tấn
người, tiêu hao năng lượng của người khác, chờ người ta dầu hết đèn tắt sau đó
mới chết được...
“Sở Sở, có biện pháp nào có thể không tham gia tập quân sự
không?” Tô Nhan lôi kéo góc áo Lăng Sở Sở rồi hỏi.
Lăng Sở Sở trừng mắt liếc cô một cái, “Đừng nghĩ, cậu lại không
thiếu tay thiếu chân gì, nhận mệnh đi.”
“Không phải vậy đâu... Trời nóng như vậy, tớ khẳng định sẽ biến
thành con cá khô quắt a.”
Lăng Sở Sở buông tay, tỏ vẻ cô cũng không có cách
nào.
“Hì hì, A Nhan, kỳ thật không nhất định phải thiếu tay thiếu
chân.” Cố Vi Ngôn tiến đến bên người Tô Nhan, cho cô một hi
vọng.
Hai mắt Tô Nhan lập tức sáng quoắc, “Nói mau.”
Cố Vi Ngôn nói cười có chút đáng khinh, tiến đến bên lỗ tai cô
nhẹ giọng nói, “Nếu trong bụng cậu có cái kia đại khái cũng có thể không tham
gia.”
“Tớ có cái gì mà có, nếu có tớ khẳng định là chết không có chỗ
chôn, trực tiếp bị cha mẹ tớ ném trôi sông luôn.” Tô Nhan hung tợn trừng mắt
liếc nhìn Cố Vi Ngôn một cái, đây mà là ý tốt đây hả?
“Vậy thì thành thật mà đi tập quân sự đi.” Cuối cùng vẫn là Trần
Tuyền phán cho một câu. Đúng vậy, tóm lại là không thể trốn, không bằng bĩnh
tĩnh tiếp nhận cái sự thật này.
Khai mạc hội chơi, vài người quyết định đi dạo quanh trường học,
làm quen một chút miễn cho về sau gặp phải bi kịch lạc đường nữa. Đặc biệt của
sự việc này chính là Tô Nhan. Thời tiết nóng có chút làm cho người ta chịu không
nổi, Cố Vi Ngôn ở lại còn vài người nhanh chóng chạy vội tới siêu thị gần đó mua
mỗi người một que kem giải khát.
“Ha... cuối cùng cũng mát mẻ một chút.”
“Đúng vậy, tớ cảm giác kem tan trong miệng liền có một sự mát mẻ
lập tức được hấp thụ ngay.”
“Phỏng ngủ cũng chưa có điều hoa, tớ cảm thấy chúng ta chết nóng
ở phòng ngủ quá.”
“Nghe nói không phải là có thể xin được lắp điều hòa
sao?”
“Thật sự? Chúng ta đây cũng nên xin chứ?”
“Trước để xem tình hình thế nào đã, thích hợp thì liền mua lắp
vậy.”
“Đúng vậy, trước xem tình huống thế nào đã.”
Vài người bước chậm vào cổng trường, ngươi một lời ta một lời,
rất hài hòa. Miệng Tô Nhan đang hàm chứa đủ loại tâm tình, ngẫu nhiên ngẩng đầu
nhìn kiến trúc bốn phía, nhẹ nhàng đến miễn bàn.
“A Nhan. Kia không phải là Mộc Thiên cùng Hứa Triết Quân đó
sao?”
Theo hướng Lăng Sở Sở chỉ, Tô Nhan nhìn đến hai người đang chơi
bóng rổ trên sân bóng rổ đằng xa.
“Tật xấu a, trời nóng như vậy còn chơi bóng rổ. Quả nhiên đầu óc
không có bình thường.” Nhìn bộ dạng hai người đầy mồ hôi, Tô Nhan đối với hoàn
cảnh này không thể lý giải được, trời nóng như vậy còn vận động kịch liệt như
vậy làm chi, khẳng định là đầu óc có tật xấu.
“Đi thôi, đi thôi, đừng động vào bọn họ.”
Tô Nhan đang muốn lôi kéo Lăng Sở Sở tiếp tục đi, cô liền nghe
được tiếng gào vui mừng của Tần Mộc Thiên, “A Nhan, Sở Sở.”
Cùng lúc đó, Hứa Triết Quân cũng cầm quả bóng rổ trong tay hướng
về phía cái giỏ bóng rổ. Trái bóng rơi trúng vào giỏ sau đó cũng quay đầu lại.
Cái này là muốn đi cũng không đi nổi nữa ròi, Tô Nhan đã muốn nhấc chân quay lại
bĩu môi, ánh mắt rơi xuống trên người Tần Mộc Thiên, tựa như muốn đem hắn lăng
trì ra.
“Các cậu quen nhau sao?” Trần Tuyền cùng Cố Vi Ngôn thấy tình
cảnh vậy, đều mở miệng hỏi.
“Uh, bạn học thời trung học.” Nhìn hai người từ sân bóng rổ đi
ra, Tô Nhan khô quắt không biết nói gì.
“Oa, thật đáng yêu nha.” Cố Vi Ngôn vừa thấy Tần Mộc Thiên liền
nhịn không được lôi kéo Tô Nhan, ở bên tai cô nhỏ giọng kêu
lên.
Tô Nhan cười gian hai tiếng, ánh mắt dao động trên Tần Mộc Thiên
cùng Hứa Triết Quân, nhỏ giọng nói, “Vi Ngôn, cậu nhìn hai người bọn họ một lần,
cái người cậu nói thật đáng yêu nhưng là trung khuyển thụ nha. Về phần cái người
có mặt quan tài kia, phúc hắc công đó. Thực sự là một đôi thích hợp
a.”
“Trung khuyển Thụ? Phúc hắc công? Thật vậy chăng?” Nghe Tô Nhan
giới thiệu xong, ánh mắt của Cố Vi Ngôn liền sáng lên như ánh đèn
pha.
“Hì hì, tóm lại là thực thụ thực công là được.”
Nhìn đến vẻ cười đáng khinh của hai người, Lăng Sở Sở cùng Trần
Tuyền nhìn nhau không nói gì. Quả nhiên, hai người này quả nhiên là một đôi hợp
nha.
“Không muốn nói cho chúng tớ biết hai cậu cùng một phòng ngủ
sao?” Vừa thấy mặt Tần Mộc Thiên thấy một đoàn thể bốn người, liền lộ ra bộ mặt
thật của mình.
Lăng Sở Sở mìm cười, “Thực bất hạnh, bộ mặt thật của cậu không ăn
thua rồi. Hai người các cậu chẳng lẽ không phải cũng ở cùng một phòng ngủ
sao?”
“Không phải.” Tần Mộc Thiên nhún vai, nhếch miệng cười, “Bất quá
cũng không sai biệt lắm, cửa đối diện cửa, có thể đi qua đi lại dể
dàng.”
“Hai người đẹp, xin chào. Tớ là Tần Mộc Thiên, về sau thỉnh chiếu
cố nhiều hơn.” Tần Mộc Thiên cười, hướng Trần Tuyền cùng Cố Vi Ngôn tự giới
thiệu, lại gặp phải Hứa Triết Quân bên cạnh không có ý tứ muốn quan tâm gì vội
vàng kéo hắn một phen, “Tên này là Hứa Triết Quân.”
“Ha ha, tớ là Trần Tuyền.”
“Tớ là Cố Vi Ngôn.”
Trần Tuyền cùng Cố Vi Ngôn đối với Tần Mộc Thiên cảm thấy rất
hứng thú, về phần cái người Hứa Triết Quân mặt vẫn không chút thay đổi kia thì
tuy rằng bộ dạng xác thực nhìn tốt lắm, đáng tiếc các cô đối với cái người như
núi băng này không dám hứng thú.
“Chúng tớ đánh bóng rổ xong rồi, muốn hay không cùng đi uống nước
đi?” Tần Mộc Thiên cười tủm tỉm, phát ra lời mời.
“Không cần, người đầy mồ hôi khó chịu, ai muốn cùng các cậu đi
đâu.” Tô Nhan nhìn hắn ghét bỏ một cái, mở miệng phản đối.
Đáng tiếc, ba người kia mặc kệ sự phản đối của cô, đều một miệng
đáp ứng, “Được, vậy cùng nhau đi.”
Rõ ràng bị chị em vứt bỏ, Tô Nhan ngẩng đầu nhìn lên trời, yên
lặng không nói gì chỉ có thể đi theo bốn người đang vui một cách dị thường kia.
Đúng rồi, bên người cô vẫn còn yêu nghiệt đại nhân Hứa Triết Quân vẫn còn không
có mở miệng nói chuyện.
“Mọi thứ đã ổn định chưa?”
“Uh, rồi.”
Liền sau hai câu nói như vậy, hai người trong lúc đó lại lâm vào
trầm mặc, chính là im lặng đi theo 4 người đang cãi nhau ầm ĩ phía trước. Một
đôi thì chìm so với 2 đôi, nhìn qua phi thường quỷ dị nha.
Tô Nhan lấy khóe mắt trộm ngắm Hứa Triết Quân vài lần, cảm giác
phi thường kỳ quái. Giác quan thứ 6 nói cho cô biết, người này hoặc là tâm tình
không tốt hoặc là đối với cô có ý kiến gì. Tóm lại hiện tại Hứa Triết Quân không
muốn gặp cô.
Vì sao lại như vậy chứ? Tuy rằng thật lâu không liên lạc nhưng là
cũng không đắc tội với hắn cái gì nha. Chẳng lẽ cô không hay ho như vậy, cố tình
liền đụng vào họng súng sao?
“Hôm nay đưa tin thật thuận lợi chứ?”
Một đường đều không có nói thế nhưng đột nhiên Hứa Triết Quân lại
nói chuyện. Tô Nhan có chút thụ sủng nhược kinh, lập tức nhu thuận gật đầu nói,
“Uh, rất thuận lợi.”
“Hử?” Hứa Triết Quân dừng cước bộ lại, khó miệng cười một cách kỳ
quái, liền như vậy lẳng lặng nhìn Tô Nhan.
“A.. có cái gì không đúng sao?” Đối mặt với ánh mắt đen như mực
của Hứa Triết Quân, Tô Nhan cảm thấy có một tia không hiểu, có còn điểm như...
sợ hãi? Không đúng, cô Tô Nhan làm sao có thể sợ hãi yêu nghiệt
này.
“Không có gì, đi thôi.” Hứa Triết Quân gõ trán Tô Nhan, cười
cười.
Nhìn đến
Hứa Triết Quân tựa hồ lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường, khóe miệng
Tô Nhan giật giật. Người này, hôm nay chưa có được ăn sao?