Nghe được
ý trong lời nói Hứa Triết Quân, Tô Nhan hoàn toàn nổi giận, cái gì mà chịu thiệt
chứ? Tô Nhan cô tuy rằng không tính là chim sa cá lặn, đại mỹ nữ bế nguyệt tu
hoa, cũng được coi là một cô gái khả ái thanh tú đi. Những người theo đuổi cô
tuy rằng không thể giống người khác xếp đầy đường cái từ đông sang tây đi nhưng
ít nhất trên đầu 10 ngón tay vẫn có thể tính tới đi. Như thế nào tên Hứa Triết
Quân này, ngay cả lấy thân báo đáp cũng đều biến thành là hắn chịu thiệt
chứ.
“Hứa Triết Quân. Bổn cô nương đây lấy thân báo đáo mà cậu còn
chịu thiệt sao?” Trong lòng Tô Nhan không chấp nhận, không tự chủ được hét lên
kinh thiên động địa, quỷ thần rít gào xuyên qua nhiều con đường, còn liên tục
vọng lại mấy lần. Tuy nói rằng mùa đồng này khắc nghiệt, người ra ngoài cũng
không nhiều nhưng cũng không phải là không có. Nhất là lúc này Tô Nhan gầm rú,
lập tức làm cho chính mình trở thành tiêu điểm của mọi người.
Cảm nhận được người qua đường với ánh mắt vô cùng kinh dị nhìn
mình, Tô Nhan thật muốn đào một cái hố mà chui xuống. Hứa yêu nghiệt, thằng nhãi
này tuyệt đối cùng cô bát tự không hợp, tính tình tương khắc. Chẳng lẽ là kiếp
trước cô thiếu hắn nhiều tiền lắm sao? Hay là đoạt đi người mà hắn yêu? Hoặc là
ông trời này xem Tô Nhan cô 18 năm nay xuôi gió xuôi nước, tất cả rất tốt cho
nên ném cái tên khắc tinh này xuống cho cô để tiêu khiển
chăng?
Hứa Triết Quân nhìn dưới tình huống như vậy mà Tô Nhan còn có thể
thần du thì trong chốc lát không biết nên nói gì. Xem ra cô ấy nhìn qua đã thấy
được cái tật xấu gì, không tập trung chú ý tới cái gì. “Khụ khụ…” Hứa Triết Quân
không thể không ho khan vài tiếng gọi hồn Tô Nhan đang phiêu lãng ở ngàn vạn dặm
xa trở về, sau đó kéo cô đến một lối rẽ để tránh người.
Thật vất vả lắm mới thoát khỏi cái nhìn chăm chú của mọi người,
Hứa Triết Quân nhìn qua khuôn mặt bị gió thổi cho đỏ bừng của Tô Nhan, cười nói,
“Lần này có vẻ như là rất mất mặt đây.”
“Hừ?” Tô Nhan hung hăng liếc Hứa Triết Quân một cái nói, “Cậu còn
không biết xấu hổ nói như vậy? Nếu như không phải cậu nói hươu nói vượn thì sẽ
mất mặt như thế sao? Còn không biết xấu hổ nói tôi.”
“Tớ cũng không có nói hươu nói vượn, hơn nữa… nếu muốn thi thì cứ
thi thôi không phải sao?” Hứa Triết Quân hai tay giao nhau ôm ở trước ngực, từ
trên cao nhìn xuống Tô Nhan, khóe miệng khơi mào một chút ý tứ hàm xúc không rõ,
cười nói, “Cũng là cậu tự biết chính cậu nói không đậu đại học Z nên không dám
thi sao?”
“Cậu…” Tô Nhan không tự giác được chà chà chân, nhưng không có
nói tiếp, trong lòng đang tính kế đứng lên. Nếu đăng ký thi trường đại học Z thì
khả năng có mấy phần thành công đây?
“Như thế nào? Hiện tại lại không dám thi? Vừa mới rồi không biết
có con mèo nhỏ nào ở trước mặt tớ vò đầu bứt tai gọi ai đó nói bậy, haiz…” Nói
xong Hứa Triết Quân buông tay, một bộ dạng không nề hà điều
gì.
Tên này quả thực là tên ngốc sao? Tô Nhan nhìn mà biểu diễn thập
phần ăn nhập của Hứa Triết Quân, cười xùy một tiếng, “Hứa Triết Quân, đừng mất
công nữa. Cậu nghĩ rằng tớ ngốc như cậu sao? Loại phép kích tướng này đối với tớ
mà nói là vô dụng rồi.” Nói xong còn vươn một bàn tay chỉ trước mặt Hứa Triết
Quân, lắc lắc, “Tớ mới không ngốc đến nỗi đi đánh cuộc cái gì mà lấy thân báo
đáp đâu.”
Hứa Triết Quân phát hiện ra mỗi lần Tô Nhan giương nanh múa vuốt
luôn có thể bắt lấy ánh mắt mọi người, giống như là một điểm sáng vậy, ai cũng
đều không thể kháng cự ,“Tốt lắm, không náo loạn nữa. Tớ cũng vừa mới chỉ nói
giỡn với cậu thôi.” Hứa Triết Quân bình thản đưa giọng nói trầm xuống, làm cho
Tô Nhan cũng im lặng theo.
“Vừa mới còn không thừa nhận chính mình nói hươu nói vượn
đi.”
“Khụ khụ, bạn học Tô Nhan xem ra nhận thức của cậu có rất nhiều
điểm khác biệt lớn a.” Hứa Triết Quân đanh mặt lại, nói một cách nghiêm túc, “
Nói giỡn hay là nghiêm túc là một chuyện tình, cậu như thế nào có thể bắt chúng
cùng nói hươu nói vượn nhập làm một chứ?”
Nhìn Hứa Triết Quân với vẻ mặt nghiêm túc nói ra lời này khiến
cho Tô Nhan không khỏi kinh ngạc. Nhưng nhớ lại vừa rồi quẫn bách, Tô Nhan vẫn
là một trận buồn bực, chỉnh khuôn mặt giống như con ếch không ngừng phồng lên,
mượn đều này phát tiết nội tâm đang bất mãn. Hứa Triết Quân nhìn thấy mà buồn
cười, không tự chủ được đưa tay véo nhẹ bên miệng Tô Nhan, “Còn tức giận sao?
Nhiều lắm là cậu thua, vẫn là tớ mời cậu ăn cơm, để trấn an tâm linh bị thương
của cậu. Như vậy chẳng phải tốt sao?”
Khi Hứa Triết Quân nói lời này ra, trong giọng nói mang theo sự
sủng nịnh cùng lấy lòng không dễ phát hiện. Tô Nhan hơi hơi ngẩng đầu, vừa vặn
rơi vào đôi mắt thật sâu của hắn, nơi sâu thẳm thâm thúy kia như cuốn cô vào
trong đại dương, trong suốt nhưng ấm áp, cứ như vậy vô thanh vô tức đi vào lòng
Tô Nhan.
“Được rồi.” Tô Nhan theo bản năng cúi đầu, đá đá hòn đá dưới
chân, trong lòng lại dùng hết sức khinh bỉ chính mình, như thế nào lại liền dễ
dàng bị sắc đẹp mê hoặc đến điên đảo như vậy? Thật sự là không kiên định, rất
không kiên định.
“Thực ngoan.” Hứa Triết Quân vừa lòng vỗ vỗ đầu Tô Nhan tán
thưởng. Điều này làm cho Tô Nhan sinh ra một loại ảo giác, nhưng cũng giống như
không phải ảo giác. Cô cảm thấy cô giống như một tiểu sủng vật, giống như lần
nghỉ đó bị Hứa Triết Quan lừa đi mua sách tham khảo. Tô Nhan lắc lắc đầu, hỏi
“Hứa Triết Quân, tớ không phải động vật nhỏ gì…”
“Phải không? Nhưng là tớ như thế nào cũng thấy cậu giống như con
mèo nhỏ mà tớ nuôi dưỡng.”
Tô Nhan kinh ngạc hỏi lại, “Cậu còn nuôi mèo
sao?”
Hứa Triết Quân bước chậm đi tới, gật gật đầu trả lời, “Đã từng
nuôi qua.”
“Loại mèo gì? Màu sắc nó thế nào? Nó bao nhiêu tuổi rồi? Gọi là
gì?” Như là gà bị đánh huyến bình thường, Tô Nhan hưng phấn mà kêu
lên.
“Mèo cái, màu trắng, một tuổi thì bán. Gọi là Xuân Liễu.” Hứa
Triết Quân mị mị hai con mắt, nhớ lại cái gì đó tiếp tục nói, “Cậu sau mỗi lần
ăn uống no có bộ dạng cùng với Xuân Liễu giống nhau như đúc.”
Trách không được hắn lại tốt tâm như vậy đi bồi cô ăn cái gì đó,
cảm tình là vì lấy cô giống như chú mèo mà nuôi dưỡng. Nhưng nhân sĩ yêu mèo, bị
người ta nói giống mèo đó. Điều này đối với Tô Nhan mà nói coi như là một điều
ca ngợi, sau đó vẫn là bạn học Hứa Triết Quân của chúng ta chủ động cho thấy uy
lực của chủ nhân. Cô tự nhiên là vui, “Mèo màu trắng không phải nên gọi là Tiểu
Bạch sao, Tuyết Trắng hay Tuyết Cầu, Tuyết Đoàn linh tinh gì đó sao? Cậu như thế
nào lại lấy cái tên là Xuân Liễu vậy?”
“Bởi vì nó là do tớ nhận được vào mùa xuân ở dưới gốc cây
liễu.”
“.. thì ra là thế.” Nguyên nhân chính là mùa xuân liễu thu, xuân
liễu a. Tô Nhan vừa rồi còn tưởng rằng Hứa Triết Quân văn nhã một phen, quả
nhiên là do suy nghĩ quá nhiều. Thằng nhãi này thật sự phúc hắc, như thế nào có
thể rảnh để làm văn nhã được chứ?
“Cha mẹ cậu thật tốt còn cho cậu nuôi mèo. Cha mẹ tớ sẽ không cho
tớ nuôi…”
“Đó là do bọn họ không quản được tớ.”
“Thế Xuân Liễu có sinh mèo con không?”
“Có. Sinh được một con bị mẹ tớ đem tặng cho người ta
rồi.”
“Oa. Tớ về sau cũng muốn có một con.”
“Thế đợi về sau đi, tớ sẽ đưa cho cậu một con.”
“Chẳng lẽ muốn đưa theo sang thành phố S sao?”
“….”
Hai người liền cứ như vậy nói những vấn đề xung quanh Xuân Liễu
trên con đường cho đến khi đến đường tách ra, Tô Nhan mới nói “Hẹn gặp lại” sau
liền chạy nhanh về nhà. Ăn uống no đủ, tâm tình Tô Nhan vẫn là không tốt lên
mấy, đương nhiên là vì câu nói xem nhẹ của Hứa Triết Quân, “Tô Nhan, cậu đừng
quên chính cậu nói, thi đại học Z không thành vấn đề a.”
Chính mình lúc ấy nghĩ thế nào mà lại cho ra được đáp án sai lầm
như thế chứ, đã nói là mê sảng sao, cùng người ta thi cạnh tranh sao? Tuy nói
thắng thua chính mình cũng không mệt nhưng khẳng định là rất mất mặt. Đặc biệt
là loại Hứa Yêu Nghiệt phúc hắc này, đến lúc đó còn không biết sẽ nói ra lời nói
gì để làm cô tức chết… Nghĩ đến đây, Tô Nhan không tránh khỏi than thở một tiếng
“Đại học Z, mình thật sự có hi vọng sao?”