Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 294

Kết thúc hai tuần kiểm tra vất vả cho học sinh, cuối cùng chả biết do ai đề nghị hay nêu chủ trương thể thao gì đó mà vào giờ sinh hoạt chủ nhiệm thì cô giáo đã thông báo cho toàn bộ lớp tôi biết là nhà trường sẽ tổ chức giải bóng đá toàn trường ở cả 3 khối lớp. Mục tiêu là để các lớp giao lưu với nhau và nêu bật tinh thần trường học vừa là nơi rèn luyện trí óc vừa là nơi để rèn luyện cả thể chất.

Khỏi phải nói bọn con trai trong trường vui mừng đến cỡ nào bởi lẽ đây đúng là dịp để thể hiện đẳng cấp cầu thủ có một không hai. Sau khi thông báo được phát ra thì đi đến đâu cũng nghe mọi người bàn tán xôn xao về giải bóng đá toàn trường sắp tới, từ cổng trường cho đến căn-tin, từ lớp học cho đến sân thể dục, từ bãi gửi xe cho đến… nhà vệ sinh.

- Hê hê, quả này thì tao được dịp thể hiện rồi, đảm bảo các em gái sẽ lác mắt vì tao!

- Điên, lo mà tập trung đá đi chứ, ăn chung là giải thưởng với vinh dự, ke ke!

- Ủa mà lớp mình đá với lớp nào nhỉ? Chia bảng chưa?

- Chiều nay tao quyết tâm tập đá lại mới được, bữa giờ ham game vi tính mà bỏ bê đá banh!

Vậy đấy, con trai toàn trường thì hào hứng hồ hởi chờ đợi ngày diễn ra lễ khai mạc và trận bóng đầu tiên, còn các nàng phái nữ thì cũng hồi hộp muốn xem các chàng trai lớp mình sẽ “giao chiến “ với các lớp khác như thế nào, đến độ các nàng còn lập ra cả đội cổ vũ và đội hậu cần nhằm có sự chuẩn bị tốt nhất cả về vật chất lẫn tinh thần cho đội bóng của lớp.

Trường tôi dẫu sao cũng là một ngôi trường lớn có bề dày lịch sử, và là trường phổ thông duy nhất ở Phan Thiết đạt chuẩn quốc gia, thế nên một giải bóng đá toàn trường cũng được xem là rất có tiếng tăm. Vậy nên không ai bảo ai mà lớp nào cũng tự biết rằng, chỉ cần có mặt trong top 3 chung cuộc của giải đã là vinh dự lắm rồi. Toàn trường có gần 100 lớp ở cả 3 khối, vậy nên giải bóng đá sẽ diễn ra trong thời gian gần hai tháng. Thời gian đầu ở vòng loại thì các lớp sẽ đá với nhau có thể vào các ngày trong tuần, và tùy theo lịch học của lớp đó là buổi sáng hay chiều mà có thể thay đổi thời khóa biểu linh động học bù giờ để theo kịp giải đấu. Cuối cùng từ gần 100 đội sẽ chọn ra 16 đội mạnh nhất, và 8 trận bóng giữa 16 đội này sẽ diễn ra vào 4 ngày chủ nhật của tháng cuối cùng giải đấu ở cả buổi sáng và buổi chiều nhằm đảm bảo mọi học sinh đều có thể đến xem được, và đồng thời cũng mang lại lượng khán giả cổ vũ đông đảo nhất.

Con trai vì tình yêu bóng đá, vì dịp thể hiện trước mặt bạn gái, vì màu cờ sắc áo của lớp, vì giải thưởng. Con gái thì vì… ham vui, vì tự tôn của lớp mình, và có lẽ cũng vì muốn dõi theo các chàng trai của mình. Tất cả học sinh trong trường đã sẵn sàng chuẩn bị tham dự giải bóng đá toàn trường có quy mô lớn và rộng khắp thế này.

Và lớp tôi cũng vậy, ngay khi cô giáo chủ nhiệm thông báo thì cả đám con trai tụi tôi đã nhao nhao cả lên, và sau vài mươi phút thương nghị thì đã chọn ra được đội hình chính thức. Vẫn là đội hình cũ như hồi lớp 10 đá giao hữu với lớp trên. Và đội hình bóng đá của lớp 11A1 năm nay thì Khang mập vẫn là thủ môn, thằng Chiến với Dũng xoắn vẫn là hậu vệ, Luân khùng đeo băng đội trưởng lãnh trách nhiệm dẫn dắt cả đội, thằng Quý với Tuấn rách sẽ là tiền đạo, riêng Tuấn rách được ưu tiên làm tiền đạo cắm luôn trên phần sân của đối phương do khả năng dứt điểm thần sầu của nó.

- Rồi, chốt lại đội hình như thế nhé! – Luân khùng vẽ đội hình có tên từng thằng trên bảng, oang oang nói trước lớp.

- Ê.. ê.. còn thiếu tao mà! – Tôi chưng hửng đứng dậy phát biểu khiến cả lớp cười ồ lên.

- À quên… mày là gì nhỉ? – Nó gãi đầu cười cười.

- Tao là… trung phong đi, tao ghi bàn cho! – Tôi nhanh nhảu nói.

- Điên à, mày sút dở bỏ xừ ra, được mỗi cái lừa banh thôi! - Tuấn rách cự nự.

- Ơ hay, ai bảo mày là tao sút dở, tao mà sút á hả…là…là …! – Tôi định gân cổ cãi lại, thế nhưng khi nhìn sang Tiểu Mai đang che miệng cười khúc khích thì tôi đành xuôi xị ngậm bồ hòn làm ngọt.

- Ok, thằng Nam sẽ là tiền vệ tổ chức, mày kiến tạo đường bóng cho tiền đạo ghi bàn, nhiệm vụ quan trọng đấy! – Luân khùng chốt lại danh sách sau khi lựa thêm thằng Xung và thằng Phát vào đội hình dự bị.

- Tao… thích ghi bàn hơn….! – Tôi xụ mặt cố nằn nì.

- Con lạy thánh, thánh sút dở tệ thì có mà phản lưới nhà à! – Dũng xoắn chen vào, làm điệu bộ lạy lục khiến cho cả lớp được một phen cười đau ruột.

Trước tràng cười khủng bố từ dư luận, tôi đành an phận thủ thường chấp nhận vị trí quen thuộc từ lúc nhỏ đá banh đến giờ, đó là tiền vệ tổ chức.

- Rồi, về phần đội bóng vậy là ổn, giờ thì cô muốn nhắc cả lớp là, các bạn nam có đá bóng cũng phải chú ý đừng để ảnh hưởng nhiều đến việc học. Còn các bạn nữ thì nên cổ vũ nhiệt tình cho lớp mình, cũng nên tham gia vào công tác hậu cần để tiếp tế nước uống cho con trai nhé! – Cô chủ nhiệm lên tiếng.

- Dạ, phần nước uống với khăn mặt cô để tụi em lo được mà! – Bí thư Khả Vy đứng dậy nói.

- Ừm, vậy kết thúc giờ chủ nhiệm ở đây, Luân em nhớ theo dõi lịch thi đấu để phổ biến cho các bạn nghen, tuần sau là bắt đầu giải đấu rồi đấy! – Cô Thảo căn dặn.

- Dạ em nhớ mà! – Luân khùng gật đầu, kết thúc luôn giờ sinh hoạt.

Vậy là hôm sau tranh thủ ngày chủ nhật hiếm hoi được nghỉ, tôi hi sinh một bữa đi chơi với Tiểu Mai mà tập trung lại với đội bóng của lớp để tập luyện, đá lại cho quen chân.

- Hê hê, tụi bây yên tâm, đá với tụi tao đảm bảo còn hơn cả luyện tập! – Sơn đen khoái chí dắt nguyên đội bóng cây nhà lá vườn của nó tới theo lời đề nghị của tôi.

- Ừ, đá giữ chân cẳng nghe mậy, tụi bạn tao còn đi học đó! – Tôi dặn trước để đề phòng, bởi đội hình của tụi Sơn đen toàn là mấy thằng cao to, chả bù cho lớp tôi toàn thư sinh.

Ngoài giờ tập luyện với đội bóng Sơn đen để lấy cảm giác thực chiến, mỗi thằng bọn tôi cứ sau giờ học lại tập trung ở bãi biển Đồi Dương để tập dốc bóng, lừa bóng và cản phá, tất cả đều dồn hết cho sự chuẩn bị tốt nhất và phong độ đỉnh cao nhất. Dẫu sao thì lớp tôi cũng có kinh nghiệm đá thực vài trận chứ không như các lớp khác, thế nên bọn tôi hoàn toàn tin rằng 11A1 nhiều khả năng sẽ lọt vào vòng 16 đội mạnh.

Vài ngày sau đó, Luân khùng đem lịch thi đấu về hò hét trước lớp, cuối cùng 11A1 tụi tôi nằm ở bảng A và sẽ thi đấu trận đầu tiên với 11A15 ngay sau lễ khai mạc của ngày mai. Đúng 3 giờ chiều hôm sau, đội bóng của hai lớp 11A1 và 11A15 đã tập trung tại sân vận động của trường. Với sự có mặt của thầy hiệu trưởng, tập thể Đoàn trường và bí thư đại diện cho các lớp ở cả 3 khối, sau bài diễn văn ngắn gọn súc tích đúng chất tinh thần thể thao thì thầy hiệu trưởng tuyên bố giải bóng đá toàn trường được phép bắt đầu. Mở màn cho giải đấu sẽ là trận bóng giữa 11A1 tụi tôi và đội bạn 11A15, và đội hình hai lớp đã xuất hiện trên sân bóng trong tiếng hò reo cổ vũ của mọi người từ bốn phía khán đài. Vì là trận đầu tiên sau lễ khai mạc nên lực lượng khán giả có vẻ đông hơn hẳn ngược với dự đoán của tụi tôi dù là thiếu mất học sinh khối lớp 10 do đang là buổi chiều.

Chiều 3 giờ khá mát mẻ ở bên phần sân tụi tôi, đưa mắt nhìn về phía khán đàn, tôi giơ tay làm dấu hiệu Victory cho Tiểu Mai, trông thấy vậy thì nàng tủm tỉm cười gật đầu.

- Okie anh em, sẵn sàng hết chưa? – Luân đội trưởng tụm đầu cả đám lại.

- Sẵn văn sàng rồi! – Dũng xoắn hăng máu.

- Quất thôi! - Tuấn rách liếm môi.

- Cẩn thận đó tụi bây, tao có dự cảm không lành! – Thằng Chiến hồi hộp đến toát cả mồ hôi hột, có lẽ nó đang bị khớp trước sức ép của số đông khán giả đến từ cầu trường đang dòm xuống cả đám lúc này ở trên sân.

Dự cảm của thằng Chiến sai bét nhè, vì chả hiểu tụi 11A15 học hành căng thẳng lắm hay sao mà đứa nào đứa nấy yếu như sên, không thằng nào có sức bền, chạy vài vòng sân đã mệt. Đã vậy kĩ thuật đá bóng lại rất bình thường, có bóng bị đoạt mất, chuyền thì toàn hụt, thành thử ra bóng cứ lởn vởn bên phần sân nhà tụi nó mặc dù tụi tôi đã… vừa đá vừa giỡn.

- Ê Nam, chuyền sang đây mày! - Tuấn rách chạy tạt ngang mặt tôi.

- Từ từ, coi tao sút lá vàng rơi nè! – Tôi nói rồi cong chân sút luôn.

- Víu….! – Bóng vẽ thành một đường vòng cung khá đẹp và… bay thẳng luôn ra ngoài đường biên ngang.

- Bố thằng điên này, lá vàng cái đầu gối tao nè! - Thằng Quý sầm mặt.

- Dào ôi, 5- 0 rồi mày còn căng thẳng làm gì! – Tôi phất tay cười khẩy.

Thật vậy, chỉ vừa ở đầu hiệp hai mà 11A1 lớp tôi đã dẫn trước 11A15 những 5 bàn thua không gỡ, chính thế nên tụi tôi mới đá nhàn hạ đến như vậy. Hai bàn đầu tiên là do thằng Quý xuất thần mở tỉ số và Luân khùng có một cú sút xa bá đạo, còn lại thì Tuấn rách ngay lễ khai mạc đã làm quả hat-trick khiến các bạn gái xinh tươi bên phía khán đài vỗ tay trầm trồ không ngớt. Và mặc dù nhận được sự quan tâm nồng nhiệt và đầy tình cảm đến thế nhưng thằng Tuấn vẫn rất ư là… lạnh lùng, vờ như anh đây chả để tâm đâu.

- Quá dữ, anh Tuấn làm mặt rất tỉnh và lạnh! – Tôi cà khịa.

- Hê hê, tao có em Thu Sương rồi, cần gì mấy em khác nữa! – Nó cười đểu.

- Ghê, tán đổ rồi à? – Tôi sửng sốt nhớ lại gương mặt kiêu kỳ của con bé đó.

- Chưa, nhưng sắp! - Tuấn rách nhún vai đáp tự tin.

Trận bóng chán phèo với thế trận một chiều nghiêng hẳn về tụi tôi lại tiếp tục, và suốt từ đó đến khi kết thúc hiệp hai thì tôi nản đến mức chỉ chạy lòng vòng trên sân lâu lâu khều banh vài cái chứ chả buồn thể hiện. Chẳng bù với tụi bạn tôi, cả đám hậu vệ lúc này cũng bất chấp vị trí mà thi nhau dâng cao đội hình để tranh thủ ghi bàn cho nở mặt trước đám đông. Tôi và Luân khùng lùi về sân nhà mà dựa cột khung thành đứng tán dóc với Khang mập, quan sát tụi chiến hữu đang quay 11A15 như chong chóng.

- Trận đầu thắng dễ nhỉ?! – Luân khùng thở dài.

- Ừm! – Tôi gật đầu gọn lỏn.

- Hây dà, tụi mày ít ra cũng để nó sút một cú qua đây cho tao khởi động chớ! – Khang mập ôm mặt than trời.

Mặc kệ cho khán giả hò hét, cổ vũ có mà tức giận cũng có, ở bên phần sân đối phương thì lớp tôi cứ thi nhau tung hàng loạt cú sút trái phá vào khung thành đội bạn. Mãi đến khi kết thúc trận đấu thế trận một chiều thì tỉ số chung cuộc là 7-0 nghiêng về 11A1 bọn tôi. Tụi 11A15 lắc đầu ngao ngán, chống hông thở hồng hộc, vừa mệt vừa quê trước bàn dân thiên hạ đang bàn tán xôn xao.

- Hê hê, các chú thấy anh sút ảo không? Làm phát vào luôn! – Dũng xoắn cười khoái chí.

- Tao mới ghê nè, lừa banh qua thằng gôn mà nó đứng dòm, hé hé! - Thằng Chiến tí toét.

- Thôi các bố, chẳng qua trận này gặp đội yếu nên mới thắng dễ dàng thôi, còn về sau mới khó nhằn đấy! - Thằng Quý trề môi nói.

- Ờ, thôi về, trận này đá không đã chút nào! – Luân khùng tuyên bố giải tán.

Đội nhà liền ngay sau đó trở về phần khán đài nơi các nàng 11A1 đang chực chờ săn sóc với nước uống và khăn lạnh. Khỏi phải bàn về độ tự sướng của hội bàn tròn khi tụi nó được đám con gái thi nhau tán tụng lên tận mây xanh, chỉ có mỗi tôi là bị thắc mắc sao đá gì mà kì cục vậy. Tôi chỉ cười lắc đầu cho qua chuyện rồi bước tới cạnh Tiểu Mai:

- Về thôi, bữa nay khỏe re!

- Hi, đội này yếu ha anh! – Nàng nhoẻn miệng cười đưa chai nước cho tôi.

- Ừa, anh chả buồn đá, hi vọng trận sau thú vị hơn chút! – Tôi gật đầu đáp.

Sau trận thắng đậm đà hôm đó thì qua ngày mai, tiếng tăm của 11A1 đã nổi khắp toàn trường, và nghiễm nhiên được các đội còn lại phải e dè ngại ngần.

- Hê hê, sáng nay lúc đi xuống căn-tin mấy em gái nhìn tao quá chừng tụi bây ơi, còn kêu tao là Tuấn hat-trick nữa! - Tuấn rách khoái chí tử.

- Ờ, thế mày không biết tao là Quý-lắt –léo à? - Thằng Quý chêm vào.

- Thôi mấy ba, vài bữa đội khác nó đá cho bật mồm ra! – Khang mập nóng gáy.

- Kệ chứ, dù gì bọn mình cũng nổi tiếng rồi, hê hê! – Dũng xoắn cười vênh váo.

Quả đúng là trận thắng đầu tiên tuy có dễ dàng nhưng cũng làm 11A1 nổi tiếng thật, vì bằng chứng là một buổi tối nọ, sau khi tôi nằm nhà chán quá định ra ngoài dạo bộ cho tí nữa dễ ngủ thì bắt gặp bé Trân cũng vừa đi bộ thể dục với mẹ tôi về. Thế là con bé lại tò tò đi theo tôi tiếp tục… dạo bộ, làm như nhỏ này không biết mỏi chân hay sao ấy.

- Hi, lớp anh đá banh giỏi ghê ha! – Trân cười cười.

- Ừ, mà chẳng qua đội kia yếu quá thôi, chứ tụi anh cũng bình thường! – Tôi ra vẻ khiêm tốn đáp lại, chả hiểu sao cứ trước mặt Trân là tôi phải luôn tỏ ra rằng mình là người lớn.

- Vậy chừng nào gặp 10A1 tụi em thì nương tay nha, hi hi! – Con bé đề nghị.

- Hơ, nương tay lỡ tụi anh thua thì sao? – Tôi ngẩn tò te.

- Đi mờ, hì hì, em năn nỉ á! – Trân ôm tay tôi níu lại.

Lại một lần nữa hoảng hồn trước thái độ này của Trân, tôi vội dạt ra rồi gật đầu đồng ý ngay tắp lự:

- Ừ, biết, gặp lớp em sẽ đá cầm chừng, được chưa?

- Hi, yêu thầy nhất! – Trân khúc khích cười.

Được một lát sau, con bé lại hỏi:

- Ủa mà sao trận vừa rồi anh không ghi bàn vậy?

- À… anh giữ bí mật ấy mà, anh hùng phải xuất hiện vào lúc cuối chứ! – Tôi vờ chống chế vì biết mình có sút dứt điểm thì cũng chẳng ra gì.

- Hi, vậy lúc nào thì mới bật mí cho em xem đây?

- Tới lúc rồi sẽ biết, à… cảm ơn em nhé!

- Cảm ơn gì cơ? – Trân ngơ ngác.

- Thì nhờ em mấy bữa kiểm tra bài ấy, giờ anh mới được thảnh thơi đi đá banh nè! – Tôi lúng búng thú thật.

- Hi, em có giúp gì đâu mà anh nói vậy! – Con bé cười đập vai tôi.

- Món trà sữa của em đó, công nhận uống vô tỉnh táo lạ thường! – Tôi tấm tắc khen.

Đến đây thì Trân thoáng cười buồn, rồi rất nhanh sau đó, con bé vội làm nét mặt tươi tắn trở lại:

- Thật ra thì… chị Mai biết là anh học khuya sẽ buồn ngủ, nên có nhờ em làm món uống cho anh. Trà sữa đó cũng là chị Mai bày em làm đấy!

- Ớ…. vậy à? – Tôi đần mặt ra ngơ ngác mất mấy giây rồi thở phào nhận ra rằng, vẫn là Tiểu Mai lo cho tôi nhất.

Sau câu nói đó thì Trân bất chợt im lặng không buồn nói gì nữa, chỉ lững thững đi dạo bộ cạnh tôi. Đi được thêm một quãng nữa đến gần quán nước mía ở trường tiểu học của tôi thì hai đứa chuẩn bị quay trở về nhà, bất chợt tôi gặp Khả Vy cũng đang dừng xe mua nước ở đó:

- Ủa? Nam đi dạo à? – Vy trông thấy và chủ động bắt chuyện với tôi.

- Ừ…! – Tôi khá bất ngờ, lúng túng trả lời.

Phải nói là khá lâu rồi tôi mới gặp Khả Vy ở ngoài vào buổi tối, kể từ khi hai đứa chia tay đến nay thì tôi hiếm có lần nào được thấy em ấy mặc đồ bình thường mà không phải là đồng phục áo dài.

- Hi, Vy vừa ở nhà Khang về để bàn chút việc, giờ cũng chuẩn bị về nhà, Nam uống nước không? – Vy đề nghị.

Tôi còn đang ngần ngừ chưa biết có nên đồng ý hay không thì bé Trân đã đột ngột xen ngang:

- Không!

Rồi con bé kéo tay tôi và nói:

- Mình về thôi anh!

Cả tôi và Khả Vy lúc này đều tròn mắt ngạc nhiên vì thái độ gay gắt của bé Trân mà chả hiểu tại sao con bé lại làm thế.

- Em đây là…..! - Khả Vy đưa mắt nhìn tôi, ý chừng hỏi Trân là ai.

- Bạn gái ảnh, được chưa? Về nhà đi anh! – Nói rồi Trân lại kéo tay tôi như lôi đi.

- Sao….? Vậy còn…? – Vy cũng bất ngờ không thốt nên lời.

Dù chả hiểu mô tê gì sất, nhưng tôi cũng đoán ra rằng chắc phải có lí do gì đó nên Trân mới như thế, vậy là đành cười gượng nói:

- Không phải đâu, con bé đùa thôi, vậy… Nam về trước nhé, có gì mai nói sau!

- À… ừ… Nam về cẩn thận! – Vy bối rối gật đầu.

Cáo từ em ấy vừa xong thì tôi vội quay lưng đi ngay, trong lòng chợt dậy lên một cảm giác bồi hồi khó tả, mặc cho Trân đang kéo tay như lôi tôi đi. Suốt quãng đường từ chỗ gặp Vy đến tận gần nhà tôi thì Trân chả buồn nói câu nào, mà gương mặt thì cứ bặm lại trông như đang giận lắm.

- Sao thế? Lúc nãy em làm gì vậy? – Tôi vờ cau mặt, lên tiếng hỏi.

- Em không thích chị ta, vậy thôi! – Trân nguýt môi đáp.

- Sao không thích? – Tôi ngạc nhiên. – Em đã gặp Vy bao giờ đâu?

Sau câu hỏi của tôi thì ngay tức thì Trân quay lại, trừng trừng nhìn tôi đầy bất nhẫn:

- Vì bà đó mà chị Mai buồn rất nhiều, anh biết không?

Rồi mặc kệ tôi đứng tần ngần trước cửa nhà, con bé mở cổng đi thẳng vào trong nhà mà không thèm nói thêm câu nào nữa.

- “ Uầy... chuyện cũ mà sao cứ nhắc hoài! “ – Tôi thở dài ngao ngán, hổng dè bé Trân lại có thể ghét Khả Vy đến vậy, hệt như có thâm thù đại hận gì ấy.

Sáng hôm sau, hội bàn tròn được Luân đội trưởng thông báo là trận tiếp theo lớp tôi sẽ đá với 12A4 vào chiều ngày thứ 4 tuần này.

- Chà, mấy ông lớp trên có vẻ ghê gớm đó nha! – Khang mập quệt mũi.

- Ừ, đá cho cẩn thận vào! – Luân khùng nhắc nhở.

- À mà chiều mốt đá xong, lỡ mà tụi mình thắng thì làm bữa ăn uống hoành tráng chứ nhỉ, 12A4 dù gì cũng là đội mạnh mà, tụi mình thắng mới oách! – Dũng xoắn đề nghị ngay.

- Thôi… để khi khác đi, còn chưa lọt vào top 16 mà! – Tôi bất chợt lên tiếng bàn lùi.

- Sao thế? Chiều thứ 4 có làm gì đâu? Đá xong đi chơi luôn! – Khang mập ngạc nhiên hỏi.

- Tao bận rồi! – Tôi lắc đầu đáp.

- Bận gì nữa? - Tuấn rách thắc mắc.

Thế nhưng tôi không trả lời mà chỉ cười cười cho qua chuyện, bởi lẽ tụi bạn tôi không cần thiết phải lí do này, nó thuộc quyền riêng tư.

Đúng vậy, vì sao ư? Vì thứ tư tuần này là ngày 14 tháng 3 cơ mà!
Bình Luận (0)
Comment