Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 117

Editor: Preiya

“Dạ Lan Sùng Độ”- một trong những nơi ăn chơi xa xỉ nhất của Tứ Cửu thành, nơi mà yêu ma quỷ quái quần tụ.

Nội thất bên trong cực kỳ xa hoa, nhưng cũng không làm mất đi vẻ thô tục.

Dạ Lan khai trương đã được hơn năm năm, phát triển vô cùng thịnh vượng, cho đến tận bây giờ cũng không có ai dám đến gây chuyện. Thân phận của ông chủ nơi này vô cùng “thần bí”, cho đến nay chưa hề có ai đã nhìn thấy bộ mặt thật của người này.

Không cần nghĩ đã biết đó là người có thân phận bất phàm. Có thể làm cho nơi ma quỷ quần tụ tại Tứ Cửu Thành này sừng sững được hơn năm năm mà vẫn sóng êm gió lặng, có lẽ là có thế lực sau lưng.

Mà bối cảnh của khách hàng đến chơi ở đây nếu không phải là hoành tráng thì cũng phải là vô cùng thâm hậu!

Đều là những tay chơi thuộc loại “tiểu tổ tông”, Phú Nhị Đại, hoặc là ** của đại viện, quần áo họ mặc đều là thứ đắt tiền!

Hoặc là dạng phú bà, đại tỷ, nhiều vô số kể!

Ở Dạ Lan, chẳng phân nổi đâu là ngày và đêm, vì luôn có khách đến chơi suốt cả ngày.

Phụ nữ xinh đẹp, đàn ông, chỗ nào cũng có, có thể gọi là vưu vật!

Những cô gái ăn mặc vô cùng gợi cảm khiếm nhã, eo nhỏ ngực to!

Những người đàn ông cao to cường tráng, thân hình vô cùng hoàn hảo!

Mặc cho quan khách tha hồ chọn lựa!

Một câu thôi, nhất định bạn sẽ thích!

Mối quan hệ của những con người xinh đẹp trong Dạ Lan chỉ có một mục đích duy nhất, đó là tìm kiếm những kẻ ngốc nhiều tiền, hoặc là phú bà để làm mục tiêu cố gắng!

Những kẻ thanh xuân mỹ mạo làm kinh tế, nói dễ nghe một chút là công việc “quan hệ xã hội:, hoặc nói trắng ra là “bán ***”, chính là để kiếm cho mình thật nhiều tiền để nửa đời còn lại được sống sung sướng!

Ở Dạ Lan có trên dưới mười tầng lầu, tầng cao nhất là khu vực tư nhân, là chỗ ở của ông chủ “thần bí” trong truyền thuyết, khách hàng không được đi vào, nếu như dám tự ý xông vào thì phải tự gánh chịu lấy hậu quả, dù sao thì đã có biển cảnh báo to lớn nổi bật được dán tại hành lang của lầu 9 rồi.

Đến nay cũng không có ai lên được đến đó, vì tất cả đều đang chơi bời tại lầu 9 dành cho VIP, nếu không phải là những vị khách cao ngạo, cuồng vọng tự phụ thì cũng là những người cao quý.

Dưới lầu mười là 103 căn phòng, được cách âm rất tốt.

Khụ, vì sao lại phải “cách âm” cho thật hiệu quả ư?

Chậc chậc, nghĩ lại một chút thì những thứ kích thích, thối nát, điên cuồng bên trong, những người dân thường như chúng tôi khó mà tưởng tượng được.

Chỉ có thể dùng bốn chữ để nói ra: Kích thích điên cuồng!

Ở tầng cao nhất của Dạ Lan, là một gian phòng đầy bí ẩn. Trước cửa sổ sát đất là một người đàn ông toàn thân mặc đồ vest đen, khoanh tay trước ngực,lẳng lặng đứng đó, toàn thân người này tỏa ra khí lạnh thấu xương, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẻ mặt không được tốt lắm.

Nhưng, chỉ trong chớp mắt thôi,

Vẻ mặt tối tăm, ánh mắt lạnh lùng và khí lạnh toàn thân của anh ta đã biến mất nhanh chóng và được thay thế bằng vẻ ôn hòa, nho nhã cùng nụ cười nhạt.

Vẫn là người đàn ông đó, vẫn khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm, đôi mắt và khuôn mặt anh không hề thay đổi nhưng khí chất đã thay đổi rất lớn, giống như bị biến thành một người khác vậy.

Khí chất khác nhau một trời một vực, người đàn ông mang theo nụ cười như gió xuân và sự ôn hòa, nho nhã, cao quý tản ra toàn thân hoàn toàn tương phản với sự lạnh lùng trước đó.

Anh đứng trước cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống màn đêm bên dưới, mỉm cười nhìn thành phố này đang phát ra ánh sáng rực rỡ.

Cốc rượu chân cao trong tay anh chứa chất rượu màu đỏ tươi, ánh đèn nê-ong càng làn nó nổi bạt hơn, lóe sáng diễm lệ rực rỡ, tỏa ra sức hấp dẫn xa hoa!

Thật lâu sau đó……,

“Cuối cùng thì anh muốn gì?” Một giọng nói khàn khàn lạnh lùng truyền tới, phá tan màn đêm yên tĩnh trong căn phòng trống trải. Hình như là người nói đang rất tức giận, nhưng lại có chút bất đắc dĩ.

“Ha ha….” Tiếp theo đó là một tiếng cười trầm thấp và giọng nói vô cùng ôn nhu vang lên: “Diêm[dien?n%le%quy%don] Sơ à, tôi muốn cái gì chẳng lẽ anh không biết sao?”

Nếu như có người nhìn thấy tình cảnh trong phòng lúc này, nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi.

Bởi vì trong căn phòng đó rõ ràng chỉ có một người, vì sao lại có hai giọng nói khác nhau chứ?

Âm thanh đó rõ ràng phải xuất phát từ hai người khác nhau chứ?

Giờ phút này, không khí trong phòng rất căng thẳng, lại rất quỷ dị……

“Anh muốn chiếm lấy cơ thể của tôi, không chế cả suy nghĩ, sau đó từ từ chiếm lấy linh hồn của tôi, mãi cho đến khi thay tôi trở thành chủ nhân của thân thể này ư? Tôi nói cho anh biết, đừng hòng mơ tưởng, đừng hòng!” Giọng nói có người đàn ông chứa đựng sự âm hiểm cực độ, rét lạnh thấu xương, giống như xuất phát từ miệng của tu la dưới địa ngục.

Người kia liền giả bộ sợ hãi….

“Thật vậy à? Nếu như không cam lòng thì sao anh không tìm một vị đạo sĩ nào đó gạt bỏ tôi đi, như vậy không phải rất tiện và không cần phải lo lắng trước sau nữa sao?”Anh nói rất bình thản, nhẹ nhàng, giống như không phải là việc của mình vậy.

“Anh…..ha ha……” Người đàn ông kia liền giận quá hóa cười, nói bằng giọng điệu ngoan độc, âm u: “Anh nghĩ rằng anh và tôi không muốn như vậy sao? Nếu như có thể làm được thì tôi đã cho anh tan thành mây khói rồi.”

“Ai……” Người có giọng nói ôn nhu thở dài một tiếng, nói: “Diêm Sơ à, việc chiếm lấy linh hồn của anh, tôi chưa bao giờ muốn làm như vậy cả……Không sao cả. Anh chắc hẳn là đã biết, không thể có một biện pháp nào làm tôi biến mất được, anh đã đối địch với tôi lâu như vậy rồi, không phải là đều vô cụng sao, sao còn chưa chịu thỏa hiệp chứ?”

“Đối với anh, cô gái kia quan trọng như vậy hay sao? Khiến cho anh sinh lòng chấp niệm, cho dù đã chết nhưng linh hồn vẫn không biến mất, du đãng trên nhân gian, chỉ vì muốn tìm kiếm một thân thể thích hợp với mình và cùng cô ta đoàn tụ à?”

“Đúng vậy!” Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như cũ, nhưng vô cùng kiên định, cố chấp khiến người ta không thể bỏ qua!

“Cho nên Diêm Sơ tôi phải chịu đựng xui xẻo sao?” Lần đầu tiên Diêm Sơn cảm thấy thất bại, anh liền cười tự giễu.

“Bởi vì chỉ có thân thể của anh là thích hợp với tôi mà thôi, cũng không phải là tôi tự tìm kiếm mà là do thân thể của anh đã phát ra một loại từ trường hấp dẫn tôi nên tôi mới đến. Diêm Sơ à, đây là kết quả mà trời đã định sẵn rồi, phảng kháng lại có hiệu quả hay sao?”

Nghe anh nói vậy, Diêm Sơ chỉ im lặng thật lâu mà không nói gì.

Hiện tại,phòngVIP “Cảnh[Preiya] Vũ” trên lầu 9, ánh đèn trong phòng vô cùng ái muội. Những người đàn ông tuấn tú mặc quân trang ngồi lười biếng, nhàn hạ trên sô pha. Mỗi người đều đang ôm một vưu vật xinh đẹp trong lòng.

Bộ dáng của bọn họ bây giờ chính là: tất cả đều cười cười, tư thế vô cùng lười biếng, bàn tay không ngừng du tẩu trên người các cô gái, đổi lại là âm thanh đầy yêu kiều của các cô.

Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười của vài người đàn ông.

“Dựa vào kết quả thống kê của một năm về trước, có khoảng 1800 vạn người Anh bị thương trong lúc làm tình!”. Có tiếng đàn ông trầm thấp gợi cảm vang lên.

“Fuck, cậu nha, đang rảnh rỗi lắm à, người trong nước thì không quan tâm lại đi quan tâm đến sinh hoạt tình dục của nước người ta, chậc, thật là rảnh rỗi đến nhàm chán mà!” Đỗ Vũ dập tắt điếu thuốc trong tay, cười mắng.

“Số liệu lại còn chính xác nữa chứ.” Lưu Bái liền cười trêu chọc.

Lý Phàm cũng không phản bác lại những lời nói kia, anh vừa mỉm cười nhấp ngụm rượu vừa ôm thân thể mềm mại của vưu vật trong lòng, cũng không quên bóp mạnh vài cái, nói: “Nói cách khác thì trong mỗi ba người tuổi thành niên thì sẽ có một người bị. Bộ phận bị thương tổn là bắp thịt, lưng hoặc bị sái cổ! Còn có trường hợp ngón tay bị trật gân hoặc là vết thương bị trầy. Có 5% người cần phải xin nghỉ phép trong công việc, 2% người bị gãy xương! Vậy có phải càng thêm chính xác hay không? Nhỉ?”

Như vậy, ý tứ được biểu đạt rất rõ ràng: “Lão tử vui là được, các người sợ cái lông gì?”. Thật đáng ăn đòn mà.

“Hôm nay không thích hợp đâu!” Phương Duyệt chậc lưỡi, liếc mắt nhìn tên họ Lý nào đó đáng phải ăn đòn, trong lòng vô cùng khinh bỉ, trực tiếp ra kết luận.

Hạ Liên nhấp nhẹ ngụm rượu, híp mắt nhìn mấy con quỷ kia, lắc đầu than thở trong lòng: “Chậc, mỗi lần bọn họ tụ tập đều khiến cho mình phải đau đầu!”

“Cậu có biết tại sao pháp luật lại quy định người 18 tuổi phải nhập ngũ, nhưng phải 22 tuổi mới được kết hôn không?” Đỗ Vũ tựa lưng vào sô pha, giơ tay vuốt ve hai má của mỹ nhân bên cạnh. Anh cười cười, hỏi Lý Phàm đang cóvẻ mặt vô cùng đắc ý, đáng ăn đòn.

Nhưng mà vấn đề này hình như không hợp với lời nói kia thì phải.

Hiển nhiên là Đỗ đại thiếu gia đang khiêu khích tên họ Lý kia rồi.

“Tưởng tôi là kẻ ngốc à?” Lý Phàm tức giận mắng. Chuyện này ngay cả trẻ con cũng biết, vậy mà cư nhiên lại đi hỏi anh, chính là muốn dùng chuyên môn chỉnh anh đây mà: “Được, anh tiếp tục nói tiếp xem, lão tử muốn nhìn xem anh có thể nói ra được đạo lý gì.”

“Tôi không phải muốn dọa cậu đâu.” Đỗ Vũ nói rất chân thành, nhưng ý hàm súc nơi đáy mắt kia lại là….

Khụ, hiển nhiên cũng không phải thứ gì tốt lành rồi!

“Vấn đề này là do tôi vô tình bắt gặp trên tạp chí giả trí, cảm thấy nó rất hay. Cậu có muốn nghe không, những người khác còn muốn nghe kìa.”Rồi anh quay đầu lại mấy “người bạn thân kia!” đang có dáng vẻ vô cùng đứng đắn.

“Được, cậu nói đi!” Lưu Bái và Tần Cầm rất phối hợp, bộ dáng liên tục gật đầu, ra vẻ thật sự muốn lắng nghe, trong mắt chứa đầy tò mò.

“Tôi biết rồi!” Đỗ Vũ cười đắc ý hai tiếng, lại nhấp một ngụm rượu, cố ý “Khụ!” một tiếng giả bộ làm thanh cổ họng, lại bị rước thêm mấy ánh mắt hình lưỡi dao của những kẻ kia.

Anh vươn tay ra cầm lấy một ly rượu trên bàn trà lên, nhấp một ngụm hơn nửa ly, chép chép miệng, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Rồi tiếp tục nói: “Chuyện này gói gọn trong ba vấn đề: Thứ nhất là làm chồng so với đánh giặc còn khó hơn! Thứ hai là: Việc sinh hoạt trong nhà so với đánh giặc còn khó hơn nhiều! Thứ ba là: Phụ nữ so với giặc còn khó đối phó hơn nhiều!”

“Phốc…khà khà….” Mấy tên yêu nghiệt cùng cười lên.

Nhóm các cô gái lại càng cười nhiều đến nỗi đầu vai run rẩy.

“Ừhm, nói có lý!” Lưu Bái liên tục gật đầu, làm ra vẻ khen ngợi.

“Lão tử đồng ý, ba điều này rất có lý, rất triết lý!” Tần U cũng cười chêm vào một câu.

Lúc này cửa bị mở ra một cách đột ngột, một người đàn ông vô cùng đẹp trai nhưng sắc mặt âm u đi tới. Anh nhướng mày nhìn nhóm những yêu nghiệt đang cười đùa, nhưng không nói gì, tiếp tục đi đến chỗ ngồi sát vách tường rồi ngồi xuống.

Cũng không để ý tới ánh mắt của hơn mười người đang phóng tới người mình, Lưu Huyền lấy một điếu thuốc trong túi ra rồi châm lửa đốt. Anh hơi cúi đầu khiến gương mặt mình ẩn trong bóng tối, dùng miệng đẩy từng khối phiền muộn bay ra.

Nhìn thấy anh đi vào, mấy kẻ yêu nghiệt liền thu vẻ cười cợt lại và liếc mắt nhìn nhau, ngầm dùng ánh mắt bảo những cô gái kia đi ra ngoài.

Nhóm các cô gái mặc dù không tình nguyện, nhưng mà ở nơi này, các vị khách sẽ bận tâm xem họ nghĩ gì sao? Ánh mắt của các cô hơi u ám, liếc mắt nhìn bọn đàn ông kia một cái rồi không tình nguyện đứng dậy, rời khỏi phòng VIP.

Sau khi nhóm các cô gái rời đi, cả căn phòng nhanh chóng rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Thật lâu sau,

Ánh mắt của những yêu nghiệt không hẹn mà cùng tề tựu trên người của người có sắc mặt tối tăm vừa vào cửa liền ngồi hút thuốc, không hề nói một câu kia.

Trong lòng của mọi người đều vô cùng nghi ngờ!

Hôm nay Lưu đại thiếu gia bị làm sao vậy? Sao vừa mới vào cửa sắc mặt lại âm trầm như thế kia, toàn thân phát ra khí lạnh- chậc chậc, có thể làm lạnh chết người đó nha!

Vẻ mặt đen thui đó, giống như vợ anh ta bị ai cường gian không bằng.

Trong đầu họ bắt đầu nghĩ hưu nghĩ vượn lung tung.

Chậc, là ai dám chọc đến Tôn Đại Thánh này vậy? Qủa thực là kẻ đó không muốn sống nữa rồi!

Dáng vẻ Lưu Huyền vô cùng mệt mỏi, hai bàn tay nổi khớp xương rõ ràng thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên đầu gối mình.Hai tròng mắt thâm thúy của anh đen láy,vô cùng ủ dột.

Lại nhớ đến cảnh tượng hôm qua mà anh đã nhìn thấy khi mới bước vào cửa. Hiện giờ nhớ lại, trong lòng bắt đầu thấy co rút…..

Anh cũng không rõ rốt cuộc là từ khi nào mình lại thay đổi thái độ với cô ta nhỉ? Nhưng vì sao lại thay đổi?

Tại sao bất luận là mình có ngược đãi hay hành hạ đi nữa, cô ta vẫn luôn mỉm cười bình thản như cũ?

Đôi mắt đó vẫn luôn không thay đổi, vẫn trống rỗng vô hồn như trước?

Hoặc là khi cô ta nằm dưới thân anh, hãm sâu vào **, cả người tràn đầy yêu khí?

Giống như những điều được viết trong cuốn nhật ký của em trai chăng?

Vừa nghĩ tới lại càng thêm phiền toái.

Giờ phút này trong đầu anh đang rất hỗn độn, rối rắm, mơ hồ…..

Trước kia, anh chưa bao giờ có những cảm xúc như thế này đâu.

Càng muốn loại bỏ hình ảnh của người kia thì hình ảnh đó lại càng rõ ràng hơn, không kiêng kị gì khắc sâu vào đầu óc của anh. Mọi suy nghĩ, hành động đều hiện lên khuôn mặt tươi cười của cô, đôi mắt tối đen như hang động, trong hơi thở của anh cũng có hương thơm trên người cô, ma mị hấp dẫn, khống chế linh hồn!

“Mẹ nó, thật đáng chết mà! Lưu Huyền, mày điên rồi phải không? Mày giam cầm cô ta bên người, ngày ngày hành hạ cô ta là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ mày đã quên rồi sao? Mày hận tất cả, hận việc mà em trai qua đời, hận cô ta đã hại chết em trai yêu quý của mày, mày…”

Nghĩ tới đây, sắc mặt bình tĩnh của Lưu Huyền lại chuyển sang lạnh lùng như sương mù, trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi! Hận chính bản thân mình không thể khống chế được, hận mình vì cô ta mà sinh ra đau lòng, càng hận mình sinh ra sự ân hận vì những việc làm đối với cô ta!

Anh cắn chặt răng, nửa ngày không nhả ra nổi mọt chữ để phản bác lại những điều này, vùng vẫy giãy chết một hồi lâu….

“Ai…” Cuối cùng từ giữa hai cánh môi anh tràn ra một tiếng thở dài nặng nề, trong đó có một sự bất đắc dĩ khó nói nên lên, nhưng cũng không hề có lý để nói. Người phụ nữ chết tiệt kia….Cô ta giống như một con dao sắc nhọn có độc, đâm vào trong lòng anh, khi bạn phát hiện ra mình trúng độc thì đã muộn rồi!

“Ha ha…” Anh liền cười tự giễu, chính mình đã biết rõ, cũng đã tự cảnh cáo bản thân vô số lần, rõ ràng là chính mình luôn mang theo một loại thù hận đến nỗi muốn hủy diệt cô ta, thề phải đem cô ta hành hạ đến sống không bằng chết…

A lqd Nhiên à, chẳng lẽ anh làm như vậy là sai hay sao?

Có phải là em đang trách anh, hận anh lắm hay không?

Em đã yêu cô ta rất nhiều mà!

Trong mỗi một trang nhật ký của em, từng câu từng chữ đều thể hiện tình yêu sâu đậm đối với cô ta, khắc xương nhập cốt, giữa những hàng chữ viết ngay ngắn giống như có nụ cười của cô ta hiện lên, thật sống động!

Từ cuốn nhật ký, anh đã biết được, thì ra là cô ta có bệnh! Bệnh tâm thần phân liệt rất nặng!

Điều này khiến anh thấy thật khó tin, nhưng khi được tận mắt chứng kiến, thì đó lại là sự thật!

Hôm qua, cô ta ngâm mình trong bồn tắm tràn ngập máu, đôi mắt thâm thúy khẽ nhếch lên, khóe môi cũng vậy, đôi mắt đen tối trầm tĩnh giống như đá quý. Nhìn thấy anh đẩy cửa đi vào vẫn không hề nhúc nhích mà còn nhìn anh cười.

Thần thái tươi đẹp ma mị, diễm lệ, lẳng lơ xinh đẹp trong mùi máu tanh nồng nặc như vậy đâm vào mắt anh, trong một khắc đó tim anh liền đau thắt lại, chua xót, không cam lòng…Thậm chí có một chút đau khổ, tuy nhiên điều đó lại rất ít, không phải là ảo giác, không thể bỏ qua được.

Hình như bệnh của cô ta càng ngày càng nghiêm trọng thì phải.

Mặc dù trong lòng anh như vậy, nhưng suy nghĩ vẫn tỉnh táo.

Sinh mệnh của cô ta như ngọn đèn dầu sắp tắt.

Thứ thuốc “Ái thương hồn” mà anh cho cô ta uống không đơn giản chỉ là một loại “thuốc”.

Trên thế giới trừ bỏ loại thuốc độc làm cho người ta chết ngay ra thì vẫn còn một loại thuốc khác, dược tính sao với loại kia càng mạnh hơn, độc ác hơn nữa.

Đó là “Cổ độc”!

Thuốc mà anh cho cô uống, chính là một loại “Cổ độc” hiếm thấy! Loại thuốc “Cổ độc” này tồn tại rất thần bí và hư ảo, vô cùng khó tìm trong xã hội hiện nay, mọi người đều cho rằng nó chỉ là sản phẩm hư câu và bịa đặt.

Viên thuốc giống như một quả trứng, bên trong có đầy đủ chất máu dinh dưỡng để nuôi lớn con trùng lớn dần, để trùng uống máu của cô ta. Vết cắn lớn dần khiến cô ta đau đớn mà chết.

Đây là mục đích và toan tính mà anh đã sắp đặt sẵn.

Thêm một điều nữa là cô ta không thể ăn cơm được, sẽ chết càng nhanh, anh vẫn thờ ơ nhìn cô ta dần gầy yếu, héo tàn, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng!

Anh đã được nghe kể rằng loại đau đớn do trùng gây ra rất kinh khủng, giống như bị hai lưỡi dao đục khoét trong khoang bụng. Lưỡi dao tùy ý xoay tròn, cắt khoét trong lục phủ ngũ tạng, sinh ra vô số vết thương nhỏ, gây chảy máu tích đầy trong khoang bụng.

Máu tích tụ này cần phải được giải phóng ra ngoài, nếu không sẽ không thể sống được.

Cho nên, cùng với mỗi lần đau bụng là cô ta lại nôn ra máu.
Bình Luận (0)
Comment