Yêu Ngươi Sẽ Muốn Ức Hiếp Ngươi

Chương 10

Bùi Phi mặt mày phiền não đứng trước mặt Đoàn Quân Nhiên, tay bưng một cái mâm chứa đầy thứ gì đó đen thui. Đoàn Quân Nhiên trợn trừng mắt, nhìn trái nhìn phải, nghĩ ngợi nửa ngày mới ngạc nhiên hỏi, “Bùi Phi, đây là cái gì a?”

“Điểm tâm…”

“Cái gì?”

“Điểm tâm…”

Vẻ mặt Đoàn Quân Nhiên hiện giờ đúng là quá kì diệu, con ngươi linh động xoaay tròn vài lần, cái miệng

Bùi Phi mặt mày phiền não đứng trước mặt Đoàn Quân Nhiên, tay bưng một cái mâm chứa đầy thứ gì đó đen thui. Đoàn Quân Nhiên trợn trừng mắt, nhìn trái nhìn phải, nghĩ ngợi nửa ngày mới ngạc nhiên hỏi, “Bùi Phi, đây là cái gì a?”

“Điểm tâm…”

“Cái gì?”

“Điểm tâm…”

Vẻ mặt Đoàn Quân Nhiên hiện giờ đúng là quá kì diệu, con ngươi linh động xoay tròn vài lần, cái miệng nhỏ hết khép lại mở, phát ta âm thanh êm tai như chuông đồng, “Sử quan?”

“Có vi thần.” Sử quan đã tỉnh táo lại, khôi phục lại dáng vẻ vốn có, ngoài mặt bất động thanh sức nhưng trong lòng lại âm thầm tra tấn cái tên Dương Húc Nghi đã làm hư hết mọi chuyện mà mặt vẫn cứ câng câng như chẳng liên quan gì đến mình bằng 72 khổ hình.

“Đây là điểm tâm?”

“Vâng.”

“Các ngươi làm?”

“Vâng.”

Đoàn Quân Nhiên nháy mắt mấy cái, Bùi Phi đau khổ thét lên một tiếng. Xong rồi xong rồi, lần này chắc chắn tiểu hoàng đế cũng phải nổi bão rồi. Ai ngờ y lại do dự có một giây rồi vươn tay cầm lấy miếng điểm tâm hoàn toàn không thể nhận ra hình dáng ban đầu nữa, làm cho đám người xung quanh đều kêu thét sơ hãi, “Hoàng thượng! Nó đã bị cháy rồi, không ăn được nữa a!”

Đoàn Quân Nhiên cười ha ha, “Rất tuyệt! Trẫm chưa từng thấy điểm tâm nào bị cháy đen thui thế này a! Bùi Phi, sử quan, các khanh thật tài giỏi!”

Cái miệng nho nhỏ đã nhét đầy điểm tâm bị cháy khét, làm cho sử quan vốn băng lãnh cũng phải hết hồn. Hoàng thượng sao có thể ăn thứ này được, nếu bị Phụ chính vương biết thì đảm bảo đầu bọn họ đều được chuyển sang nhà mới luôn ấy chứ!

“Mau… Mau nhổ ra!” Y chần chờ nói câu đó, lập tức vấp phải sự phản đối của Đoàn Quân Nhiên đã ăn như hổ đói

“Ô… Trẫm không muốn!”

“Trời ạ! Mau mau để hoàng thượng nhổ ra a!” Bùi Phi cũng  biết là không được, vội đến giậm chân, bống nhiên trong óc lóe sáng, hét lớn, “Ngự y! Ngài mau tới giúp đi a!”

Dương Húc Nghi lạnh lùng đứng một bên, ngón tay vuốt cằm, không nhanh không chậm hỏi, “Ta thì làm sao?”

“Hoàng thượng đã ăn hết điểm tâm rồi mà ngươi còn đứng đó hỏi làm sao con khỉ a!” Lâm Thiếu Hoa cũng đâm hắn một câu, trong lòng cũng lo lắng, lại liếc một cái, choáng váng. Đoàn Quân Nhiên đã ăn hết cả mâm điểm tâm đen thui kia rồi.

Lâm Thiếu Hoa ngơ ngác hỏi, “Hoàng thượng, ngài đã hết đống điểm tâm kia rồi?”

Bùi Phi thắng lợi giơ lên một miếng, “Đâu có! Được ta cầm một miếng đây này!” Lời còn chưa nói hết, Đoàn Quân Nhiên đã nhảy dựng lên cướp mất cục đen thui trong tay y, sau đó mở miệng nuốt vào.

Bùi Phi trợn mắt há hốc mồm, Lâm Thiếu Hoa ủ rũ nói, “Giờ thì hay rồi, ăn sạch cả rồi.”

“Oa!”

Đoàn Quân Nhiên vừa hét lên, mọi người trong phòng đã run lẩy bẩy. Không phải chứ, chẳng lẽ điểm tâm ấy thực sự có tác dụng phụ thật à? Nhưng mà, nhưng mà cũng quá nhanh mà! Hoàng thượng, ngài có thể ngàn vạn lần đừng có xảy ra việc gì đó nha.

“Hoàng thượng! Ngài có chỗ nào không thoải mái?” Lâm Thiếu Hoa cầm sổ và bút nhào đến trước tiên, ghi ghi chép chép.

Đoàn Quân Nhiên sờ sờ mũi, kéo dài âm, “Không có a…”

“Vậy ngài vừa nãy hét cái gì a?” Bùi Phi xoa xoa tim, thiếu chút nữa là biến thành cục đá mất tiêu rồi chứ.

Mắt Đoàn Quân Nhiên lập tức biến thành hình trái tim, kéo Bùi Phi kêu to, “Điểm tâm ấy thật sự là… Ăn quá ngon!”

Bịch!

“Hoàng thượng.”

“Chuyện gì a?” Tâm trạng Đoàn Quân Nhiên bây giờ là phi thường phi thường tốt.

“Bùi đại nhân ngất xỉu rồi.” Ngự y Dương Húc Nghi mặt không chút thay đổi nói.

Đoàn Quân Nhiên vung bàn tay nhỏ bé lên, “Mặc kệ y!”

Bịch! Bịch!

Liên tiếp vang lên hai tiếng nữa, Đoàn Quân Nhiên tò mò hỏi, “Lại làm sao vậy?” Sau đó nhìn lại một lượt đám người trong phòng, ngoại trừ y cùng Dương Húc Nghi thì tất cả đều đã ngã xuống; đương nhiên là Lâm Thiếu Hoa đã ngã vào ngực Dương Húc Nghi.

“Tất cả mọi người đều té xỉu.” Dương Húc Nghi vẫn cứ không chút biểu cảm, trần thuật lại.

Đoàn Quân Nhiên cảm thấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát, trong đầu chỉ có điểm tâm mỹ vị, y thỏa mãn chà chà lau lau cái miệng nhỏ, tuyên bố với hai người đã ngất đi kia, “Sử quan, Bùi Phi, trẫm muốn thưởng lớn cho hai khanh!”

***

“Hừ! Hay quá rồi, hoàng thượng đã ăn điểm tâm, chúng ta phải làm sao bây giờ? Lại làm cho đống điểm tâm này cháy khét tiếp à?” Lâm Thiếu Hoa nổi đầy gân xanh trên trán. Y phát hiện cứ hễ mình ở cạnh Dương Húc Nghi là không sao duy trì nổi hình tượng bình tĩnh cao nhã nữa.

“Ngươi đừng nghĩ nhiều thế. Sao vừa nãy những người khác ngất, chính ngươi cũng hôn mê thế?” Dương Húc Nghi rất là để ý đối với chuyện y vừa ngất đi, ôm y trở về thái y viện, mặc dù Lâm Thiếu Hoa đã tỉnh lại từ giữa đường.

“Đừng nói với ta là ngay cả ngươi cũng bị hoàng thượng hù đấy nhé.” Sắc mặt Dương Húc Nghi cũng không tốt, nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên không phải rồi.” Lâm Thiếu Hoa trở mình ném cho hắn ánh mắt xem thường, “Ta là sử quan đó nha! Quen đọc sử ký Hán thư Xuân Thu Chiến quốc bách gia học thuyết, có hoàng đế  kì quái nào của các triều đại mà còn chưa gặp qua, sao có thể bị dọa cho ngất được chứ.”

“Vậy chứ rốt cuộc là làm sao? Chẳng lẽ thân thể còn yếu sao? Có phải gần đây ngươi không chịu nghỉ ngơi cho tốt không? Ta sai người đưa dược đến, không lẽ ngươi không uống?”

Một đống vấn đề tràn lan đại hải đổ ụp xuống đầu, Lâm Thiếu Hoa đành phải lại một lần nữa mắt trợn trắng, kiên quyết rút cổ tay mình đang bị người kia nắm chặt lấy mà bắt mạch.

Thật là! Lại cái bộ dáng lo lắng căng thẳng như vậy đây, trong mắt đều hiện rõ vẻ quan tâm lẫn thương tiếc, thật không biết người này đang làm gì, rõ ràng là ghét mình thế mà mỗi khi đụng chuyện lại cứ cuống cuồng cả lên, chả hiểu nổi nữa…

Đã quen với những hành động khó hiểu của Dương Húc Nghi, Lâm Thiếu Hoa cũng lười châm chọc hắn; dù sao vô luận y có châm chọc bao nhiêu lần, tiếp theo chắc chắn tên này sẽ nhào lên, làm ‘kiểm tra toàn thân’ cực kì đáng sợ với mình.

“Thân thể của ta thể vốn đã không tốt, ta có nghỉ ngơi hay không không liên quan gì đến ngươi.”

Lâm Thiếu Hoa khiêu khích người nam nhân đối diên kia, trong lòng có chút khoái trá. Còn một câu y chưa nói: từ khi y rời khỏi thái y viện, ngày nào Dương Húc Nghi cũng sai người đến phủ y đưa dược quý; mặc dù y không biết y dược, nhưng y cũng biết đống dược kia đều là dược liệu trân quý hiếm có. Tên ngự y này thật đúng là sâu mọt đục khoét!

“…”

Sắc mặt Dương Húc Nghi càng lúc càng âm u, nhưng vẫn còn chưa phát hỏa, thậm chí còn chẳng nhổ ra lời ác độc nào, cái này đúng là hoàn toàn không phù hợp tính cách của hắn.

Lâm Thiếu Hoa biết Dương Húc Nghi còn cho rằng thân thể y không tốt thì tuyệt đối không phát hỏa với mình, mặc cho người ta có trêu chọc thế nào cũng vô dụng; cái này thì chính y đã thử qua rất nhiều lần.

Hắng hắng giọng, Lâm Thiếu Hoa nói mà không chút ngại ngùng, “Bao nhiêu người ngất như vậy, ta mà không ngất theo thì thật đúng là không hợp với khung cảnh chút nào.”

“Ngươi không sao?” Lại là giọng điệu lo lắng. Quản cái gì vậy a! Đáng ghét!

“Rồi rồi rồi, ta chỉ giả vờ thôi, được chưa?”

Nhìn sắc mặt Dương Húc Nghi đã xanh mét, Lâm Thiếu Hoa cảm thấy tâm trạng thật là tốt biết bao nhiêu, hiếm khi cười nói, “Chỉ có loại người như ngươi, đứng ở đây mới là sát phong cảnh.”

Từ trên ghế đứng dậy, Lâm Thiếu Hoa thoải mái nói, “Đúng rồi, về phần đống dược ngươi đưa đến thì đã được ta đem đến dược điếm bán hết rồi. Cái này đều là thứ quý trong thái y viện đúng không? Ta khuyên ngươi đừng có lãng phí; tuy là ta rất yêu tiền, nhưng mà nếu như bị định tội thông đồng với ngự y đầu tư trục lợi thì cũng không được đâu a.”

Dương Húc Nghi không cãi lại, Lâm Thiếu Hoa nhắm mắt. Hừ, chột dạ rồi chứ gì? Mở mắt ra, thấy tay hắn hết nắm lại buông.

“Cáo từ.”

Lâm Thiếu Hoa vung tay bước đi. Thù hận hôm nay ở trù phòng chỉ báo có thế thôi, quá hời rồi đúng không?

“Những loại dược kia không phải được lấy từ thái y viện.”

Hở! Hắn nói cái quỷ gì vậy?!

“Những thứ kia đều là lúc trước khi ta làm ngự y đã hái được, gần như là toàn bộ những thứ quý giá nhất của ta.”

Thiên! Tại sao lại vậy chứ! Sao hắn lại nói vậy! Đây không phải sự thật! Không phải sự thật!

“Vì những loại dược kia, ta tưởng  đã chết vài lần, vốn nghĩ có thể có trợ giúp thêm gì đó cho thân thể ngươi, ta còn đang định ra ngoài hái thêm một ít.”

Trong lòng nghẹn đắng, Lâm Thiếu Hoa đột nhiên bước nhanh hơn, không muốn tiếp tục nghe nữa.

“Ngươi đổi lấy bạc, ta cũng không nói gì hơn.”

Đó là giọng điệu cực kì lạnh lùng, cũng thực thương tâm, lại có chút gì đó phẫn hận. Bước chân đi nhanh ra cửa như có vật nặng ngàn cân níu giữ, Lâm Thiếu Hoa có thể cảm nhận được bây giờ mặt mình hẳn là đã trắng bệch, trong lòng không thoải mái tí nào, cảm giác đắc ý vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.

“Cái này… Không liên quan đến ta!”

Như đang tự lừa mình, Lâm Thiếu Hoa hét lớn một tiếng, nhưng chẳng có bất cứ tiếng gì đáp lại, Đến khi y quay đầu mới phát hiện trong sảnh đã chẳng bóng người kia. Hắn đã đi rồi.

~ v ~

Lâm Thiếu Hoa chậm chạp rời khỏi thái y viện, nhìn mặt trăng treo trên đỉnh đầu, trong lòng lành lạnh. Vì sao ta lại để ý đến vậy? Là tên hỗn đản nào hại ta thành bộ dạng này chứ? Bị nam nhân đụng vào là kinh hãi không thôi, tối ngủ cũng thường mơ thấy ác mộng. Tất cả đều là hắn làm hại! Nhưng hôm nay nghe những lời này, trong lòng… Thậm chí lại còn dấy lên cảm giác đau đớn, giống như chuyện ta phụ tâm ý người ta là quá đáng đến mức nào…

***

Cả đêm đều ngủ không ngon, sáng sớm lúc Lâm Thiếu Hoa thức dậy thì tiều tuỵ cực kỳ, trong thư phòng bận rộn cả ngày, ghi chép lại hết hôm qua. Đến chạng vạng, chuẩn bị tiến vào hoàng cung gặp Đoàn Quân Nhiên, đến khi đi đến nơi mới phát hiện, thì ra tiểu hoàng đế đã sớm bị hoàng tử Thiên triều Lý Ngữ Tường lừa đi rồi, lão Thái Phó còn đang ngốc ở đó chảy nước miếng.

Long Tĩnh Lam còn chưa trở lại, vì không muốn lộ chuyện, Lâm Thiếu Hoa vội vàng thay thường phục chạy xuống phố đi tìm, trong lòng thầm mắng: kiếm bạc sao lại khó khăn đến vậy a!

Lâm Thiếu Hoa là người thông minh, đương nhiên cũng biết Lý Ngữ Tường mang Đoàn Quân Nhiên đi cũng chỉ là vài nơi đơn giản dễ đoán, ăn vài món bình dân, xem tạp sái (tạp kĩ, trò tung hứng), xướng hí (xem hát). Hiện giờ tạp sái đã dọn, có khả năng nhất là hai người đang chạy đi ăn món bình dân nào đó rồi. Y đến mấy tửu lâu mà khi Đoàn Quân Nhiên xuất cung thường hay đến, hỏi thăm mới biết một khắc (15’) trước, Lý Ngữ Tường và Đoàn Quân Nhiên đã rời khỏi rồi.

Lại qua mấy hí viên tử (rạp hí kịch) cũng chẳng thấy bóng dáng hai người đâu. Lâm Thiếu Hoa đã mệt đến thở hồng hộc, đi không nổi nữa. Thấy sắc trời cũng đã tối, nhưng mà hoàng thượng vẫn chưa tìm được a, lại cất bước trở về tửu lâu. Chưởng quầy vừa thấy y đã gọi, “Công tử, vừa mới nãy không phải công tử đang tìm hai vị công tử sao?”

Lâm Thiếu Hoa vui vẻ, đáp, “Đúng vậy a, bọn họ lại quay về chỗ ngài à?”

Chưởng quầy cười cười lắc đầu, nói, “Đâu có a, vừa nãy có một vị bạch y công tử tới tìm ngài.”

Tìm ta? Lâm Thiếu Hoa khó hiểu. Mặc bạch y? Chẳng lẽ là Bùi Phi?

“Đúng rồi, công tử ngài tìm lâu như vậy cũng không tìm được, chẳng lẽ là ngài chưa qua  Thập Tam Nhai* sao?” Chưởng quầy kia hảo tâm nhắc nhở.

(* ai không nhớ Thập Tam Nhai này là nơi nào, xin tham khảo chương 14 chính văn)

Thập Tam Nhai? Hoa phố? Lâm Thiếu Hoa đột nhiên nhớ tới lần trước Lý Ngữ Tường đã từng đưa Đoàn Quân Nhiên đến hoa phố một lần. Lão thiên gia! Gia hỏa bướng bỉnh cực kì kia chẳng lẽ đã quên lần đánh đòn kia đau đến thế nào rồi sao mà dám chạy đến đó?

Sắc mặt Lâm Thiếu Hoa đã khó coi đến cực điểm, một chân rảo bước, nhanh chóng tiến dến nơi đó. Mặc dù chính y cũng đã hơn 20, nhưng đây cũng là lần đầu tiên y đến thanh lâu. Từ nhỏ đã tiếp nhận gia giáo cực nghiêm, đến nơi yên hoa này là thấy nhục nhã không thôi, lòng gan phèo phổi gì gì đó cũng vặn xoắn cả lại.

Mặc kệ, trước tiên phải tìm cho bằng được hoàng thượng đã. Nhưng Lâm Thiếu Hoa cũng không dám tùy tiện vào trong đó, bị mấy nữ tử xinh đẹp giữ chặt tay áo là chỉ muốn nôn, tính khiết phích của y thật sự không chịu nổi mùi hương nồng nặc này. Nhìn trái ngó phải, bỗng nhiên phát hiện có một nam tử mặc áo thêu hoa xuân đứng trước cửa thanh lâu tại một góc rẽ. Người đó cầm chiết phiến, rất phong nhã, đang cười híp mắt đánh giá mình.

Lâm Thiếu Hoa cũng đi qua đó, khẽ hành lễ. Nam tử kia cũng đáp lại y. Đến lúc đó Lâm Thiếu Hoa mới phát hiện người kia cũng thoa phấn điểm son, môi cũng hồng hồng đo đỏ, nhất thời đờ cả người.

Thấy bộ dáng y cực ngây thơ, nam tử kia khẽ nói, “Vị ca nhi này nếu có nhã hứng thì cứ vào Xuân Khởi của chúng ta ngồi chút đi. Nhưng mà nhìn dáng người lẫn tướng mạo công tử đây, e là cũng không kém thanh y (1) chỗ chúng ta đâu.”

Lâm Thiếu Hoa ngẩn người hồi lâu, còn chưa hiểu hết những gì người nam nhân này nói. Nhưng y cũng chẳng quan tâm được nhiều đến vậy, trước hết cứ hỏi thăm người này đã; vì thế liền mở miệng hỏi hắn có gặp đám người Lý Ngữ Tường và Đoàn Quân Nhiên không.

Nam nhân kia nghe xong, cũng chẳng trả lời câu hỏi của y, chỉ cười hỏi y trong nhà có còn ai không, hiện giờ y đang làm gì. Lâm Thiếu Hoa cũng lười, chả muốn nói gì, xoay người định đi thì lại bị nam nhân kia giữ lại, “Công tử vội cái gì? Người công tử tìm còn đang ở trong quán cơ mà, sao công tử đã vội đi rồi?”

“Công tử nói hai người bọn họ đang ở trong đó? Mau dẫn ta đi gặp bọn họ!” Lâm Thiếu Hoa vội vàng nói.

“Được, ta đưa công tử vào.” Nam nhân cười cực kỳ quyến rũ, kéo tay áo Lâm Thiếu Hoa, kiên quyết lôi y vào Xuân Khởi các.



“Công tử cứ chờ đây trước một chút, ta sẽ đi mời hai vị công tử kia ra.” Nam nhân tươi cười dẫn y đến một gian tiểu hoa thính (phòng khách nhỏ) rồi xoay người rời đi.

Lâm Thiếu Hoa trong lòng có một loại tâm tình bất an, bên ngoài ồn ào không thôi, nhưng này Tiểu Hoa đại sảnh lại im ắng, chỉ có một lon cây trầm hương lượn lờ đốt lên, tràn ngập một cỗ rất hương diễm hương vị.

Thiệt là, Lý Ngữ Tường sao lại đưa hoàng thượng đến cái nơi chẳng ra gì thế này; hơn nữa còn rất kì quái nữa. Lúc nãy khi đi đến đây, trong Xuân Khởi các này lại toàn là nam tử, vẽ mày tô môi đánh má, y phục lại hoa lá lả lướt. Không phải thanh lâu đều là nữ tử sao? Lâm Thiếu Hoa nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Thiếu Hoa đứng lên, hẳn là bọn họ đã đến đây rồi. Cửa vừa mở ra, có hai nam tử đi vào; Lâm Thiếu Hoa đang định nói: Hoàng thượng, ngài làm thần lo muốn chết thì đã ngạc nhiên phát hiện hai người kia căn bản không phải Lý Ngữ Tường và Đoàn Quân Nhiên.

“Nha nha, không nhìn ra ngươi cũng có bản lĩnh nha, người tuyệt sắc câu nhân thế này cũng có thể lừa được nha!” Một nam nhân trong đó mê đắm đánh giá Lâm Thiếu Hoa, cười nói

“Đúng a, thật không ngờ nơi yên hoa này cũng có chú cừu con ngây thơ non nớt đến vậy a, ha ha!” Nam tử còn lại cũng cười đến mặt mày rạng rỡ.

“Rốt cuộc là sao thế này?!” Lâm Thiếu Hoa tức giận đập bàn. Hai nam nhân nhễu nước miếng kia làm y ghê tởm muốn chết.

Nam tử vừa nãy dẫn y vào đây  bước lên, nịnh nọt cười nói với hai nam nhân kia, “Hai vị đại nhân, xin mời tận hứng. Y nha, hẳn là còn là một xử tử (giai còn nguyên tem =))) đó.”

Lời này vừa nói ra, huyết sắc trên mặt Lâm Thiếu Hoa đã bị rút hết. Nhớ lại cái đêm Dương Húc Nghi cưỡng éo mình, y đột nhiên bừng tỉnh. Thiên a! Chẳng lẽ ta đã bị lừa đến tướng công quán trong truyền thuyết rồi sao!

“Các ngươi đừng làm ẩu! Ta nói cho các ngươi biết, ta là tứ phẩm Thị Lang, các ngươi dám có gan mạo phạm ta, đó là tử tội!” Lâm Thiếu Hoa lạnh lùng nói.

Hai nam tử y phục hoa lệ kia cười ha ha, quay qua nhìn nhau, “Tiểu gia hỏa này thật cứng miệng nha, còn dám nói mình là mệnh quan triều đình a. A ha ha ha!!!”

Lâm Thiếu Hoa giận run cả người, tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng y lại gầy gò yếu ớt, ngay lập tức bị một nam tử ôm vào ngực, không thể động đậy. Hoảng hốt, tức giận, hơn nữa còn thêm ám ảnh trong lòng, nhất thời cả người đều run bắn lên.

“Hỗn đản! Các ngươi không được như vậy! Ta phải giết các ngươi!”

“Nha, rất khả ái a, y đang phát run nha!” Hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của y, nam tử ôm y hưng phấn nói.

Nam tử kia cũng  lập tức tiến sát lại, bị Lâm Thiếu Hoa phun nước miếng vào mặt, liền tức giận đấm mạnh vào bụng y một cái; Lâm Thiếu Hoa lập tức khom người xuống.

Hai người nhân cơ hội lập y úp sấp trên sập gụ, ba chân bốn cẳng xé rách y phục y. Cảm nhận được khí tức của nam nhân xa lạ, Lâm Thiếu Hoa ghê tởm chỉ muôn nôn, đầu óc lại xhoáng váng xây xẩm, mắt cũng chẳng nhìn rõ được cái gì nữa.

Lúc này, bỗng nhiên y nghe thấy nam tử đã lừa y vào đây nói, “Ha ha, ngửi trầm hương cả thời gian dài như vậy, sao ngươi còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta chứ!”

“Đê tiện…”

Lâm Thiếu Hoa hối hận đến nỗi chỉ muốn tự sát. Lần trước đã bị Dương Húc Nghi mê gian bằng nước trà, lần này lại là hương. Sao y lại xui xẻo đến mức này được chứ!

“Hai vị đại nhân cứ từ từ hưởng dụng, tiểu nhân xin phép lui xuống trước.” Nghe thấy tiếng cửa khép lại, Lâm Thiếu Hoa tuyệt vọng cắn lưỡi. Sĩ khả sát bất khả nhục! Hôm nay cho dù phải chết, cũng không thể chịu vũ nhục như vậy.

Bốp! một tiếng, phát hiện Lâm Thiếu Hoa muốn tự sát, nam nhân tát y một cái thật mạnh, lập tức nửa bên mặt y sưng phù lên, không còn sức đâu mà cắn lưỡi nữa.

Lớp y phục cuối cùng đã bị xé bỏ, lộ ra làn da trắng mịn nõn nã, thêm cả xương quai xanh tinh xảo như được điêu khắc từ ngọc. Hai nam nhân nhìn mà choáng váng, ngơ ngẩn bất động.

Lúc này Lâm Thiếu Hoa đã ngập tràn ghê tởm lẫn sợ hãi, trước mắt phủ một màu tối đen, trong lòng như có giọng hét váng vất: ai tới cứu cứu ta! Ai tới cứu cứu ta a!

Cảm giác kì dị, bỗng nhiên có một cái tên trồi lên dưới đáy lòng, không ngờ lại là hắn…

Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Lâm Thiếu Hoa nghe thấy âm thanh ồn ào bỗng dưng biến mất, một giọng nói tức giận mà lạnh như băng vang lên, “Mọi người, ra ngoài hết cho ta! Kẻ nào làm trái, giết!”

______________________________

(1)Thường thì mấy cái lầu xanh có thêm chữ ‘xuân’ trong tên á. Cho nên hàng quán nào mà có chữ ‘xuân’ thì hết 80% là kĩ viện rùi. Thanh lam (áo xanh) là để chỉ người đứng đầu bảng trong nam quán, tựa như hồng bài trong kỹ viện (nữ) vậy.

Bình Luận (0)
Comment