Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 206

Tôi bước nhanh đến chỗ lão Hào, nhanh như cắt chộp tay đang cầm ghế của hắn rồi ghì mạnh, buộc lão này phải để cái ghế gỗ xuống đất:

- Gì đây? – Lão Hào ngạc nhiên tột độ.

- Ghế này bạn tui đem ra, muốn cất thì để nó cất, ai mượn ông cầm dùm! – Tôi hừ nhạt.

- Ơ…nói năng với anh thế à? Muốn vào sổ đúng không? – Nói rồi lão Hào lôi cây viết trong túi áo ra và giở tập sổ tay.

- Anh Hoà bằng tuổi ông mà sao ông nói giọng bố đời vậy? Làm cán bộ Đoàn mà không tôn trọng người ta thì đòi hỏi gì bọn tui tôn trọng ông lại? – Tôi hất hàm hỏi ngược.

- Ừ đúng rồi!

- Chứ gì nữa, chảnh cũng vừa phải thôi!

Bọn bên dưới lớp tôi giờ đã nhao nhao lên, và các lớp khác cũng đều quay sang nhìn bọn tôi tò mò xem chuyện này sẽ tiếp diễn thế nào.

- Được, tên gì, lớp mấy? – Lão Hào phớt lờ tất cả, hỏi một câu đúng khuôn mẫu.

- Ông biết tui là ai không mà đòi ghi tên? – Tôi nheo mắt nhìn hắn.

- Hê, không biết đấy? – Tên này khệnh khạng nhìn tôi.

- Vậy à, cảm ơn nha! – Tôi nói rồi nhếch môi cười lạnh.

Nếu nói ai hiểu được ẩn ý của câu nói vừa rồi thì đó chính là Tiểu Mai, nàng khúc khích bật cười đầu tiên giữa đám đông yên lặng:

- Hi hi…!

Và đến vài giây sau thì bạn bè lớp tôi phá ra cười theo:

- Ha ha, phải rồi, không biết thì làm quái gì ghi được tên người ta!

- Chơi được lắm thánh, ê hê hê!

- Xem cái mặt kìa, ha ha!

Lão Hào lúc này đã bắt đầu biết quê độ là gì, hắn ngượng chín mặt, lúng búng nhìn vào băng tên của tôi mà húng hắng chữa thẹn:

- Võ Trí Nam, 11A1, được lắm!

- Ờ, thoải mái đi, ông thì nhớ tên tui, trong khi tui thậm chí còn chả thèm biết tên ông! – Tôi hừ nhạt rồi bỏ về chỗ ngồi.

Đến đây thì những lớp xung quanh cũng bật cười theo, thi nhau chỉ trỏ về phía lão Hào lúc này đang đỏ bừng mặt, gấp sổ lại lấp liếm:

- Để rồi coi, đợi đó! – Và hắn quầy quả bỏ đi thẳng về phía văn phòng hành chính.

Lão Hào vừa đi mất thì chuông ra chơi cũng điểm lên đúng hẹn, sân trường nhao nhao trở lại, và bọn thằng Luân phóng đến chỗ tôi đầu tiên:

- Oách vô đối mày ơi! – Luân khùng bá vai qua cổ tôi.

- Hê hê, có gì cả đám cùng chịu, mày khỏi lo! – Khang mập khoái chí.

Tôi gục gặc đầu cười cho qua chuyện, vô tình đưa mắt nhìn về phía Khả Vy, thì thấy em ấy có vẻ không hài lòng, bực dọc nói gì đó với nhỏ Huyền rồi hai người bỏ đi ra căn- tin trường.

- Kệ, cán bộ bênh nhau ấy mà, chơi được lắm chú! – Tuấn rách vỗ vai tôi.

- Ờ, thả tay ra, ngộp thở mậy! – Tôi đẩy tay Dũng xoắn đang kẹp cổ mình ra.

Chỉ tội mỗi anh Hoà, nhìn mặt ông anh hiền lành này đang nửa cười nửa mếu, bọn tôi đâm ra mủi lòng và bắt đầu lo ngay ngáy đến hậu hoạn sau này, dù gì thì lời tố cáo của lão Hào cán bộ Đoàn cũng có sức nặng nhất định. Và không ngoài dự tính, ít phút sau anh Lĩnh, liên đội trưởng Đoàn trường đi đến lớp tôi, sau lưng là lão Hào vẻ mặt hả hê ra phết:

- Lớp các em sao thế? Có đúng như lời anh Hào nói không? – Anh Lĩnh nhíu mày hỏi, thoáng vẻ không vừa ý.

- À…dạ….! – Khang mập bối rối gãi đầu lia lịa.

- Vậy ai tự tiện mở cửa phòng Đoàn lấy ghế ra thế? Chuyện lấy ghế anh không nói, nhỡ có mất mát gì thì lúc đó lớp tụi em là chịu trách nhiệm đầu tiên đấy! – Anh Lĩnh hỏi tiếp.

Đám bọn tôi quả thật là chưa nghĩ đến tình huống mà anh Lĩnh vừa nói, nhưng dù sao cũng bắt đầu hơi lo lắng vì khí độ anh Lĩnh chả phải như lão Hào cán bộ hách dịch, từ tốn nhưng trong lời nói đều có thép.

Nhưng Tiểu Mai bất chợt đi lên, nàng nhã nhặn nói:

- Dạ, xin lỗi anh, ghế là em lấy, vì thấy trời nắng mà anh Hoà phải đứng ngoài sân giảng bài thì mệt quá, nên em vào văn phòng Đoàn lấy ghế ra mà không biết chuyện sau như lời anh!

- ……….! – Anh Lĩnh ngớ người, nhìn Tiểu Mai không chớp mắt.

- Em xin lỗi anh lần nữa, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, ha? – Nàng tiếp lời, nhoẻn miệng cười.

- À…ừ…, thôi được rồi, lần này anh cho qua, Hoà ơi! – Anh Lĩnh thở hắt ra.

- Sao Lĩnh? – Anh Hoà bước tới.

- Lần sau cậu có cho lớp nghỉ trước giờ thì cũng để ý nhé, giữ trật tự chung! – Liên đội trưởng nói xong rồi quay đi, chính thức cho lớp tôi qua ải thuận lợi.

Khỏi phải nói về lão Hào, hắn giận tím mặt vì chả những không làm gì được lớp tôi lại còn bị chơi quê giữa đám đông, cắm mặt bỏ đi thẳng một mạch không dám hó hé điều chi.

Còn lại đám tụi tôi ngẩn người ra, thở phào nhẹ nhõm vì tai qua nạn khỏi, sau vụ đó thì tôi lại càng thấm thía thế nào là sức mạnh của nữ sắc, sự khâm phục Tiểu Mai trong lòng tôi lại càng tăng thêm một bậc.

Những ngày sau đó, lớp tôi biết ý hơn nên cũng tập trung học hành, chả dám lơ đễnh nữa để tránh làm khó dễ cho anh Hoà, đã thôi vòi vĩnh anh này cho nghỉ sớm như hai hôm đầu tiên. Đến ngày học quân sự cuối cùng, theo tiết học thì mỗi người sẽ được gọi tên trong danh sách mà chia thành cặp hai người để thực hành băng bó vết thường. Cái sự này thì cũng hài vô đối, khi mà thằng Luân băng đầu Khang mập thành ra một nùi băng gạc trắng xoá lại tròn quay, nhìn đầu thằng mập lúc này cứ như bịch bông, chỉ hé mỗi cặp mắt ra ngoài. Và hiển nhiên theo danh sách lớp, tên tôi và Tiểu Mai nằm sát cạnh nhau, nên sự chú ý cuối cùng là từ đây mà ra:

- Diệp Hoàng Trúc Mai, Võ Trí Nam! – Anh Hoà nhìn vào danh sách gọi lớn.

Vì là một nam một nữa, không tiện băng chân hay băng lưng, thế nên anh Hoà, cũng gọi là thể theo nguyện vọng quần chúng, cho Tiểu Mai… băng tay của tôi. Vậy là tôi ngồi ghế, chìa tay ra, Tiểu Mai thì một tay cầm khăn, một tay khẽ khàng nâng tay tôi, nhẹ nhàng băng bó hệt như tôi vừa bị thương thật sự.

Dĩ nhiên màn “ nâng khăn sửa túi “ này làm cho bọn trai ngoại tộc các lớp kế bên phải thầm ghen tị mà nhìn xoáy vào hai đứa tôi, kể cả thằng Tuấn rách cũng có hơi ngán ngẩm. Chỉ riêng mỗi Khả Vy là vẫn giả lơ quay đi, nhìn sang hướng khác. Chính điều này đã làm dậy lên mối nghi ngờ trong đám bạn cùng lớp và cả vài đứa lớp khác biết chuyện, chứ bình thường như năm lớp 10 thì thể nào lúc này giữa Vy và Tiểu Mai ít nhiều gì cũng có biến xảy ra.

- Xong rồi đó, anh chiến sĩ lần sau cẩn thận hơn nha, hì hì! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu tinh nghịch nói, hé môi cười tươi như hoa.

- À…ừ…! – Tôi lúng búng đáp, bên tai mình nghe đâu có thằng trai làng nào đó nó đang bực tức kêu lên “ ôi đệch “.

Sau khi anh Hoà cho điểm xong, hai đứa tôi lại về chỗ ngồi ở cuối hàng, vẫn còn nghe loáng thoáng xung quanh tiếng xì xào của bọn con trai lớp bên, các cu cậu lớp 10 thì tặc lưỡi nhìn theo đầy tiếc nuối:

- Sao, thấy mình băng bó đẹp hén? – Tiểu Mai bỏ ngoài tai những lời xung quanh, thản nhiên quay sang hỏi tôi.

- Ừ…thì Mai khéo tay đó giờ mà! – Tôi gật đầu như máy.

- Chà, lời này là nịnh đó nghen! – Nàng vờ nháy mắt.

- Đâu, thật mà…! – Tôi đâm ra khó thở, trả lời chữ được chữ mất.

- Nhưng mà mình thích, hì hì! – Và nàng lại cười, nét cười yêu kiều quyến rũ.

Buồn về chuyện Khả Vy, ừ, tôi vẫn còn buồn, nhưng lúc này xen lẫn vào tâm trạng ấy là cảm giác… ngây ngất với Tiểu Mai vừa nãy. Cuối buổi học, khi ra đến bãi giữ xe tôi vẫn còn đần mặt ra vì thẫn thờ, nghe tim mình hãy còn đập thình thịch, một cảm giác ấm áp len lỏi trong tâm.

Bước thêm vài bước thì tôi chợt thấy ở góc sân, nơi khu vực để xe năm nay của 11A1 bọn tôi là Khả Vy đang đứng nói chuyện gì đó với Tiểu Mai. Tôi đứng khựng lại ngay, phần vì ngạc nhiên do xưa này hai nàng này đối thoại với nhau là chuyện hiếm có chẳng đặng đừng, phần vì không hiểu lí do tại sao chuyện hiếm có này lại đang xảy ra ngay trước mắt tôi.

Thế nhưng hai nàng không nói chuyện được lâu, tôi chỉ thấy sau khi Khả Vy nói điều gì đó thì Tiểu Mai nhún vai đáp lại rồi quay lưng dắt xe đi thẳng, mặc cho Vy đang từ ngơ ngác rồi chuyển sang khó chịu ra mặt đang đứng bất động phía sau.

Và ngay khi Tiểu Mai dắt xe ra, nàng chạm mặt tôi đang lớ ngớ ngay hành lang, ánh mắt nàng thoáng ngạc nhiên trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

Một giây yên lặng trôi qua, tôi hãy còn đang bất ngờ chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Tiểu Mai đã mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng chả biết sao khi ấy tôi lại cảm giác như nét cười này lại khó hiểu đến lạ kỳ. Và Tiểu Mai cất tiếng:

- Keep friends close, keep enemies closer!

Rồi nàng nghiêng mái đầu, thoáng cười xa xăm nhìn tôi:

- Gặp sau nhé, Nam!

- Ừ……!

Tôi bần thần đứng nhìn mãi đến khi bóng hình của nàng khuất sau cổng trường thì mới dắt xe ra về, lòng dậy lên một nỗi hoang mang mơ hồ mà chính tôi cũng không biết được mình đang lo lắng về điều gì. Về câu nói của Tiểu Mai lúc ấy, mãi đến một thời gian sau tôi mới biết đích xác được ẩn ý của nàng là như thế nào.

Buổi chiều ngày hôm đó, bầu trời vào thu trong xanh nắng vàng, từng làn gió nhẹ đưa những tán cây trong sân trường rì rào dịu êm, một năm học mới đầy sóng gió lại sắp sửa bắt đầu …
Bình Luận (0)
Comment