Ngày mai
chính là lễ Noel, Hứa Triết Quân cùng Tô Nhan cùng nhau đi vào siêu thị bên cạnh
trường học, tính mua một chút đồ ăn vặt trên đường mang theo ăn. Nhìn cái giỏ
xách trên tay mình thì vắng vẻ còn của ai đó ở một bên thì vẫn như cũ lắc lư đủ
thứ. Hứa Triết Quân bất đắc dĩ giữ chặt tay của cô, chỉ chỉ vào cái giỏ xách,
“Tô Nhan, em tính mua bao nhiêu thứ để đưa đi vậy?”
“A! Làm sao có thể nhiều như vậy rồi.” Nhìn đến cái giỏ xách đã
đầy, Tô Nhan kêu lên một cách quái dị, thập phần khiếp sợ. Đánh giá đứa nhỏ này
chính là thả bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, hoàn toàn không có khái
niệm.
Hứa Triết Quân đè thái dương đang run rẩy mà nổi gân xanh, có
chút không biết nói gì nữa, “Em nói xem? Chẳng lẽ là tự mấy thứ này nhảy vào giỏ
sao?”
Ánh mắt Tô Nhan ngượng ngùng mà đảo loạn, lúng túng nói, “Em chỉ
là không chú ý thôi mà?”
“Vậy rồi sao?”
Nhìn những thứ trong giỏ xách của mình, Tô Nhan cân nhắc rồi bỏ
ra mấy thứ. Lúc này mới đánh nhịp mà nói, “Chừng này hẳn là đủ
rồi.”
“UH.” Hứa Triết Quân vỗ vỗ đầu của cô, cười nói, “Bất quá, em có
phải hay không quên thứ gì rồi?”
“A.. có sao?” Tô Nhan nhìn lại đống đồ ăn vặt trong giỏ, không
cảm thấy thiếu cái gì cả.
Hứa Triết Quân thở dài “Sữa chua Tây Hô. Cũng không biết đến tột
cùng là ai mỗi ngày ầm ỹ la hét muốn ăn một hộp chứ?”
“A…” Tô Nhan trầm mặc. Người mỗi ngày ầm ỹ la hét đều phải ăn một
hộp là người rất quen, chính là cô mà.
“Đi thôi, đi lấy hai hộp.” Hứa Triết Quân nắm lấy tay Tô Nhan,
hướng khu sữa chua mà đi tới.
Mua toàn đồ ăn vặt, tâm tình Tô Nhan đặc biệt tốt. Đem những thứ
đêm nay muốn ăn lấy ra sau đó những thứ còn lại ném cho Hứa Triết Quân, dù sao
làm cu li cho tới bây giờ cũng không phải là cô. Một bên hát điệu hát dân gian,
vừa ăn sữa chua Tây Hồ, Tô Nhan thập phần vui vẻ. Đương nhiên, nếu xem nhẹ lời
nói ác độc của người đàn ông phúc hắc bên cạnh hay là lời nói bậy của người đó
thì lại càng hoàn mỹ hơn.
Được rồi, nói như thế nào thì đối phương cũng là chủ của bông hoa
cô đây, cô vẫn là không nên cùng hắn so đo mấy cái này làm gì.
“Tô Nhan.”
Nghe được Hứa Triết Quân kêu mình, Tô Nhan dừng lại cước bộ, quay
đầu chớp mắt hỏi hắn muốn làm gì.
Hứa Triết Quân chỉ chỉ vào hũ sữa chua trong tay Tô Nhan, “Anh
cũng muốn ăn.”
“Uh.” Tô Nhan gật gật đầu, quyết định đem buổi ăn tối dữ trữ của
mình mà kinh dâng lên.
Hứa Triết Quân nhíu mày, không có đưa tay đón lấy mà ánh mắt nhìn
chằm chằm cái hộp đang còn dở trong tay của Tô Nhan. Thực rõ ràng, vị đại gia
này muốn ăn đúng là nửa cái hộp kia của cô.
“A… cái này?” Tô Nhan quơ quơ trong tay nửa hộp sữa chua đã ăn
rồi.
Hứa Triết Quân đương nhiên là gật gật đầu.
Tô Nhan trầm mặc. Vị đại ca này tuy rằng không phải là thân cây
trên đường , hơn nữa hiện tại phía sau dòng người đi tới cũng rất thưa thớt…
Nhưng là … vẫn là tính rõ như ban ngày a. Không đúng, mặt trời đã không còn thấy
bóng dáng đâu nữa nhưng vấn đề lớn nhất là… như vậy sẽ không vệ sinh. Thực sự…
thực là không vệ sinh… vi khuẩn rất nhiều… Tuy rằng cô cùng Sở Sở cho tới bây
giờ đều là ăn cùng….
“Sao?” Hứa Triết Quân hừ một tiếng, mang theo vài phần khêu gợi
làm cho Tô Nhan ngẩn ra.
Đáng tiếc trong ánh mắt Hứa yêu nghiệt có sự uy hiếp đem sự phản
kháng trong ánh mắt của Tô Nhan tiêu diệt ngay tức khắc. Tô Nhan rõ ràng có thể
đọc ra, nếu không đút cho anh ăn thì anh liền XXXX… dù sao tóm lại là vô số uy
hiếp là được.
Tô Nhan nhìn Hứa Triết Quân một cía, nhìn nhìn lại sữa chua trong
tay, do dự một lúc vẫn là nịnh hót quyết định thuận theo cường quyền. Trước mặt
vị đại nhân này không chỉ có các phương diện đều áp chế chính mình, vẫn là chính
mình tự chủ có thêm bạn trai cho nên tổng kết ra, phản kháng vị đại nhân này là
cực không sáng suốt.
“Ăn ngon.” Hứa Triết Quân vẫn chưa đủ liền liếm liếm môi, híp mắt
cười mà nói.
Tô Nhan không nói gì nhìn hắn một cái, nhìn chằm chằm cái thìa
trong tay mà do dự, cuối cùng vẫn là múc một thìa sữa chua đưa tới miệng hắn.
Quên đi, hôm nay bắt đầu liền đem Hứa Triết Quân miễn cưỡng nâng cấp lên vị trí
của Sở Sở đi. Uh, chính là như vậy, khảo sát vài ngày. Tô Nhan nghĩ như vậy,
giương mắt nhìn lại phía trước, phát hiện Tần Mộc Phong thế nhưng đứng ở phía
trước cách đó không xa mà nhìn bọn họ. Hiển nhiên một màn vừa rồi hắn đã thấy
được.
Tô Nhan liếc mắt qua nhìn Hứa Triết Quân bên cạnh mình, trực giác
nói cho cô biết người này tuyệt đối là cố ý. Hắn tuyệt đối đã sớm nhìn thấy Tần
Mộc Phong đứng ở đằng trước, sau đó mới cố ý kêu cô đi lên, uy hiếp cô đút cho
hắn ăn.
Nghĩ đến đây Tô Nhan hung tợn hướng Hứa Triết Quân liếc mắt một
cái, cái loại tình cảnh này mà có thể biểu diễn cho người khác xem
sao?
Hứa Triết Quân đưa tay vỗ vỗ nhẹ đầu cô, nhếch khóe môi một chút,
“Ngoan, đi thôi.”
“Hừ.” Tô Nhan hừ một tiếng, mất hứng quan tâm hắn nhưng vẫn là
ngoan ngoãn bị hắn nắm tay rồi đi qua.
“A Nhan.” Nhìn đến hai người đối diện đang đi tới, Tần Mộc Phong
cười ảm đạm, cố gắng che giấu sự mất mát trong đôi mắt kia.
Đối mặt với Tần Mộc Phong, Tô Nhan có chút xấu hổ, theo bản năng
muốn rút tay về nhưng mà người nào đó lại giống như đã sớm đoán trước được nên
chặt chẽ cầm lấy tay cô. Tô Nhan trong lòng ầm thầm khách sáo mà cách xa hắn một
chút, trên mặt lại vẫn là tươi cười nhưng không cách nào tự nhiên được “Học
trưởng.”
Nhìn ra Tô Nhan xấu hổ cùng mất tự nhiên, Tần Mộc Phong cười khổ
một chút, “Anh vội đi họp nên đi trước.”
Vẻ mặt Tô Nhan rõ ràng là đã buông lỏng, “Vâng, tạm biệt học
trưởng.”
“Uh, tạm biệt.” Tần Mộc Phong gật gật đầu, bước đi lướt qua hai
người bọn họ.
“Anh nha, cố ý có phải không? Anh một mình chết cũng không cần
kéo theo em. Em đáng ra không nên để ý tới anh.”
“Được. Được. Lần này là anh sai.”
Nghe được Tô Nhan đè thấp thanh âm hờn dỗi cùng Hứa Triết Quân
nói cười nhưng hoàn toàn không có gì là hối lỗi cả, trên mặt Tần Mộc Phong hiện
lên một tia cười khổ cùng ảm đạm, trong lòng là nói không nên lời chua xót cùng
bất đắc dĩ.
Quay đầu để chính mắt mình nhìn hai người đùa giỡn, Tần Mộc Phong
nắm thật chặt nắm tay của mình rồi xoay người rời đi. Rõ ràng là hắn gặp trước,
yên lặng chờ đợi mấy năm nay, lại chung quy bị người khác đoạt đi
mất.
“Hứa Triết Quân, anh đây là… hành động che chở sao?” Tô Nhan suy
nghĩ nửa ngày, miễn cưỡng tìm ra một từ thích hợp.
Hứa Triết Quân co giật khóe miệng, trong lòng đột nhiên phát
hoảng. Quên đi,đầu óc nha đầu kia ngoài việc ăn ra thì có thễ nghĩ đến chuyện
che chở thật là không dễ dàng. Xoa xoa thái dương, Hứa Triết Quân miễn cưỡng gật
gật đầu, “Xem như là vậy đi…”
“Uh.” Tô Nhan mân miệng, ý vị thâm trước liếc mắt nhìn hắn mà
cười nói, “Không thể tưởng được, anh còn có thể che chở người khác nha. Theo như
anh nói vậy anh giống như tiểu tiểu bạch ở dưới lầu nhà em
rồi…”
Tiểu Bạch dưới nhà Tô Nhan thì Hứa Triết Quân có biết đến, là một
nhà có một cái siêu thị nhỏ nuôi dưỡng con cún, nha đầu kia là đang đem hắn so
sánh với con cún kia sao? Hứa Triết Quân nhéo nhéo hai má Tô Nhan nhẹ giọng cười
,“Vậy em khôn phải là tiểu bạch sao?”
Uh, tiểu tiểu bạch chính là có đôi có cặp với tiểu bạch, nói một
cách khác thì cún cũng có cặp có đôi và theo cách nói này cô…
“Phốc…” Tô Nhan nhất thời nhịn xuống không được mà cười to
lên.
“Vì lông của em tốt giống tiểu bạch như vậy, chính anh cũng vậy…
vậy chúng ta sắp xếp thứ tự tiểu bạch xem hử?” Nhớ tới bi thảm của tiểu bạch,
dáng người to con mà Tô Nhan rơi lệ. cô mới không phải mập mạp mà chết
đâu.
“Tiểu Tiểu Bạch là công, Tiểu Bạch là thụ. Chẳng lẽ em là nam
sao?” Hứa Triết Quân nhìn kỹ Tô Nhan từ trên xuống dưới một lần, bừng tỉnh đại
ngộ, “Trách không được anh vẫn cảm thấy không thích hợp. Thì ra
em…”
“Em cái gì?” Tô Nhan giống như ác quỷ trừng mắt nhìn Hứa Triết
Quân.
Hứa Triết Quân hé miệng cười, “Không có gì, anh là muốn nói đã
đến phòng ngủ của em rồi.”
Tô Nhan không nói gì, qua nhiên hai người đã đi tới dưới lầu
phòng ngủ.
“Ngoan, lên nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai dậy sớm, đừng ngủ
quá trễ.” Từ khi bắt đầu làm bạn trai Tô Nhan, ngay cả người không nói nhiều như
Hứa Triết Quân cũng có xu hướng biến thành kẻ hay lải nhải. Ai kêu nha đầu kia
thật sự là… tập hợp đủ loại khuyết điểm.
“Uh, mai gặp.” Tô Nhan khoát tay ảo, nhảy nhót đi lên
lầu.
Hứa Triết
Quân mỉm cười nhìn bóng dáng Tô Nhan lên lầu, đợi cho đến khi cô lên đến phòng
mới quay người rời đi.