“Không
phải.” Tô Nhan theo bản năng lên tiếng phản bác.
“Không phải cái gì?” Hứa Triết Quân giương mắt nhìn cô, ánh mắt
nhuốm ánh nắng ngoài cửa sổ chảy xuôi ôn nhuận sáng bong.
Tô Nhan ngẩng đầu, chóng lại ánh mắt ôn hòa mềm mại kia, ánh mắt
kia thực sáng ngời, có ý cười ấm áp bao dung và cổ vũ cho cô. Tô Nhan há miệng
thở dốc, rút cuộc vẫn là nói ra, “Không phải là không muốn.”
“Hả?” Hứa Triết Quân hơi nâng cao giọng, chờ cô tiếp tục nói
tiếp.
Tô Nhan hạ ánh mắt xuống, nhìn bàn tay trái của Hứa Triết Quân,
cái tay kia so với tay của cô còn lớn hơn rất nhiều, ngón tay thon dài, làn da
trắng nõn, nhìn rất đẹp. Tô Nhan kinh ngạc nhìn chằm chằm cái tay kia, suy nghĩ
không tự giác được mà bay tới nơi khác.
Phát hiện Tô Nhan thế nhưng lại thất thần, Hứa Triết Quân có chút
bất đắc dĩ nhẹ giọng kêu lên, “Tô Nhan..”
Bị gọi hoàn hồn, Tô Nhan phát hiện chính mình nhưng lại dõi theo
tay của hắn đến ngẩn người, vội vàng xấu hổ di chuyển ánh mắt sang một
bên.
Trên mặt Hứa Triết Quân hiện lên một tia cười yếu ớt, “Tô Nhan,
cậu còn vẫn còn chưa nói xong.”
“A… chưa nói xong cái gì?” Tô Nhan mơ hồ hỏi.
“Không phải là không muốn, là có ý gì?”
Tô Nhan cúi đầu, k nói lời nào. Không phải là không muốn, chính
là cảm thấy nếu cứ như vậy thì sẽ làm hắn thực thất vọng đi… tựa như vừa mới như
vậy, cô không nghĩ hắn lại có biểu tình như thế. Nhưng là nói như vậy làm cho cô
biết nói như thế nào bây giờ?
Tay Hứa Triết Quân mơn trớn bên thái dương Tô Nhan, đặt tay lên
trên mái tóc mềm mại của cô, động tác nhẹ nhàng làm cho Tô Nhan cảm giác được
một loại cảm giác bản thân được quý trọng. Mặc kệ như thế nào, người này sẽ
không thương tổn tới cô. Trong lòng Tô Nhan nảy lên một ý nghĩ như vậy, cơ hồ là
tin tưởng chắc chắn.
“Tô Nhan, nói cho tớ biết là ý gì?”
Giọng nói của Hứa Triết Quân không lớn, đã làm cho Tô Nhan an tâm
hơn.
“Thời gian qua cậu có phải hay không rất thất vọng về tớ?” Tô
Nhan ngẩng đầu, hỏi ra chính băn khoăn trong lòng mình.
Tay Hứa Triết Quân đang sờ trên tóc Tô Nhan liền cứng đờ, ngoài ý
muốn nhìn Tô Nhan trong chốc lát, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu, “Uh, không chỉ có
rất thất vọng còn có cực kỳ giận và rất khó quên nữa.”
“A…vì sao?” Tô Nhan ngẩng đầu, đối với điều này cô thật sự rất
khó lý giải.
“Cái này…” Hứa Triết Quân suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Tô Nhan,
hiện tại muốn ăn cái gì?”
Đột nhiên lời nói lại chuyển sang đề tài khác làm cho Tô Nhan
sửng sốt một chút nhưng vẫn là trả lời rất nhanh, “Thịt… thịt
nướng.”
“Nếu nói như vậy, hiện tại bụng của cậu là rất đói đi, có một mâm
thịt nướng đặt ở trước mặt cậu, bên cạnh còn có vài người như hổ rình môi vây
quanh cậu, mơ ước có được mâm thịt nướng của cậu, cậu vẫn là lập tức muốn ăn
luôn sao? Hay là vẫn tiếp tục làm ra vẻ hả?”
“Vô nghĩa! Đương nhiên là lập tức ăn luôn.” Tô Nhan không chút
nghĩ ngợi lập tức liền trả lời.
Trả lời xong, Tô Nhan đột nhiên cảm giác tựa như có điểm là lạ.
Ngẩng đầu quả nhiên Hứa Triết Quân đang nhìn mình cười đến phi thường… được rồi,
cười phi thường sáng lạn đi? Không đúng, rạo rực mới đúng? Cũng không đúng, tóm
lại lại là cười với ý nghĩa xấu xa là được. Hơn nữa cặp mắt đang nhìn cô kia rõ
ràng là đang nói, cái này cậu đã hiểu chưa?
Tô Nhan nháy mắt lập tức phản ứng lại, tức giận mà trừng mắt nói,
“Vô lại. Tớ mới không phải là thịt nướng. cậu mới là thịt
nướng.”
“Được, được. Cậu không phải là thịt nướng, tớ mới là thịt nướng.”
Tâm tình Hứa Triết Quân tốt lên, lặp lại lời nói của Tô Nhan một lần
nữa.
Tô Nhan xám cả mặt, người này ở mặt ngoài là tính tình tốt lắm,
thực thuận theo nhận thức nhưng thực tế rõ ràng chính là trơ trẽn, thật là châm
chọc lớn.
“Cho nên với trường hợp như vậy tớ làm sao có thể yên tâm tiếp
tục làm ra vẻ với cậu nữa chứ?”
Trong giọng nói của Hứa Triết Quân ẩn nhẫn đầy ý cười, giống như
chỉ cần hơi dùng sức một chút thì lập tức sẽ phát tán ra bốn phía. Nhìn mặt mày
hắn giãn ra sung sướng, Tô Nhan quyệt miệng rồi lẩm bẩm nói, “Tớ mới không phải
là thịt nướng…”
“Uh.” Hứa Triết Quân cười lên tiếng, “Nhưng nếu cứ để cậu tiếp
tục làm ra vẻ như vậy thì tớ thật sự không có cách nào khác mà an tâm được, cuộc
sống hàng ngày gian nan khó khăn, ngày không thể ăn, đêm không thể
ngủ…”
“Phốc…” Không đợi Hứa Triết Quân nói xong, Tô Nhan nhịn được mà
cười ra tiếng. Gặp Hứa Triết Quân nhìn chính mình nhịn không được mà cười lên,
Tô Nhan vội khoát tay nói, “Đừng động tới tớ, cậu cứ tiếp tục, tiếp tục
đi…”
“Khụ…” Hứa Triết Quân ho khan một tiếng, chỉnh ngữ sắc mặt cùng
ngữ điệu trở nên có chút kỳ dị. Hắn khom người xuống, cúi đầu nhìn Tô Nhan rất
gần, môi khẽ mở giọng nói ôn nhu hỏi, “Tô Nhan, cậu từ bỏ được
sao?”
Một câu hỏi đơn giản như vậy làm cho tâm Tô Nhan không hiểu rất
nhanh chóng dựng lên, một loại cảm giác tê dại từ đầu đến chân lập tức xuất
hiện, truyền khắp toàn thân. Tô Nhan rất rõ ràng cảm nhận được trái tim của mình
đang nhảy dựng lên, giống như không có một chút lưu ý thì sẽ nhảy ra ngoài
vậy.
Từ bỏ được sao? Không được… Lần đầu tiên Tô Nhan rõ ràng câu trở
lời của chính mình như vậy.
Giờ khắc này, Tô Nhan rút cuộc cảm nhận được đáp án ngày đó mà
Lăng Sở Sở nói thích một người là có cảm giác gì? Cái loại cảm giác tim đập
nhanh, từ đáy lòng truyền đến sự vui mừng, khẩn trương lại mang theo điểm hưng
phấn, làm cho người ta vô cùng quyến luyến không buông, muốn cảm giác kia dừng
lại tại giờ khắc đó.
Như vậy, cô là thích Hứa Triết Quân sao? Thì ra là
Thích.
“Nếu như không thể từ bỏ được, vậy ở cùng một chỗ với tớ có được
không?” Hứa Triết Quân tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của Hứa Triết Quân nên lên
tiếng hỏi,
“Được.” Tô Nhan vô ý thức há mồm đáp.
Hứa Triết Quân nở nụ cười không giống với bình thường, nét uốn
lượn dựng lên tên mặt tựa hộ như là đóa hoa nở rộ, sinh động mà mê hoặc lòng
người. Đợi cho Tô Nhan ý thứ được chính mình vừa nói gì đó, hé ra khuôn mặt tươi
cười đỏ bừng, chỉ còn kém đến không có giọt máu nào xuất ra nữa thôi. Đồng ý
cũng đã đồng ý rồi, cô hiện tại muốn đổi ý cũng không có cơ
hội.
Mà Hứa Triết Quân thì cứ như vậy, cười tủm tìm nhìn Tôn Nhan, cúi
người xuống đem cô ôm lấy, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, “Tô Nhan, tớ thực rất vui
vẻ.”
Đầu Tô Nhan chon trong lòng Hứa Triết Quân, hắn nhìn không thấy
giờ khắc này trên mặt cô cũng là tươi cười, có chút ngượng ngùng, có chút ngốc
nhưng cũng là rõ ràng rất động lòng người. Cô cũng thực vui vẻ, tuy rằng cũng
không có nói ra điều gì.
“Cái kia, Hứa Triết Quân… ăn cơm thì sao?” Tô Nhan vươn đầu, tuy
rằng cảm thấy lời nói trong chính miệng mình nói ra khả năng có thể sát phong
cảnh hiện tại, nhưng là… vấn đề ấm no tóm lại la quan trọng
nhất.
Hứa Triết Quân sửng sốt một chút rồi sau đó cúi người xuống, đặt
đầu ở trên vai Tô Nhan, bật cười thành tiếng.
“Có cái gì buồn cười. Hiện tại chính là giờ ăn cơm mà.” Tô Nhan
có chút bực, đưa tay đánh hắn một phen.
“Muốn ăn cái gì?” Thật vất vả ngừng cười, Hứa Triết Quân hỏi
lại.
Tô Nhan liếc mắt nhìn hắn một cái thốt ra, “Thịt, thịt
nướng.”
“Được, vậy đi ăn thì tự mình phải nướng thịt
nha?”
“Uh.” Tô Nhan gật gật đầu, đi theo hắn ra khỏi phòng học. Cô rút
cuộc là có thể ăn thịt, suy nghĩ xem hình như đã lâu chưa ăn thịt, khoảng 2 tuần
gì đó … phải biết rằng trong hai tuần này thức ăn của cô có chút bức khổ nha…
nay rút cuộc có thể cải thiện điều kiện ẩm thực một chút.
“Hứa Triết Quân, vậy cậu có phải hay không sẽ là phiếu cơm dài
hạn của tớ?” Tô Nhan bị tay Hứa Triết Quân lôi kéo đi bên người
hắn.
Hứa Triết Quân nghe được vấn đề này, trầm mặc vài giây sau vẫn là
gật đầu nói “Uh..”
“Được.” Tô Nhan đối với câu trả lời đó thật vừa
lòng.
Hứa Triết Quân nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi lại, “Ai nói cho cậu về
phiếu cơm dài hạn.”
“A… Sở Sở cùng hai người kia lần trước ở trong phòng ngủ có thảo
luận đến, nói rằng ở đại học vẫn là nên tìm ra một phiếu cơm dài hạn thật
tốt.”
Hứa Triết Quân trầm mặc, hắn tin tưởng nếu vẫn đem nha đầu này
đặt ở trong phòng ngủ đó, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị làm hư
thôi.
“Tô Nhan, lời nói của các cậu ấy nghe ít đi
thôi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tớ không chỉ là phiếu cơm dài hạn..”
“Thế là cái gì?”
“Tớ là bạn trai cậu.”
“A.. được rồi.”
“…”
Đúng là
con đường dạy bảo còn rất lâu dài..