Từ khi tiểu yêu nghiệt Hứa Nặc sinh ra, Hứa Triết Quân bắt đầu hối hận chính
mình lúc trước cố gắng chăm chỉ như vậy để cho bà xã của mình mang thai rồi sinh
con sớm như thế. Sau khi sinh con thì Tô Nhan hoàn đem đem trọng tâm của cuộc
sống đặt lên người tiểu tử Hứa Nặc này, đối với ông xã như hắn đã bị xem nhẹ,
nếu không thể xem nhẹ thì lại ứng phó cho qua. Càng miễn bàn hơn là cha mẹ hai
nhà đem Hứa Nặc nâng niu như ngậm trong miệng sợ tan, sủng ở trong lòng bàn
tay.
Tóm lại một câu, địa vị của Hứa Triết Quân xuống dốc không
phanh.
Sự kiện
1
Vào buổi tối đầy tháng của Hứa Nặc vào thứ 7.
“A Nhan, anh đói bụng.” Hứa Triết Quân nhìn Tô Nhan đang xem
tivi, nghiêm trang nói.
“A , cơm chiều không phải là đã ăn rồi sao?” Tô Nhan liếc mắt
nhìn hắn một cái rồi lại tivi, “Đói bụng thì anh làm bữa khuya ăn
đi.”
“Thật sự sao?” Móng vuốt sói của Hứa Triết Quân đến gần bên hông
Tô Nhan.
Tô Nhan hoàn toàn bị tiết mục trên tivi hấp dẫn, không có chút ý
tới nên theo bản năng gật gật đầu.
Nhìn thấy Tô Nhan gật đầu, Hứa Triết Quân hé miệng cười, quyết
định thần tốc.
“Hứa Triết Quân, anh làm cái gì thế?” Tô Nhan giận
lên.
“Em nói xem?” Hứa Triết Quân liếm môi, tay chân lanh lệ cởi bỏ
nút áo ngực của Tô Nhan.
Nháy mắt Tô Nhan mới phản ứng lại được, đầu đầy hắc tuyến, người
này lại động dục…
Nút áo sơ mi của Tô Nhan bị Hứa Triết Quân mở ra từng nút một,
làn da trắng nõn mềm mượt, còn có bộ ngực kia đã lớn và tròn hơn rất nhiều khiến
cho Hứa Triết Quân đói bụng lâu ngày nhịn không được mà nuốt nược miếng. Rút
cuộc cũng đợi được Tô Nhan hết thời gian ở cữ, hắn rút cuộc không cần tiếp tục
nhìn cục thịt này mà không có cách nào ăn ngay nữa rồi. Nghĩ đến đây, người luôn
bình tĩnh như Hứa Triết Quân cũng có chút kích động.
Đang lúc Hứa Triết Quân muốn đẩy nhanh quá trình dự tiệc, đem Tô
Nhan ăn sạch đến tận xương thì ngoài phòng ngủ vang lên tiếng khóc của trẻ
con.
“Tiểu Nặc nhất định là đói tỉnh rồi.” nghe được tiếng con khóc,
Tô Nhan giật mình, không chút do dự mà đẩy Hứa Triết Quân đang ép trên người
mình ra, sửa sang lại quần áo hỗn loạn trên người rồi nhanh chạy ra khỏi phòng
ngủ.
Hứa Triết Quân ghé vào trên sô pha, trợn mắt há hốc mồm nhìn
chính mình bị bỏ lại mà Tô Nhạn vội vàng chạy tới xem con, trong lòng không biết
là có cảm giác gì nữa.
Ngày này, không có cách nào khác vượt qua….
Sự kiện
2
Hứa Nặc đã được một tuổi, con sói Hứa Triết Quân đói hai mắt đều
xám ngắt quyết định tạo một cơ hội, đem con đưa đến nhà cha mẹ mình, ít nhất có
được một thời gian thoát khỏi nó. Hứa Triết Quân nghiến răng nghiến lợi nói với
chính mình như vậy.
Vào buổi tối, Hứa Triết Quân đợi cho Tô Nhan tắm rửa xong, một
lời cũng chưa nói liền đánh tới.
“A, nhẹ chút, A Quân anh làm em đau.” Tô Nhan khẽ nhíu mày, lại
phát hiện ông xã nhà mình căn bản đã hóa thành một con sói đói, căn bản không
nghe được mình vừa nói gì. Tô Nhan vỗ trán không biết nói gì, không phải là mấy
ngày nay cũng như thế này mà anh ấy còn chưa ăn no sao? Sao lại biến thành cái
dạng này rồi? Không biết còn nghĩ hắn là ngược đãi như thế
này…
Không bao lâu sau, Tô Nhan bị lột sạch sẽ. Nhìn làn da trắng nõn
hồng hồng với ánh ắt vô tội đang nhìn mình của Tô Nhan thì Hứa Triết Quân không
chút do dự mà đánh tới. Lần này hắn rút cuộc có thể được như ý nguyện
rồi.
“Leng keng… leng keng…” Hứa Triết Quân còn đang chuẩn bị bước
cuối cùng để đạt được ý định của mình thì chuông cửa vang lên.
Hứa Triết Quân cứng đờ, khẽ cắn môi quyết tặm mặc kệ cái chuông
cửa đáng chết kia. Hắn quản chuyện đó làm gì, ăn nó trước rồi tính
sau.
Nhưng là tiếng chuông này không có ý tứ dừng lại, Tô Nhan không
có ý để cho Hứa Triết Quân dính vào mình nữa, đẩy vai hắn rồi nói, “Không chừng
có việc gấp? Anh ra thử xem?”
Hứa Triết Quân nghiến răng nghiến lợi mặc lại quần áo, đi ra mở
cửa… vừa nhìn thấy cha mẹ mình ôm con trai đứng ở cửa.
“Tiểu Nặc nói muốn mẹ, như thế nào cũng không chịu ngủ. Chúng ta
đành phải đem hắn trở lại đây.” Viên Lộc nhìn bộ dạng giận dữ của con trai, bất
đắc dĩ nói.
Đem con ôm trở về phòng, bà xã liền bị con cướp đi rồi. Hứa Triết
Quân đứng ở cửa phòng, tâm như đao cắt…
Ngày này, thật sự không có cách nào khác vượt qua….