Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 107

Chuyện nhà họ Lưu chính là đề tài được bàn tán nhiều nhất trong thành phố suốt mấy ngày qua!

Mọi người điều biết, “A[Preiya] Nhiên” chính là một đứa con được gia đình cưng chiều hết mực, vậy mà giờ đã vĩnh viễn đi xa.

Thổn thức, thương tiếc, xúc động, và cả chấn động!

Thổn thức, thương tiếc, xúc động chính là do không ai có thể ngờ được rằng, đứa cháu trai mà phó chủ tịch Lưu yêu thương nhất, anh chỉ vừa mới được thăng làm thiếu tướng, một người trẻ tuổi như vậy, đáng tiếc là ông trời lại ghen với người tài.

Nhưng so với việc tiếc nuối một sinh mệnh trẻ như vậy lại vắn số, người ta càng bị chấn động hơn về lễ tang của vị thiếu tướng này.

Dùng từ “xa hoa” để nói về nói là vẫn chưa đủ!

Ngày hôm nay là dịp để dân chúng trong toàn thành phố được mở mang tầm mắt!

Nghe nói, trên đường từ biệt thự lớn của nhà họ Lưu đến nhà tang lễ, hai bên đường đều có người đi theo vung lụa đỏ. Nhà cách xa một dãy phố còn có thể trông thấy được màu đỏ rực của vải lụa.

Như vậy khiến cho việc này không hề giống như đang “đưa ma” mà lại giống “hôn lễ” hơn.

Từng chiếc xe mang theo vòng hoa liên tục chạy qua trước mắt dân chúng, bên tai chính là tiếng nổ đì đoàng không, dứt vang đi rất xa. Trên mặt đất được bao phủ bởi một lớp thật dày những xác pháo đỏ tươi.

“Chậc, thật không hổ danh là gia tộc quân nhân hai đời, đúng là nhà có tiền mà! Nhưng thế này cũng thật phô trương quá!”

“Ôi, tôi mới từ thành Tuyên bên kia tới đây, nhiều người quá khiến người ta phải sợ, chắc đều là người đi đưa ma đấy.”

“Đúng vậy, mà cũng không hẳn là đi đưa ma đâu, các người không nhìn thấy những chiếc xe đưa ma kia sao! Tất cả đều là xe quân đội đấy, chuyến xe đầu tiên xa hoa nhất chính là Rolls-Royce, theo sau là hơn mười chiếc xe lục quân cùng với ba mươi mấy chiếc xe Jeep quân đội, cuối cùng hơn trăm chiếc xe con cùng mười chiếc Volvo xa hoa. Thân nhân nhà bọn họ ngồi trên hai chiếc xe đầu, bên trong là linh cữu người chết, thân xe được bao bọc bởi gấm đỏ, tất cả xe đều giống nhau cả! Ai nhìn mà không thấy sợ chứ?”

“Khụ, xa xỉ thế này thì mọi người đều muốn chết theo.”

“Các người nói xem, đây là đưa ma hay đám cưới mà toàn màu đỏ vậy?”

“Chuyện này ông không biết đâu, nghe nói hôm nay người cháu gái duy nhất của Tham mưu Chu lấy chồng đó, gả cho “Chu thiếu gia” đang nằm trong xe!”

“Hà???” Mọi người không ngừng hút khí lạnh, họ không thể tin được………..........................

“Sao lại có chuyện như vậy nhỉ?”

“Ông nghe ai nói vậy?”

“Tôi có một người anh em, là bạn thân với người lái xe nhà họ Lưu, vị thiếu gia đó đáng lẽ là người thừa kế nhưng lại xảy ra chuyện, chuyện này không phải là giả đâu.”

Lại là một tràn thổn thức vang lên.

Chuyện này trở thành đề tài nghị luận ở khắp nơi, là đề tài để nói trong lúc trà dư hậu tửu không ngừng nghỉ, một người thanh niên có tương lai triển vọng mất sớm, một tang lễ giống hôn lễ xoa hoa, ngày cưới vợ cùng với ngày hỏa táng, biết bao nhiêu tin đồn kinh dị và phóng đại về một tang lễ được tung ra!

Một sự kết hợp giữa âm và dương!

Đương nhiên là trong một tang lễ long trọng như vậy sẽ có rất nhiều người đến dự.

Đầu tiên chính là người trong gia tộc nhà họ Lưu, tiếp theo là anh em bạn bè cùng nhau lớn lên của Lưu nhị thiếu gia khi còn sống, hơn nữa còn có những họ hàng xa, huống chi thêm cả người nhà họ Chu nữa!

Đây là những gia tộc quân nhân lớn, nên có hàng trăm hàng ngàn mối quan hệ rắc rối. Mối quan hệ này đủ để liên kết bốn phương, mà chưa kể là đủ để có tầm ảnh hưởng rất lớn!

Cho nên màn tang lễ xa hoa này, chính là kết quả tất nhiên của mối quan hệ và tiền bạc!

Chính giữa linh đường mà di ảnh của người chết.

Là một người đàn ông trẻ tuổi đang mỉm cười, không chỉ là trẻ tuổi, mà còn vô cùng anh tuấn!

Thật sư là một người đàn ông anh tuấn đến nỗi có phần ma mị, toàn thân mặc quân trang, khí chất tiêu sái nho nhã, ung dung giữa dòng đời vạn biến, nụ cười của anh như ánh mặt trời ấm áp, hình của anh nhìn vô cùng sinh động, chỉ tiếc thay lại qua đời sớm như vậy!

Ảnh chụp Lưu Nhiên được đặt trong một khối thủy tinh trong suốt.

Bên cạnh là ảnh chụp của Thù Man, cô cười vô cùng dịu dàng, toàn thân mặc áo cưới màu đỏ tươi, giống như một đóa hoa thuốc phiện màu đỏ ma mị xinh đẹp diễm lệ!

Hai bức ảnh được đặt đối diện nhau, anh mỉm cười, cô cũng mỉm cười.

Sự dây dưa vướng mắc của bọn họ được miêu tả sinh động giống như trong tác phẩm “ Viên Vũ”: Từng cặp đôi tiến vào sản nhảy, họ xếp thành vòng vòng hoặc là hai hàng đối diện nhau, không ngừng trao đổi bạn nhảy trong một khoảnh khắc, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung chưa từng rời khỏi đối phương. Nó được gọi là Viên Vũ, bất luận là có trao đổi bạn nhảy hay không, chỉ cần nhảy múa là sẽ gặp được nhau. Đúng là khi điệu nhảy kết thúc, không trễ quá nửa giây là có thể gặp lại, vậy thì đã làm sao?

Thứ gì đó đã mất đi sẽ vĩnh viễn không trở lại!

Thù Man nhìn tấm ảnh A Nhiên đang mỉm cười, trước kia cô không biết quý trọng anh, không yêu thương anh, lại tự mình cô độc- đây chính là mọt sự trừng phạt, trừng phạt cô phải mất anh vĩnh viễn.

“Em hãy khiến trái tim mình trở về như lúc đầu đi, linh hồn của anh đều tặng cho em hết, chỉ cần em ở cùng anh là tốt rồi.” Hiện tại, lời nói đó vẫn con vang vọng bên tai cô, lời thì thầm của người đàn ông đã đi xa.

Cô đã đồng ý sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh nữa, chỉ muốn rũ bỏ hết ân oán của kiếp trước và sống tốt ở kiếp này một lần nữa, như vậy cô sẽ được hạnh phúc đi!

Nhưng mà, đây chỉ mộng tưởng của một mình cô mà thôi.

Giờ phút này, cô đã trở nên ngơ ngẩn.

Tuy hôn lễ mà “anh chết-cô sống” này không hề có ý nghĩa, nhưng kể từ hôm nay, cô đã trở thành vợ của A Nhiên rồi!

Dưới ánh nhìn của mọi người, Thù Man trong áo cô dâu đỏ tươi từ từ bước đến gần quan tài, mỉm cười ngắm nhìn người đàn ông ở bên trong.

Trong mắt cô là ánh sáng rực rỡ, giống như ánh sáng phát ra từ viên ngọc quý, thật chói mắt,

Cô gái yếu ớt mặc áo cưới màu đỏ tươi, đôi mắt sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi khô nứt khiến mọi người đều cảm thấy đau đớn.

Hiện tại trong linh đường không hề có người ngoài, toàn bộ người nhà họ Lưu đều có mặt, kể cả nhà họ Chu, nhà họ Lý, nhà họ Bạch, nhà họ Phú, nhà họ Tô…….....................

Thù Man nhẹ nhàng vươn tay ra đẩy lớp kính, đặt tay lên mặt anh, miêu tả gương mặt tuấn mỹ của anh.

Rồi cô cúi đầu xuống, hôn lên thân thể và đôi môi lạnh như băng của anh thật quyến luyến- đây là lần sau cùng cô được vuốt ve anh như vậy, sau ngày hôm nay anh sẽ hóa thành một nắm tro tàn.

Hiện giờ, cô đã biết như thế nào là “đau tê tâm liệt phế” rồi, cơ thể dường như bị xé thành từng mảnh vụn, nỗi đau này có thể làm người trong lòng cô cảm thấy bị kích thích.

Đó là nghiệt quỷ, là Thù Man điên cuồng, mất đi nhân tính, cả kiếp trước và kiếp này luôn tham lam, đòi hỏi đau đớn ư?

Bây giờ rốt cuộc cô đã khiến cho cô ta được thỏa mãn, thỏa mãn được “tình yêu” trong cô ta rồi.

Nửa người trên của cô đã chui hẳn vào trong quan tài, mặt kề sát vào mặt anh, hôn lần lượt khắp người anh, nỉ non gọi: “A Nhiên à, em đã được gả cho anh rồi, tuy nhiên lại là sau khi anh chết, từ bây giờ Thù Man đã là vợ của anh, anh có thấy vui không?”

“Ha ha….Em biết là anh sẽ rất vui mà, giống như em vậy, bây giờ em cũng rất vui, lúc nào em cũng cười, A Nhiên, anh nhìn thấy không?”

“Lúc anh chết đi, em không hề bi thương, A Nhiên, anh nói em phải làm sao bây giờ?”

“Anh sẽ hận em sao? Bản thân em cũng rất hận sự lạnh lùng của chính em, vì sao mà không thể rơi nước mắt được chứ? Sao em không khóc được vậy? Không có nước mắt làm sao tiễn anh đi được chứ?”

“Rốt cuộc là vì sao? Anh nói em nghe đi?”

Từng câu, từng chữ một lần lượt rơi vào tai của mọi người,

Trong lòng các trưởng bối rất bất đắc dĩ, cũng rất đau lòng.

Đứa trẻ này thật sự rất yêu A Nhiên, thật là đáng thương mà, chắc là trong lòng đã không chịu nổi rồi!

Mẹ Chu thấy con gái mình như vậy liền nhào vào trong lòng chồng, khóc đến sắp ngất!

Mẹ Lưu lại càng khóc đến lịm người trong lòng của Lưu Phỉ Huyền!

Tim của những người đàn ông yêu Thù Man lại càng đau hơn, giống như bị lăng trì vậy- họ yêu cô và cũng đau lòng vì cô.

Nhưng không một ai trong số họ dám tiến lên kéo cô ra.

Lúc này, đột nhiên cô gái đang úp nửa người trong quan tài đột nhiên đứng dậy, mỉm cười nhìn họ, trong mắt cũng là ý cười, nụ cười diễm lệ giống hệt một con rắn đang thè lưỡi, có thể độc chết người khác.

Nhưng, máu từ khóe môi cô lại không ngừng trào ra giống như một dòng suối nhỏ, làm tôn lên khuôn mặt trắng bệch của cô, hình ảnh thật ghê người!

Bộ dáng của Thù Man như vậy làm mọi người khiếp sợ.

“Hinh Nhi, Thù Man à………….” Tiếng kêu hòa với tiếng bước chân, làm khung cảnh càng thêm náo loạn.

Thù Man nhìn thấy nhóm người đàn ông đang chạy nhanh về phía mình, trên mặt cô vẫn là nụ cười u buồn diễm lệ như cũ, giống như cánh hoa hồng xinh đẹp đã bị dập nát.

“Em không sao đâu, các anh nhìn đi, em không hề khóc nữa là, em còn muốn tự tay đưa anh ấy vào lò thiêu, nhìn A Nhiên hóa thành tro nữa, sau đó sẽ đưa tro vào trong lọ.” Cô mấp máy đôi môi khô nứt của mình, phun ra từng ngụm máu tươi, khiến áo cưới bị dính máu, nhìn thật ma mị!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người lại càng thấy đau lòng, kinh hoàng, bất an- càng nhìn cô, họ lại càng sợ hãi.

Các trưởng bối đau đớn, chỉ biết cúi đầu cảm thán: Nghiệt duyên, nghiệt duyên!

Bạn nói xem, đứng trước một chữ “nghiệt” thế này, người ta còn phân biệt rõ đúng sai hay sao?

Rốt cuộc là ai đã tạo ra yêu nghiệt này trong trần thế vậy, thật là vô lý!

Nhìn thấy cô đang phun ra từng ngụm máu tươi, tim của mấy người đàn ông kia trong nháy mắt đã vọt lên tận cổ họng, cả người cũng đông cứng lại, nhưng họ vẫn không dám lại gần cô,

Chỉ có thể đứng nhìn trong vô vọng, cả người như hóa đá, tim cũng ngừng đập, linh hồn cũng bay mất.

“Thù Man à, em……….” Phú tu run rẩy mở miệng, gọi cô bằng giọng cực kỳ bi thương.

Những nỗi đau mà anh cố kiềm nén trong suốt mấy ngày qua được trút hết ra! Ông trời chết tiệt kia! Mẹ nó ông không có mắt sao, van xin ông đừng hành hạ cô ấy nữa, cô ấy đã kiệt sức lắm rồi.

Cô không khóc, sự bình tĩnh của cô, nụ cười và vẻ kiên cường của cô, bất cứ lúc nà cũng đâm xuyên vào lòng họ.

“Em muốn chạm vào người anh ấy, hôn nhẹ thôi.” Thù Man mỉm cười nói, máu từ miệng cô lại càng phun ra nhiều hơn.

“Em đừng nói, đừng nói gì nữa cả….Anh van em đấy.” Khuynh Hữu liền quỳ xuống đất, giựt mạnh tóc mình, kịch liệt cầu xin cô.

Sự kinh hoàng liền ập tới bao phủ lấy tất cả những người đàn ông kia, họ bối rối nhìn cô, sợ cô lại nôn ra máu tiếp,

Nhưng khi bọn họ nhìn vào mắt cô, trong khoảnh khắc đó, dường như thế giới không còn tồn tại nữa- bởi vì, không có bất kỳ thứ gì trong đôi mắt đang cười đen như mực của cô cả.

Lúc này trong đầu Thù Man đang trống rỗng, vô cùng trống rỗng, chỉ toàn là bóng tối, giá lạnh đang ùa tới khiến cô cảm thấy lạnh, rất lạnh.

Trước mắt cô chỉ còn một màu đen, cơ thể vốn suy yếu đột nhiên ngả về phía sau như một con rối đứt dây, thế giới của cô đột nhiên im lặng trở lại.

Lý Khanh đứng gần đó đã nhanh tay chụp lấy được thân thể đang rơi xuống của Thù Man, trong lòng anh chợt thấy rét lạnh- anh không nhịn được mà ngửa mặt lên trời rống to, vô cùng bi phẫn- anh biết, người mà bọn anh yêu, có lẽ thật sự muốn đi theo A Nhiên rồi...................
Bình Luận (0)
Comment