Tôi đã trải qua một khoảng thời gian rất vui vẻ, bởi vì tôi đang ở nhà của Hàn Kiến An, chùng tôi còn đón Hàn Như Ý về, cùng nhau chăm sóc cho cô ấy. Mà nguyên nhân của nó, thì phải kể đến một tuần trước.
Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, lúc tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong nhà của Hàn Kiến An, tôi ăn hết chén cháo do anh nấu, đang muốn mặt dày mày dạn viện cớ để được ở lại đây, không ngờ anh lại chủ động mở lời trước.
“Lúc trước cậu nói muốn chăm sóc cho chị tôi, là thật phải không?” Anh hỏi.
Tôi vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Hàn Kiến An bưng chén vào phòng bếp, đưa lưng về phía tôi nói: “Sở dĩ tôi không đồng ý cho hai người kết hôn, là vì tôi sợ cậu chỉ nhất thời kích động, dù sao cậu cũng là một người tứ cố vô thân, trước tiên cậu cứ dọn đến đây cùng tôi chăm sóc cho chị ấy, còn những chuyện khác, chờ sau này cậu suy nghĩ kỹ càng rồi nói sau.”
Tin được không? Vào lúc này, tôi như nghe được âm thanh nở rộ của những đóa hoa.
Anh mặc tạp dề màu xanh, dáng người cao ngất, bên cạnh là mặt bếp đổ dài, tủ chén màu xám in hoa, chỉ có thế đã cấu thành bức tranh làm tôi si mê quyến luyến. Tôi ngốc nghếch đứng nhìn, cầu nguyện thời gian dừng lại mãi mãi, nhưng tiếng nước ‘tí tách’ nói cho tôi biết, thời gian và nó luôn trôi đi cùng nhau.
Trước khi đến trại an dưỡng đón Hàn Như Ý, chúng tôi đi mua một số vật dụng cần thiết, vào lúc đó, tôi mới biết thì ra một Hàn Kiến An trước giờ luôn tao nhã cũng sẽ có một khía cạnh rất cố chấp.
“Nhiễm Dịch, cậu thấy bộ đồ ngủ này có hợp với chị tôi không:”
Trước kệ hàng siêu thị rực rỡ muôn màu, tôi kiên quyết lắc đầu, nhìn nữa ngày trời, mới cầm một bộ đồ có họa tiết đơn giản hơn đưa cho anh.
“Màu sắc quá đơn điệu, chị ấy rất thích màu hồng, tốt nhất nên chọn bộ nào có họa tiết hoạt hình ấy.” Hàn Kiến An nói.
“Nhưng mà vải bông tốt hơn, mặc vào sẽ có cảm giác rất thoải mái.”
“Lấy cái này đi, cậu không hề biết sở thích của chị ấy.” Anh nói xong liền ném bộ đồ vào xe đẩy.
Tôi vươn tay giật lại nhét vào chỗ cũ trên kệ hàng, nói: “Không được, chất lượng là quan trọng nhất!”
“Đừng quên chị ấy là chị của tôi, đương nhiên tôi biết rõ chị ấy thích những thứ gì.”
“Vậy anh cũng đừng quên tôi cũng là bạn trai của cô ấy.” Tôi nói.
Hàn Kiến An không cãi với tôi nữa, xoay người bước đi, tôi thì bề bộn đẩy xe theo phía sau anh. Tiếp đó anh tựa như muốn đối chọi với tôi, tất cả những thứ tôi chọn anh đều bất mãn, một lần lại một lần chê bai những thứ tôi thích, tôi không nhịn được nữa, đứng đó tranh luận cùng anh, kết quả lúc chúng tôi đi ra khỏi siêu thị đã là 2 tiếng sau.
“Khó coi chết đi được.” Mỗi lần anh cầm túi nilon lên đều bắt bẻ.
Tôi chật vật tay xách nách mang cả đống đồ theo anh ra bãi giữ xe, không khỏi thở dài một tiếng buồn bả, hôm nay Hàn Kiến an thật khó hầu hạ. Anh chợt dừng bước, rõ ràng là đang bất mãn.
“Nếu cậu có ý kiến với tôi thì nói thẳng ra.”
“Không có, không có.” Tôi phủ nhận
“Vậy sao cậu lại thở dài? Tôi nghe được đấy.” Anh nói.
Tôi lại thở dài lần nữa, đặt mấy cái túi xuống chân, móc kẹo bạc hà trong túi ra đưa tới: “Cậu bạn nhỏ, anh đây mời cưng ăn kẹo, đừng khó chịu nữa mà.”
“Ai khó chịu chứ.” Anh tức giận nói, cầm kẹo trong tay tôi hô to: “Lúc nãy rõ ràng chúng ta đâu có mua cái này, cậu lấy ở đâu vậy?”
Cảm nhận được một đống ánh mắt nhìn qua đây, tôi kéo anh bước nhanh ra khỏi chỗ này: “Anh nói nhỏ thôi.”
“Cậu cái đồ trộm hèn hạ!”
Sau khi ngồi vào xe, tôi xòe tay ra nói: “Trộm phải không? Vậy trả kẹo lại cho tôi!”
Anh đánh xuống bàn tay tôi, nói: “Không đưa, đây là tang vật, là chứng cứ để tố cáo cậu tội ăn cắp.”
“Dạ dạ dạ.” Tôi ôn tồn nói: “Quan tòa, bây giờ tôi đang trong tay anh, anh nói thế nào thì là thế đó, tôi không dám phản đối anh nữa.”
“Hừ.” Anh dùng mũi hừ một tiếng.
Cảnh vật ngoài cửa sổ dần lui về phía sau, điệu nhạc violon của Paganini chậm rãi vang lên, tôi lén lút nhìn sườn mặt của Hàn Kiến An, anh dường như đang rất vui vẻ, lúc dừng chờ đèn đỏ còn gõ tay nhịp nhịp lên vô lăng.
Lúc chúng tôi đi vào trại an dưỡng, không hiểu sao tâm trạng lại trở nên rất nặng nề. Hàn Như Ý đang nằm ngủ trên giường, trong ngực ôm chú gấu Pooh Winnie lần trước tôi mang đến, Hàn Kiến An bước lên trước, vùi mặt vào bả vai của cô ấy.
“Chị ơi, chúng ta về nhà thôi……” Anh dùng âm thanh run rẩy nói.
Hơi nước dần dần bốc lên, lãng đãng quấn quít trong phòng tắm nhỏ hẹp, hơi nước trước mắt trắng xóa mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của Hàn Như Ý. Tôi đi đến, vươn tay cởi từng cái áo cái quần trên người cô, đầu ngón tay đụng phải bờ ngực tròn trịa của cô, cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến.
Thử độ ấm của nước, rồi mới nhẹ nhàng ôm cô, đặt vào bồn tắm bằng gốm sứ màu trắng. Hàn Như Ý nheo mắt lại, thoải mái nỉ non một tiếng, tay chân miễn cưỡng dũi rộng trong nước, mái tóc dài sáng mềm như đồng cỏ trôi nổi trên dòng nước. Tay của tôi lướt khắp người cô, nhưng lại không hề mang theo chút tạp niệm, thành kính như đang cầu nguyện thần linh.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, Hàn Kiến An đã đợi rất lâu rồi, anh ôm lấy người đang nằm trong ngực tôi ngồi xuống bên giường. Tôi cầm máy sấy tóc, sợi tóc ướt lướt qua từng kẻ tay, mùi hương của hoa hồng vờn quanh trong không khí. Hàn Như Ý tựa hồ mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, gối đầu lên khuỷu tay Hàn Kiến An, trên người mặc bộ đồ ngủ màu tắng in hoa mộc mạc. Chẳng biết tại sao, tất cả lại làm tôi nhớ đến một câu, năm tháng lặng yên(*).
Tôi cũng đã quen với giờ giấc làm việc không ổn định của Hàn Kiến An, khi anh tăng ca về nhà, tôi sẽ bưng cho anh một tô mì nóng hổi hoặc một chén cháo loãng âm ấm. Tôi và anh đều không biết nấu cơm, nhưng may mắn do bị Hàn Như Ý ảnh hưởng, tôi cố gắng học nấu thử một nồi súp, nấu rồi mới biết, thì ra đứng canh bên bếp chờ nước súp đặc lại, cũng sẽ mang đến cảm giác rung chuyển đất trời (**). Trong nhà không thuê người giúp việc và hộ lý, tất cả việc nhà đều do một mình tôi quản lí, tuy liên tiếp vấp phải rắc rối làm người khác phải cười chê, nhưng sau khi cười xong Hàn Kiến An luôn giúp tôi dọn dẹp mọi thứ.
Ngoài cửa sổ là bầu trời đầy sao sáng, từng ngôi từng ngôi, rất nhiều.
Vừa dỗ Hàn Như Ý ngủ xong, lúc xuống lầu liền thấy anh đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt hư vô, bộ dáng như thể đang có tâm sự nặng nề. Có lẽ bởi đã xảy ra nhiều biến cố, Hàn Kiến An đã không còn lạc quang sáng sủa như trước kia, anh luôn ngẩn người một mình hoặc nhìn tôi bằng ánh mắt tĩnh mịch. Tôi không muốn suy đoán tâm tư của anh, cũng không chọc ghẹo anh như trước, tôi chỉ cần anh luôn đứng ở nơi tôi có thể nhìn thấy, vậy là đủ rồi.
Trời tối thì chúc ngủ ngon, bình minh thì chào buổi sáng, mọi thứ tựa hồ đã trở thành quy luật sinh hoạt mới. Tôi không rõ ràng lắm đây là hình thức kiểu gì, nhưng một cuộc sống như vậy cho dù có lập đi lập lại một trăm năm nữa, tôi cũng sẽ không hề chán ghét.
Nhưng là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Khi tôi mở cửa, thấy Quách Hướng Nam cùng giỏ trái cây được gói ghém đẹp đẽ của anh ta, tôi liền biết, mưa gió sắp đến rồi.
Anh ta vẫn mang bộ dáng tùy tiện, hai tay đút vào túi, gác chân ngồi trên ghế sô pha. Lúc tôi bưng nước trà đi vào phòng khách, vừa vặn thấy Hàn Kiến An đá một chân của anh ta, Quách Hướng Nam giật giật yết hầu, rồi mới thay đổi biểu tình nghiêm trang.
“Tôi tới đây là để xin lỗi cậu, chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm thôi, hi vọng cậu bỏ qua cho.” Anh ta nói.
“Không có gì.” Tôi nói.
“Tốt lắm, nếu đã giải quyết hiểu lầm thì mọi chuyện đến đây két thúc.” Hàn Kiến An cười nói.
Ánh mắt của tôi và anh ta chạm nhau, đều thấy vài phần thâm ý ẩn sâu trong đó, ngược lại do Hàn Kiến An nhiệt tình hòa giải, mwois làm cho không khí không tới nổi lãnh đạm. Có một chuyện tôi cảm thấy có chút kì quái, tôi và Quách Hướng Nam đều tự biết trong lòng, mâu thuẫn giữa chúng tôi căn bản không phải chỉ đơn giản là hiểu lầm, nhưng cả hai lại phối hợp hết mình để diễn cùng Hàn Kiến An. Có lẽ, tôi và anh ta đều cảm giác được, đây là lần cuối cùng ba người chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, tương lai sau này sẽ không bao giờ xuất hiện cảnh tưởng này nữa.
Lúc Quách Hướng Nam gần đi, tôi xung phong nhận việc đưa anh ta đến bãi đậu xe, trên đường đi, sự lặng yên vừa rồi bị không khí vui vẻ đèn nén giờ đã bộc phát ra ngoài.
“Nếu có thời gian chúng ta nên hẹn nhau nói chuyện.”
Anh ta cũng không mở cửa xe, mà lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút hai điếu đưa tới.
“Không cần đâu.” Tôi lạnh lùng nói, từ chối điếu thuốc anh ta đưa tới: “Tôi cam đoan, chỉ cần anh không đến tìm tôi gây phiền phức, đã làm cho tôi cảm kích anh khôn cùng, giữ chúng ta không có chuyện gì cần nói cả.”
Tôi xoay người muốn bước nhanh đi, lại bị anh ta nắm chặt tay.
“Khoan đã.” Anh ta hút sâu một hơi thuốc, buông tay ra nói: “Chỉ cần cậu thảo mãn lòng hiếu kỳ của tôi, tôi cũng xin hứa từ đây về sau không bao giờ đến quấy rầy cậu nữa.”
“Anh muốn biết cái gì?”
“Tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu.” Anh ta nói.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Anh ta mỉm cười, khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ nói: “Vậy tôi sẽ nhờ Hàn Kiến An giúp, tôi tin nó cũng rất hứng thú đối với chuyện của cậu.”
Trận chiến kéo dài từ sở cảnh sát đến bãi đậu xe nhà Hàn Kiến An, kết quả lại là 1 vs 1 ngang tay.
“Được, tôi sẽ quyết định thời gian và địa điểm.”
Nói xong, tôi liền quay đầu rời đi, phía sau vang lên âm thanh động cơ xe khởi động, chợt nghe như sấm sét giữa trời quang.
Hết chương 25.