Editor: Rea
“Cô là ai?” Lý Khanh liền đứng dậy đi đến bên cạnh giường bệnh, túm bả vai
Nam Tạm đang đứng sững sờ tại chỗ lên, ánh mắt sắc bén nhìn về Thù Man
đang cười yếu ớt, âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng.
“Không phải
anh đang thấy sao? Tôi là tôi.” Thù Man dựa lưng vào gối đầu, ánh mắt
không thay đổi, nhưng vẫn tươi cười, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn về ánh mắt
sắc bén của Lý Khanh, nhẹ giọng hỏi lại: “Anh nghi ngờ cái gì chứ? Ở đây còn có người khác sao?”
Lý Khanh liền mạnh mẽ tiến lên, hai tay
chống hai bên thân thể của Thù Man, khuôn mặt tuấn tú sát lại gần, hô
hấp phun trên mặt của Thù Man, nhưng không hề có một tia ái muội.
Ánh mắt của hai người giao nhau, ánh mắt của Lý Khanh tràn đầy sự tìm tòi,
nhưng trong mắt của Thù Man chỉ là sóng nước không hề xao động.
“Cô làm sao có thể là cái hoa si kia, một chút cũng không giống!” Bạch
Thành nói chen vào, cũng đi đến trước giường bệnh, ngạc nhiên và nghi
hoặc, tầm mắt đang dao động trên người của Thù Man, quan sát từ trong ra ngoài, lời nói, cử chỉ, hoàn toàn xa lạ, không giống loại phụ nữ như
vậy.
“Ha ha…..” Thù Man liền nhợt nhạt cười, cực kỳ ôn hòa,, âm
thanh khinh thường coi như nỉ non: “Người không phải luôn thay đổi,
không phải sao?”
Ánh mắt cô dời đi, vượt qua tuấn nhan gần trong
chớp mắt, nhìn về mấy người đàn ông ở phía sau anh, khóe môi nhếch lên, ý cười càng thêm sâu sắc, xóa đi sự lạnh nhạt bình tĩnh, tràn ra tia tà
khí: “Ha ha…Chẳng lẽ, khẩu vị của các người đối với loại hoa si như Chu
Nham Hinh đó, tình cảm rất sâu, sâu đến mức quyến luyến không rời hay
sao?”
Nhìn cô gái trước mặt trong mắt đang để lộ ra tia tà khí,
nhìn khuôn mặt bởi vì tà khí từ đáy mắt tràn ra, thoáng chốc bỗng trở
nên tươi đẹp diễm lệ, tuy giờ phút này sắc mặt của cô vì đang bệnh mà
trắng xanh.Truyện được chuyển ngữ bởi Rea và đăng chính thức tại DĐLQĐ!
Tiếng cười kia, thanh thúy êm tai, như chuông gió đang vang----
Nhìn khuôn mặt đang cười rạng rỡ kia, nghe được tiếng cười lanh lảnh, mấy
người Lưu Nhiên bỗng cảm thấy hô hấp cứng lại, tâm không tự giác mà nhảy dựng lên, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ----
Tim càng đập nhanh hơn, trong lòng Lý Khanh càng thêm rối rắm, anh không quen biết cô gái trước mặt, lại càng không có cách nào nhìn tiếp cô gái trước mặt, cô cùng với anh, cô và bọn họ, quá xa lạ.
Nhưng khuôn mặt trước mặt này, rõ ràng là---- ----
Qủa thật là Chu Nham Hinh, chỉ là ánh mắt thay đổi, nụ cười thay đổi---nhưng giờ phút này cô là người xa lạ là sự thật.
Chẳng lẽ chỉ có thế này liền khác nhau sao? Coi như biến thành một người
khác, ở đáy lòng, là nghi hoặc, tò mò, còn kèm theo một chút hưng
phấn-----
Sao anh lại hưng phấn cái gì chứ? Hưng phấn vì cô thay đổi nên để cho anh sinh ra một tia hứng thú thăm dò sao?
Lý Khanh liền đứng dậy, toàn thân tao nhã ung dung, đáy mắt cũng hiện lên
nụ cười yếu ớt, coi như ánh mắt sắc bén lạnh lùng vừa rồi không phải là
của anh vậy-----
Xoay người lại, Lý Khanh liền ngồi xuống sofa,
nhìn về phía mấy người Lưu Nhiên, trong mắt mấy người kia cũng có một
tia hứng thú, trong lúc đó yêu nghiệt liền hiểu ngầm, tất nhiên là không nói ra rồi----
Giờ phút này, anh đã biết, đã hiểu-----
Bọn họ cũng biết, cũng đã hiểu----Chỉ có tại DĐLQĐ.
Có một việc mà bọn họ chưa từng dự đoán được đã xảy ra, cô ấy không phải
là cô của trước kia, người phụ nữ ngu ngốc vừa nhìn thấy đã hiểu được đã không còn tồn tại nữa sao?
Trong lòng liền sáng tỏ, mấy người
đều cân nhắc nhếch lên khóe môi, hà tất phải so đo tìm hiểu như vậy làm
gì, thay đổi không phải là một loại thể nghiệm khác hay sao? Chân
tướng, không phải sẽ được công bố rõ ràng hay sao?
Lưu Nhiên liền nâng nâng gọng kính, mặt hiện lên nụ cười nhu hòa, bước chậm đến bên
giường bệnh, nhìn Thù Man, nhẹ giọng hỏi: “Hinh Nhi, em không nhớ rõ bọn anh sao? Anh là ai, em còn nhớ không?”
Thù Man cũng nhìn người
đàn ông trước mặt, toàn thân trang phục màu trắng càng toát lên vẻ nho
nhã, cả người đầy phong độ trí thức, phát ra khí chất ôn hòa, làm cho
người ta có thể dễ dàng có thiện cảm, không thể phủ nhận, người đàn ông
trước mặt cực kỳ có năng lực làm cho cảnh đẹp ý vui.
Thù Man cũng biết, càng tươi cười ôn hòa, càng làm cho người ta dễ dàng gần gũi, thì lại càng ngụy trang, người cùng một loại người giống như cô, trong máu
có cùng loại khí chất lạnh nhạt, nhưng bên trong lại mang vẻ điên cuồng, đáy lòng hắc ám ăn mòn cả trái tim, trong cơ thể ngủ đông là loài ma
quỷ tươi đẹp, diêm dúa lòe loẹt.
Con quỷ ở trong đáy lòng không
hề thức tính, không để lộ chân tướng thật ra ngoài, chỉ là không gặp
việc để cho bọn họ có hứng thú, hợp khẩu vị, hợp người, vật, chuyện mà
thôi.
Người như vậy đều đem nội tâm thật đi che dấu và mai táng rồi----
Anh đang ngụy trang bằng vẻ ôn nhu, bằng nụ cười nho nhã lịch sự----
Cô đang che giấu bằng vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng miệng lại nở nụ cười như gió xuân----
“Nên nhớ sao? Không phải không nhớ thì càng tốt hơn sao?” Thù Man thản nhiên chống lại tầm mắt của người đàn ông, trên gương mặt vẫn là nụ cười như
gió xuân, chỉ là trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.Được edit bởi Rea.
“Trước kia đã qua hết rồi, mặc kệ là vui vẻ, phiền muộn, thương tâm, toàn bộ
đã qua rồi, không phải sao?” Nói xong, Thù Man liền cười yếu ớt với
người đàn ông nho nhã tuấn mỹ, chờ xem phản ứng của anh ta.
“Đương nhiên, nên quên, vẫn là quên tốt hơn.”
Chỉ thấy người đàn ông trước mặt vẫn ôn nhu như cũ, đáy mắt cũng không có
chút dao động nào, giọng điệu vẫn ôn hòa như trước, Thù Man liền thầm
nghĩ trong lòng, quả nhiên để cho cô lĩnh hội được một chút, quả nhiên
là không tầm thường nha!
R%E%A%R@@E##A^^R**E~~~A!
Đáy lòng cô lại âm thầm than thở, người đàn ông trước mặt, trong tương lai cô
khoác áo Chu Nham Hinh, anh cùng với bọn họ sẽ đem cho cô kinh hỷ như
thế nào nha? Thù Man liền chờ mong---
Phú Tu và mấy người Lưu
Nhiên vẫn tận tình diễn trò, trong lòng chỉ có dùng một chữ “Phục!”,
không hổ danh bọn họ là một đám người phúc hắc-------
“Giới thiệu với Hinh Nhi lại một lần nữa, tại hạ là Lưu Nhiên!” Nói xong, bàn tay
thon dài của Lưu Nhiên đã vươn tay đến trước mặt của cô, giọng điệu
nghiêm túc, đáy mắt tràn đầy chân thành nhìn người phụ nữ trước mặt,
trong đôi mắt đen nhánh là thâm ý tìm kiếm được che giấu sau sự chân
thành.
Thù Man sao lại không nhìn ra thâm ý sau lưng sự chân
thành của anh được, ung dung cười, vươn tay cầm lấy tay của người đàn
ông, trong lời nói tràn đầy thẳng thắn nhưng giọng điệu lại ngạo mạn:
“Về sau tôi nên gọi anh là Văn Hoa sao? Tôi thích sự ôn thuận nho nhã
của anh, bất luận….” Nói đến đây, Thù Man đột nhiên dừng lại, tà khí
trong mắt đột nhiên lóe lên rồi biến mất, “Vô luận là bề ngoài, thân thể hay là cái khác…..Thật sự làm cho người ta có hứng thú để thăm dò.”
Buông tay người đàn ông ra, tà khí trong mắt Thù Man đã được che giấu cẩn
thận, liền thầm nghĩ: “Lưu Nhiên, muốn thăm dò tôi sao? Muốn trêu chọc
tôi sao? Vậy thì để cho chúng ta nhìn xem công lực của anh thâm hậu tới
đâu, điểm quan trọng của anh là cái gì?”
Đáy lòng của anh đã mai táng ma quỷ, nhưng vẫn là ma quỷ sao? Hoặc tôi là yêu nghiệt?
“Ha ha…..” Lưu Nhiên liền sung sướng cười ra tiếng, mừng rỡ nói: “Để cho Hinh Nhi thăm dò **, thật là vinh hạnh của Văn Hoa.”
Đáy lòng của Lưu Nhiên không thể kiềm chế sự hưng phấn, người phụ nữ trước
mắt thật là làm cho anh phải nhìn với cái nhìn khác xưa, cô có thể thấy
rõ bản chất của anh, ánh mắt thăm dò, giống như là nhìn thấu được linh
hồn của anh, sống 28 năm, đã không ai có thể động vào được.
Hôm nay, cô đã chạm đến đây, đây là lần đầu tien trong nhân sinh của anh, vô ý sao, hay là biết thật sự?
Có lẽ có thể trở thành bạn tri kỷ, hoặc là đối thủ, chính là người phụ nữ
trước mắt này sao? Là Chu Nham Hinh hoàn toàn xa lạ sao?
Dám hạ
chiến thư với anh, lại không nói gì. Anh liền tiếp chiêu thôi, điều mới
phát hiện này làm cho đáy lòng anh hưng phấn không thôi, giờ khắc này
cho dù cô là ai, có phải là Chu Nham Hinh hay không, đối với Lưu Nhiên
anh mà nói, đã không quan trọng nữa rồi.
Tầm mắt của hai người lại lần lượt thay đổi, va chạm nhau phát ra tia lửa, ý tứ trong đó chỉ có lòng người biết rõ