Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 115

Đường từ bãi thả diều đến trại 10A1 xa lắc mà lại đông những người là người, học sinh 3 khối tập trung hò hét ỏm tỏi, ba đứa tôi chen lấn một hồi mới về đến trại lớp đã thấy bên trong vắng tanh, có mỗi cô Hiền với hai nhỏ tổ 2 nữa là ngồi lại trong lều, chắc số còn lại đã tót ra ngoài chơi trò chơi hết rồi.

- Ủa sao mấy đứa về sớm vậy? – Cô Hiền ngạc nhiên.

- À…dạ….! – Thằng L ko biết nói làm sao.

- Sao…diều rách bươm vậy? – Cô lại hỏi.

- Dạ…bị oanh tạc cô ơi! – Tôi cố pha trò, đáp lấp lửng.

- Là sao? – Cô Hiền lại càng thắc mắc hơn, khi thấy Tiểu Mai khúc khích cười kế bên.

- Dạ…gió to, mô tơ hư, nên diều hư nốt đó cô! – Tôi bào chữa dùm thằng L đang thiếu điều muốn chui đầu xuống đất.

- Ừm, vậy là…bị loại à? – Cô hỏi.

- Dạ…ko phải là bị loại…mà là ko thể thi đấu nữa! – Thằng L cố chữa thẹn.

- Ừ, thôi vậy, mấy đứa vào nghỉ đi! – Cô Hiền gật đầu.

- Ko sao đâu, cô cho tụi em mượn bản danh sách trò chơi đi! – Tôi liếm môi.

Tôi dòm vào bản danh sách cầm trên tay, trò Đoán ngôn ngữ thì em Vy và nhỏ P đã đăng kí, Kéo dây giành cờ thì thằng T, thằng C với Y ù chắc giờ này đang tham gia. Nhìn xuống dưới chút thì trò Ném vòng K mập với thằng D lúc nãy bọn tôi đã thấy tụi nó đang chơi, một số trò khác thì đông người hơn, số còn lại trong lớp tự chia nhóm ra mà đăng kí. Tôi dòm một hồi, còn khoảng 6-7 trò chưa có ai, phân vân xem nên chơi cái gì đây.

- Ê L, ra đây với tao! – Thằng Q bên ngoài hớt hải chạy vào.

- Gì thế? – L đội trưởng ngạc nhiên.

- Trò Giựt cờ chiến thắng lớp thiếu 1 người rồi, mày đăng kí gì chưa? – Thằng Q thở hổn hển hỏi.

- Ờ, chưa, tao vừa thả diều về mà! – Thằng L đáp.

- Vậy đi với tao cho đủ đội, nhanh! – Thằng Q tiếp lời.

- Ớ…tao định….! – Tôi ngớ người chưa kịp nói hết câu.

- Ừ, L đi với Q đi! – Cô Hiền cắt ngang, chỉ điểm ngay tắp lự.

- Dạ…! – Thằng L thoáng ngần ngừ rồi tót theo thằng Q phóng ra ngoài.

Bỏ xừ rồi, tôi đâm chột dạ, còn mỗi thằng L với tôi là con trai trong trại lúc này thôi, định kiếm trò nào đó rồi 2 thằng tham gia giựt giải nhất để gỡ nhục vụ thả diều, chưa kịp bàn tính thì thằng L đã bị sung đi tòng quân, thế là giờ còn mỗi mình tôi!

Dòm dáo dác bản trò chơi một hồi, tôi tặc lưỡi đánh giá lại quân số trong lều, cô Hiền thì hiển nhiên ko chơi rồi, mà 2 nhỏ tổ 2 kia thì tôi chẳng gọi là thân thiết gì cho lắm, đầu năm đến giờ gặp nhau nói chuyện dăm ba câu, còn mỗi Tiểu Mai thì nàng đã ngồi xuống lại lôi sách ra đọc. Tôi tặc lưỡi rồi cầm bút ghi luôn vô tờ giấy, ô trò “ Đi cầu khỉ “ điền một lúc 2 tên tôi và Tiểu Mai vào luôn.

- Tiểu Mai, đi thôi! – Tôi nói khẽ, kéo tay nàng dậy.

- Đi đâu cơ? – Nàng ngơ ngác.

- Chơi chứ đâu, đi cầu khỉ! – Tôi cười khì.

- Nhưng…..! – Tiểu Mai do dự.

- Nhưng nhị gì, ngồi một chỗ buồn chết, đi với N cho vui! – Tôi nằn nì.

- Ừa, hai đứa tham gia đi! – Cô Hiền lại ra tay.

- Dạ! – Tôi gật đầu cái rụp, rồi chẳng đợi Tiểu Mai nói thêm, kéo luôn ra ngoài.

Nào ngờ vừa mới ra đến cổng tôi đã gặp thằng T và nhỏ Y ù bước vào.

- Đi đâu vậy Mai? – Y ù hỏi ngay.

- À…chơi Qua cầu khỉ! – Tiểu Mai đáp.

- Cho tui chơi với! – Nhỏ Y ù háo hức nói.

- Dẹp, bà lên cho sập cầu à! – Tôi sầm mặt rồi chẳng dám nấn ná lâu, níu tay Tiểu Mai đi thẳng, mặc Y ù đang đỏ mặt tía tai đằng sau.

Khu vực tổ chức trò Đi cầu khỉ gần chỗ trò Nhảy bao bố, lúc hai đứa tôi đến nơi thì thành viên các lớp đang xếp hàng báo danh với giáo viên quản trò, tôi cũng lật đật chen vào.

- 10A1 báo danh! – Thầy phụ trách bảo.

- Dạ, V.T.N! – Tôi hăm hở.

- Còn em? – Thầy ghi xong tên tôi hỏi tiếp.

- Dạ, Diệp Hoàng Trúc Mai! – Tiểu Mai đáp.

- Rồi, hai em vào vị trí đi! – Thầy gật đầu khoát tay cho qua.

Tôi dẫn Tiểu Mai vào hàng giữa vài ánh mắt phàm phu của mấy thằng con trai lớp khác đang dòm lom lom, tự dưng tôi đâm khó chịu quá thể, cái mặt đã bắt đầu quạu đeo.

- Tên đẹp, người cũng xinh!

- Tao bồ kết ẻm rồi mày ơi!

- 10A1 đấy, biết tên biết lớp, lo gì ko quen, hề hề!

“ Tên lớp cái đầu tụi mày! “ – Tôi rủa thầm trong bụng, cầu cho bọn này tí leo cầu té lộn cổ hết xuống đất cho rồi.

Trước mặt bọn tôi là 5 cây cầu khỉ đã được dựng lên, đại khái chỉ là 5 cây tre thân mềm được đặt 2 đầu bằng 2 chấu tre khác làm gốc dựng thành cầu, đảm bảo yêu cầu cho cầu khỉ cực kì lắc lư và dễ gây mất thăng bằng cho người chơi. Và luật chơi là mỗi chi Đoàn sẽ cử 2 thành viên tham gia, 2 người này sẽ cầm chung 1 đoạn dây và tuyệt đối không rời ra, rồi cùng bước lên trên cây tre, một người rơi sẽ níu dây kéo luôn người kia xuống. Một lượt gồm 5 đội, đội nào về đích thành công thì vào tiếp vòng trong, cứ thế loại dần đến khi còn 3 đội ẵm 3 giải, mỗi đội sẽ có 3 lượt chơi.

- Biết chơi không Mai? – Tôi liếm môi.

- Cũng…chưa biết nữa, nhìn khó quá! – Nàng ái ngại đáp.

- Dễ ợt thôi, tí nữa lúc bước lên, N đi trước cho, rồi lúc đi thì kê sát chân mà lướt luôn trên cây tre, chứ đừng nhấc chân lên, dễ té lắm! – Tôi thì thầm bí quyết cho nàng nghe.

- Ừ, lo quá, hic! – Tiểu Mai nhăn mặt.

- Lo gì, tới đó cứ on your mark, go thôi! – Tôi nói mạnh miệng.

- Hì, lúc đó N phải nói là Follow me, mới đúng! – Nàng che miệng cười.

- À…ừ..thì vậy, hì hì! – Tôi gãi đầu cười trừ.

Tôi ngẩng đầu dòm quanh quất, hoá ra trò này chỉ tầm 15 chi Đoàn tham gia, cũng đúng, ko thế trò nào cũng chơi hết được. Vậy càng tốt, càng ít lớp càng dễ giật giải, tôi khoái trá nghĩ thầm trong bụng.

- Lượt đầu tiên, các lớp được gọi vào chỗ! – Thầy quản trò gọi.

Dĩ nhiên là theo thứ tự 10A1 sẽ xếp đầu, tôi hồi hộp bước chầm chậm lên cây tre, một tay cầm đầu dây thừng ngắn, một tay giơ ra giữ thăng bằng, đằng sau Tiểu Mai cũng nhè nhẹ bước lên theo, cơ mà vẻ như nàng run hay sao lại giật thót đầu dây đang cầm, tui suýt nữa là chúi nhủi.

- Bình tĩnh, thong thả! – Tôi quay lại khẽ trấn an Tiểu Mai.

- Ừ…ừ..! – Nàng gật đầu, vịn 1 đầu tre cố đứng vững.

- Bắt đầu!

Thầy phụ trách vừa phát hiệu lệnh xuất phát, cả 5 tốp đều bắt đầu bước dần trên cầu tre. Tôi cứ y như dự tính mà tiến, chân lê sát sạt trên thanh tre, chầm chậm mà lướt tới trước, đằng sau Tiểu Mai cũng y chang vậy, sát bên đã có 1 nhóm bước hụt chân rơi xuống sân, tiếng một nhỏ con gái la lên làm thằng con trai phía trước giật mình nên rớt đài luôn, tôi khoái chí cười thầm trong bụng, chắc mẩm là ăn ngay lượt đầu rồi.

Dè đâu đến đoạn lưng chừng cầu, thanh tre chùng xuống và bắt đầu lắc lư nhiều hơn, tôi biết chắc là do Tiểu Mai đằng sau, vì tôi giữ thăng bằng khá tốt, và nàng thì ko được như vậy, đang lướt tà tà thì Tiểu Mai hụt chân bước xuống sân, níu dây kéo luôn cả tôi chúi nhủi nhào đầu xuống đất.

- Xin…xin lỗi...! – Tiểu Mai bối rối đứng dậy.

- Ko sao…còn 2 lượt mà! – Miệng nói vậy, nhưng trong bụng tôi đã bắt đầu nghĩ rằng dẫn nàng theo chơi trò này là sai lầm rồi.

Lượt đầu tiên, có duy nhất 1 đội là qua được hết cầu, còn lại đều rơi đài chẳng chóng thì chầy. Tôi đứng chờ các đội khác hoàn thành hết lượt đầu tiên mà nhấp nhổm không yên, và lại càng bực mình hơn khi thấy đã có đội về đích là lại chẳng phải là tôi.

- Này, nghe này! – Tôi hơi sẵng giọng nói.

- Ừ....! – Tiểu Mai thoáng bối rối.

- Lúc ở trên cầu, Mai cứ thấp người xuống để trọng tâm dồn đều vào phần thân dưới, rồi dang 2 tay ra, bước đi theo N là được! – Tôi nhăn mặt dặn.

- Ừm…mình nhớ rồi! – Nàng líu ríu gật đầu.

Tôi lắc đầu cười khổ, biết vậy nãy ở lại trại cho khoẻ, chứ mang danh A1 mà hết thả diều đến qua cầu khỉ toàn từ thua tới thua thì đến mà chết ngượng.

Lượt thứ hai, hai đứa tôi lại tiếp tục, lần này có khá hơn lần trước một chút, bọn tôi đã chầm chầm tiến ra đến giữa cầu mà ko gặp trở ngại gì, nhưng cứ đến đây cầu lại lắc lư.

- Nhanh nào! – Tôi bặm môi nói ở phía trước.

- Từ…N, đợi…đợi Mai…! – Tiểu Mai khẽ giật đầu dây.

- Ừm, thong thả vậy! – Tôi thở dài đánh thượt đáp.

Xung quanh đó, bọn các lớp khác đứng hò hét um sùm, có cả mấy đứa chơi ác cứ đứng ngoài mà trù “ rớt đi, rớt đi “ ko ngớt, phải ko đang kẹt trên đây thì dám tôi cầm luôn thanh tre này mà dẹp loạn đám đông mất.

Nhưng tâm không tĩnh thì người động, tôi nhăn mặt vì thấy cầu lắc lư càng dữ dội hơn, chao đảo nghiêng từng đợt dù đã tôi đã qua được 2/3 cây cầu, chỉ có Tiểu Mai là đang ở đoạn giữa, và cái gì tới nó cũng tới, tôi vì sốt ruột khi nhìn thấy đã có lớp về đích nên đột ngột bước nhanh hơn, báo hại Tiểu Mai giật mình hụt chân, kéo luôn cả tôi nhảy khỏi cầu rơi xuống đất.

- ……….! – Tôi sầm mặt nhìn Tiểu Mai.

- Hic, không được mà…! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy, khẽ dậm châm xuống đất.

Tôi từ đang bực chuyển sang phì cười vì cái điệu bộ này của một Tiểu Mai lạnh lùng mà trước nay chưa từng thấy qua, khuôn mặt nàng nhăn hí lại mà phụng phịu vẻ như không cam chịu, rồi cúi xuống khẽ nhìn tôi vẻ như con nít phạm lỗi đợi người lớn xử phạt.

- Đâu có gì, hì hì! – Tôi khoát tay cười rộng lượng.

- Chắc thua mất rồi! – Nàng nói như mếu.

- Nè, giờ không quan trọng là thắng thua gì nữa, mà lượt sau thử xem hai đứa mình có đi đến hết cây cầu ko thôi, hén? – Tôi cười cười thì thầm.

- Ừm…ừ..! – Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn tôi rồi gật đầu, nhoẻn miệng cười.

Đến tôi còn phải kinh ngạc tự hỏi tại sao bữa nay mình rộng lượng quá thể, chứ gặp phải bọn thằng K thì nãy giờ tôi đã gầm lên mà tru tréo rồi. Lượt cuối cùng, hai đứa lại bước lên thanh tre mà đi chầm chậm, nhưng tôi đoán chừng Tiểu Mai hãy còn căng thẳng lắm, vì lúc đến đoạn giữa là thanh tre lại chao đảo mạnh dần.

- Này…cái gì..fo…nhỉ? – Tôi nói ko quay đầu lại.

- Hở…sao..? – Tiểu Mai hỏi lại ở đằng sau.

- À, fo…follow me, bình tĩnh nào, follow me! – Tôi nhớ ra câu tiếng Anh khi nãy.

- ….. hì hì, on your mark, go! – Giọng nàng cười tự nhiên phía sau.

Ít giây sau, tôi tiếc hùi hụi trong bụng đứng nhìn 5 cây cầu khỉ lần nữa, phải chi ngay từ đầu tôi cứ niệm thần chú “ Follow me “ thì có khi 2 lượt trước đó đã đại thành công như lượt 3 rồi, lượt cuối cùng tôi và Tiểu Mai đều qua được cầu mà lại về xếp nhất mới ghê.

- Vui há? – Tôi quay sang hỏi Tiểu Mai.

- Ừ, hì hì, may mà đợt cuối qua được! – Nàng cười tươi đáp.

- Về trại thôi, kiếm trò khác chơi tiếp! – Tôi hất vai đề nghị.

- Ừa! – Nàng gật đầu nói.

Vừa bước được vài bước, tôi hoảng hồn kéo Tiểu Mai quay trở lại rồi đi ngược sang hướng khác, chỉ vì tôi vừa nhác thấy ông anh tôi đang vừa đi vừa vung tay từ hướng đối diện, tán hươu tán vượn với bà chị kia. Tôi lủi ngay tắp lự, chứ để ổng bắt gặp thì có khi lại nhào tới đòi nốt 2 chai Sting cuối cùng trong balô để dành cho bữa khuya thì tôi chỉ có nước đập đầu vô…gối tự vẫn vì uất hận mất!
Bình Luận (0)
Comment