Lần đầu tiên được đi chợ với bạn gái, tôi cũng chả biết phải gọi là thích hay là không thích nữa, bởi thật ra trước đây tôi cũng từng dạo chợ với Khả Vy, nhưng chỉ là vòng ngoài của chợ, tức là… chợ Tết, chỉ đi xem cây cảnh hoa quả rồi về. Còn hôm nay, tôi đi cạnh Tiểu Mai, và theo chân nàng cứ thế tôi dạo hết quầy hàng này đến quầy hàng khác, từ thịt heo sang thịt bò tới cả thịt gà, từ cá đến tôm rồi quay lại mực, từ rau nhảy qua củ rồi vọt ngược về quả cây các loại.
Mười lăm phút đầu tiên, tôi hớn hở nhận giỏ đồ từ tay Tiểu Mai, chỉ là vài kg thịt, nhẹ hều:
- Anh cầm giùm em nhé! – Nàng cười duyên dáng.
- Chuyện nhỏ! – Tôi vỗ ngực đáp.
Vài phút sau, tôi tiếp tục nhận bọc cá tươi:
- Cẩn thận coi chừng dây vào người! – Tiểu Mai nhắc chừng.
- Ừ, không sao, tiếp đi em! – Tôi nhún vai bình thản đáp.
Lại vài phút sau nữa:
- Tôm tươi quá, mua về một ít, anh nhỉ?
- Ừ, nhìn ngon đó, luộc ăn chấm muối là vô đối!
- Hi, nhiêu tiền một kg vậy bác?
Và lại vài phút sau nữa:
- Anh bỏ bọc cá vào giỏ thịt đi, rồi xách bọc tôm bên tay trái, tay này cầm giúp em nha!
- Ừ….! – Tôi ngần ngừ nhận bọc rau sống.
Rồi lại sau đó:
- Anh, bên này nè, thích ăn Yakiniku không?
- Là gì?
- Thịt bò nướng đấy, ngon lắm!
- Bá cháy con bọ chét!
Và thêm nữa:
- Chỗ que này em định xiên tre với thịt gà, rồi ướp rượu, sau đó nướng lên, được không nhỉ?
- Hết sảy con cào cào!
- Anh… xách thêm được nữa không?
- Vô… tư…. đi…!
Nhưng vẫn chưa hết:
- À, còn trái cây nữa, anh thích ăn trái cây nào?
- Dưa hấu!
- Vậy mình đi mua dưa hấu!
- À… nặng lắm đó, em!
- Anh không xách nổi nữa hở? Thôi để em xách cho!
- Được mà… pình…phường… thôi!
Và cuối cùng:
- Tiểu Mai… mua xong hết chưa….?
- Em… định còn vài thứ nữa, ít thôi!
- Anh nghĩ là… đủ rồi đó… hự….!
Chốt hạ câu này, làm thân con trai mười hai cái bến, bảy nổi ba chìm với nước non!
Vâng, tay trái tôi xách hai bọc thịt gà cùng thịt bò cùng với rau sống, tay phải tôi là giỏ tôm tươi cùng với một đống que xiên, đi kèm một bên là quả dưa hấu to đùng với cơ số nào là táo, mận với quýt, lủng lẳng một bên vai là gia vị các thứ, thiếu điều còn đeo luôn vào cổ cả bọc bánh kẹo truyền thống mà Tiểu Mai vừa mua.
Tiểu Mai tủm tỉm nhìn tôi rồi nàng vỗ trán ra vẻ sực nhớ một điều gì đó:
- Quên mất, còn mua thêm thỏi cua để về nấu súp nữa chứ!
- Anh… lạy em… nhiêu đây là ăn lở núi rồi, chấp cả thằng mập với Yên ù thì cũng ăn không có hết đâu! – Tôi mếu máo.
- Hì, giỡn mà, vậy về thôi! – Nàng khúc khích.
Được lời như cởi tấm lòng, tôi quên cả mớ “ hành lí “ nặng nề đang mang mà bước đi như chạy, thoăn thoắt phóng ra bãi gửi xe:
- Được rồi, có bắt anh mang gì nữa đâu, đưa bọc trái cây em cầm giùm cho, hi! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
- Không sao, ra xe rồi, đói bụng! – Tôi lắc đầu.
- Giờ về cơm trưa là vừa! – Tiểu Mai ngồi lên sau xe tôi.
- Ừ, hic! – Tôi nhăn mặt nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo.
Chốc sau, tôi vật lộn với mớ giỏ xách bọc bì bên tay lái mà phải chật vật lắm mới đạp xe về được đến nhà Tiểu Mai, rồi lại khệ nệ mang vào trong nhà thẳng luôn ra sau bếp. Tiểu Mai khoá cổng dắt xe vào trong rồi mới bước theo vô nhà.
- Xong! – Tôi phủi phủi tay rồi ngồi phịch luôn ra nền nhà.
- Rửa tay, anh! – Tiểu Mai nhắc khẽ.
- Ờ….ừ….! – Tôi điếng hồn khi nghe nàng nói câu này.
Chính bởi vì Tiểu Mai kêu tôi rửa tay nên tôi mới sợ, một lẽ đơn giản đó là theo kế hoạch thì bây giờ là sắp ăn trưa, thế nên tôi sẽ phải xắn tay áo mà phụ người đẹp một tay, mà tay dơ thì sao làm bếp được, phải rửa tay thôi.
- “ Giờ mà rửa tay là chỉ có nước phụ tiếp, vừa xách cả đống đồ mệt bã người, lại phải lăng xăng nấu ăn sao trời? “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Thế nhưng tôi đã lầm to, suốt từ lúc rửa tay xong đến lúc tôi ra bàn ăn vờ ngồi thở phì phò mệt nhọc thì Tiểu Mai chẳng hề đả động gì đến chuyện tôi phải phụ nàng. Ngay cả lúc tôi thấy vậy khoái quá, bật ti vi lên xem thì Tiểu Mai cũng vẫn một tay cặm cụi ở đằng bếp, hết quay bên này rửa rau lại quay bên kia thái thịt, rồi lại ướp, rồi lại nếm.
Thậm chí thấy tôi ngồi xem tivi mê mẩn quá, nàng còn nhắc chừng:
- Anh có khát nước thì mở tủ lạnh nhé, có trà đào em pha sẵn đấy!
Vâng, mẹ tôi nói không có sai, ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, và lấy vợ Nhật chính là đây, những tưởng về đến nhà sau buổi đi chợ kinh hoàng là tôi lại phải bu đầu vô bếp mà làm lụng ghê lắm, hoá ra chỉ là ngồi chơi xơi nước thả giàn. Con gái Nhật Bản đúng là đảm đang thục nữ quá chừng đó mà, thiên đường chính là đây rồi, tôi ngồi phách đất chơi, Tiểu Mai qua lại nấu ăn làm bếp, y chang… một cặp vợ chồng son.
Thế nhưng tôi chỉ thản nhiên ngồi xem tivi được một lúc, khi nghe mùi thơm sực nức bốc lên từ đằng bếp là tôi đã nghe bụng đói cồn cào:
- Thơm quá, gần xong chưa em?
- Sắp thôi! – Tiểu Mai trả lời từ phía bên kia.
- Món bò nướng kiểu Nhật ấy hả? – Tôi hỏi tiếp.
- Không, món đó để chiều, giờ mình chỉ ăn trưa đơn giản thôi! – Nàng đáp.
- Đơn giản là món gì? – Tôi ngoái đầu lại hỏi.
Và khi nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt đỏ bừng của Tiểu Mai vì hơi nóng thức ăn, làn tóc dính bết trên đôi gò má cao kiêu hãnh thì tôi… cầm lòng không đặng, tự cảm thấy mình vô tâm quá sức, bèn đứng dậy bước tới:
- Ừm… có gì làm không? Hay.. anh rửa mớ chén dĩa này nhé?
- ……..! – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
- Gì…? Để phụ cho, làm nhanh còn ăn, đói rồi! – Tôi bối rối chữa thẹn.
- Hi, vậy rửa giúp em đằng đó đi, rồi chuẩn bị bàn ăn! – Nàng đưa ánh nhìn hạnh phúc cười vui vẻ nói.
Ngồi xem tivi mà áy náy chi bằng ra rửa chén mà thanh thản cho xong, cứ thế Tiểu Mai nấu ăn một bên, tôi đứng rửa chén một bên, rồi lại quay trở ra dọn bàn ăn.
- Xong rồi, còn gì nữa không em? – Tôi hỏi khi rửa xong chén bát và bàn ăn đã được dọn ra tươm tất, từ chén đũa đến cả cơm canh món ăn các thứ.
- Woa… bất ngờ ghê! – Tiểu Mai cười khúc khích.
- Uầy, dù sao anh ở nhà cũng phụ nhiều lắm chứ bộ! – Tôi lúng túng đáp.
Sự thật là ở nhà tôi không có phụ gì nhiều, chỉ là chuyện… dọn cơm ra bàn ăn là chuyện của thằng út, và cũng kiêm luôn… rửa chén, chứ nếu không là đảm bảm mẹ tôi cắt cơm ngay:
- Nam ơi!
- Dạ, con đang đọc truyện mẹ ơi!
- Đi rửa chén!
- Ớ…..!
- Nam ơi!
- ……………!
- Đi rửa chén, nhanh!
- Uầy……!
- Nam ơi!
- Con đang nghe nhạc mẹ ơi!
- Nghe nhạc mà biết mẹ mày gọi à? Xuống rửa chén!
- ……..!
- Cái thằng này lại chạy đâu rồi, Nam…mmmmm!
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!
- Xuống ăn dưa dấu nè con!
- Dạ, dạ, có con liền nè!
- Rồi rửa chén luôn thể!
- Uầy…!
Nam - cái tên được gọi nhiều nhất trong ngày, Nam - nhân vật không thể thiếu được sau mỗi bữa ăn, Nam – tay rửa chén thực thụ, cho chén bát sạch bóng vết dầu mỡ, mềm mại với da tay.
Là vậy đó, thế nên tôi có thể dốt nấu ăn, nhưng nói về khoản rửa chén rửa bát thì tôi chẳng xếp nhất cũng phải đứng nhì thiên hạ, bởi do được mẫu thân đào tạo từ thuở nhỏ nên giờ tôi đã trở thành tay rửa chén chuyên nghiệp có thâm niên nhiều năm trong nghề, luôn được các đồng nghiệp ưu ái và dành phần nể trọng nhất định.
Thế nên lúc này đây Tiểu Mai ngạc nhiên cũng không có gì là lạ, có lẽ trước giờ nàng tưởng tôi chỉ là một ông mãnh quý tử suốt ngày ăn chơi lêu lổng.
- Ăn thôi, anh ngồi đi! – Tiểu Mai xới cơm ra chén.
- Bình thường… em có ăn trưa như vậy không? – Tôi tần ngần hỏi.
- Thì…cũng đơn giản vậy đó! – Nàng nhíu mày đáp.
- Thế này mà là… đơn giản hả? – Tôi há hốc mồm.
Bàn ăn trước mặt tôi là một món súp, ba món chính, hai món phụ và một món canh, nhìn choáng gần hết cả bàn với thịt rau canh cá, lại thêm cả một đống những chén nước chấm nhỏ xíu trông mà hoa cả mắt.
- Hi, nhìn hoài, ăn đi, chiều nay còn thịnh soạn hơn đấy! – Tiểu Mai cười đáp.
Nghe nàng nói mà tôi toát mồ hôi hột, bữa cơm đơn giản mà đã nhiều món ăn đến như vậy thì chiều nay tiệc tùng thịnh soạn còn đến thế nào nữa, chắc có mà dọn cả ra ngoài đường ngồi ăn luôn mất.
- Nè, thưởng cho lúc sáng mệt nhọc! – Tiểu Mai tủm tỉm gắp thức ăn vào chén tôi.
- Ừ….! – Tôi loá cả mắt.
Kế sau đó là một chuỗi những câu hỏi của tôi, ăn nhiều mà thắc mắc cũng nhiều:
- Thịt bò này ngon quá vậy, có vị là lạ!
- Tiêu hầm đó!
- Súp ngon, làm sao hay vậy em?
- Anh học nấu ăn thì em chỉ cho, nhé!
- Ủa? Sao cái này giống chả cá quá? Mà ngon hơn nhiều!
- Gọi là Surimi, anh ăn thêm đi!
- Từ từ, ủa mấy cái thanh tre mua hồi sáng đâu?
- Để chiều làm Yakitori chứ anh!
- Là gì?
- Gà nướng, cũng ngon!
- Vậy chiều làm mấy món nữa?
- Thì… khác với những món trưa nay, thêm vài món nữa ọi người!
- Em… nấu hết à?
- Không, có Trân phụ chứ, anh ăn từ từ thôi!
- Ừm…ngoàm….!
Tôi ăn như lốc cuốn, mãi đến khi no căng cả bụng rồi thì mới khệnh khạng tựa ngửa ra ghế mà thở dốc:
- Ục…. đói cũng khổ mà no … cũng chẳng sướng gì…!
- Hi, gì cũng nói được! – Tiểu Mai cười khúc khích.
- Em ăn ít vậy? Giữ dáng à? – Tôi thắc mắc.
- Buổi trưa em không có thói quen ăn nhiều, mà anh đừng gác đũa trên chén, cứ để nằm ở mặt bàn đi! – Nàng trả lời.
- Chi vậy? Ở nhà anh ăn xong toàn vậy mà? – Tôi ngớ người thắc mắc.
- Em không thích lắm, ăn xong gác đũa trên chén không được coi là lịch sự ở Nhật đâu! – Tiểu Mai lắc đầu đáp.
- À…rồi….! – Tôi theo lời nàng cầm đũa hạ xuống mặt bàn.
- Anh ngồi nghỉ đi, có bánh trong tủ lạnh đấy, em dọn dẹp chút! – Nói rồi Tiểu Mai đứng dậy bê chén dĩa ra đằng bếp.
Khoái hết sức, cuối cùng sau những năm tháng dài đằng đẵng ăn cơm xong là phải rửa chén thì hôm nay tại nhà Tiểu Mai, tôi đã được nàng đặc cách cho nghỉ phép, sung sướng ngồi xoa bụng mà nhâm nhi cốc trà mát lạnh.
Đưa tay nhìn đồng hồ thì đã gần 1 giờ trưa, hoá ra hôm nay hai đứa tôi ăn cơm trễ, chắc là vì lúc đi chợ khá lâu và Tiểu Mai tranh thủ chuẩn bị luôn một số nguyên liệu để nấu ăn cho buổi chiều.
Đang tận hưởng dư vị khoan khoái còn đọng lại trên đầu lưỡi sau bữa ăn trưa ngon nhất mà tôi từng biết, định nhổm dậy mở tủ lạnh lấy bánh trái ra quất tiếp thì chuông cửa ngoài nhà trước vang lên rõ to:
- Reeng…..!
- Oạch… giật cả mình! – Tôi giật thót người.
- Vậy nên anh phải biết là lần sau qua nhà em thì nhấn chuông một lần thôi nhé, hoài nghe mệt tai lắm! – Tiểu Mai nói.
- Ừ… xin lỗi! – Tôi gãi đầu bối rối.
- Anh ra mở cửa đi, chắc là Trân đó! – Nàng tiếp lời.
- Hây dà, con bé này, lúc nào không tới lại ngay cái lúc định ăn bánh! – Tôi làu bàu.
Cố lê tấm thân to tướng sau khi tọng một đống thức ăn vào bụng, tôi uể oải bước ra mở cổng, quả nhiên là bé Trân đang dựng xe đằng trước nhà:
- Em có làm phiền gì hai anh chị không? – Con bé nháy mắt tinh nghịch.
- Sao mà phiền? – Tôi đẩy cổng ra cho Trân dắt xe vào.
- À, vì thấy sao mà anh nhăn nhó ghê quá! – Trân nhoẻn miệng cười.
- Không… tại anh mới ăn no thôi, hề hề! – Tôi chống chế rồi vội cười cầu tài.
- Vậy em vào nhé, chị Mai ở sau bếp hở anh?
- Ừ, em phụ được gì phụ đi nhé, anh oải quá rồi!
- Phụ gì chứ, em cũng là bếp chính đó nghen!
- Hơ, em biết nấu món Nhật à?
Tôi ngạc nhiên hỏi, vì trước giờ cứ đinh ninh là Trân chỉ ham đọc truyện thôi, chứ làm gì mà có nhã hứng nấu ăn, nói gì là đến làm các món Nhật cầu kì.
- Chứ anh thích ăn món Nhật không? – Trân nhìn tôi hỏi.
- Ừ, dĩ nhiên rồi, ngon thì phải thích thôi! – Tôi thơ ngây đáp.
Đến đây thì Trân nhoẻn miệng cười, khoe răng khểnh dễ thương như mọi khi rồi thản nhiên nói:
- Vậy nên em phải biết nấu thôi, hì hì!