Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 35

Bức tường trắng như màu tuyết, ánh đèn sáng ngời, trong phòng có mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Dưới ngọn đèn sáng ngời là hai chiếc giường giải phẫu được đặt song song với nhau, nằm cách nhau chưa đến một mét, trên đó có 2 người đang hôn mê bất tỉnh, tứ chi đều bị dây xích gông cùm trên mặt bàn.

"Làm cho bọn họ tỉnh lại đi." Một giọng nói đàn ông trầm thấp, lạnh lẽo không có độ ấm vang lên trong căn phòng rộng lớn.

"Thù Man, cô muốn làm như thế nào nữa?" Qủy Chúng liếc nhìn cô gái đang ngồi ở phía sau bàn mổ, hỏi.

Thù Man liền đứng dậy đi đến bên cạnh chiếc bàn. Từ trên cao nhìn xuống, cô mỉm cười với đôi vợ chồng trung niên còn chưa tỉnh lại kia, cô muốn nhìn thấy sắc mặt của bọn họ sau khi tỉnh lại nhìn thấy mình thì sẽ có bao nhiêu đặc sắc, hay là kinh ngạc, sợ hãi nhỉ?

Hai chiếc bình thủy [rea] tinh lạnh lẽo hắt nước từ trên đầu xuống khiến hai người kia liền tỉnh lại, trong miệng còn phát ra tiếng hừ hừ, ánh mắt hoảng hốt đầy sương mù, hiển nhiên là họ không biết mình đang ở chỗ nào.

Thù Man xoay người đi đến chiếc tủ bên cạnh tường, nhẹ nhàng lấy đồ ra rồi mặc áo blouse trắng và đeo kính giải phẫu vào. Hai tay thon dài đeo bao tay mỏng như cánh ve rồi cô xoay người trở về đứng cạnh bàn giải phẫu.

"A! Mày.... ......" Âm thanh của đôi vợ chồng khi đó nhìn thấy Thù Man chính là vô cùng hoảng hốt như đi vào cõi thần tiên, rốt cuộc thì bọn họ đã hoàn toàn tỉnh lại rồi, hiển nhiên là muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện mình đã sớm bị xiềng xích không thể động đậy được, chỉ có thể sợ hãi mà hét chói tai.

Thù Man vẫn cười bình thản, ánh mắt lóe lên một tia khinh thường, cô mỉm cười liếc xéo hai người bọn họ, trong đôi mắt lạnh lùng có sự tàn nhẫn như ẩn như hiện. Đôi tay trắng nõn xinh đẹp khẽ xẹt thành một vòng cung theo quán tính nâng chiếc khay trắng đựng dụng cụ giải phẫu lên.

Từng cái từng cái một.....được bàn tay trắng nõn [lqđ] của cô cầm lên, giữa lông mày chính là nụ cười nhạt quyến rũ thật khiến cho đôi vợ chồng trung niên không rét mà run lên, trái tim như muốn ngừng đập.

Qủy Chủng nhìn Thù Man, cô như vậy thật khiến cho anh có cảm giác rung động, tim liền đập rộn lên mang theo sự hưng phấn, thật là cực kỳ xinh đẹp....

Chậc, thật là biến thái, giống như chủ nhân!

Lưỡi dao sắc bén mỏng như một chiếc lá lượn vòng trên ngón tay cô như đang nhảy múa. Dưới ngọn đèn mang ánh sáng bức người mang theo khí lạnh khiến người ta sợ hãi, lưỡi dao liền tới gần mặt của người đàn ông trung niên kia, hẳn là người mà cô nên gọi là ba.

Thù Man cong môi cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nụ cười ma mỵ diễm lệ có thể đâm mù mắt mọi người, làm rung động trái tim họ.

".... "Tiện nha đầu, mày muốn làm cái gì vậy, đó là ba của mày đó!" Người cô nên gọi là mẹ liền mở to mắt ra, hung hăng trừng Thù Man, trong đáy mắt bà ta là sự khó hiểu, giọng nói tràn đầy chán ghét: "Cục nợ, sao mày lại ở đây? Sao mày có thể trốn ra được chứ?"

Thù Man liền thu lưỡi dao trong tay lại đi đến cạnh bà ta, cô nhìn bà ta mỉm [rea] cười một cái rồi nhẹ nhàng dời đi tầm mắt, nhìn Qủy Chủng đang đứng phía sau mình hai mét, dùng ánh mắt nói với anh rằng hãy lại đây nói chuyện thay cô.

Hai tay Qủy Chủng đang đút trong túi quần, dáng người anh cao ngất đầy khí thế, đôi môi liền nở nụ cười tà khí tàn nhẫn, bước đi trầm ổn hữu lực chỉ cần hai bước là đã đến bên người Thù Man, cùng cô đứng song song. Anh nhìn người đàn bà hai mắt chứa đầy oán khí bằng ánh mắt lạnh lẽo tàn độc, âm thanh lạnh lùng hỏi: "Nói! Các người muốn chết như thế nào?"

"A.....Cậu...." Tiếng phụ nữ hét chói tai vang lên, hai mắt bà ta mở to, toàn thân liền run lên sợ hãi. "Tiểu Yên, chúng tôi....... biết sai rồi......Xin lỗi con...Chúng tôi lại làm sai nữa rồi, dù sao chúng tôi vẫn là cha mẹ của con...Con hãy tha cho chúng tôi đi."

Người đàn ông run run khóc, nước mắt giàn giụa, mắt cầu xin cô gái đang đứng cạnh giường. Hy vọng cô có thể tha cho ông ta.

Thù Man chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trái tim trong nháy đã héo úa, đáy mắt khô khốc đau đớn. Cô cười lạnh đầy trào phúng, cười chính bản thân mình khờ dại, cười chính bản thân mình ngu xuẩn, cười nhạo bọn họ vô sỉ, bọn họ đã từng đối đãi với cô như con gái ruột chưa?

"Con gái.....Chỉ sợ là có cũng được mà không có cũng không sao, là phế vật vứt đi."

Chua chát khổ sở liền biến mất nơi đáy lòng, ánh mắt cô lại lạnh lẽo trở lại, khóe môi cười lại càng sâu. Một tiếng "Loảng xoảng!", con dao Thù Man cầm trên tay đã bị cô ném xuống khay, cô liền xoay người đi về phía sau ngồi xuống, giơ tay làm động tác cắt mạch, ý bảo là Qủy Chủng có thể bắt đầu được rồi.

Nếu khi đó bọn họ chưa từng coi cô là con gái, chưa từng động lòng trắc ẩn hay do dự với cô. Như vậy, hôm nay đã không phải trả một cái giá đắt, có thể giữ được mạng của mình rồi.

"Thù Man, cô muốn cho bọn họ chết dễ dàng vậy sao? Như vậy quá dễ chịu rồi."

Lông mi Qủy Chủng liền nhăn lại, nhìn cô gái vẫn đang bình thản trước mặt, nghi ngờ hỏi. Anh biết cô vĩnh viễn vẫn sẽ cười như vậy, cho dù là đứng trong một căn phòng toàn là xác chết đi nữa, cho dù là giải phẫu tử thi của hai người này hay cắt thành mảnh nhỏ, cô vẫn bình tĩnh như vậy. Thủ đoạn hành xử của cô tàn nhẫn không thua gì anh, hoặc là bất luận là kẻ nào, nếu không ông lão đã không coi trọng cô như vậy.

Nếu như cô muốn như vậy, nhất định là đã có lý do của chính mình, anh cũng nhận ra mầm móng nổi loạn trong lòng cô nên hà tất cũng không hỏi nhiều.

Tầm mắt cô chống lại nghi ngờ của Qủy Chủng, trong lòng Thù Man liền cười khổ, thân thể vô lực dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt phất tay lại. Cô thầm nghĩ, Qủy Chủng, anh đã quá quan tâm tới tôi rồi, chỉ có tôi mới biết dù trong lòng hận không thể đem họ chém ngàn nhát nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay được.

Vì bọn họ đã cho cô một phần sinh mệnh, thôi thì hãy để bọn họ được dễ chịu đi, về sau cô sẽ triệt để làm cho trái tim [lqđ] mình chết thật, khô héo, lạnh băng.

"Tiểu Yên, van cầu con đấy, không được...." Người đàn ông nhìn người đàn ông trước mặt đang ngập tràn sát khí, liền cố sức quay đầu, la hét đến gân cổ lồi ra đến nỗi giọng trở nên khàn khàn, chảy nước mắt nhìn Thù Man ngồi cách đó không xa, tâm ôm một tia hy vọng sau cùng, hy vọng cô sẽ tha cho bọn họ.

Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh, độ cong khóe môi vẫn không thay đổi, thái độ thờ ơ không để ý tới sự cầu xin của ông ta, mắt cũng không mở, lông mi cũng không hề run rẩy.

Một tia sáng lóe lên, Qủy Chủng liền giơ tay chém xuống, rất nhanh, rất ngoan độc, rất chuẩn, người đàn ông trên bàn giải phẫu không kịp kêu lên một tiếng đau đớn thì đầu và thân thể đã lìa đôi, miệng mở lớn, mắt mở to lồi ra, tướng chết thật đáng sợ.

"A......Cậu....Giết người....Cậu không phải người.... ....A.......Ma quỷ.." Người phụ nữ tận mắt thấy cái chết của chồng mình, tướng chết đáng sợ, tròng mắt sắp xông ra khỏi hai hốc mắt.

Bà ta liền cố gắng vùng vẫy thân thể, xiềng xích tứ chi vung lên kêu loảng xoảng, bà ta hung hăng nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt oán hận, khóe mắt bật ra tia đao bắn về phía Thù Man, như muốn đem cô xé nát.

"Loảng xoảng...." Người phụ nữ đang cố gắng vùng vẫy, liều mạng giãy giụa thân mình muốn thoát khỏi, miệng gào thét như một bệnh nhân tâm thần: "Mày, kẻ tiện nhân, mày giết chúng tao rồi mày sẽ gặp báo ứng...A!" Thấy Thù Man không để ý tới mình, bà ta vùng vẫy càng thêm điên cuồng, bàn mổ đang rung lắc mạnh mẽ.

Hiện tại, người phụ nữ nằm trên bàn kia, trong mắt đang tiết ra chất độc đậm đặc, đáy lòng phát tiết sự thù hận dành cho Thù Man, hận không thể đi lên băm nát cô, hủy hoại cô, có chết cũng cam lòng.

"Thiên lý bất dung, mày là ma quỷ giết chết cha mẹ thì mày sẽ phải xuống địa ngục!" Tiếng mắng chửi và ánh mắt độc ác của bà ta đã kết thúc tại lưỡi dao của Qủy Chủng.

Mọi thứ lại yên tĩnh như cũ. Thù Man từ từ mở hai mắt ra, cô đứng dậy không nhìn về phía bàn mổ, trên đó là hai cỗ thi thể của cha mẹ cô, từ từ đi ra ngoài.

Máu đỏ tươi sềnh sệch theo bàn giải phẫu chảy xuống thành dòng rơi trên nền đá cẩm thạch trắng, hội tụ thành một bức tranh cực kỳ xinh đẹp.

Hai cỗ thi thể trên bàn vẫn còn vương lại độ ấm cùng hai chiếc đầu mang vẻ mặt hung dữ đáng sợ, mang theo sự oán hận không cam lòng, ngay cả khóe môi cũng đang chảy máu.

Đi dưới ngọn đèn ảm đạm trên hành lang, vẻ mặt của Thù Man vẫn thản nhiên như cũ, cô vẫn cười nhạt-đó là một loại vẻ đẹp lạnh lẽo nhưng xinh đẹp.

Nhưng có ai nghĩ rằng cô gái cười nhạt xinh đẹp như vậy lại vừa tàn nhẫn giết chết ba mẹ ruột của mình không?

Đi khỏi trụ sở Hắc Ám dưới lòng đất xong, Thù Man ngửa đầu nhìn vầng trăng khuyết trên trời,cô đứng im lặng bất động như thế hồi lâu, trong lòng chất chứa bi thương.

Thê thảm ai oán.

Thù Man liền tự nói với lòng mình: Từ nay về sau, trong cái trần thế dơ bẩn đục ngầu, chỉ còn một mình Thù Man tồn tại.

Cho dù tịch mịch, cô độc, đau đớn......

Thù Man cũng hy vọng xa vời gì ở cái rắm chó tình cảm, không gì ở thế giới này có thể làm ảnh hưởng đến cô, tổn thương cô.

Làm như ma quỷ trong lòng cô cũng tốt! Như vậy sẽ ít bị tổn thương chính mình mà chỉ hành hạ người khác thôi.
Bình Luận (0)
Comment