Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 197

- Tíc tắc tíc…..!

Tôi giật mình tỉnh dậy giữa dòng suy nghĩ miên man, đưa tay vỗ vỗ trán, định thần nhìn lại đồng hồ thì nhận ra mình đã ngủ gật trên bàn từ chiều đến giờ lúc nào không hay:

- “ Đã 2 giờ đêm rồi sao…..? “

Đưa mắt xung quanh bàn học, tôi thẫn thờ vài giây rồi thở hắt ra, mở tủ quần áo lấy ra một hộp bìa nhỏ, và rồi cẩn thận xếp những mảnh xốp và hạt châu, những mẩu giấy nháp thơ, tấm thiệp mừng Tết của Vy vào trong hộp rồi đóng nắp lại.

Tần ngần nhìn chiếc hộp trong tay một hồi, tôi quyết định kéo hộc bàn ra, lấy những món đồ khác để bên ngoài, và với nỗi niềm luyến tiếc, tôi cất chiếc hộp ấy vào nơi sâu nhất của ngăn bàn.

- “ Thôi, ngủ yên nhé! “ – Rồi tôi lấy những món đồ khác nằm đè lên trên chiếc hộp đó.

Và bất chợt, tôi nhận ra trên tay mình là cuốn sổ dạy Guitar của Tiểu Mai ngày nào. Thoáng ngạc nhiên vì hôm giờ hầu như tôi đã quên bẵng quyển sổ nhỏ này kể từ cái đêm nàng đưa nó lại cho tôi, vài giây lưỡng lự trôi qua, tôi chầm chậm lật từng trang giấy ra xem.

Những trang giấy trắng nhỏ nhắn đầy nét chữ của Tiểu Mai, tinh tế và xinh đẹp như chính chủ nhân của chúng vậy:

- “ Biết ngay là lật sang trang 2 mà, quay lại tập trang 1 đi, trang 3 mới có bài tiếp theo! “

Lúc trước tôi từng bật cười với trò tinh nghịch này của cô nàng, và bây giờ cũng vậy, suốt những ngày qua tôi lúc này mới có được một lần cười thoải mái đến vậy.

- “ Hợp âm Fa trưởng khá là khó, nhưng ngón tay Nam dài nên cố tập nha, đây là hợp âm mình thích nhất đó, hi! “

- “ Trong Guitar Fingerstyle thì Palm là kĩ thuật căn bản nhất, nó giúp mình vừa tạo ra nhạc mà lại vừa có tiếng trống do lòng bàn tay dập vào thùng, thử xem, hay lắm đó Nam! “

- “ Nè, bây giờ Nam tập Tapping nhé, đến khi vào bài Wings you are the hero thì sẽ có đoạn Tapping bằng cả hai tay, kĩ thuật này Mai chỉ biết chứ không tập được, hì hì, nhưng có khiếu như Nam thì chắc là sẽ được thôi, cố gắng ha! “

- “ Đến đây mà cảm thấy khó thì chắc chắn là do lúc trước Nam tập Artificial Harmonic không kĩ, quay lại trang 47 đi, cấm có cãi! “

Tôi bỗng nhiên thấy lòng mình đã dần ấm áp hơn, nhớ lại những ngày tập đàn ở nhà Tiểu Mai, lúc ấy thật vui biết mấy. Lúc nào trước mặt tôi cũng là tách trà đào và dĩa bánh ngọt thơm phức, rồi một bà cô sư phụ xinh đẹp nhưng cũng không kém phần hắc ám, sẵn sàng bắt tôi ở lại tập thêm giờ đến hết bài mới thôi. Có lần tôi thì đau tay mặt nhăn mày nhó, nàng thì khúc khích cười bảo tôi yếu kém, thế là tôi tò tò dụ cô nàng đàn thử, rồi búng mạnh ngón tay tôi vào tay nàng. Tiểu Mai giật mình rồi bặm môi chẳng nói chẳng rằng bỏ đi vào trong, bỏ tôi đần mặt ngồi ở phòng khách một mình. Một hồi sau thấy tôi cũng im ru, nàng mới quay trở ra lại:

- Chơi ác, đau tay quá nè! – Nàng bĩu môi trách khẽ.

- Ừ… xin lỗi, Nam cũng đau lắm! – Tôi vờ rầu rĩ.

- Sao vậy? Cũng đau tay hở? – Tiểu Mai ngẩn ngơ thắc mắc.

- Không! – Tôi lắc đầu làm bộ thiểu não.

- Chứ sao? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.

- Thì cô em bỏ vào trong rồi, lấy ai pha trà cho bản vương nữa! – Tôi nói rồi phá lăn ra cười.

Nàng đỏ bừng mặt rồi giậm chân kéo đàn ra, tay cầm cuộn báo rượt tôi chạy khắp nhà:

- Vô duyên, đứng lại đó!

- Ha ha, có điên mới nghe lời! – Tôi nhảy phốc qua ghế.

Những ngày ấy thật vui và hồn nhiên biết bao nhiêu, tiếc thay tôi lại không biết trân trọng nó, mà chỉ xem Tiểu Mai dạy đàn cho tôi như một lời hứa, là một nghĩa vụ. Để rồi ít lâu sau, tôi lạnh lùng trả đàn lại cho nàng, và phũ phàng quay đi, dù biết phía sau lưng, Tiểu Mai vẫn lặng nhìn theo tôi.

Nỗi buồn khi trước thoáng qua, tôi thở hắt ra tự trách mình đã quá vô tâm rồi, bây giờ âu cũng là nhân quả, vô tình Khả Vy đã đối xử với tôi hệt như những gì tôi làm với Tiểu Mai.

Lật sang những trang khác, tôi nhìn những nét chữ nhỏ nhắn như vẽ lên nốt nhạc nhẹ nhàng trôi ra bên ngoài, sống động cùng dịu êm trong đêm. Nhưng nét chữ ấy dừng lại ở trang gần cuối cùng của quyển sổ, trang giấy ấy trắng hoàn toàn không một dòng được viết. Điều làm tôi ngạc nhiên là trang giấy ấy có vài nét nhoè nhăn nhúm thành hình vòng tròn, cứ như… những giọt nước rơi từ trên xuống và in vào trang giấy.

Đưa tay lần nhẹ trên làn giấy, tôi bất chợt hình dung ra ở lúc nào đó, Tiểu Mai có lẽ đã… khóc, và nước mắt nàng rơi xuống trang giấy này, làm thành những vết nhoè rất đặc trưng. Thế nhưng, trang ấy hoàn toàn không có gì được viết lên cả, dù trông không bình thường chút nào. Tờ giấy khá nhăn và không hẳn là màu trắng thường thấy.

Cầm lên xoay ngang xoay dọc, đưa dưới ánh đèn và nhìn thật kĩ nhưng tôi cũng không phát hiện thêm được gì. Một hồi sau, tôi tựa hẳn người vào ghế lặng im nhìn trang giấy, rồi ngồi lại và với tay định lấy cái kẹp giấy chèn vào giữa để khi khác xem lại, thì vô ý tay tôi hất vào cốc nước lọc trên bàn, và nước tràn ra cả mặt giấy tôi đang mở:

- “ Chậc…sơ ý quá! “

Tôi vội lấy quyển sổ lên và phủi nước xuống, lấy khăn lau khô mặt bàn rồi khẽ nhăn mặt nhìn lại cuốn sổ, lòng chợt hi vọng nó đừng bị hư tổn dù rằng tôi thoáng bất ngờ vì chẳng rõ tại sao tôi lại hi vọng như vậy.

Và giây tiếp theo, tôi sửng sốt nhìn trang giấy trắng xoá không có gì viết lên khi nãy, bây giờ những nét chữ ngay ngắn của Tiểu Mai đã dần hiện ra theo làn nước đang phủ lên. Vài giây bất động trôi qua vì ngạc nhiên, tôi quyết định dốc một ít nước vào trang giấy ấy và trải đều ra xung quanh, rồi bần thần đọc những dòng chữ viết đang dần hiện ra lúc này:

- “ Mình không biết là lúc nào Nam sẽ đọc được những dòng này nữa, cũng có thể lúc Nam đọc rồi thì mình đã không còn ở đây nữa, hoặc cũng có thể Nam sẽ không bao giờ đọc. Nhưng, mình vẫn hi vọng một lúc nào đó, những dòng này sẽ được biết đến.

Ừ, tối hôm nay… Mai không trách gì Nam đâu, thật đó, chỉ là hơi bất ngờ thôi, hi, nên đừng lo gì nha…hai đứa mình…vẫn là bạn tốt nha! “

Nét chữ đến đây dường như run run và có phần nguệch ngoạc, đúng ngay chỗ bị nhoè.

- “ Mai chỉ muốn như vậy thôi, và… chuyện tập đàn ấy, lúc nào tiện hơn thì Nam lại sang học tiếp nhé, vì… Nam hứa với mình là sẽ tập đến nơi đến chốn rồi mà, đừng bỏ dở, sẽ tiếc lắm đấy. Âm nhạc không có tội gì đâu, mình cũng sẽ không làm khó gì cả, chỉ đơn thuần là nếu được thì Nam đến nhà mình tập rồi về, nhé? “

Tôi chợt thở nấc lên, nghe lòng mình chùng xuống đầy não nề.

- “ Và còn… có thể khi nào Nam đọc đến trang này rồi thì biết đâu mình lại đang ở Nhật,nên nếu lúc nào Nam muốn sang tập Guitar thì hãy đến nhà Mai lấy đàn nhé. Ở hướng chuông cửa tính từ viên gạch đầu tiên, Nam vòng tay qua cửa sắt vào bên trong là sẽ thấy có một khoảng trống nhỏ, mình để chìa khoá cổng dự phòng ở trong đó. Và ở dưới chậu trúc kiểng bên trong sân là chìa khoá nhà, Nam lấy nó mở ra là vào phòng khách được rồi….nhớ nha!

Vậy thôi, mình sẽ không nghĩ gì nhiều đâu, Nam cố gắng tập nhé, rồi còn đàn River flows in you bằng Guitar nữa, hi…..!

Tạm biệt……! “

Tôi thừ người ra bất động, thẫn thờ hồi tưởng lại đêm hôm ấy, lần đầu tiên tôi nắm tay Tiểu Mai, và rồi ít phút sau tôi thẳng thừng nói rằng sẽ không đến tập đàn nữa. Tiểu Mai nhìn tôi bàng hoàng, nàng lặng yên vào trong nhà, tôi đợi một hồi nàng mới bước ra đưa lại tập vở mà tôi để lại lúc chiều, hẳn nhiên là có kèm theo cuốn sổ tay này của nàng, mắt nàng hoe đỏ như vừa mới khóc.

Và tôi giờ cũng đã biết nàng rốt cuộc bảo tôi đứng đợi là để làm gì, chính là viết nên trang giấy này đây. Tôi có thể hình dung ra được đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang run rẩy viết những dòng này, và từng giọt nước mắt vô tình rơi xuống làm nhoè trang giấy cùng chính nỗi buồn của nàng lúc ấy.

- “ Đến tận lúc ấy, em vẫn còn lo cho tôi như vậy sao? Sau tất cả những gì tôi đã vô tâm và lạnh lùng với em, mà em vẫn nói rằng không trách gì tôi ư? Tôi… tôi nợ em quá nhiều rồi, Tiểu Mai à, tôi thật tâm không muốn mình nợ em thêm một món nợ ân tình nào nữa….! “

Bây giờ, tôi đã hiểu rõ, thấu hiểu tất cả những gì Tiểu Mai đã phải trải qua. Cảm giác nhìn người mình thương mến cười nói vui vẻ bên người khác thật đau đớn, nó như lưỡi dao cứa sâu vào tim, không rỉ máu nhưng vẫn đau đến thắt chặt, tưởng chừng uất nghẹn không thể nào thở được. Tôi cũng hiểu tại sao những ngày ấy nàng lại học hành sa sút đến vậy, và rồi ngày hôm sau nàng phải bỏ về giữa lớp. Tôi biết lúc ấy hẳn nàng cũng cảm thấy trống rỗng và buồn bã như tôi bây giờ, nhưng tệ hơn là nàng không có ai sẻ chia, và nàng lại là con gái, thật không dễ dàng gì khi ngày nào cũng phải nhìn thấy tôi tình tứ cùng Vy…..

Gấp quyển sổ lại, tôi thở dài buồn bã, nghe tim đau nhói từng hồi….

Tôi cuối cùng cũng đã cảm nhận được hết rồi, Tiểu Mai ….!
Bình Luận (0)
Comment