Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 121

Lát sau hai đứa tôi đã vào lại khu trại của trường, không khí vẻ như tất bật hẳn lên khi mọi người í ới gọi nhau chuẩn bị mọi thứ cho nhanh rồi đi về phía khu đất trống ở bìa rừng, nơi được chọn làm sân khấu cho tiết mục đốt lửa trại. Ngang qua một vài lớp, tôi thấy có vài học sinh đang khoác lên mình loại trang phục hình như được làm bằng lá cây các loại, nhìn y chang…tarzan thứ thiệt.

- Làm gì mà mấy người đó mặc áo lá vậy Tiểu Mai? – Tôi tò mò quay sang hỏi nàng.

- Cũng ko biết nữa, chắc là hoạt động biểu diễn hay trò chơi gì đó! – Nàng lắc đầu đáp.

- Lớp mình có vụ này không nhỉ? – Tôi thắc mắc.

- Chắc là có, nãy giờ thấy lớp nào cũng có người như vậy hết! – Nàng trả lời.

Quả thật là đúng như vậy, khi chú tâm quan sát kỹ hơn, tôi nhận thấy hầu như ở trại nào cũng có tầm 2 người đang khoác trang phục lá lên mình.

- Đi nhanh thôi, giờ này chắc lớp mình cũng tập trung lại rồi đó, còn ra chỗ đốt lửa trại nữa! – Tôi háo hức giục, phần vì muốn về trại cho nhanh để gặp em Vy.

- Mới 7h hơn thôi N ơi, nghe đâu đến 8h mới bắt đầu mà! – Tiểu Mai vừa bước đi vừa gọi với theo sau.

Cái số tôi nó xúi quẩy hay sao ấy, cứ vừa vội lên là y như rằng gặp kỳ đà cản mũi, đi qua khu trại của 12A2, tôi lại quên khuấy đi mất chỗ đó đang có ông anh bá đạo hiện diện, cứ xăm xăm đi ngang luôn qua cổng mà không nhớ là mới hồi trưa ổng còn thề non hẹn biển rằng sẽ đến thăm tôi thêm đợt nữa.

- Hiền đệ, em dâu, hai đứa đi đâu đấy? – Ông anh tôi từ trong bước sấn ra.

- Ớ….! – Tôi ngớ người vì bất ngờ bị túm cổ áo lại.

- A…không…có, em…em vừa về nhà! – Đôi má Tiểu Mai hồng lên, nàng lùi lại như phản xạ, bối rối trả lời.

- Thế ra…thằng này nó cũng về nhà em luôn à? – Ông anh tôi ngơ ngác.

- Dạ…thì…! – Tiểu Mai do dự.

- Không có, đệ về nhà mình mà! – Tôi nhăn mặt xốc lại cổ áo.

- Láo! Giờ này mẹ vô nhà ngoại rồi, mày về ai mở cửa à vào? - Ổng hất hàm.

- Thì….thì ko có vào nhà…! – Tôi giật thót người.

- Vậy chứ đi đâu lúc này? - Ổng nheo mắt nhìn hai đứa tôi.

- Về…à…về mua thêm Sting dâu! – Tôi đâm quíu, nói đại lí do vừa nghĩ ra, rồi ngay sau đó tự rủa mình ngu ngốc vì hớ lời.

- Ối chà chà! – Ông anh tôi xoa tay cười rồi nói tiếp. – Em về trại trước đi Mai, anh nói chuyện với tiểu đệ chút!

- Dạ…! – Tiểu Mai cúi đầu khẽ chào, kịp nhìn tôi ái ngại.

- Ừ…balô nè! – Tôi chìa balô lại cho nàng.

Đợi Tiểu Mai đi rồi, ông anh mới kéo tôi vào trong cười gằn:

- Hây dà, hình như khuya nay là huynh đây sẽ tham gia Trò chơi lớn thì phải!

- Thì sao? – Tôi trố mắt ngơ ngác hỏi.

- Thì sẽ phải tập trung lại ở trại chỉ huy, mà nghe đâu bí thư các lớp lúc đó cũng có mặt ở đó luôn chứ nhỉ? - Ổng nheo mắt tiếp lời.

- Là…sao? Gì cơ? – Tôi vẫn chưa hiểu thêm gì sất.

- Nhỡ lúc đó…anh lỡ lời gì với bé Vy của chú, đại khái như là vừa nãy chú mới về nhà em Mai thì sao ta? - Ổng cười nham hiểm.

- Sặc, đừng có đốt nhà, chơi gì kỳ vậy! – Tôi thiếu điều muốn ngã bổ ngửa ra sau vì khiếp đảm.

- Thì thế, nên giờ phải xem thái độ của chú như nào đã! – Ông anh tôi khoanh tay lại vênh mặt khệnh khạng nói.

Vài phút sau màn chia tay thắm thiết tình cảm huynh đệ một nhà với cảnh tượng ông anh tôi đứng vẫy tay chào tạm biệt cười tươi rói, tôi lểu thểu lết thân ra khỏi trại 12A2, mặt chảy dài ra vì tiếc nuối 2 chai Sting vừa mua tí nữa phải đem cống nạp để bịt miệng dư luận, miệng không ngớt lầm bầm rủa thầm cho tí khuya chơi trò chơi lớn cầu cho lão anh tôi chạy vấp hột mít té sái quai hàm đi cho rồi. Đúng là cướp cạn mà, thế là tối nay 2 chai Sting còn trong balô trữ từ sáng sẽ vẫn mãi là 2 chai, giờ về lỡ mà thấy đứa nào ngồi ngay cái balô của tôi mà tay cầm chai Sting nào thì dám tôi chết đứng như Từ Hải giữa trận tiền lắm ấy chứ.

Nhưng tôi không chết đứng như Từ Hải, mà là trơ ra như tượng đá vì vừa lò dò về tới chỗ trại của lớp thì đã thấy em Vy đang đứng tán chuyện với nhỏ H ngay cổng trại, và vừa thấy tôi thì em ấy đã đưa ánh nhìn sắc lẻm sang khiến tôi bất động ngay tắp lự.

- Hừ, vui nhỉ, đi đâu giờ mới về? – Vy bước tới hỏi.

- À…thì…đi với ông anh N ấy mà! – Tôi gãi đầu đáp, thầm kêu khổ vì sau ông anh là lại đến em Vy hỏi cung.

- Hay là lại đi với Trúc Mai? Nãy giờ đâu có thấy hai người ở đây! – Em ấy lườm tôi.

- Bậy, làm gì có! – Tôi lắc đầu khó chịu trả lời.

- Chứ sao vừa nãy Vy xuống trại 12A2 đưa tin cho bí thư bên đó thì có gặp anh trai N vẫn còn ngồi trong lều mà, mình hỏi thì anh ấy nói là N đi chung với Mai mà! – Vy nói nhỏ nhẹ mà tôi nghe như sét đánh bên tai, và cái bằng chứng thép em ấy đưa ra đập vô mặt tôi cái “ choành “ rõ là điếng hồn.

Bỏ xừ rồi, sao xui đến vậy chứ? Biết ngay là hễ đi với Tiểu Mai là sẽ có chuyện với Vy mà, nhưng sao lần nào tôi cũng dại dột hết vậy? Mất mấy chai Sting đã bực lắm rồi, giờ lại còn thêm vụ này nữa, giải thích sao đây! Ủa nhưng mà không đúng, nếu chính xác theo lời em Vy nói thì vừa nãy ông anh tôi đâu có cần phải hỏi là tôi với Tiểu Mai đi đâu mới phải chứ, lại còn doạ sẽ tiết lộ vụ này để khai thác thần dược Sting của tôi mà. Lí nào đến đây lộ chuyện rồi thì tôi đời nào đem Sting ra, ổng phải biết điều đó chứ. Hông lẽ cũng như bữa gọi điện thoại trước khi đá banh với 11A1, là Vy đang thử tôi lần nữa để chờ tôi gật đầu xác nhận chui vào rọ như lần đó sao ta? Đúng là như vậy rồi còn gì nữa, vì qua vai em Vy, tôi thấy nhỏ H đang lắc đầu vẫy vẫy tay cười ngao ngán, ý chừng nói tôi lại đang bị Vy trêu tức nữa đây mà!

- Không có chuyện đó đâu! – Tôi nhăn mặt chối tiếp.

- Chứ anh trai N nói vậy rồi mà còn ko có gì nữa? – Vy gặng hỏi.

- Được, đi, ra đây! – Tôi đâm quạu kéo tay Vy đi.

- Ơ…đi đâu? – Em ấy ngơ ngác.

- Đi ra trại 12A2, hỏi ông anh N xem có phải đúng vậy không! – Tôi bực mình trả lời

- Hỏi…làm gì? – Vy đột ngột xìu giọng.

- Ba mặt một lời, đối chất cho rõ! – Tôi hừ mũi đáp.

- Thôi….thôi N ơi, Vy…giỡn đó! – Em ấy xuôi xị thú nhận.

- Giỡn quái gì kỳ thế! – Tôi quắc mắt quay lại.

- Thì…….! – Vy bối rối vì bộ dạng hung hăng bất thường của tôi.

- Hết chuyện hay sao đem mấy vụ này giỡn hoài vậy? Vui lắm à? – Tôi được thể lấn tới thể hiện oai phong, mạnh mồm nói như chưa từng được nói.

- Thì…mình lên trại mà ko thấy hai người….lo là …N đi với …với …Mai thật mà…! – Em Vy cúi đầu lí nhí biện hộ, không hay biết là mình vừa tung ra một cú phản công ngoạn mục.

- Ừ…..ừm….! – Tôi sững người, khí thế hùng hổ tự dưng tiêu tán hết ráo, vì đúng thật là vừa rồi tôi đi với Tiểu Mai chứ còn gì nữa.

- Xin lỗi nha…thấy…lo lo nên mới…vậy thôi, không dám giỡn vậy nữa đâu! – Vy phụng phịu nói vẻ biết lỗi.

- Ừ…thì…đâu có giận gì đâu! – Tôi lúng búng đáp, quay mặt sang chỗ khác vì không dám nhìn bộ dạng đang hết sức dễ thương này của em ấy.

- Thế nhé, không giận nữa nhé, hì hì! – Vy khoác tay tôi cười tươi rói.

- Ừa, hết rồi! – Tôi lắc đầu phì cười.

- Vậy nãy hai anh em về nhà làm gì vậy? – Em Vy hỏi.

- À, thì hai thằng về tắ…..à…..về nhà có việc riêng chút ấy mà! – Tôi hú vía dừng lại kịp, chứ bảo về nhà tắm thì thể nào cũng bị lộ vì băng bọn con trai trong lớp thể nào cũng có đứa biết là tôi tắm ở trại, mà tôi thì chỉ mua chuộc mỗi thằng L.

- Chà, về sửa soạn tút lại nhan sắc chứ gì, hèn chi nhìn sáng láng hẳn ra nha! – Vy nheo mắt lém lỉnh vờ nịnh.

- Hơ, N đây lúc nào cũng chói loá cả! – Tôi vênh mặt.

- Hứ, nói nghe chói tai thì có! – Vy bĩu môi.

Tôi đi kế bên Vy, kéo tay em ấy tranh thủ nhập hàng với cả lớp đang lục tục kéo nhau ra chỗ sinh hoạt lửa trại. Đoạn đường đi xuyên qua các khu trại đã nhỏ nay lại càng đông đúc hơn vì tất cả các lớp đều đang lũ lượt đổ về bãi đất trống phía trước, tiếng cười nói râm ran làm cho khu rừng buổi ban tối nhộn nhịp hẳn lên.

- Ủa mà nãy Vy với H về nhà làm gì thế? – Tôi sực nhớ ra, vội quay sang hỏi.

- À, về nhà tắm, với ăn cơm luôn, ăn cơm hộp không quen! – Vy trả lời.

- Ghê, tiểu thư thế! – Tôi vờ rụt cổ.

- Hi hi, thế chàng có quan tâm tiểu thư này không? – Em Vy cười lỏn lẻn.

- Hỏi thừa, chuyện đó miễn bàn! – Tôi nhún vai tự tin đáp.

Tôi vờ chăm chú nhìn phía đám đông mà quan sát lối đi, vừa chốc chốc lại liếc nhìn Vy, công nhận tự dưng từ lúc chiều không thấy em ấy đến giờ mới có hai giờ đồng hồ mà tôi đâm ra…nhớ nhớ, cứ như xưa giờ đã quen với cảm giác cứ hễ đi học hay làm gì trên lớp là tôi lúc nào cũng cặp với Vy như hình với bóng vậy. Vắng nhau có chút, giờ lại thấy em ấy xinh xắn đi kế bên, tóc cột thả hờ qua vai, mặc quần jean áo pull chứ không còn bộ đồng phục thể dục như lúc sáng nữa, tôi vui như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ sao mình tốt số quá vậy không biết nữa.

- Cười gì thế? – Vy ngạc nhiên nhìn cái bộ đang tơ tưởng của tôi.

- À…cười vu vơ ấy mà, hề hề! – Tôi nói trớ ngay.

- Hay là vừa tán được em nào rồi, nên giờ khoái chí cười đấy? – Vy nheo mắt hỏi.

- Bậy nào, có tán được cũng giấu biến chứ đời nào dám….ai da….đau…! – Tôi chưa kịp cười đểu đã phải mếu mặt vì bị véo hông đau điếng, nhảy lùi ra để rồi đạp trúng chân thằng D đang đi kế bên làm nó la oai oái.

Con gái sao mà lạ lùng, lúc thì dễ thương biết mấy làm xiêu lòng con trai, lúc thì lại như…chúa sơn lâm, sẵn sàng thẳng tay trừng phạt không thương tiếc các đấng mày râu tội nghiệp. Cơ mà tự dưng lúc nào bị Vy nhéo…tôi lại thấy vui mới ác chứ lị, đây hông lẽ là mị lực của nữ nhân sao kìa?

- À quên mất, chút nữa nói N nghe chuyện này nè, Vy vừa mới nhớ ra! – Vy quay sang tôi nói.

- Là chuyện gì? – Tôi thắc mắc hỏi.

- Chuyện về…Trúc Mai ấy! – Vy khẽ trả lời.

- Ừ….! – Tôi nửa muốn hối thúc Vy kể ngay, nửa lại kìm lòng mình phải ra vẻ thong thả, tự nhủ đừng có hễ nghe đến Tiểu Mai là lại tò mò háo hức ngay trước mặt em Vy, phải để em ấy biết là tôi cũng chẳng quan tâm gì đến Tiểu Mai cả, Vy kể thì nghe, không kể thì thôi.

Nhưng tự nhủ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, tôi đâm ra tò mò suốt cả quãng đường còn lại ra đến chỗ sinh hoạt lửa trại của trường, tự hỏi chuyện gì của Tiểu Mai mà Vy lại biết được nhỉ, mà bình thường Vy đâu có nhắc gì đến Tiểu Mai đâu, nay sao lại có nhã hứng như vậy kìa? Hay là hai nàng lại…sắp chiến tranh gì nữa rồi đây?
Bình Luận (0)
Comment