Một hai ba nắm tay, bốn năm sáu ngẩng đầu
Bảy chúng ta cùng bỏ trốn lên mặt trăng....
....................”
Thời điểm Hứa Triết Quân đến chính là nhìn thấy Tô Nhan đang hát
cùng Tống Cẩn bài
Trên sân khấu, Tô Nhan mặc giống như ngày thường, mái tóc dài tùy
ý buộc ở đằng sau đầu, áo T-shirt màu đen có thêm mấy hoa văn hơn nữa còn mặc
quần bò màu lam nhạt, còn cô đôi giày dưới chân của cô cũng không buông
tha.
Mang theo vài phần cảm giác thanh thản, Tô Nhan híp nửa mắt, trên
mắt là nét tươi cười hưởng thụ, tay của cô đặt ở trên bàn phí, cúi thấp đầu gần
tới phone để hát. Giọng hát ngọt ngào lưu luyến lan tràn ở trong toàn hội
trường, giống như làm nũng ở bên tai người ta, làm cho người ta tim đập thình
thịch.
Đắm chìm trong cảm giác âm nhạc, mặt mày Tô Nhan tràn đầy hạnh
phúc cùng thỏa mãn, giống như là một khối nam châm thật lớn làm cho ánh mắt Hứa
Triết Quân ngay từ lúc mới bắt đầu vào đã không thể nào rời khỏi. Cho dù đứng ở
cuối hội trường, Hứa Triết Quân vẫn là rõ ràng cảm nhận được giờ khắc này cô
đang rất vui vẻ, khóe môi không tự giác được mà nhếch lên. Cô vui vẻ, hắn cũng
liền vui vẻ.
“Mọi người phía dưới hãy chào đón thành viên mới của dàn nhạc
chúng ta, người chơi đàn piano Tô Nhan sẽ gửi đến chúng ta bài hát... ‘Tình yêu
của chúng ta’, hy vọng của mọi người sẽ thích.”
Tống Cẩn đi đến bên người Tô Nhan, tiếp nhận vị trí của cô. Thấy
Tô Nhan có chút luống cuống, Tống Cẩn vỗ vỗ bả vai của Tô Nhan, nhẹ giọng nói,
“Tô Nhan, thoải mái đi, vừa rồi hát rất tốt.”
Tô Nhan hướng hắn thè lưỡi, từ từ đi đến trước chiếc phone, dưới
sân khấu đen nhánh số đầu người không thể đếm hết. Hít sâu vài ái,đem phone
chỉnh thấp xuống, Tô Nhan quay đầu cho Tống Cẩn một cái biểu tình
Ok.
Tiếng nhạc vang lên, ánh mắt Tô Nhan còn đang ngắm loạn xung
quanh, không chỗ dừng.
“Nhớ lại
rồi lại nhớ tới mơ hồ mới trước đây
Đám mây
lững lờ trôi ở trên bầu trời xanh
Khi đó
anh có nói sẽ cùng em tay trong tay
Cùng nhau
đi đoạn thời gian cuối cùng...”
Ánh mắt Tô Nhan vẫn không ngừng nhìn xa hơn, rút cộc kéo dài đến
cuối hội trường, cô nhìn thấy Hứa Triết Quân mặc áo T-shirt trắng, hai tay đang
thọc trong túi quần, tựa lưng lên vách tường. Trên khóe môi của hắn hiện ra một
độ cong ẩn chứa sự ôn nhu, tầm mắt lướt qua mọi người chuyên chú dừng ở Tô
Nhan.
Hắn đến đây... Tô Nhan ngẩn ra, thanh âm xuất hiện trong nháy mắt
làm cho người ta khó có thể phát hiện được sự run run trong
đó.
Hứa Triết Quân lại đã nhận ra, hắn cười cười, cánh môi khẽ mở,
không tiếng động mà nói một câu.
Cách xa như vậy, khẩu hình của Hứa Triết Quân tuy rằng Tô Nhan
cũng không phải nhìn rõ ràng gì nhưng cô vẫn là biết hắn nói cái
gì.
Người này khẳng định đang nói: Ngu ngốc, hát cho tốt vào. Không biết vì sao, Tô Nhanh lại
xác định chính là như vậy.
Tâm vẫn khẩn trương bất an rút cuộc cũng tìm được chỗ ổn định.
Ánh mắt Tô Nhan như loan cong lên như ánh mắt của trẻ con, trên mặt dào dạt ánh
mặt trời cùng má lúm đồng tiền lộ ra hai con ngươi đáng yêu, giống như một viên
ngọc lóe sáng trong ánh mặt trời, trong phút chốc chiếu sáng toàn bộ hội trường.
Giờ khắc này, Tô Nhan mới hoàn toàn buông cổ họng ra, tận tình đưa cao âm lại
không có lấy nửa điểm nhát gan.
................................
“ A Nhan hôm nay tài năng của em phát huy thật sự là vượt xa
người thường. Đều hơn cả Tống Cẩn nữa.” Vừa xuống sân khấu, Tần Nguyệt liền một
tay ôm lấy Tô Nhan vào trong ngực, càng không ngừng vuốt ve.
Tô Nhan phát hiện bộ ngực của Tần Nguyệt thật lớn cơ hồ ép cô đến
không thở nổi, Lạc Thiên không thể kéo cô ra đành cảnh cáo nói, “Nguyệt Nguyệt,
cẩn thận chút. Cô nếu đem Tiểu Nhan Nhan ép hỏng rồi thì người nào đó sẽ không
bỏ qua cho cô đâu.”
“Ta thương A Nhan còn không kịp, làm sao có thể ép hư cô ấy được
chứ?” Tần Nguyệt xoa thắt lưng, vẻ mặt hung tợn.
“Khụ... khụ... Chị Nguyệt, em thiếu chút nữa bỏ mạng vì hít thở
không thông..”Tô Nhan không thể không nhắc nhở người nào đó một chút, bằng không
lần sau không phải cô sẽ chết thật ở bộ dưới bộ ngực nhân gian của chị Nguyệt
này chứ.
Tần Nguyệt sửng sốt nửa giây, cười nói, “Hiện tại không có việc
gì đó thôi? Yên tâm, chị Nguyệt đều biết mà.”
Cô đều biết mới là lạ! Tô Nhan ở trong lòng thầm kêu
rên...
“Tô Nhan, tôi nói rồi, cậu có thể. Nhìn xem, ta không để nhân tài
không đất dụng võ nha.” Tổng Cẩn miệng cười đến làm nhộn nhạo.
“Hi hì, đến 8h30 rồi, lão Tống mời chúng ta đi ăn bữa khuya đi.”
Nhìn đến Tống Cẩn, phản ứng đầu tiên của Tần Nguyệt chính là hung hăng chèn ép
hắn một chút.
Tống Cẩn hào hứng vô cùng, vung tay lên, “Không thành vấn đề,
chúng ta đi.”
“Hôm nay không được, ngày mai muốn giao cho lão Trần cái gì đó mà
tôi còn chưa có làm. Tôi phải chạy trở về làm đây.” Tư Tĩnh Nam thu thập mấy thứ
rồi khoát tay với mọi người “Mọi người cứ đi đi, tôi về
trước.”
Còn lại ba người, Tô Nhan cười cười cùng Tống Cẩn và Tần Nguyệt,
“Tôi cũng không đi...”
“Tôi biết, Mộc Phong khẳng định là đang đợi cô ở bên ngoài, đi
thôi đi thôi.” Không đợi Tô Nhan nói xong, Tống Cẩn liền khoát tay áo, vẻ mặt
hiểu rõ.
Tô Nhan sửng sốt một chút, cũng không có giải thích nhiều, lưu
lại hai người sắp trở thành vợ chồng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Mới ra khỏi hội trường, Tô Nhan liền thấy được Tần Mộc Phong chờ
ở cửa.
“A Nhan.” Gặp Tô Nhan đi ra, Tần Mộc Phong hướng cô mà đi
tới.
Tô Nhan nhìn trái nhìn phải vài lần, phát hiện chỉ có một mình
Tần Mộc Phong, trong lòng âm thầm có điểm thất vọng.
“Làm sao vậy?” Bắt gặp hai con mắt của Tô Nhan đang nhìn khắp
nơi, Tần Mộc Phong còn tưởng rằng cô là tìm Lăng Sở Sở cùng hai người bạn kia,
“Sở Sở cùng hai người kia đã trở về phòng ngủ trước. Anh đưa em trở
về?”
“Hả?Vâng, được.” Tô Nhan gật gật đầu, “Thế chúng ta đi
thôi.”
“Hôm nay hát rất khá.”
Nghe được lời nói của Tần Mộc Phong, Tô Nhan ngẩng đầu cười với
hắn, “Hihi, may mắn không có làm hỏng.”
“Như thế nào lại không tin tưởng vào chính mình như vậy?” Tay của
Tần Mộc Phong vỗ vỗ trên đầu của cô, cười nói, “Phải tin tưởng ở chính mình, A
Nhan là tuyệt nhất.”
“Tuyệt nhất? Điều đó là không có khả năng.” Tô Nhan quyệt cái
miệng nhỏ nhắn lắc đầu.
Tần Mộc Phong dừng lại cước bộ, nhìn Tô Nhan, trong ánh mắt hàm
chứa sự ôn nhu đến chết người, “Ở trong mắt anh, A Nhan chính là tuyệt
nhất.”
Tô Nhan sửng sốt, ánh mắt như vậy làm cho cô có loại cảm giác
tránh không kịp mà cô cũng không thể thừa nhận...
Im lặng đi trên con đường nhỏ không có người thứ ba, Tần Mộc
Phong cúi đầu, thanh âm mang theo vài phần từ tính của nam nhân độc thân, “A
Nhan, anh thích em. Không phải giống như anh trai đối với em gái, mà loại tình
cảm của người con trai đối với người con gái.”
Nói trắng ra như vậy lại làm cho Tô Nhan không thể tránh đi. Cúi
đầu nhìn dưới chân mình, hai tay theo bản năng nắm chặt, Tô Nhan không biết nên
làm thế nào mới tốt.
Thật lâu sau không nhận được lời đáp lại, Tần Mộc Phong liền hiểu
ý có chút cười khổ, ngữ khí vẫn là như bình thường lui tới ôn nhu bao dung, “A
Nhan, anh chỉ muốn nói với em ý nghĩ của ah. Ít nhất trước làm cho em có thể
biết, về sau trả lời của em anh cũng không muốn gấp.”
“Học trưởng...” Tô Nhan mân miệng, không biết nói như thế
nào.
“Không có việc gì, em có thể chậm rãi suy nghĩ. Nhiều năm đợi như
vậy cho đến bây giờ, hiện tại cũng có làm sao đâu?”
Lời nói của Tần Mộc Phong làm cho trong lòng Tô Nhan sinh ra loại
cảm giác áy náy. Đúng vậy, nhiều năm như vậy, chính mình nay mới phát hiện. Hiện
tại thế nhưng lại không cách nào có thể đáp lại.
“Đi thôi, anh đưa em trở về.” Tần Mộc Phong nâng tay sờ sờ đầu Tô
Nhan, cười nói.
Tô Nhan gật gật đầu, đi theo bên cạnh hắn yên lặng đi trở về
phòng ngủ.
“A Nhan, ngươi hát rất hay.” Trước cửa phòng ngủ, Tô Nhan liền
nhận được một cái ôm đầy kích động từ Lăng Sở Sở.
“Đúng vậy, đúng vậy. A Nhan, hôm nay khi cậu ở trên sân khấu hát,
tớ đều ngây cả người. Rất có cảm giác, rất mê người.” Cố Vi Ngôn cũng kích động
vọt đi lên, vẻ mặt sùng bái “Tớ thật sự là yêu cậu chết mất.”
Thật vất vả ở giữa sức ép của hai người mà đi ra, Tô Nhan tiếp
nhận chai nước từ Trần Tuyền, uống một ngụm, “Các cậu nhìn một chút đi, vẫn là
Trần Tuyền tốt nhất, biết tớ hiện tại cần nhất là nước.”
Cố Vi Ngôn thè lưỡi, “Chúng ta chỉ là kích động chút thôi
mà.”
“A Nhan, tớ có cảm giá dàn nhạc MAYA của câu lạc bộ càng ngày
càng được yêu thích, cậu số đỏ thật nha.” Lăng Sở Sở chuyển ghế dựa lại ,“Lâm
Phong vừa mới gọi điện thoại lại dây, nói phòng ngủ của hắn có người đã bắt đầu
hỏi thăm cậu là ai. May mắn, bọn họ cũng không biết Lâm Phong quen biết
cậu...”
Khóe miệng Tô Nhan co giật, “Sẽ không phải khoa trương như vậy
chứ...”
“Cậu chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón những người kế tiếp theo đuổi
cậu đi.” Cố Vi Ngôn đồng tình nói, “Trừ phi, cậu sớm ngày có chủ bằng không ngày
này phỏng chừng có thể xảy ra...”
Lăng Sở Sở gật gật đầu đồng ý, “Cậu vẫn là sớm một chút, giữa học
trưởng cùng Hứa Triết Quân nên đáp ứng đi một người.”
“Học trưởng đi, cậu nhìn một cái xem học trưởng đối với cậu tốt
như thế. Tìm được người chịu khó như vậy, hơn nữa nhiều năm như vậy thủy chung
như một, quả thực là người đàn ông tốt tuyết thế đang kề cận với sự tuyệt chủng
nha.”
Trần Tuyền luôn luôn ở một bên làm người nghe đột nhiên mở miệng,
“Tớ cảm giác Hứa Triết Quân cũng không tệ lắm.”
“Không tệ cái gì? Vừa nãy chúng ta không phải còn nhìn thấy hắn
cùng nữ sinh kia đi cùng nhau sao? Loại đàn ông này, tuyệt đối không thể chọn
hắn. Trực tiếp bài trừ.” Cố Vi Ngôn vỗ bàn, tức giận, hiển nhiên đối với Hứa
Triết Quân có ý kiến rất lớn.
Tô Nhan đang cầm chén trà, ngẩng đầu nhìn Cố Vi Ngôn hỏi một câu,
“Hứa Triết Quân cùng nữ sinh kia là sao?”
“Đúng vậy, chúng tớ mời từ hội trường kịch đi ra không bao lâu
thì liền gặp được hắn cùng cái nữ sinh kia đi cùng nhau. Cái nữ sinh kia còn nắm
lỗ tai của hắn mà hắn cũng không có phản kháng,vừa thấy chỉ biết là một đôi gian
phu.” Cố Vi Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lăng Sở Sở xấu hổ, “Khụ.. khụ... Vi Ngôn, từ gian phu này không
phải dùng như vậy đâu.”
“Đúng vậy, cậu kích động cái gì chứ?” Trần Tuyền đối với người
ngoài cuộc Cố Vi Ngôn phẫn nộ cùng kịch động như vậy có cảm giác khó
hiểu.
“Hừ! Loại đàn ông này, cần phải chém nát hắn ta.” Lời nói chính
nghĩa từ Cố Vi Ngôn.
“Phốc..” Lăng Sở Sở cười lên, “Cần phải chém nát hắn ta? Vi ngôn,
năng lực tạo từ của cậu rất là cường đại, tớ bội phục sát
đất.”
“A Nhan, làm sao vậy?” Trần Tuyền chú ý đến vẻ trầm mặc của Tô
Nhan, quan tâm hỏi.
“Hả?” Tô Nhan ngẩng đầu, kéo kéo khóe miệng, “Các cậu thử nhìn
xem đứng ở trên sân khấu hoạt động cả mấy tiếng đồng hồ.. Tớ đã muốn nửa chết
nửa sống rồi...”
“A...” Lăng Sở Sở nghe xong lập tức kéo Tô nhan, “Còn không đi
tắm rửa rồi đi ngủ?”
Tô Nhan cười cười, nghiêm chỉnh cúi đầu chào, “Tuân mệnh, nương
tử đại nhân.”
Chuẩn bị quần áo tắm rửa, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại thì nét
cười trên mặt Tô Nhan bỗng dưng biến mất đi.
Mở vòi tắm hoa sen ra, Tô Nhan nhắm mắt lại ngẩng đầu, cảm thụ
được sự lãnh lẽo đang xối đến trên mặt mình rồi sau đó theo cổ uốn lượn xuống,
tùy ý ăn mòn đi nhiệt độ da thịt.
Cùng với người con gái kia ở cùng một chỗ sao?
Tô Nhan nâng tay lên, bịt kín lấy hai con mắt của chính mình,
khóe miệng mang theo một ý cười rất khó coi.
Giống như là không mấy vui vẻ đâu...