Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 7

Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đúng là 1 giờ 20 phút khuya, dưới sự dẫn dắt của Hàn Kiến An, tôi lần nữa đi vào căn biệt thự của anh và Tôn Tiểu Như. Đi trên hành u ám, tôi đối với nơi này ghét cay ghét đắng, vì căn biệt thự này sẽ là nhà mới sau khi bọn họ kết hôn, là nơi sinh con đẻ cái, ở bên nhau đến bạch đầu giai lão.

Ngược lại trong phòng đèn đuốc sáng trưng, không chỉ có Hàn Như Ý, mà ngay cả ba của Tôn Tiểu Như cũng ở đó, sắc mặt hai người đều ngưng trọng. Nhìn thấy tôi đến, tất cả bọn họ đều thở ra một hơi, Hàn Kiến An giới thiệu bọn họ cho tôi xong, còn chưa kịp nói chuyện, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng vang kì quái.

“Cậu Nhiễm, Tiểu Như tự nhốt mình ở bên trong, trừ cậu ra không muốn gặp ai, chúng tôi thật sự không còn cách nào, mới bất đắc dĩ quấy rầy cậu vào lúc muộn như vậy.” Ba của Tôn Tiểu Như nói.

Tôi cảm thấy ông ta rất quen, chòm râu trắng muốt, bộ dáng tiên phong đạo cốt (*). Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn như vậy tôi không nghĩ ra đã từng gặp ông ta ở đâu.

“Đừng quá lo lắng, chuyện của Kiến An cũng chính chuyện của tôi, tôi sẽ cố hết sức.” Tôi trấn an, tầm mắt liếc ra phòng nói: “Mọi người có thể đi ra ngoài trước không? Nhiều người quá sẽ kích thích đến tâm trạng của cô ấy, cũng có thể đợi ở ngoài, nếu có chuyện gì tôi sẽ lập tức báo cho mọi người.”

Hàn Kiến An gật đầu, dìu ba của Tôn Tiểu Như ra ngoài, Hàn Như Ý nhìn tôi đầy cảm kích, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng lựa chọn yên lặng đóng cửa lại.

Tôi đi vào phòng tắm, phát hiện trên mặt đất đều là đồ vật lung tung mất trật tự, ngoại trừ tiếng nước còn có tiếng khóc nhỏ. Tôn Tiểu Như toàn thân xích lõa (**) ngồi dưới sàn nhà gạch men, ôm đầu gối đem thân thể co lại, vòi hoa sen trên cao không ngừng phun nước, trên đầu cô che kín từng vết từng vết cào.

“Đi ra ngoài! Cút đi ra!” Một cục xà phòng bay đến trước mặt, thiếu chút nữa đập trúng tôi, thanh âm bén nhọn của Tôn Tiểu Như lần nữa vang lên: “Tôi không muốn thấy các người, cút hết ra ngoài cho tôi! Kêu Nhiễm Dịch đến, tôi muốn thấy anh ấy!”

“Tiểu Như? Em đang làm gì ở đây vậy?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Cô không trả lời tôi, con mắt thậm chí không mở ra, chỉ đưa tay nắm lấy da đầu của mình, rất dùng sức, một dòng máu đỏ thẫm từ móng tay cô mạnh mẽ chảy ra, nhưng rất nhanh lại bị nước cuốn trôi mất.

Tôi tắt nước, dung khăn bọc lấy cô, nói: “Tiểu Như, anh là Nhiễm Dịch, bây giờ đã trễ rồi, một mình em ngồi trong phòng tắm làm cái gì vậy?”

“Nhiễm…Nhiễm Dịch……” Đôi mắt cô vừa nãy còn trống rỗng đột nhiên khôi phục thần thái, chăm chú nhìn tôi: “Mau nói cho em biết tại sao vậy! Em trở nên rất dơ bẩn, toàn thân đều bẩn vô cùng, thật buồn nôn…Em rất thống khổ…”

“Không có gì, đừng sợ, anh ôm em ra ngoài trước được không?” Tôi an ủi cô nói.

“Không cần! Trừ anh ra em không muốn gặp ai hết! Bọn họ đều để ý chuyện em bị làm nhục, bọn họ dùng loại ánh mắt đó nhìn em!” Tôn Tiểu Như lớn tiếng nói.

Có lẽ do nước đã ngừng, vết thương trên đầu cô lại bắt đầu chảy máu, từ huyệt thái dương chảy xuống mặt, tôi chỉ có thể dùng khăn bao da đầu cô lại.

Cảm xúc của Tôn Tiểu Như rất không ổn định, cô một mực ôm lấy cánh tay của tôi, hai mắt chảy nước mắt, nhưng trên mặt lại là biểu tình thỏa mãn.

“Tại sao tự làm mình bị thương?” Tôi hỏi.

“Bọn họ đem những thứ dơ bẩn kia vẩy lên đầu và mặt của em, dinh dính, tóc quấn thành một cục, rửa thế nào cũng không sạch……”

“Đồ ngốc, em như vậy sẽ làm Kiến An rất lo lắng.”

Tôi hôn nhẹ trên trán cô, Tôn Tiểu Như không có phản kháng, ngoan ngoãn để tôi ôm ra phòng tắm. Sau khi nằm trên giường, nhìn cô cực kì mệt mỏi nhưng lại nắm chặt tay tôi.

“Như cơn ác mộng vẫn chưa tỉnh lại, một người lại một người đè lên người em, không dứt……” Cô nhắm mắt lại khổ sở nói. “Nhiễm Dịch, cứu em…Chỉ có anh mới có thể cứu em!”

Tôi cầm tay cô, nói: “Ngủ đi, tôi hứa với em.”

“Ừm…Em muốn làm cô dâu thuần khiết nhất của Kiến An.”

“Không sai, em là thuần khiết nhất.”

Lúc tôi từ trong phòng đi ra, đã là ba giờ sáng, không nghĩ tới mọi người yên tĩnh canh giữ ở bên ngoài.

Nhìn thấy tôi đi ra, trên khuôn mặt đầy mệt mỏi của họ lập tức tràn ngập chờ mong, tựa như đang canh giữ ngoài phòng cấp cứu.

Không khí trong phòng khách có điểm trầm trọng, ba của Tôn Tiểu Như ngồi trên ghế thái sư (***), Hàn Kiến An cùng chị của anh đều đứng ở phía sau, liếc nhìn về trước, lễ nghi giữa trưởng bối và hậu bối phân biệt rõ ràng. Tôi cuối cùng cũng nhớ tới, từng thấy qua ông ta trên tivi, nguyên lai là danh họa của đất nước.

“Cậu Nhiễm, mời ngồi.” Ông nói.

Tôi gật đầu, sau khi ngồi xuống nói: “Khách sáo rồi, trực tiếp gọi tên cháu cũng được.”

“Tốt, Nhiễm Dịch, cảm ơn cậu vẫn luôn giúp đỡ.” Ông ta sờ sờ chòm râu, hỏi: “Kiến An nói xế chiều hôm nay Tiểu như vẫn khá tốt, nhưng đến tối liền biến thành như vậy, cậu có biết là đã xảy ra chuyện gì không?”

Bị tầm mắt sáng quắc của ông ta nhìn chằm chằm đến da đầu run lên, tôi vội vàng nói: “Vốn là đang trị liệu rất thuận lợi, thần kinh của Tiểu Như cũng phát triển theo hướng tốt, nhưng cháu có việc cần ra nước ngoài một chuyến, không nghĩ tới sẽ làm gián đoạn trị liệu làm bệnh tình của cô ấy chuyển biến xấu, điều này làm cho cháu cảm thấy rất có lỗi.”

Ba của Tôn Tiểu Như liên tục lắc đầu, Hàn Kiến An kinh ngạc nhìn tôi, theo sau đó là tràn ngập cảm kích.

“Thật vậy chăng?” Hàn Kiến An lập tức hỏi.

Tôi không trực tiếp trả lời Hàn Kiến An, mà hỏi: “Mọi người tin tưởng tôi chứ?”

Hàn Như Ý lập tức nói tin tưởng, ba Tôn cũng gật đầu theo.

Tôi quay đầu nhìn Hàn Kiến An, hỏi: “Còn anh?”

Anh trịnh trọng nói: “Tôi tin cậu?”

“Rất tốt, vì sức khỏe của Tiểu Như, tôi hy vọng có thể ở đây, tận lực rút ngắn thời gian khai thông cô ấy, mọi người đồng ý sao?” Tôi hỏi.

Cứ như vậy, tôi cùng bọn họ đạt thành hiệp nghị, hai ngày nữa chính thức dọn vào. Hàn Như Ý rất vui vẻ, liên tục hỏi tôi thích màu gì, ngày mai liền đi mua ga giường cùng áo gối. Lúc gần đi, ba của Tôn Tiểu Như tiễn tôi ra cửa, còn rất nhiệt tình nắm tay tôi, để cho tôi có cảm giác thụ sủng nhược kinh(****).

Lúc Hàn Kiến đưa tôi về nhà, tôi từ chối ngồi ở vị trí phó lái, lấy lí do mệt mỏi mà ngồi ở ghế sau. Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bay nhanh đi, tôi nâng trán mình, như vậy mới có thể từ giữa ngón tay vụng trộm nhìn anh.

Bất quá mới hơn một tuần không gặp, lại cảm thấy nhìn sao cũng không đủ. Tôi thật sự rất ti tiện, chỉ cần nghĩ đến sau này có thể ở cùng anh dưới một mái nhà, đáy lòng sẽ không nhịn được bật cười.

Sau khi nói tạm biệt, tôi xuống xe, dưới đêm khuya lạnh giá, nhìn ánh đèn xe màu đỏ đi xa. Trời còn đang rơi tuyết, trên mặt đất trắng xóa một mảnh, dưới ánh đèn đường chỉ có đôi mắt màu xanh của con mèo đen đang nheo lại. Nó cũng nhìn thấy a, trận tuyết rơi này nhìn như là pháo hoa.

“Tiểu Dịch, Kiến An có một người bạn như cậu thật tốt.” Hàn Như Ý nói.

Từ ngày tôi chuyển vào, cô liền thay đổi cách xưng hô, tuy cô cũng kêu Hàn Kiến An là Tiểu An, nhưng tôi cảm thấy, trong chuyện này còn có một sự khác biệt rất nhỏ.

Trước mặt Hàn Kiến An, cô là một người chị thành thục, chăm sóc cuộc sống của anh, quán xuyến hết mọi việc trong nhà, có khi cũng như một bà quản gia nói mãi không ngừng. Nhưng thời điểm ở cùng tôi, cô dường như lúc nào cũng không được tự nhiên, ngẫu nhiên sẽ tránh đi tầm mắt của tôi.

Mặc dù không có kinh nghiệm quen bạn gái, nhưng quán bar đã thuê một quản lí có kinh ngiệm, thế là, tôi càng có thêm nhiều thời gian tìm hiểu Hàn Kiến An. Đây là sự si mê sắc đẹp của tôi, giống như loại si mê cuồng nhiệt của Edison(*****) đối với khoa học, chỉ sợ đời này khó có thể thay đổi.

“Chị Như Ý, tôi có thể gọi chị như thế không?” Tôi cười hỏi.

Tay cô mất tự nhiên đặt đàng sau, nói: “Trực tiếp gọi tên tôi là được rồi, như vậy càng dễ nghe hơn.”

“Được, Như Ý.” Tôi nói.

“Đói bụng chưa? Tôi vừa làm xong một ít điểm tâm phương Tây, bưng cho anh nếm thử.” Cô đứng dậy nói.

Nhìn bóng lưng của Hàn Như Ý, tôi không khỏi cảm thán, cô giống như con thỏ đang chạy trối chết, còn có, chỉ khi chúng tôi ở cùng một chỗ cô ăn hết cơm trưa.

Thời gian làm việc của Hàn Kiến An không ổn định, mặc dù phần lớn thời gian là ở tổng bộ cảnh sát chờ lệnh, nếu có chuyện xảy ra sẽ lập tức chạy đến hiện trường hỗ trợ. Anh tựa hồ đã thích ứng trong nhà có nhiều thêm một người, Tôn Tiểu Như như cũ không chịu ra khỏi phòng, cho nên phòng khách trong biệt thự chỉ có ba người chúng tôi. Hàn Như Ý rất thích ăn đồ ăn của nước khác nhau, thế là tôi liền đem cô như chuột bạch để thử nghiệm.

“Nhiễm Dịch, sinh nhật cậu vào ngày mấy?” Hàn Kiến An đột nhiên hỏi.

Tôi đang xem tin tức, thuận miệng trả lời: “Xảy ra chuyện gì?”

Anh gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: “Cái kia…Tôi luôn rất muốn hảo hảo càm ơn cậu, nhưng lại không biết dùng cách nào để biểu hiện, không bằng giúp cậu tổ chức một bữa tiệc sinh nhật.”

Bữa tiệc sinh nhật…Bốn chữ này là cho trong đầu tôi nhảy ra rất nhiều hình ảnh.

Champagne, rượu vang đỏ, áo vest bành tô sang trọng. Hội trường được bố trí hoa lệ, đèn thủy tinh xa hoa, thảm Ba Tư quý báu, các khách mời cầm lấy ly rượu ưu nhã cười nói. Nhưng tôi từ chối ý tốt của anh, vội vàng tìm cớ đi về phòng rồi tắt đèn.

Tôi nha, quả nhiên là vẫn thích hợp an tĩnh đứng trong bóng tối.

Để mình ngã trên giường, vùi mặt vào gối đầu. Chuyện cũ với tôi giống như ma chú, tuyệt không thể để mình bị khống chế, càng không thể để cho người ngoài biết được.

Hết chương 7.
Bình Luận (0)
Comment