Yêu Nhầm Cậu Chủ!

Chương 7

Ngày diễn ra cuộc thi học sinh thanh lịch. Lớp nó cử cậu và cô đi thi, mặc dù cô rất “xấu” nhưng cả lớp thì rất nghe lời cậu cho nên cả hai đi thi cùng.

Hôm nay khuôn trường treo cờ đầy màu sắc, ghế đỏ sắp thẳng tấp trong hội trường. Học sinh mặc đủ mọi kiểu quần áo đắt tiền. Nữ sinh tô son đánh phấn cười tưoi như hoa, nam sinh tây âu sang trọng.

Nó cũng được đến, nó chỉ mặc quần jean vào thun đơn giản. Mặt cũng không son phấn, nhưng hôm nay cô chủ đi sớm nên quên không bắt nó bôi nghẹ. Nên hôm nay trong nó thật xinh và đẹp hơn ngày thường.

Trên sân khấu, cô MC đã bắt đầu giới thiệu tiết mục mở màn. Nó chọn cho mình một chỗ ngồi, lớp nó chả ai chơi với nó cả cho nên nó chỉ ngồi thui thủi một mình

- Xin lỗi, bạn là ai vậy? Hình như mình chưa từng thấy bạn.

Một cậu con trai ngồi kế bên hỏi nó, đó là cậu bạn cùng lớp với nó Hoài Nhân. Đến cả bạn cùng lớp hôm nay cũng không nhận ra nó

- Mình là Hà Linh đây mà.

Nó tròn to hai mắt. Cậu bạn bật cười nhìn nó

- Hà Linh sao lại trắng như thế? Bạn đẹp thế này sao lại là Hà Linh

- Mình...

- Hà Linh ra đây tao bảo cái này.

Đang định mở miệng thì cô chủ gọi ra. Sao hôm nay cô chủ mặc đồ xinh quá, nguyên cái đầm trắng hai dây xinh xắn khoe vai trần. Trong cô xấu mặt nhưng rất đẹp tướng.

- Cô chủ gọi em.

Cô nhìn từ đầu đến dưới chân của nó. Rồi lên tiếng

- Không bôi đen mặt à?

Tưởng hôm nay cô quên, nhưng lên trường cô lại nhắc. Nó định lên tiếng thì có ai đó chặng họng

- Tú Chi đến lược tụi mình rồi

Cậu từ xa nói vọng lên. Trong cậu hôm nay cực hảo soái, thân vận tây âu trắng phẳng phiu. Tóc được chải xù, cứ y như là hoàng tử ý. Cậu đẹp trai quá làm tim ai đó chợt liu xiu (t/g: là bé Linh nhà má đó:“))

Cô ừ một tiếng rồi chen qua đám đông chạy vèo xuống. Không ngờ chân váy dài làm cô vấp chân té xuống mấy bậc thang...và nằm bất động. Nó vội sợ hãi chạy lại, cậu gương mặt lo lắng cũng đi lại kiểm tra

- Cô ơi, cô bị sao vậy nè!

- Chi tỉnh dậy đi Chi.

Cậu nâng khuôn mặt cô dậy, là máu! Máu chảy từ khuôn miệng thoa son hồng của cô. Ý chết cô bị rụng mất răng cửa rồi.

- Khoa để mình đưa cô đi lên phòng y tế.

- không cần!

Cô tỉnh dậy, hình như vẫn chưa biết mình bị gì thì phải.

- Lên sân kháu biểu diễn thôi Khoa.

- Nhưng cô...

Đám đông bu túm tụm lại, kẻ cười vỡ bụng người nhạo báng. Cô bạn lớp B4 kế bên tốt bụng đưa gương cho cô soi

- Nè Chi xem lại nhan sắc trước khi lên sân khấu đi.

Cô cầm kín lên và “Áhhh“. Bất tỉnh tập hai. Giáo viên nghe tiếng thét “kinh dị” của học sinh thì chạy lên kiểm tra, thấy cậu đang ôm cô mồm đầy máu- Khoa đưa đây cô dìu Chi lên phòng y tế. Minh thương đâu? Ra cô bảo.

Cậu đưa cô cho cô giáo dìu. Minh Thương nghe tiếng cô gọi thì chạy ra

- Em giúp cô chọn một bạn nữ hát cùng Khoa nhé?

Minh Thương sáng mắt, đây là cơ hội tiếp cận cậu trên sân khấu. Nhưng ý nghĩ đã bị cô giáo dập tắt

- Chọn xong em lên phòng giáo viên gặp cô để chuẩn bị thuyết trình.

Minh Thương lập tức xụ mặt. Cô giáo dìu Tú Chi đến phòng y tế. Ở đây Khoa không có tâm trạng để hát, nhưng lại bị cô giáo ép nên đành.

Lớp trưởng tập hợp các bạn nữ lại để chọn. Nó không lại, nhưng bị cậu bạn ngồi kế lúc nãy kéo vào

- Không phải Hà Linh cũng là nữ sinh B3 sao? Vậy thì cũng phải vào chứ

Nó miễn cưỡng đi vào. Minh Thương đi ngang qua các bạn lại chợt dừng lại nó xăm xoi. Rồi lớp trưởng cũng lên câu cảm thán

- Bạn nữ này là ai mà xinh quá! Dù lớp mình hay lớp nào bạn cũng lên thi nhé?

Nó chưa kịp mở miệng đã bị Minh Thương kéo tay đi. Cậu đã vào phòng chuẩn bị lên sân khấu. Minh Thương đẩy nó vào “roẹt roẹt” với tay nghề “phù thuỷ” của lớp trưởng, nó từ lọ lem đã trở thành công chúa.

- Xem kìa! bạn xinh quá. Kịch bản và lời bài hát đây bạn đọc một chút. Lát nữa lên sân khấu hãy biểu diễn thật tốt. 5ting!!!

Minh Thương đi ra ngoài, nó ngồi lại đọc kịch bản. Cũng thuộc dạng nganh tiếp thu cho nên 10' nó đã thuộc. Giờ chỉ còn run khi lên sân khấu thôi.

Trường nó thuộc hàng danh giá, có hoạt động nào lập tức truyền thông đến quay trực tiếp. Là hôm nay nó được lên tivi đấy, nó phải thể hiện cho tốt

- Sau đây xin mời lớp chuyên B3 với tiết mục mình!

Tiếng cô MC phát lên, nó vội vàng chạy ra thì đâm sầm vào cậu.

- Xin lỗi, tôi xin lỗi.

Cậu nhìn bộ đồ nó mặc y như bộ đồ của cô, chẳng lẹ cậu diễn cùng nó?

- Lát nữa cũng lên sân khấu à?

Nó gật đầu. Tiếng cô MC càng hối thúc nên cậu cũng thôi mặc kệ cho qua. Cả hai cùng nhau lên sân khấu.

Cô đã tỉnh, bên cạnh là ông bà Đỗ đang lo lắng. Nhìn lên chiếc tivi cạnh phòng bệnh có phát trực tiếp chương trình ở trường cô. Mặt cô tối sầm khi biết nó và cậu đứng cùng sân khấu.

Bên dưới tiếng vỗ tay rền vang, mọi người đều thấy hâm mộ với nhan sắc của cả hai. Cậu chầm chậm lướt tay lên những phím dương cầm, nó đứng kế bên bắt đầu cất giọng. Một giọng ca đầy nhựa sống và thuần khiết.

Hà Linh: “Love is feeling geudaereul cheoeum bon sungan Love is feeling

sigani meomchun deut geudaewa hamkke saranghago wonhaetjyo”

Hoàng Khoa: “Love is my pain sarangeul deohalsurok Love is my pain

sesangi jiltuhae geudaeran sarameul apeuge haeyo”

Hoàng Khoa & Hà Linh: “naega sumeul swige haneun saram simjang gipi saegin saram hanaimnida

naui nunmul soge saneun saram gaseumsoge sumgin saram hanaimnida

geudae hanaimnida

geudael saranghamnida

naega itji motal sarangiyeo haengbokhaetdeon sarangiyeo

Love is love is love is love is feeling”

Hà Linh: “Love is my heart meomchul su eomneun sarang Love is my heart

jidokhan seulpeumdo uriui sarangeul mageul su eobtjyo”

Hoàng Khoa & Hà Linh: “naega sumeul swige haneun saram simjang gipi saegin saram hanaimnida

naui nunmul soge saneun saram gaseumsoge sumgin saram hanaimnida”

Hoàng Khoa: “naui sojunghan saram sarangeul allyeojun saram geudaeimnida.

o~ naui meori soge bakhin saram gieok soge saneun saram geudaemnida”

Hoàng Khoa & Hà Linh: “geudae hanaimnida

geudael saranghamnida

naega itji motal sarangiyeo haengbokhaetdeon sarangiyeo

Love is love is love is love is feeling

Love is feeling”[Love is...-Park Yang Hyeon, Park Hyeon Gyu]

Kết thúc bài hát cả khán phòng chìm đắm trong bản tình ca ngọt ngào. Tiếng vỗ tay giòn giả, cả hai cuối đầu chào. Điểm của B3 lần lượt là: 9,5 10 9

Vậy là cả hai được lọt vào vòng chung kết. Máy quay hướng về cả hai. Cô ngồi trước tivi cực tức giận, lẽ ra người cùng cậu là cô chứ không phải nó. Lần này về nhất định nó sẽ bị cô trừng phạt.

---

Ngồi trước màn ảnh còn có bà Liên, bà mỉm cười nhìn đứa con gái. Quả là con bé có tài lẽ ca hát, càng lớn lại xinh đẹp. Ông Steven đi đến ngồi cạnh bà

- Em xem con gái chúng ta vừa xinh đẹp vừa tài năng. Sau này khi rước con về nhất định phải tạo điều kiện cho con bé.

Bà rất cảm động, ông Steven chẳng những yêu bà mà còn bao dung với đứa con không cùng dòng máu. Bà ôm ông Steven đôi mắt ngấn lệ

- Cảm ơn anh đã chấp nhận con bé.

- Anh nhất định sẽ tốt với cả hai.
Bình Luận (0)
Comment