Tiến vào
cửa phòng ngủ, Tô Nhan liền phát hiện tình huống không đúng, Lăng Sở Sở cùng hai
người bạn cùng phòng đều cười tủm tỉm nhìn chằm chằm chính mình, biểu tình trên
là đáng khinh không nói nên lời... làm cho Tô Nhan kìm lòng không được mà lui ra
phía sau từng bước. Sao có cảm giác chính mình giống như kẻ trộm vậy
nhỉ?
“Hi hi, không cần trốn, chúng ta đều thấy được.” Cố Vi Ngôn chỉ
vào ban công phòng ngủ, bên ngoài chính là bờ sông nhỏ, cười đến cực kỳ gian
trá.
Tô Nhan cảm thấy rét, rồi sao? Bình tĩnh đi đến giường của mình
ngồi xuống, đối với ba người bạn cùng phòng đang hình thành vòng vây xung quanh
người thì nhíu mày hỏi, “Các cậu muốn làm gì?”
“Thẩm vấn.” Trần Tuyền chống đầu, cực kỳ hứng thú đánh giá Tô
Nhan.
Tô Nhan bắt óc nghĩ, tỏ vẻ không hiểu gì cả” Có cái gì mà cần
phải thẩm vấn?”
“Hừ hừ, đừng đánh trống lảng, đừng cho là tụi tớ không nhìn thấy.
Thành thật khai báo, cậu cùng cái tên họ Hứa kia có quan hệ
gì?”
“Phải biết rằng, ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết. Huống chi
lần này không chỉ có hai mắt của tớ nhìn thấy đâu nha.”
“Quan hệ bạn học.” Đối mặt với những Cố Vi Ngôn đang hai tay
chống nạnh, làm người đàn bà đứng trước mặt mình, Tô Nhan vẫn rất bình tĩnh và
thản nhiên trả lời.
Đối với câu trả lời này, Cô Vi Ngôn cùng Trần Tuyền đều cười
nhạt, “Quan hệ bạn học? Bạn học mà sao có quan hệ tốt như vậy? Hắn sao lại không
tìm Sở Sở hẹn ra bờ sông hả?”
Tô Nhan nhìn đến Lăng Sở Sở luôn bàng quan ở bên cạnh, biểu tình
rất vô tội cùng khó hiểu. Không phải là chỉ đi ra bờ sông thôi sao? Rồi thì có
làm sao Cô cùng tên Hứa yêu nghiệt kia là không có gì a.
“Tớ đã nói với các cậu, A Nhan còn nhỏ, loại chuyện này cô ấy
không hiểu, chính là các cậu không tin thôi.” Lăng Sở Sở chán nản buông tay, nói
rõ ràng với hai người bạn cùng phòng về tình trạng thực sự của Tô Nhan. Nhưng là
người khác không tin, cô có biện pháp sao?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu cùng vô tội của Tô Nhan, Lăng Sở Sở đứng
nhìn cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, Trần Tuyền cùng Hứa Vi Ngôn há miệng thở dôc,
nhất thời lại nói không ra lời. Đợi tới nửa ngày, thì ra là vị tiểu ca kia tình
nguyện yêu thầm nha, mà vị chánh chủ bên này căn bản cái gì cũng không rõ,không
thông suốt được cái gì.
Trách không được, trách không được vị tiểu ca kia còn trẻ nhưng
lại mang vẻ mặt thế kia. Gặp được loại đả kích đến suy sụp thế này, ai có thể
chưa già đã yếu đâu? Nhớ tới mặt Hứa Triết Quân không chút thay đổi, Cố Vi Ngôn
một trận cảm khái. Đứa nhỏ này, thật không dễ dàng a.
Liền ngay của Trần Tuyền đối với biểu lộ của Hứa Triết Quân cũng
12 vạn phần đồng tình. Gặp được ai không tốt, gặp được người không hiểu tình cảm
của mình...
“Các cậu.. đây là đều làm sao vậy? Cái gì tớ không hiểu?” Tô Nhan
gặp ánh mắt ba người lộ ra vẻ bi ai, ánh mắt nhìn mình có chút không bình
thường, buồn bực nói.
“A Nhan, cậu thật sự không nhìn ra được sao?” Cố Vi Ngôn chưa từ
bỏ ý định, tiến đến bên người Tô Nhan hỏi.
Tô Nhan trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi, “Nhìn ra được cái
gì?”
“Trời ơi. Không thể nào.” Cố Vi Ngôn ôm lấy đầu mình, mặt lộ ra
vẻ hỏng mất rồi, “Trời ạ. Chẳng lẽ cậu không thấy được tiểu ca có ý tứ đối với
cậu sao?”
“Tiểu ca? Là ai?” Tô Nhan không nhớ rõ mình quen ai là tiểu ca
a...
“Chính là cái đồng chí họ Hứa kia. Chẳng lẽ cậu không thấy ra
được là hắn thích cậu sao?” Cố Vi Ngôn cầm lấy cánh tay của Tô Nhan, hơi mong
đợi nhìn cô.
“Phốc...” Tô Nhan cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Cố Vi Ngôn, cười
nói, “Hứa yêu nghiệt thích tớ? Đừng nói giỡn... hắn làm sao có thể thích tớ chứ?
Hắn nếu thích tớ, trừ phi... đầu óc của hắn bị hỏng rồi.”
Tất cả yên lặng chỉ để lại một mình Tô Nhan vui
cười.
Ý thức được lại không bình thường, Tô Nhan co giật khóe miệng
hỏi, “Như thế nào? Có cái gì không đúng sao?”
“Không có, không có gì không đúng. A Nhan, cậu cứ tiếp tục...”
Lăng Sở Sở lắc lắc đầu, đối mặt với hai người bạn cùng phòng chỉ có thể tỏ ra
đồng tình. Vì phần bi kịch của đồng chí Hứa Triết quân, thì phải nói là bi
ai.
Thật lâu sau, Trần Tuyền mới nói ra một câu rất sâu kín, “Tô
Nhan, cậu thật là người kỳ lạ nhất từ cổ chí kim tới nay.”
Tuy rằng không làm rõ được chính mình vì sao lại bị nói như vậy
nhưng Tô Nhan vẫn cố nói, “Thật không dám nhận, thật không dám
nhận.”
“Không, trừ cậu ra, không còn có người nào khác làm được việc này
tốt như vậy đâu.” Cố Vi Ngôn lắc đầu, ý vị thâm trường nhìn vẻ mặt Tô
Nhan.
“A... một khi đã như vậy, tớ dây cũng từ chối thì chẳng phải là
bất kinh sao.” Tô Nhan nhức đầu, tiếp nhận danh hiệu mới này. Dù sao cũng chỉ là
có thêm cái danh hiệu, chuyện này tuyệt đối cũng không cần phải nhiều thêm
nữa.
Bởi vì hẹn với Hứa Triết Quân cuối tuần đi ăn đại tiếc, tâm tình
Tô Nhan cực kỳ hưng phấn. Buổi tối thứ 7 vẫn là cùng với Cố Vi Ngôn cãi nhau ầm
ĩ, cãi không ngừng nghỉ. May mắn Hứa Triết Quân đối với cô hiểu biết quá sâu, cố
ý sau 9h tối gọi một cuộc điện thoại để cho cô ngủ, Tô Nhan thế này mới an ổn
lắng xuống, thành thành thật thật đi lên giường ngủ.
Cứ việc như thế, Tô Nhan ngày hôm sau vẫn là dậy muộn. Đợi cho cô
thu thập thỏa đáng xong cùng với ba cô bạn vô lương tâm vừa cười nói đi xuống
lầu thì Hứa Triết Quân đã đợi dưới lầu trong chốc lát.
Nhìn đến áo T-shirt màu trắng của Hứa Triết Quân, phản ứng đầu
tiền của Tô Nhan chính là may mắn cô sáng suốt lựa chọn màu lam, bằng không vừa
nhìn sẽ nói cô cùng Hứa yêu nghiệt này mặc đồ tình nhân.
“Xin lỗi vì đã đến muộn.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vây nhưng
biểu hiện trên mặt Tô Nhan cũng không rõ ràng là xin lỗi gì
cả.
Tô Nhan hôm nay mặc một cái váy dài màu trắng kết hợp với T-shirt
màu lam, trên chân là một đôi giày búp bê có ký tự. Chỉnh thể nhìn qua có vể
thập phần lười nhác nhưng cũng có vài phần hương sắc của con
gái.
“Đi thôi.” Hứa Triết Quân không nói cái gì, nhíu mày, đáy mắt
trầm hiện lên một tia kinh ngạc.
Tô Nhan ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Hứa Triết Quân, hai người đi
chậm hướng cửa mà đi tới.
“Đúng rồi, hôm nay ăn cái gì?” Hứa Triết Quân chỉ nói cùng cô là
đi ăn đại tiệc còn không nói qua cho cô biết cụ thể là ăn cái gì. Làm sao đi nữa
cũng là đi ăn, đối tượng món ăn đương nhiên là Tô Nhan phải quan tâm rồi. Nhưng
đừng trăm ngàn lần nói rằng ăn đại tiệc mà chỉ ăn qua tùy tiện một chút là xong
đâu. Tuy rằng cô không biết Hứa Triết Quân tại sao lại làm ra được cái chuyện
tình táng tận thiên lương đó nhưng cũng sợ là vạn nhất thôi.
“Cậu muốn ăn cái gì, chúng ta liền ăn cái đó.” Hứa Triết Quân
nhìn vào mắt Tô Nhan, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, trong giọng nói mang theo vài
phần sủng nịch mà chính mình cũng không phát hiện ra.
“A... thật sự sao?” Tô Nhan không xác định bèn hỏi lại,không chờ
Hứa Triết Quân trả lời liền thẳng thắn nói “Tớ cảm thấy mùa hè mà ăn lẩu khẳng
định thực thích, bất quá lại nói tiếp tớ rất nhớ món mì sợi này, sườn lợn rán
với cơm ta nữa này, lần trước sau khi ăn xong tớ trở về vẫn muốn ăn nữa... Đúng
rồi, đúng rồi, còn có Pizza nữa, lâu ngày rồi cũng chưa ăn.”
“chẳng lẽ... cậu muốn ăn hết chừng đó sao?” Đợi cho Tô Nhan nói
xong, đầu Hứa Triết Quân đầy hắc tuyến, trong óc nha đầu kia có phải hay không
trừ bỏ ăn thì cái gì cũng đều không có?
“Có thể chứ?”
Đối mắt với ánh mắt mở to cùng với sự chờ mong vô tận nơi đáy mắt
kia, Hứa Triết Quân cố mà làm phải gật đầu “Nếu cậu có thể ăn hết được chừng đó
như cậu nói.”
“Hi hi,chúng ta trước tiên đi ăn Pizza nha. Làm bữa sáng kiêm đi
uống trà sáng luôn ha.” Tô Nhan nhếch miệng cười, lôi kéo Hứa Triết Quân đi về
phía trước. Nghĩ nào, nào là Pizza, cơm sườn rán, lẩu, một đường mỹ thực các
ngươi hãy chờ bản cung tiến tới ăn hết đám các ngươi đi.
Hứa Triết Quân không nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh,
đỉnh đầu còn trôi nổi một loạt những đám mây. Trong lòng mặc niệm : thần mã đều
là mây bay.
Bởi vì tâm
lý vội vàng của Tô Nhan mà tốc độ hai người nhanh hơn không ít. Chỉ chốc lát sau
liền chạy tới cửa trường học. Hứa Triết Quân giơ tay vẫy xe taxi, đang muốn lên
xe thì nge được bên cạnh có người hô một tiếng “A Nhan?”