Trong quán trà lộ thiên cao cấp Vương Phủ, một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau
hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Người đàn ông ngồi tựa vào ghế mây, trên
người là một chiếc áo sơmi rộng rãi màu khói, bên dưới là một chiếc quần tây thẳng thớm bằng vải tổng hợp, mang đôi giày màu trắng thoải mái.
Dáng vẻ của anh lười biếng nét mặt sâu sắc, đeo kính mắt, toàn thân toát lên vẻ nho nhã phong độ của người trí thức, đồ mặc phối hợp quanh người lại càng sự nho nhã cao quý. Khuỷu tay anh chống trên mặt bàn, mười ngón
tay nắm lại, chống cằm, ánh mắt chuyên chú si mê nhìn về cô gái ở phía
đối diện.
Cô gái mặc chiếc áo cánh dơi màu xanh rộng rãi có thêu
hình chim công dài đến tận bắp đùi, cổ áo chữ V lộ ra xương quai xanh
tinh xảo và một đầu vai bạch ngọc. Váy bút chì màu đen bao chặt lấy hai
đùi thon dài mảnh khảnh xinh đẹp, hai chân vén lên lộ ra đôi giày cao
gót dây mảnh đỏ tươi, khung xương thanh tú, ngón chân cực nhỏ trắng tinh , trên ngón chân là màu sơn giống như màu sơn trên ngón tay, thanh lệ
nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, mạnh mẽ. Đây là một con Khổng Tước màu
lam, mang phẩm chất của biển.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý
đôn, những nơi khác đều là hàng coppy không xin phép.
Cô gái
chừng hơn hai mươi tuổi, ngũ quan tinh xảo, không phải là diễm lệ tuyệt
mỹ, cũng không trang điểm đậm nhưng vẫn xinh đẹp chói mắt như cũ. Môi đỏ tươi trơn bóng, mắt nhẹ nhàng khép hờ. Cô ngồi tựa vào ghế mây hưởng
thụ buổi trưa nhàn hạ, hai ngón tay trái thon dài trắng mịn cầm lấy một
điếu thuốc còn bốc khói, thỉnh thoảng hít một ngụm khói, tay phải đang
cầm quyền tạp chí [lqđ]thời trang lật xem.
Tư thế của cô vô cùng nhàn nhã, đối mặt với tầm mắt thâm tình chăm chú như đang say của người đàn ông.
Một người đàn ông tao nhã như vậy, mang theo một cô gái khêu gợi xinh đẹp
ngồi uống cà phê ở quán trà lộ thiên, làm sao có thể khiến mắt người ta
không sáng lên được, cảm thán quả là một đôi tình nhân xinh đẹp tinh
xảo.
Cô gái có một mái tóc đen dài uốn thành từng lọn lớn, mái
tóc được xõa ra che phủ cả lưng ghế mấy. Thêm đôi mắt hai mí sáng trong, con ngươi đen nhánh. Mặc dù không có trang điểm nhiều nhưng giữa hai
đầu lông mày lại có chút hoa văn, thật là cực kỳ hợp mốt.
Cô ngồi trên ghế dựa, trong mắt lại có một sự trầm ổn bất đồng với tuổi tác của mình, giữa hai đầu lông mày có hoa văn thật khiến người ta say mê. Khí
chất độc đáo trên người cô cũng thật khác so với các cô gái cùng tuổi.
Cô nhìn thật lạnh lùng, lại hút thuốc, nhưng cũng không hư hỏng. Cô đang đắm chìm dưới ánh sáng mặt trời tự nhiên liền toát ra một vầng sáng lấp lánh, một loại khí chất thản nhiên, không hề giống như cố làm ra vẻ,
lại cực kỳ bình tĩnh.
“Thù Man, một tháng không gặp, em có nhớ
anh không?” Âm thanh của anh ôn nhu mà trầm thấp, mang theo chút khàn
khàn, môi vẽ ra đường khiêu gợi, sự thâm tình đang ngưng tụ trong đôi
mắt anh.
“Ừ, rất nhớ.” Cô để điếu thuốc trong tay xuống, ánh mắt
vẫn đang chăm chú nhìn tạp chí. Cô không hề ngẩng đầu lên nhìn anh, âm
thanh nhàn nhạt, chưa hề thay đổi giống như ngày xưa.
“Tiệc sinh nhật của em anh tham gia được không?”
“Được.”
“Là bạn trai của em? Hay là….?”
“Là bạn trai.”
“Lý Khanh và bọn Phú Tu có được mời không?”
“Không biết, còn phải xem ông nội và ba có mời hay không, em thì không sao cả, chỉ cần anh đi là được.”
“Thật sao? Thù Man, em để ý anh, đúng không?”
“Đúng vậy, em để ý.”
“Sẽ giới thiệu anh cho người nhà của em sao?”
“Sẽ.”
“Có thể nói là em cực kỳ thích anh, có phải không?"
“Phải.”
"Sẽ nói trước mặt các vị khách mời sao?"
"Ừ."
“Thù Man, em yêu anh không?”
“Không yêu.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Sao?” Anh kinh ngạc liền kêu lên, trong lòng không khỏi thắt lại một cái,
trong lòng liền nghi ngờ sao cô lại không mắc bẫy nhỉ, phương pháp này
đã được áp dụng ở nước ngoài và thành công, không phải kết quả cũng đã
sớm chứng minh được rồi sao?