“…Ba ơi sáng mai đi học, ba làm món cơm chiên trứng cho con nhé!!
- Ừ con yêu. Ngủ đi con trai. Mai ba sẽ dậy thật sớm để làm cho con ăn mà!!
- Dạ con cám ơn ba!! Con chúc ba ngủ ngon.
Trung nhìn ba khẽ mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ. Cậu không thể ngờ rằng đây là lần cuối cùng cậu được nói chuyện với ba. Còn ba cậu lặng lẽ rời phòng và bước xuống cầu thang. Ông buông tiếng thở dài não nề rồi tắt đèn đi ngủ. Sáng hôm sau, khi thức dậy Trung nhận được một hung tin từ người mẹ mình. Bà ôm cậu òa khóc nức nở.
- Sao mẹ lại khóc? Ba làm món cơm chiên trứng cho con chưa thế?
Mẹ cậu không nói gì trong khi nước mắt vẫn tuôn rơi lả chả. Bà khẽ nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
- Trung ơi, ba con bị xe đụng chết rồi. Ba bỏ mẹ con mình rồi Trung ơi. Huhu”
Từng lời của mẹ vang lên bên tai như những vết cắt khiến cơ thể Trung không thể cử động được nữa. Toàn thân cậu như bị đóng băng và mất hết cảm giác. Mắt cậu đờ đẫn rồi bất ngờ cậu vụt chạy đi thật nhanh, chạy mãi chạy mãi cho đến khi không còn điểm dừng. Cậu thấy ba mình đang nằm bất động trên đường, kế bên là chiếc xe đổ kềnh. Vài ba quả trứng vịt vỡ nát gần đó. Một vùng máu đỏ thẫm lan trên người ba cậu. Cậu chạy lại kế bên ba mình lay thật mạnh nhưng ông vẫn không phản ứng. Ông nhắm mắt lạnh lùng nằm đó để mặc cậu gào khóc thật lớn như chưa bao giờ được khóc. Kể từ giây phút này, cậu đã mất đi người thân yêu vĩnh viễn.
******************
Trung bỗng giật mình tỉnh dậy. Thì ra là một cơn mơ. Nhưng cơn mơ này cũng chính là một sự thật đau lòng đã đeo đẳng ám ảnh anh trong suốt 10 năm qua. Anh gượng ngồi dậy chống hai tay xuống thành giường rồi đưa mắt về khoảng không phía trước miên man nghĩ ngợi. Trong đôi mắt anh, một vùng trời sâu thẳm đang dần hình thành. Ngồi im lặng một lúc lâu, anh bật dậy và rửa mặt thay đồ để chuẩn bị đi làm.
Tối đến, Quân dắt xe ra ngoài và chuẩn bị đi dạy kèm. Không hiểu sao lần này nó không còn háo hức gặp anh như trước nữa. Có lẽ nó đã quá hy vọng vào cái món cơm chiên trứng đó. Biết đâu anh ấy đã đổ đi rồi cũng nên. Nghĩ vậy lòng Quân buồn càng thêm sầu. Thằng Quang thấy vậy an ủi bạn.
- Mày có chuyện gì không vui à? Cái mặt như đưa đám ấy!!
- Uhm, kệ tao. Ở đó mà xỉa xói. Thôi khóa cửa nhanh đi để còn đi dạy nữa!!
- Haizzz, cái thằng rõ thật. Lúc nắng lúc mưa chẳng biết đâu mà lần.
Rồi hai đứa phóng thẳng đến đường Võ Thị Sáu. Khi đến nhà anh, Quân bấm chuông cửa như thường lệ. Lần này anh ra mở cổng cho nó. Chẳng thèm nhìn anh nó đi thẳng vào nhà. Anh đi theo sau và nói với nó một câu khiến Quân thay đổi thái độ.
- Cậu Trung Quân à, cám ơn cậu về món cơm chiên trứng nha. Nó ngon lắm đấy.
- Anh… anh đã nếm thử qua rồi sao??
Quân lắp bắp như không tin vào tai mình.
- Ừ. Sao cậu lại hỏi vậy?
- À không. Em cứ tưởng anh không ăn nó chứ!!
Khi đã ngồi xuống ghế salông, anh tiếp tục hỏi Quân.
- Mà cho tôi hỏi, sao cậu lại biết làm món ăn này vậy? Cậu cũng rành nấu ăn quá ha!
- Dạ, là do ba em dạy em. Em cũng làm đại thôi à không ngon bằng ba em đâu.
- Vậy à…Hồi nhỏ ba tôi cũng hay làm món này cho tôi lắm!
Nói đến đây, mặt anh thoáng buồn. Còn nó thì đã biết lý do tại sao anh lại như thế. Nó rụt rè hỏi.
- Em nghe Tùng kể ba anh mất cách đây 10 năm rồi phải không ạ?
- Ừ, ba tôi bị tai nạn giao thông…Lúc đó ông ấy đã bỏ tôi đi mà không nói lời từ biệt nào.
Quân dường như cảm thấy những sự đau đớn và nỗi uất hận trong giọng nói của anh. Anh vỗ vai nó bảo.
- Mà thôi không nói chuyện này nữa. Lát nữa về, cậu lấy cà mên hộ tôi. Tôi đã nhờ thằng Tùng rửa sạch rồi đó.
- Dạ...
Nói rồi anh lên lầu kêu thằng Tùng. Một phút sau, Quân thấy nó cầm sách vở te te xuống cầu thang. Nhưng lần này nó không còn hăm hở háo hức chào đón Quân như trước. Chắc cu cậu đang có gì buồn bực đây. Ngồi dạy hơn nửa tiếng bỗng điện thoại của thằng Tùng có chuông báo tin nhắn. Nó gãi đầu nhìn Quân nói.
- Thầy cho em ra ngoài hẻm tí nha. Bạn em nó nhắn ra gặp có chút chuyện!!
- Ờ em đi đi.
- Dạ, cám ơn thầy.
Nói xong, Tùng chạy biến ra khỏi nhà. Trên tay nó còn cầm theo một vài quyển vở. Đang nhấp một ngụm nước mát lạnh thì Quân chợt nghe thấy tiếng của anh vọng ra từ nhà tắm.
- Tùng ơi, lấy dùm anh hai khăn tắm với!!!
Quân bỗng nhiên cảm thấy hơi hồi hộp vì không có biết có nên trả lời anh hay không. Một lần nữa anh lại cất tiếng gọi khá lớn.
- Tùng ơi, em đâu rồi lấy dùm anh khăn tắm nhanh lên nào!! Anh đang vội.
Lần này, Quân đành phải cất tiếng trả lời, giọng nó hơi run run.
- Dạ, anh ơi. Tùng nó ra ngoài hẻm gặp bạn nó rồi anh ạ!! Chút nữa nó mới về…
- Cậu Quân đó hả. Vậy cậu có thể lấy dùm tôi cái khăn tắm treo ở chỗ sau bếp được không?
- Dạ…
- Cậu đưa dùm tôi nhanh đi. Tôi sắp có việc phải ra ngoài rồi!!
Anh vẫn vô tư hối thúc nó ở bên trong nhà tắm còn Quân ở ngoài này khá căng thẳng và hồi hộp khi phải thực hiện một công việc tưởng chừng như rất đơn giản. Nó hít một hơi thật sâu rồi đi lại chỗ nhà bếp để tìm khăn.
- Là cái khăn màu trắng lớn nhất phải không anh?
- Ờ đúng rồi. Vào đây đưa nó dùm tôi.
Quân đẩy cửa nhà tắm và từ từ bước vào. Anh đang ở đằng sau cửa phòng tắm có vòi hoa sen còn đầu thì hé ra ngoài. Thấy nó anh dục.
- Cậu làm gì mà lâu thế. Đưa đây cho tôi nhanh nào!!
Vừa định đưa anh cái khăn tắm thì bất thình thình Quân trượt chân ngã nhào về phía trước do vũng nước đọng lại dưới chân nó. Nó mất đà chống hai tay lên thành cửa rồi ôm chầm lấy anh. Sức nặng của Quân cộng với nền phòng tắm trơn ướt khiến anh cũng mất đà ngã ngửa ra đằng sau, đầu đập nhẹ vào cái xô nước.
Trong tình cảnh oái ăm này, Quân và anh đều cảm thấy người mình cứng đơ. Nó đang nằm đè trên tấm thân trần trụi của anh. Mắt nó cứ dán vào mắt anh rồi cả hai nhìn nhau không chớp. Phải đến giây thứ mười, nó mới kịp định thần lại và lồm cồm đứng dậy rồi tất tả chạy thẳng ra phòng khách. Mặt Quân lúc này đã ửng đỏ như ớt chín. Tim thì đập thình thịch và các mạch máu nóng dồn hết lên não. Nó quên mất cặp kính đã rơi ra khỏi mặt từ lúc nào.
Quân lập cập cầm lấy ly nước tu hết một hơi thì thằng Tùng từ ngoài cổng trở vào nhà. Thấy cái mặt đỏ chót và bộ dạng ướt nhem của nó, thằng Tùng bèn hỏi.
- Ủa thầy bị sao vậy thầy? Sao mặt thầy đỏ lên thế kia? Còn người sao ướt hết thế này?
- Ờ ờ thầy không sao đâu. Tại thầy bị sặc nước đó mà…Thôi chúng ta học tiếp đi.
Nó chống chế vài câu rồi lật từng tranh sách ra. Lúc này anh cũng vừa bước ra từ phòng tắm. Trên người quần áo đã được mặc đầy đủ. Trên tay anh là cặp kính của nó. Anh tiến lại gần chỗ Quân và bảo.
- Cậu làm rơi kính rồi này. Cho tôi xin lỗi vụ hồi nãy nha.
Anh điềm nhiên cất lời còn nó thì cứ cà giật cà giật trông đến tội.
- Dạ…có gì đâu anh… em phải xin lỗi anh mới đúng…
- Vậy thì tốt rồi. Cậu cứ tiếp dục dạy thằng Tùng đi.
Anh nói xong liền bước lên lầu còn Quân đeo vội cặp kính vào và nhìn chằm chằm vào cuốn sách văn học. Thằng Tùng cứ nhìn anh và nó với vẻ mặt khó hiểu. Trong đầu Quân giờ đây chỉ toàn những thứ rối bù chứ chẳng liên quan đến chữ nghĩa nào cả. Chỉ đến khi chào thằng Tùng ra về, Quân mới lấy lại bình tĩnh.
Trên đường đến chỗ thằng Quang, Quân cứ nghĩ lại cái cảnh tượng dở khóc dở cười với anh. Lần đầu tiên trong đời, nó đã tiếp xúc với cơ thể của một người con trai trong tình trạng không mảnh vải che thân. Điều đó mới khủng khiếp làm sao. Cái cảm giác này thật khó để diễn tả. Dù đã nhiều lần chiêm ngưỡng trạng thái Adam của thằng Quang nhưng không hiểu sao khi tiếp xúc với cơ thể anh nó lại cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng đến như vậy.
Một lần nữa, thằng Quang lại cảm thấy thằng bạn mình có vấn đề. Cứ hễ đụng vào người Quân là nó giật thót và nóng như lữa đang cháy. Kiểu này phải khuyên nó đi khám bác sĩ ngay mới được. Chứ để lâu thì bệnh tình sẽ diễn biến khôn lường, lúc đó sợ không còn cứu kịp nữa. Thằng Quang vô tư nghĩ vậy còn Quân thì cứ mãi hồi tưởng lại chuyện ấy mặc dù nó không muốn chút nào cả. Đêm đó có một người thật khó khăn mới có thể đi vào giấc ngủ.