Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 29

Lúc về đến nhà trời đã tối, toàn bộ biệt thự đều không bật đèn, mọi thứ đang xảy ra khiến tôi mơ hồ có linh cảm không tốt.

Theo lý thuyết mà nói cho dù Hàn Kiến An không ở đây, thì cũng nên có Hàn Như Ý và một hộ lý ở nhà, thế nhưng tại sao tôi lại không thể cảm nhận được một chút hơi người nào?

Càng lúc càng cảm thấy bất an, tôi đi thẳng đến phòng của Hàn Kiến An, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy bóng lưng cao lớn trước cửa sổ, một phỏng đoán trong đầu như rơi xuống đất.

“Kiến An.” Tôi gọi, mò mẫm tìm vị trí công tắc trên tường.

“Đừng bật đèn.” Hàn Kiến An nói.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi đến gần hơn và hỏi một cách kỳ lạ: “Như Ý đang ở đâu? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Anh quay lại, bởi vì chỉ có chút ánh sáng  yếu ớt xuyên qua cửa sổ nên tôi không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt anh. Nhưng dù vậy, tôi vẫn cảm thấy hơi nặng nề, ánh mắt sắc bén khác với trước đây của Hàn Kiến An khiến tôi không dám đến gần.

“Nhiễm Dịch, hôm nay tôi nhận được một bưu kiện từ Hướng Nam trước khi vụ tai nạn xảy ra, trong bưu kiện đó có nhắc đến cậu.”

Tôi nghĩ rằng đây chắc là cảm giác khi ngày tận thế ập đến, cả thế giới bắt đầu sụp đổ. Hao tâm tốn sức làm việc chăm chỉ để xây dựng mọi thứ để rồi nó ngay lập tức hóa thành tro. Tôi không biết phải nên làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, mấp máy đôi môi, mãi đến một lúc sau tôi mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Kiến An, anh nghe tôi giải thích đi, tôi có nỗi khổ riêng nên…” Tôi hoảng sợ nói.

“Hướng Nam đã đề cập trong bức thư rằng khi tôi nhận được bưu kiện này, điều đó cũng chứng tỏ rằng cậu ấy đã không còn trên đời này nữa.” Giọng anh vang lên trong bóng tối.

Chân tôi như nhũn ra, tôi nhào tới ôm anh và nói: “Tôi … tôi xin lỗi, tôi không hề muốn làm anh ấy bị tổn thương.”

Hồi lâu anh ấy vẫn không nói gì, tôi đưa tay mò mẫm mặt anh, nói: “Kiến An, anh đừng làm tôi sợ, anh lên tiếng đi.”

Sau đó tôi bị đẩy ra ngã xuống đất, Hàn Kiến An sải bước đến trước mặt tôi. Đèn bật sáng sau một tiếng “lick”, ánh sáng đột ngột chói lóa khiến tôi tạm thời không mở mắt ra được. Nhưng khi tôi đã có thể nhìn rõ thì không khỏi giật mình, Hàn Kiến An siết chặt hai nắm tay đứng cạnh cửa, đôi mắt anh ấy đỏ hoe, cơ thể run lên, bộ dáng tràn đầy căm hận của anh như thể muốn băm vằm tôi ra thành trăm mảnh.

“Kiến An, Kiến An…..” Tôi không biết phải làm gì, chỉ có thể gọi tên anh liên tục.

Anh ấy đến gần, nhìn xuống tôi và nói: “Nhiễm Dịch, sự thật là không có ai gửi bưu kiện cho tôi cả.”

Đột nhiên, tôi như chết lặng.

“Kể từ khi cậu xuất hiện thì những điều tồi tệ liên tục xảy ra, tất cả những người tôi trân trọng đều lần lượt rời bỏ tôi. Thế nhưng cho dù như vậy thì tôi cũng chưa bao giờ nghi ngờ cậu, thậm chí tôi còn cảm thấy biết ơn, biết ơn vì sau khi xảy ra biết bao nhiêu chuyện nhưng cậu vẫn luôn ở đây. Sáng nay khi vừa mở mắt từ trên giường, tôi đã nghĩ rằng sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu hơn. ” Hàn Kiến An tự giễu cười, mở ngăn kéo lấy khung ảnh màu bạc ra, nói: “Thật nực cười, nếu không nhìn thấy bức ảnh này khi đang thu dọn đồ đạc trong khách sạn, có lẽ cả đời tôi vẫn sẽ không hay biết gì, vẫn sẽ nghĩ rằng cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn của chúng ta là một điều gì đó rất tuyệt vời.”

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà tôi luôn coi như báu vật, nó đã phai mờ đi một chút nhưng vẫn làm lòng người đắm say. Dưới tán cây bụi xanh ánh lên sương mù là khuôn mặt của tôi năm mười bảy tuổi, ngoải ra còn có bóng hình cô đơn và ánh mắt hờ hững. Lúc đó cả người tôi hoàn toàn không hợp với khung cảnh đẹp đẽ này, vốn nghĩ rằng sau khi chụp xong bức hình sẽ rất tệ, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh tôi đã rất sốc, chỉ kịp để nhận ra rằng hóa ra thế giới đã không bỏ rơi mình.

Tôi thở ra thật sâu, không còn muốn giãy giụa nữa. Bởi vì quá si mê sự dịu dàng của Hàn Kiến An mà quên mất rằng anh cũng là một bác sĩ pháp y, anh rất giỏi trong việc bóc tách từng đường tơ kẻ tóc, chỉ cần một manh mối anh có thể tìm hiểu tường tận mọi thứ, chỉ cần một điểm đáng ngờ anh sẽ liên kết tất cả lại với nhau. Chỉ cần anh ấy biết rằng cuộc gặp gỡ của chúng tôi trong quán bar không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ, mà là một kế hoạch đã được dựng lên từ trước, thì cũng đủ để lật đổ mọi ấn tượng và nhận định về tôi.

Không, có lẽ quên chỉ là cái cớ, sự thật phải là tôi chưa bao giờ muốn đề phòng anh.

Bên cạnh Hàn Kiến An là thiên đường bình yên cuối cùng trên thế giới, nếu phải lo toan tính toán ngay cả khi ở cạnh anh ấy, thì còn chỗ nào có thể cho tôi hít thở nữa đây?

Cánh cửa đóng lại nặng nề, âm thanh rất lớn làm tan vỡ đi mất những giấc mộng của tôi.

Tôi không ra khỏi phòng mà ngồi xổm xuống cạnh tường, ôm đầu gối yên lặng chờ đợi, có lẽ Hàn Kiến An sẽ về sớm thôi, trên tay cầm theo một con dao sắc bén, có lẽ anh ấy sẽ còn tức giận hơn nếu quay lại mà không nhìn thấy tôi. Hoặc có thể anh ấy sẽ đưa cảnh sát đến và cáo buộc tôi về mọi tội ác của mình, thế nhưng cho dù anh có nói hay làm gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ thừa nhận mọi thứ đã gây ra.

Nhưng tôi đợi và đợi, đợi rồi lại đợi, chẳng có ai đến cả. Đầu gối của tôi tê cứng vì bó buộc quá lâu, tôi bò bằng cả tay và chân, nhặt lên khung ảnh bị vỡ, phủi những mảnh kính vỡ rơi ngay trước mắt. Tôi lấy tấm ảnh ra, cầm trên tay và xem kỹ như thể nhìn bao lâu cũng không thấy chán.

“Tại sao cậu vẫn còn ở đây?”

Tôi ngẩng lên thấy Hàn Kiến An đang đứng ở cửa, người anh đầy mùi rượu, cổ áo xộc xệch mở toang ra, trên tay vẫn còn cầm một chai rượu đỏ.

“Kiến An…” Tôi bất lực nhìn anh.

“Cậu mau cút khỏi đây cho tôi!” Anh lung lay ngồi trên ghế, ngửa đầu uống vài hớp rượu, anh chỉ ra cửa nói: “Có nghe thấy không! Cút ra khỏi nhà tôi ngay!”.

Tôi bò tới, ôm lấy chân anh ấy và nói: “Tôi sẽ không đi, Kiến An, anh đối xử với tôi thế nào như thế nào tôi cũng không một câu oán hận, nhưng xin anh đừng đuổi tôi đi, ngoại trừ ở đây tôi không còn bất cứ nơi nào để về.”

“Câm miệng, tôi không muốn nhìn thấy cậu!”

Anh đá vào giữa ngực tôi với một lực rất mạnh. Tôi chỉ cảm thấy các cơ quan nội tạng như sắp văng ra ngoài, không có cách nào hít thở nổi, sau khi hơi thở dần hòa hoãn, tôi run rẩy đứng thẳng người quỳ xuống dưới chân anh.

“Kiến An, tôi có lỗi với anh, anh trừng phạt tôi đi, dù là giết tôi cũng không thành vấn đề…”

“Tại sao lại là tôi? Trên thế giới này nhiều người như vậy, tại sao cậu lại nhìn trúng tôi?” Anh ấy hỏi.

Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ biết bất lực nhìn anh.

“Nói cho tôi biết! Tại sao cậu lại tìm đến tôi! Tại sao cậu không trực tiếp giết chết tôi?”

“Không! Kiến An, tôi sẽ không bao giờ muốn làm tổn thương anh, tôi yêu anh!” Tôi hét lên lời nói từ sâu trong trái tim mình.

Hàn Kiến An kinh ngạc nhìn tôi, bộ dáng như không thể tin được, mắt anh ấy rất đỏ, tôi còn thấy trong đó rất nhiều tơ máu.

“Kiến An, làm ơn đừng xua đuổi tôi, tôi dập đầu lạy anh có được không, tôi phải làm thế nào anh mới có thể giải tỏa được nỗi hận của mình? Chỉ cần anh nói ra, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ.” Tôi cầu xin.

Anh ấy lại nhấp một ngụm rượu, mỉa mai nói: “Nhiễm Dịch, cậu thật ti tiện.”

Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi là đồ ti tiện, tôi là đồ khốn nạn, Kiến An, anh đánh tôi đi, anh mắng tôi đi.”

“Tôi sẽ không làm bất cứ gì cả.” Anh cười nhẹ một tiếng, nhấc điện thoại lên gọi cảnh sát.

Tôi ngây ngốc nhìn nụ cười của anh, nhìn anh uống từng hớp từng hớp rượu, nhìn chất lỏng màu đỏ nhạt chảy dọc theo khóe miệng anh. Như bị ám ảnh, tôi không thể nhìn đi chỗ khác, vì có lẽ đây là lần cuối cùng tôi có thể nhìn anh một cách vô tư lự như thế này. Quản lý khu biệt thự và cảnh sát cùng nhau đến đây, có ai đó đã nắm lấy tay kéo tôi lên khỏi mặt đất. Tôi cố gắng vùng vẫy, muốn lao đến chỗ Hàn Kiến An, không cần phải làm gì hết, chỉ cần được ôm anh thêm lần nữa thôi cũng đã đủ rồi.

“Tôi không quen biết cậu ta.”

Một câu nói của Hàn Kiến An còn hơn cả trận sóng thần cấp mười, có thể nhấn chìm tôi chỉ trong nháy mắt.

Khi tôi bị cảnh sát lôi ra ngoài, tôi hét lên: “Kiến An! Hàn Kiến An! Anh không thể làm như vậy với tôi! Cầu xin anh, đừng đuổi tôi đi mà!”

Anh lạnh lùng nhìn tôi, mỉm cười như thể đang xem một trò hề bịp bợm.

Điều tôi sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, Hàn Kiến An nhìn tôi như thể đang nhìn một chiếc giày cũ, hoàn toàn coi tôi như người xa lạ. Anh ấy coi thường tôi không quan trọng, anh ấy ghét tôi cũng không quan trọng, nhưng điều làm tôi sợ nhất là anh ấy không quan tâm đến tôi. Tôi không thể làm gì nếu không có Hàn Kiến An. Anh ấy là không khí và là chỗ dựa tinh thần của tôi. Nếu không có anh, tôi sẽ chết, thậm chí còn ghê sợ hơn cả cái chết.

Tôi của bây giờ ngay cả  cổng chính khu biệt thự cũng không thể bước vào, tôi gọi cho Hàn Kiến An không biết bao nhiêu lần, nhưng thứ âm thanh tôi nghe được chỉ là những đoạn ghi âm lạnh lùng lặp đi lặp lại. Tôi bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, suốt ngày lang thang trước cổng chính của khu, tôi cũng gặp được những người chủ nhà tốt bụng  khác đưa tôi vào, nhưng dù tôi có gõ thế nào thì cánh cửa kia vẫn không mở. Có mấy lần, tôi biết rằng Hàn Kiến An đang ở bên trong, bởi vì bảo vệ của khu luôn nhanh chóng xuất hiện đến kéo tôi đi. Cố tình chỉ cách nhau một cánh cửa gỗ lại khiến tôi căm hận tới nổi cắn răng, thế nhưng cũng đành bất lực.

Tôi bắt đầu nằm mơ, mơ thấy mình giết Hàn Kiến An rồi ngâm anh trong bồn tắm chứa Fomalin. Thậm chí tôi còn mơ thấy mình đánh Hàn Kiến An ngất đi rồi cho anh ấy vào một cái xô đầy xi măng, chờ đến khi anh tỉnh dậy thì xi măng đã đông cứng lại, từ đó về sau anh ấy chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi thôi. Nhưng những cách này không phải là cách hay vì tôi không muốn để lại bất kỳ vết sẹo nào trên cơ thể anh ấy, nếu như bất đắc dĩ, tôi chỉ bẻ gãy xương sống của anh, để anh vẫn nằm yên cạnh tôi một cách nguyên vẹn.

Mỗi một suy nghĩ trên đều khiến tôi cảm thấy phấn khởi, máu huyết sôi trào, thậm chí không tự chủ được mà cương lên. Trong từng đêm hiu quạnh cô đơn, tôi lao vào những giấc mơ vừa thật vừa ảo, gọi tên Hàn Kiến An hết lần này đến lần khác, cao trào hết lần này đến lần khác.  Nhưng sau khoảng thời gian thỏa mãn ngắn ngủi, thứ ập đến tiếp theo là sự trống rỗng từ tận sâu trong xương tủy, một sự trống rỗng gần như nhấn chìm tôi.

“Thưa anh, đây là khu vực riêng tư, mỗi ngày anh đều canh giữ ở đây không phải là một việc làm tốt đâu.”

Người bảo vệ trung niên đang nhắc đi nhắc lại, tôi mặc kệ ông ta, chân tê, tôi liền ngồi xổm xuống đất hút thuốc. Vậy mà ông ta vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục tận tình khuyên nhủ tôi, bỗng sau lưng vang lên tiếng còi xe, ông ta nhanh chóng chạy vào trong chốt canh mở cánh cổng tự động để xe đi qua. Điều này thỉnh thoảng hay xảy ra, tôi không có gì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, nhưng khi tôi thấy chiếc xe Honda quen thuộc, điếu thuốc vốn đang được kẹp giữa ngón tay liền rơi xuống.

Tôi lao ra giữa đường, dang rộng đôi tay.

“Này! Anh làm gì vậy! Không muốn sống nữa sao!?” Bảo vệ chạy lại kéo tôi.

Mặc kệ ông ta hét lên, tôi vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào trong xe. Lúc này người đàn ông ngồi trên ghế lái cũng đang nhìn tôi, trên người anh ấy có một loại khí chất nhẹ nhàng tao nhã, lông mày đẹp trai sáng sủa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, chỉ cần đơn giản như vậy thôi cũng đã rất đẹp rồi.

“Hàn Kiến An! Tôi yêu anh!” Tôi hét lên bằng giọng to nhất.

Ông bảo vệ thả bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi, lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Tôi không nhịn được nở nụ cười, đắc ý không kiêng nể gì mà cười, dù sao thì cũng còn gì để mất nữa đâu.

Hàn Kiến An hạ cửa kính xe xuống, nhàn nhạt nói: “Lên xe.”

Tôi còn tưởng mình đang nghe nhầm, nhưng tay chân không còn kiểm soát được nữa, lúc hồi phục lại tinh thần thì tôi đã ngồi trên ghế phụ. Không hiểu sao lúc này tôi lại hơi rụt rè, con người tràn đầy tự tin mới vừa nãy không biết biến đâu mất rồi. Anh chăm chú lái xe, giai điệu violin duyên dáng hòa cùng cùng cảnh vật tuyệt đẹp dọc đường đều trở thành phông nền cho anh.

Khi xe dừng bên bờ sông Li, Hàn Kiến An hỏi: “Cậu yêu tôi đến mức nào?”

Có một số thứ không thể đem ra cân đo đong đếm được. Tôi suy nghĩ rất lâu nhưng không thể trả lời, chỉ có thể nói: “Rất yêu.”

“Liệu yêu của cậu có đủ đáp ứng yêu cầu của tôi không?” Anh hỏi lại.

“Anh có yêu cầu gì?” Tôi hỏi.

“Tất cả những ai đã làm tổn thương tôi đều phải trả giá.” Hàn Kiến An nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi nói: “Nếu cậu có thể làm được, ba ngày sau đến đây gặp tôi.”

“Nếu tôi không làm được thì sao?”

Anh sâu sắc nói rằng: “Vậy thì cậu sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa”.

Sắc trời vẫn như thường lệ nhưng lại đột ngột đổ cơn mưa, từng giọt mưa mỏng như sợi lông bay cả một góc trời. Tôi đang ngồi trên rào chắn của con đập, đung đưa chân, nhìn hoàng hôn đang nghiêng về phía tây dần khuất sau những tòa nhà chọc trời ở bờ đối diện. Người ta nói rằng ai cũng có nhược điểm, và khi nhược điểm của một người bị nhìn thấu, chẳng khác nào con rắn bị đánh vào tấc thứ bảy cả.

Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, Hàn Kiến An của tôi, anh đã học phải thói xấu rồi.

Hết chương 29.
Bình Luận (0)
Comment