Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 279

Trở về nhà với những suy nghĩ đầy mâu thuẫn cứ lởn vởn trong đầu, tôi mang bộ mặt sầu thảm ngồi vào bàn ăn cơm:

- Ăn đi con, hôm nay sao thế? - Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi.

- Dạ… dạ! – Tôi sực tỉnh người.

- Học hành bị điểm thấp à? – Bà nheo mắt hỏi.

- Dạ không, cũng bình thường, con hơi mệt thôi! – Tôi lắc đầu đáp.

- Ừm, vậy ăn nhanh xong lên ngủ trưa đi cho khỏe! - Mẹ tôi thở hắt ra nói, đưa tay xới cơm vào chén cho thằng con trai út.

Bất giác lúc này tự dưng tôi muốn quay sang hỏi mẹ rằng… tôi giống ba hay giống mẹ, bởi chả biết tôi giống ai mà sao toàn dính tai bay vạ gió vào các cô gái xung quanh. Thế nhưng tôi dẹp ngay được ý nghĩ đó, bởi thế thì khác nào tự nói rằng ba tôi cũng… có quá khứ hào hùng y chang tôi. Không khéo tôi giống ba thật, và chuyện lộ ra thật rằng hồi trước ba tôi cũng hệt như vậy thì mẹ tôi nổi cơn tam bành mà cắt cơm cả nhà cũng không chừng.

Ăn trưa xong, tôi thất thểu bỏ lên phòng nằm định ngủ một giấc cho khỏe người, vừa chợp mắt chưa được năm phút thì chuông điện thoại lại reo vang. Và giây lát sau, mẹ tôi gọi từ dưới nhà:

- Nam ơi, bé Mai gọi này!

- “ Bỏ xừ, nãy về nhà quên gọi điện! “ – Tôi ngớ người nhớ ra là lúc nãy Tiểu Mai có dặn tôi về nhà phải gọi điện cho nàng vậy mà quên mất, vội bật người dậy nhấc máy lên, không quên nói vọng xuống dưới:

- Con nghe máy rồi, mẹ gác máy ở dưới nha!

- Cái thằng, sợ mẹ mày nghe lén hay sao chứ! - Mẹ tôi đáp rồi gác máy.

Chừng như chắc chắn rằng mẹ tôi đã cúp đường dây ở dưới thì tôi mới mím môi nói:

- Anh xin lỗi, nãy về ăn cơm xong quên gọi cho em!

- Ừ, không sao, em cũng đoán là anh sẽ quên, nên gọi hỏi thăm! – Tiểu Mai nhẹ nhàng nói.

- Bình thường mà, anh định ngủ thôi! – Tôi thở phào nhẹ nhõm vì tưởng bị ăn mắng.

- Vậy anh nghỉ ngơi đi, chiều qua nhà em nhé! – Nàng đề nghị.

- Chi thế? – Tôi thắc mắc rồi lại gật đầu ngay. - Ừ, chiều ngủ dậy anh qua!

- Hì, vậy được rồi, chiều nói chuyện chút thôi! - Tiểu Mai cười.

Gác máy xuống rồi, tôi định đặt lưng ngủ tiếp để chiều còn qua nhà Tiểu Mai thì chuông điện thoại lại tiếp tục reo:

- Ơ…. nữa à? – Tôi ngạc nhiên, chả hiểu sao Tiểu Mai lại gọi tiếp.

Thế nhưng người gọi đến lần này chả phải là nàng, mà là thằng Tuấn rách:

- Nam hả? Tối đi tập võ tiếp nha mậy! – Nó vào đề luôn ngay khi nghe giọng tôi.

- Mày điên à, tao vừa oánh con nhỏ đó xong, bữa nay mò mặt lên để nó méc ba nó, rồi ổng dập tao ra bã à? – Tôi cự lại.

- Chả sao đâu, con nhỏ nói là cứ tới học đi, cả hai thằng mình luôn! - Tuấn rách tiếp lời.

- Ơ… sao mày biết? – Tôi sửng sốt.

- He he, em Thu Sương của tao nãy gọi điện hỏi tao chiều nay anh tao có dạy không, hay cho nghỉ? Thế là tao liền trớ qua chuyện của mình ngay!

- Mà… thôi, tao không học nữa đâu, mày tự đi một mình đi!

- Hả? Sao nữa?

- Tối nay tao bận rồi, vài bữa cũng bận, tao nghỉ không học Thái Cực quyền nữa!

- Á à… mày chơi ông à? Mày hứa với tao học cùng tao mà giờ bỏ của chạy lấy người à? Cái thằng thất hứa này!

Thằng Tuấn rách chơi chiêu này quá hiểm, phải lúc bình thường là tôi đã vặc lại nó rằng tôi chỉ đồng ý chứ đã hứa hẹn gì là sẽ theo nó đến cùng ở cái lớp học võ kia đâu. Thế nhưng đang bị ấn tượng mạnh bởi vụ thất hứa với Dạ Minh Châu, bây giờ thêm thằng bạn bảo mình thất hứa nốt thì tôi quýnh lên, chả kịp suy nghĩ gì thêm nữa:

- Rồi, rồi, tối tao đi với mày!

- Nhớ đó mày, tối tao qua rủ mày! – Nó chốt hạ là sẽ qua tận nhà rủ tôi, chắc là do vẫn còn chưa yên tâm rằng tôi sẽ đi theo nó nên qua lôi đầu đi cho chắc.

- Ừm, biết! – Tôi uể oải gật đầu.

- Tốt, biết điều đấy, chừng nào tao cưới Thu Sương thì sẽ phát thiệp mời cho vợ chồng nhà mày tới dự, hê hê! - Thằng này cười ha hả qua điện thoại rồi cúp máy cái rụp.

- “ Cưới cưới con khỉ, chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng! “ – Tôi hậm hực dập máy, bị thằng rách việc này gọi năn nỉ ỉ ôi nên giờ tỉnh cả ngủ, chả có chợp mắt gì thêm được nữa.

Thằng Tuấn rách kể ra cũng khá lạc quan khi mà nó nghĩ rằng nó sẽ tán đổ được Thu Sương, xét về tương quan lực lượng thì nó chỉ được cái học giỏi, còn em kia thì xinh gái nhà giàu, lại thêm khoản kiêu kỳ vô đối nhìn vào là biết thì họa may phước phần ông bà để lại từ đời nảo đời nao, thằng Tuấn mới có thể được làm bạn trai nhỏ này.

- “ Cơ mà mình cũng hơn gì nó đâu nhỉ? Cũng… tán được Tiểu Mai đó thôi! “ – Tôi giật thót người nghĩ lại.

Tiểu Mai tài sắc vẹn toàn, hoàn cảnh gia thế thì khỏi phải bàn tới bởi tôi tự thấy mình chẳng đủ trình nào so với gia đình nàng, lại còn lạnh lùng thông minh thế kia thì thằng nào tu mấy kiếp mới họa hoằn được nàng để mắt tới, ấy thế mà giờ nàng cũng là bạn gái của tôi rồi. Thế thì hóa ra tôi đã tu tám kiếp rồi à, chỉ thiếu một kiếp nữa là hóa thân thành bồ tát luôn sao?

Tôi thì có phước, vậy còn Tiểu Mai thì sao? Suốt từ nhỏ đến giờ có mấy khi nàng được hạnh phúc trọn vẹn đâu chứ, đến cả chuyện yêu đương còn phải chịu buồn khổ hơn một năm trời, chỉ vừa mới vui vẻ được chưa bao nhiêu lâu thì giờ đây bạn trai mình lại dính tiền án sang một nhỏ khác từ quá khứ. Hỏi nàng có buồn không? Tôi biết Tiểu Mai buồn lắm chứ, mà đầu đuôi toàn do tôi gây ra, bởi tôi trót hứa với Minh Châu thật nhiều mà sau đó cũng quên đi thật nhanh, để giờ đây mang tiếng là bạn trai Tiểu Mai mà lại dính tai tiếng phản bội, bảo sao Tiểu Mai không buồn cho được, chỉ là nàng không biểu lộ ra trước mặt tôi mà thôi.

Nghĩ đến Dạ Minh Châu, tôi cũng thêm thập phần áy náy, bởi đúng thật là tại tôi nên Minh Châu mới vào học cùng trường này, trong khi lẽ ra nếu thi vào trường Chuyên thì chắc là cũng đậu mất rồi.

- Giờ tính làm sao đây? – Tôi nằm xuống giường, vắt tay lên trán suy nghĩ cách giải quyết câu chuyện oái ăm mà tôi trót gieo từ trong quá khứ này.

Bây giờ tôi còn nợ Minh Châu một lời hứa rằng sẽ dẫn đi dạo chơi khắp Phan Thiết, mà đối với tôi hễ không hứa thì thôi, còn đã hứa thì phải làm cho bằng được. Chuyện dẫn đi chơi không khó, cái khó là nếu như vậy, tôi sẽ có lỗi với Tiểu Mai, và chắc chắn rằng nàng sẽ rất buồn nếu tôi đi chơi riêng với Minh Châu.

Ngay lúc đó, trong đầu tôi chợt lóe ra một ý nghĩ:

- “ Phải rồi, cần quái gì đi chơi riêng, mình cứ rủ Minh Châu đi cùng cả đám luôn, rủ cả tụi Khang mập là ổn thôi chứ gì! “

Chuẩn luôn, tôi đúng là thông minh thiệt, vậy mà trưa giờ cứ nghĩ ngợi mãi mà quan trọng hóa vấn đề lên. Thật ra chuyện tôi hứa với Minh Châu rằng sẽ cùng dạo chơi thành phố cực kì dễ giải quyết mà lại không ngại sẽ có lỗi với Tiểu Mai, đó là tôi, Tiểu Mai, Minh Châu sẽ đi chơi luôn cả nhóm hội bàn tròn, cần thiết thì rủ luôn Sơn đen với bé Trân là được. Vừa giữ lời hứa lại vừa không để Tiểu Mai buồn, đây đúng là cách giải quyết vẹn toàn nhất rồi.

Nghĩ đến đâu thì đầu óc tôi lại càng sáng sủa, khuôn mặt giãn ra cười thoải mái đến đấy, tới nỗi khi tôi xuống dưới nhà rửa mặt để chuẩn bị đi gặp Tiểu Mai thì mẹ tôi ngạc nhiên:

- Có gì vui mà ngủ dậy đã cười nhơn nhơn thế con?

- Dạ không, ngủ xong nên khỏe trong người ấy mà! – Tôi cười toét miệng.

Mang tâm lí cực kì vui vẻ vì mình đã giải quyết mối lo âu trước đó tưởng chừng như không thể xử lí nổi, tôi phóng xe đến nhà Tiểu Mai thật nhanh, hí ha hí ửng nhấn chuông, đợi gặp nàng là báo cáo kết quả ngay:

- Anh đến sớm vậy? - Tiểu Mai bước ra mở cổng, nàng khá ngạc nhiên nhìn tôi đang tươi cười hớn hở lúc này, trái ngược với vẻ ỉu xìu ban trưa.

- Ừ, có tin mừng, hề hề! – Tôi gật gù vội dắt xe vào sân.

- Tin gì vậy? – Nàng nhìn tôi, ánh mắt cũng thấp thoáng niềm vui.

- Vào nhà anh nói cho, vụ của Minh Châu đã giải quyết xong rồi! – Tôi tự tin đáp.

- Ưm… thật à? - Tiểu Mai sửng sốt rồi theo tôi bước vào phòng khách.

Ngồi xuống ghế salon, tôi chưa vào đề ngay mà nhìn Tiểu Mai chăm chú:

- Ối cha, bữa nay xinh quá nghe!

- Nữa… giỡn nữa! – Nàng đỏ mặt, đưa tay lấy tách trà đến bàn.

- Thật, đâu có giỡn! – Tôi cười đáp.

Tiểu Mai cũng cười, nàng lắc đầu không nói gì rồi nhẹ nhàng rót trà vào sáu chiếc tách nhỏ trên bàn, mặc cho tôi đang nhìn nàng lom lom. Thật sự thì thỉnh thoảng tôi có khen Tiểu Mai xinh đẹp trước mặt nàng, còn phần lớn là tôi tự nghĩ thầm trong đầu chứ ít khi nói ra. Bởi nàng đẹp là chuyện hiển nhiên rồi, tôi có nói hay không cũng vậy, hôm nay nàng cũng tóc kẹp mái xõa dài, áo pull trắng ôm dáng, váy hồng chạm gối như thường lệ, thế nhưng tôi vẫn khen lấy khen để. Bởi một nửa rằng tôi thấy nàng đẹp nên tôi khen, nửa còn lại là… tôi muốn làm Tiểu Mai vui hơn trước.

- Rồi, anh định nói chuyện gì? - Tiểu Mai nhấp ngụm trà, quay sang hỏi tôi.

- Ơ… em bảo anh qua để nói chuyện cơ mà! – Tôi vờ phản pháo.

- Thì đúng vậy, nhưng vừa nãy anh nói đã giải quyết xong chuyện của Minh Châu còn gì, em muốn nghe! – Nàng bĩu môi nói.

- Em nói trước đi, anh nói chuyện của anh sau! – Tôi cù nhây.

- Thì em cũng định bàn với anh về chuyện này thôi mà, anh cứ nói trước đi, tự dưng vui vẻ khoe ra rồi giờ bắt người ta ngồi đợi!

- Hì hì, giỡn tí mà, nghe anh nói nè, em không phục thì thôi luôn!

- Ừm, anh nói đi!

Trước ánh mắt tò mò thấp thỏm của Tiểu Mai, tôi tí tởn nói ra cách giải quyết của mình, rằng tôi sẽ rủ Minh Châu lẫn nàng, cùng đám bạn thân đi lòng vòng thành phố, vừa kể vừa chắc mẩm tự tin rằng Tiểu Mai sẽ nể phục tôi sát đất.

- Sao em? Vậy là okie luôn đó, chả lo gì nữa, đi chung cả đám cho vui! – Tôi hồ hởi.

- ……….!

Trái ngược với sự mong đợi của tôi, Tiểu Mai chỉ im lặng không đáp, nàng thoáng nhíu mày rồi thở hắt ra, đập tay tôi mỉm cười:

- Em cũng có suy nghĩ như anh, và cũng mong chuyện sẽ được như vậy!

- Thì… cứ vậy mà làm thôi, có gì đâu! – Tôi chưng hửng.

- Anh không thấy như vậy là đơn giản lắm sao? – Tiểu Mai đưa tay vuốt tóc nhìn tôi.

Nhất thời tôi đờ người ra trong giây lát vì không hiểu ý nàng đang nói gì:

- Thì… càng đơn giản càng tốt mà, chứ tính chi cho lâu, cày sâu chết lúa?

- Ý em là nếu giải quyết chuyện này gọn vậy thì tốt quá rồi, thế nhưng anh có chắc là Minh Châu sẽ đồng ý không? - Tiểu Mai lại lắc đầu.

- Dĩ nhiên đồng ý rồi, sao em lại hỏi vậy? – Tôi lại càng ngạc nhiên hơn nữa.

- Vì… phải có lí do gì đó, Minh Châu mới gọi anh là đồ phản bội, thái độ gay gắt như vậy thì không phải là ngẫu nhiên đâu! – Nàng ngập ngừng nói.

- Lí do gì? – Tôi đần mặt ra.

- Có thể… bạn ấy cũng thích anh!

- Phi lí, hết sức phi lí, chỉ mới gặp nhau có một lần từ lâu lắm lắm luôn rồi thì lấy gì mà thích cho được!

- Em cũng muốn là vậy, nhưng cứ có linh cảm sao ấy, như là chuyện này sẽ không giải quyết dễ dàng được đâu!

- Yên tâm, chắc là lúc đó nhỏ này còn bực anh vụ hứa xong chạy luôn nên mới nóng gáy bảo anh phản bội thôi, giờ rủ đi chơi phát là xong!

Tiểu Mai phì cười, nàng âu yếm nhìn tôi rồi bảo:

- Anh nghĩ đơn giản quá, thật ra em còn khá nhiều điều muốn nói quanh chuyện này đấy!

- Điều gì? – Tôi chưng hửng, hơi quê vì mình bị nói là đầu óc giản đơn.

- Mà thôi, có khi nghe xong anh lại bảo là em già rồi không chừng! – Nàng tủm tỉm.

- Không có đâu, em trẻ mãi không già! – Tôi sốt ruột.

- Hi hi, ngốc, vậy cũng nói được! - Tiểu Mai khúc khích cười.

- Uầy… nói gì nói đi! – Tôi giục.

- Vầy nhé, trước tiên, anh có bao giờ hỏi tại sao rằng… em không thắc mắc về vết sẹo của anh không?

- Dĩ nhiên là không, em nghe Minh Châu kể hết rồi còn gì!

- Trước khi được nghe kể kìa, như này, Minh Châu nhận biết được anh là nhờ ba điều, một là câu thơ kia, hai là tên anh, cuối cùng là vết sẹo. Thường khi được nhắc đến như vậy, hiển nhiên ai cũng sẽ nghĩ rằng vết sẹo đó phải có gì đó đặc biệt lắm, như là kỉ niệm gắn liền giữa anh với bạn ấy vậy!

- Ừ, thì sao cơ?

- Nhưng em lại không hỏi về vết sẹo, bởi em chú ý rằng Minh Châu nhớ đến anh là nhờ câu thơ kia hơn, còn chuyện anh có sẹo ở bả vai thì sau ngày anh bị gọi là phản bội cũng chẳng nhớ thêm được gì, vậy nên em nghĩ có hỏi cũng không có kết quả, mà dù có hỏi cũng chưa chắc anh nhớ ra được Minh Châu. Vì lẽ đó, em muốn đợi cho sự việc rõ ràng hơn rồi mới nghe anh giải thích!

- Không ngờ là nhỏ Châu lại kể hết luôn à?

- Ừa, một điều nữa là tại sao anh có thể quên được bạn ấy nhỉ? Chỉ cách nhau có gần một năm thôi mà, lúc chuyển lớp qua A2, anh không nhớ ra được à?

- Không, sao mà nhớ nổi chứ, gặp có một lần, hồi đó Minh Châu thắt tóc hai bím nhìn ngộ lắm, giờ thì để tóc qua một bên vai, lớn quá nên anh không nhận ra nổi. Với cả vừa bị chuyển lớp lạ nước lạ cái, hơi sức đâu mà nhìn!

- Thế còn tên của bạn ấy? Hai người nói chuyện với nhau cũng khá nhiều mà chỉ có mỗi Minh Châu là biết tên anh?

- Thì tại hồi đó tính anh hời hợt, chat chit qua lại thì chỉ gọi nhau bằng nickname chứ ai đâu mà để ý hỏi tên. Với cả nhỏ đó cũng có hỏi tên anh đâu, là anh tự nói ra ấy chứ!

- Ừm……!

Đến đây thì Tiểu Mai dừng lại nghĩ ngợi một chút, đặt tay lên môi ra chiều suy tư, đôi bờ môi đỏ mọng ánh lên dưới tia sáng lấp ló ngoài cửa sổ, càng nhìn càng dễ thương ra phết. Tôi đang định chồm người đến… hôn vào má nàng thì bất chợt Tiểu Mai lên tiếng:

- Anh có nhớ là anh đã hứa dẫn Minh Châu cùng đi chơi không?

- Ừ, nhớ mang máng! – Tôi ngượng ngập ngồi xuống, một phen hú vía vì suýt nữa là không kiềm chế được bản thân.

- Phải nhớ là hứa điều gì kìa, chứ em lo lắm….! – Nàng đan tay vào nhau.

- Lo gì? Thì hứa dẫn đi chơi thôi mà! – Tôi thắc mắc.

- Thật ra nếu chỉ là hứa nguyên văn như vậy thì không sao, em chỉ ngại… anh thì không nhớ, lỡ Minh Châu… thích anh thật, ép dẫn đi chơi riêng, tự nói ra một lời hứa nào đó chẳng phải của anh thì em không chịu đâu! – Tiểu Mai bĩu môi lo lắng.

- Không có đâu, nhỏ đó đẹp vậy thì đời nào thích anh! – Tôi vội trấn an.

Bất thình lình Tiểu Mai nhìn tôi hỏi:

- Ý anh là sao?

- Sao… gì cơ? – Tôi ngơ ngác hỏi lại.

- Anh bảo Minh Châu vì rất xinh đẹp nên không thích anh phải không? – Nàng nheo mắt.

- Ừ… nhỏ đó… không có ý gì với anh đâu! – Tôi ấp úng.

- Thế tức là tôi không đẹp bằng người ta, nên mới thích anh chứ gì? – Nàng lạnh lùng hỏi.

Đến đây thì tôi ngớ người ra mà ôm mặt:

- Trời đất, em nghĩ gì vậy, thế cũng bắt bẻ cho được!

- Chứ còn sao nữa? - Tiểu Mai làm bộ dỗi.

- Nói thật chứ em là mẫu người trong mộng của anh rồi đó, trước đây anh còn chả tin là gặp được người đâu người ơi, ghen cái gì nữa không biết! – Tôi thở vắn than dài.

- Liệu hồn anh đấy! – Nàng lừ mắt nói lại.

- Uầy…..! – Tôi gãi đầu bối rối.

Và Tiểu Mai lại rót trà vào tách, ngồi lặng yên suy nghĩ mặc kệ tôi đang sợ im thin thít phía đối diện. Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

- “ Bỏ xừ rồi ba mẹ ơi, uổng công ba mẹ sinh ra con là nam nhi đại trượng phu, thế mà giờ đây đã trở thành một thằng sợ vợ chính hiệu, con thật có lỗi với hai người, hic….! “

Rồi đột nhiên Tiểu Mai lại hỏi tiếp:

- Anh nè, còn chuyện này nữa!

- Gì thế? – Tôi giật mình.

Và ngay sau câu hỏi của nàng, tôi cũng đờ người, đần mặt ra vì quả tình là chưa bao giờ tôi nghĩ đến điều này:

- Minh Châu đã ở Phan Thiết được gần hai năm rồi, chắc cũng thông thuộc đường sá và đi chơi đây đó, không với gia đình thì cũng với bạn bè. Vậy thì lỡ mà có đi chơi, anh còn chỗ nào nữa đâu mà dẫn bạn ấy??!!
Bình Luận (0)
Comment