Lại nói về Dạ Minh Châu, cô học trò mới của tôi. Sau cái hôm mà tôi cho cô nàng nghỉ sớm để về soạn lại đề Toán thì kể từ bữa đó trở đi, cứ đến hôm nào dạy kèm là tôi lại để Minh Châu giải đề mệt nghỉ, đến cả về nhà thì tôi cũng cho đề bài làm thêm. Mục đích của tôi chính là rèn dần cho Minh Châu cách giải Toán trong trạng thái bình tĩnh nhất, không bị các yếu tố thời gian và người giám sát ảnh hưởng đến tâm lí làm bài.
Mà quả thật là phương pháp dạy của tôi có hiệu quả rõ rệt, Minh Châu đã dần dà nắm được các chi tiết mấu chốt trong việc giải đề thi. Đó là học tốt rồi thì cứ bình tĩnh, tự tin và quyết thắng thôi. Xét về khóa học này thì tôi có thể rút ra được hai giá trị cốt lõi, đó là lý tính và cảm tính.
Về giá trị lý tính thì thực tình mà nhận xét, tôi thấy Dạ Minh Châu có hơi chậm tiến trong môn Toán. Xét sự thông minh và ứng biến nhanh nhạy thì tôi vẫn đánh giá bé Trân cao hơn một bậc, chắc có lẽ về học tập thì Minh Châu và Khả Vy làng nhàng y chang nhau. Tuy nhiên, tôi rất phục Minh Châu ở chỗ cực kỳ kiên nhẫn, bài nào giải không được thì quyết tâm giải cho bằng được mới chịu về. Chính vì điều đó mà có mấy phen tôi phải khốn đốn, như có lần nọ:
- Thôi về nhà rồi làm tiếp, tối rồi! – Tôi nhăn mặt đưa tay nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ đêm, và hai đứa đã ngồi lì ở thư viện suốt từ chín giờ sáng.
- Nam cứ về trước đi… mình chưa làm xong bài này thì chưa về! – Minh Châu cắn bút, tay gõ lọc cọc vô máy tính.
Hôm đó, mãi đến gần chín giờ khuya tôi mới được ăn miếng cơm vô bụng, nếu không phải vì thấy trong ánh mắt của Minh Châu hấp háy niềm vui khi giải được bài toán đó thì tôi đã lồng lộn la mắng um sùm rồi. Người gì đâu mà cứng đầu quá thể.
Nhưng lại có hôm, khi tôi dặn Minh Châu là chiều mới học vì buổi sáng tôi bận đi chơi với Uyển Nhi. Thì hôm đó tôi mải mê đá banh cùng Uyển Nhi với tụi hội bàn tròn, đến khi mặt trời đã khuất đằng sau đường chân trời trên biển rồi thì tôi mới sực nhớ ra là hôm nay tôi phải dạy kèm cho Minh Châu. Cuống cuồng ba chân bốn cẳng đạp xe hết tốc lực, ấy vậy mà khi tôi đến nơi, lòng cứ đinh ninh rằng Minh Châu đợi không thấy tôi sẽ quay về thì bất ngờ thay, trước mắt tôi là cô nàng hoa khôi trường Phan đang cặm cụi giải toán.
- Ui xin lỗi nha… mình quên mất! – Tôi ngồi xuống phía đối diện thở hồng hộc.
- Không… sao, mình cũng đoán là Nam có việc bận! – Minh Châu ngước mắt lên nhìn tôi, nhỏ nhẹ đáp rồi lấy trong cặp ra tập khăn ướt chìa cho tôi. –Lau mặt đi, mồ hôi kìa!
Thế là tôi đờ người ra mất mấy giây, tay cầm khăn lau mồ hôi mà bàng hoàng tự hỏi rằng cái sát khí của cô nàng đã từng mắng tôi là đồ phản bội đã biến đi đâu rồi. Chứ trước mắt tôi lúc này chỉ là một bí thư 11A2 đã từng mời tôi lên hát trong đêm giáng sinh, một cô nàng xinh xắn mà lại hiền lành nhẫn nhịn như mèo con.
- Đang làm gì vậy? Hôm nay… Nam đâu có đưa đề? – Tôi thắc mắc.
- Mình giải lại những đề cũ cho quen! – Minh Châu cười đáp.
- Ừ thế… giải được chứ? – Tôi nghe lòng mình tự dưng có một chút dao động nhẹ.
- Cũng được, mà chưa nhanh lắm! – Cô nàng hơi bối rối.
- Hôm nay làm tính giờ à? Bao lâu?
- Ừ… mười lăm phút!
- Khá hơn rồi, đề bài mới nè!
- Ừ… cảm ơn!
Từ đó, tôi lại rút ra thêm giá trị cảm tính. Đó là tôi rất phục những người chậm tiến nhưng biết chịu khó, lấy cần cù để bù thông minh. Thêm nữa, khi Minh Châu ngày càng tập được sự bình tĩnh trong khi làm bài, không bị thời gian và người xung quanh ảnh hưởng thì đến lượt tôi là người giám sát lại bị ảnh hưởng.
Càng tiếp xúc với Minh Châu, tôi càng nhận ra cô nàng này không chỉ có xinh đẹp không thôi mà lại còn rất đảm đang thục nữ. Đó là những bữa học từ sáng đến tối, Minh Châu biết ý tôi buổi trưa lười ra ngoài ăn cơm thường mua bánh mì cạp đại cho qua chuyện. Vậy nên những buổi học sau, cô nàng thường nấu cơm sẵn ở nhà rồi chuẩn bị thành hai phần cho hai đứa.
- Ngon! – Tôi chỉ thốt ra được mỗi từ đó rồi cắm mặt luôn vô ngăn cơm.
- Còn nhiều lắm, Nam từ từ thôi! – Minh Châu phì cười.
Có thể nói, Dạ Minh Châu là người duy nhất mang lại cho tôi một cảm giác gần giống với Tiểu Mai nhất trong mùa hè này. Trái ngược với Uyển Nhi ham chơi cứ thích làm theo ý mình thì Minh Châu khá điềm đạm và chịu khó. Chính vì lẽ đó, dù muốn dù không tôi cũng phải thừa nhận rằng mình đã bị cô nàng thu hút, không ở mức độ mạnh mẽ cho lắm nhưng tôi đã có dao động. Vì ngày qua ngày, tôi cứ luôn nhìn Minh Châu cặm cụi làm bài, mái tóc đen mượt tết thành bím hay có đôi khi để xõa qua hẳn một bên vai đã làm tôi phải cố tự nhắc mình luôn chúi mũi vào quyển sách trước mặt. Nhưng… vẫn không ngăn được có đôi lúc tôi lại thử cho phép mình nhìn hoa khôi của trường một chút.
Và lại còn hơn thế nữa khi mà con mèo đần Leo, có vẻ như thấy tôi bỏ đi suốt ngày nên dạo gần đây nó có vẻ hờn. Dù rằng càng ngày càng ú ra nhưng vẫn lanh lợi lắm, dạo sau đó cứ sáng ra tôi chuẩn bị đi dạy kèm là nó tự nhảy phốc lên giỏ xe của tôi mà ngồi chễm chệ.
- Xuống mày, leo lên đây làm gì, ở nhà chơi với mẹ đi! – Tôi nhấc bổng nó xuống.
Thế nhưng nó lại cứ leo lên cho bằng được, tôi cứ bỏ nó ra thì nó lại tìm đủ mọi cách lẽo đẽo theo. Đến cả lúc tôi đã dắt xe ra ngoài rồi mà nó vẫn còn bám đuổi, mắt ngước lên ra vẻ tội nghiệp. Nhìn cái cục bông gòn cứ quấn mãi chân mình, tôi hết cách đành phải cho nó vô giỏ xe luôn. Thây kệ, chắc ở nhà miết cũng buồn đây mà.
Dĩ nhiên, Minh Châu thấy tôi đem theo mèo đần thì vui lắm. Thế là những hôm sau, cô nàng có làm thêm phần cá chiên để con Leo được tẩm bổ. Mà con mèo mập này thì sẵn tính ham ăn, thấy cá chiên thơm phức là phóng ngay tới ăn lấy ăn để. Dần dà, nó cũng đã quen hơi với Minh Châu, cứ thấy cô nàng là lại xáp xáp vô la liếm đòi ăn cá.
- Hi, bên này nè Leo! – Giờ nghỉ trưa, Minh Châu nựng nịu mèo đần, tôi thì bỏ ra ngoài ngồi chơi, hơi bị lo lắng con mèo kia có khi nào quên mất cô chủ Tiểu Mai của nó rồi không.
Cũng có hôm đẹp trời, khi Minh Châu xuất thần giải Toán xong sớm thì tôi quyết định thưởng cho cô nàng một chầu chè gọi là lấy tinh thần. Hai người một con mèo, hai chiếc xe đi sóng đôi nhau trên đường biển Nguyễn Tất Thành. Ánh đèn vàng vọt soi rõ bóng chúng tôi, có đôi lúc như vô tình làm cho cảm giác hai đứa tựa hẳn vào nhau. Nhưng tụi tôi còn chưa kịp tìm quán chè thì bất ngờ thay, và cũng… bất hạnh thay, đám lớp A2 xui rủi thế nào đi chơi cùng nhau lại bắt gặp hoa khôi lớp mình đang đi cùng…kẻ thù lớp khác.
- Ủa, Minh Châu? Sao lại đi cùng….? – Một con nhỏ ngồi sau xe thằng từng ngồi cạnh tôi năm lớp 10 hỏi.
- Mình….! – Minh Châu cũng nhất thời không biết phải trả lời sao.
- ………! – Tôi thì lại càng đờ ra hơn nữa, cố né ánh mắt thù hằn ghen tị của mấy thằng con trai phía bên kia.
Mà thề luôn là tôi có nghe thằng lỏi nào đó xì xào:
- Biết ngay là nó kết em Châu mà, nhỏ Mai mà biết thì vỡ mặt!
- Đi cùng tụi này luôn không? – Nhỏ kia lại hỏi.
- À…! – Minh Châu bối rối, bây giờ đi riêng với tôi cũng không được mà đi chung với các bạn cùng lớp cũng không xong.
Tôi thì nhìn Minh Châu bằng ánh mắt muốn nói rằng cứ đi với tụi bạn đi, cho tôi đỡ bị làm khó khăn, và cũng để cô nàng dễ ăn nói. Thế nhưng vẻ như Minh Châu đã hiểu sai cái bộ dạng nhăn nhó của tôi:
- Mình hôm nay bận đi với Nam rồi, hẹn mọi người khi khác ha!
Thế là xong đời cô lựu, đám tụi 11A2 tuy bỏ đi nhưng lại xì xào bàn tán, và hơn hết là tôi biết tụi nó đang tưởng tôi là cái thằng sở khanh bắt cá hai tay, tòm tem sau lưng bạn gái. Tối hôm đó, tôi với Minh Châu ăn chè cùng nhau mà chẳng ai nói với ai câu nào. Cũng may là còn có con mèo đần chạy loanh quanh làm trò đỡ ngượng, chứ không thì thật tôi chẳng biết hai đứa còn phải đóng vai câm lặng đến bao giờ.
Khi đưa Minh Châu về đến nhà là trời cũng đã về đêm, dưới ánh đèn vàng gần khu di tích Bác, trong những làn gió mát dịu nhẹ mơn man được thổi lên từ phía bờ sông Cà Ty, tôi bất giác lại hỏi:
- Có còn muốn… đi dạo Phan Thiết như hồi trước không?
Thật tình là tôi chỉ muốn làm tròn lời hứa thôi, chứ không có ý gì khác. Minh Châu vẻ như cũng biết điều đó, cô nàng chỉ thoáng cười nhẹ gật đầu:
- Ừ, hôm nào rảnh sẽ nhờ Nam, ngủ ngon! – Rồi quay bước vào nhà.
Vậy đấy, đã từng có một khoảng thời gian tâm trí tôi bị Minh Châu choáng lấy. Không biết là do cô nàng có tính tình khá giống Tiểu Mai, và Tiểu Mai lại đang ở xa nên tôi mới bị dao động hay là thực sự tôi có chút xao xuyến với Minh Châu rồi chăng?
- Meow….!
- Nhìn cái gì? Về mày! – Tôi búng tay vào trán con mèo đần đang tròn xoe mắt kêu meo meo rồi đạp xe về nha.
Cứ tưởng mùa hè năm ấy sẽ trôi qua như vậy, vừa dạy kèm Minh Châu vừa đi chơi với Uyển Nhi để lấp vào khoảng thời gian trống trải, để tránh cho bản thân thôi đừng nhớ về Tiểu Mai quá mức kẻo bị phát điên. Thế nhưng mọi sự có một chút thay đổi khi một hôm, tôi tự dưng hỏi Uyển Nhi:
- Ê, chọn được ai làm bạn trai chưa?
- Chưa, có ai thích đâu mà chọn! – Uyển Nhi nhún vai đáp, tay mân mê chuỗi hạt đá xanh vừa mua ở cửa hàng lưu niệm.
- Trời, đám bạn tui tán bà quá chừng đó! – Tôi sửng sốt, lấy làm thắc mắc.
- Quen biết vui thôi chứ yêu đương gì đâu! – Nhỏ này thản nhiên nói.
Đồ rằng nếu tụi thằng Luân mà biết được sự thật đau thương này thì chắc sẽ lăn đùng ra khóc ngất mất, tôi tò mò hỏi:
- Chứ tiêu chuẩn cao quá hay sao?
- Cũng không cao, ít nhất là phải chơi CS giỏi hơn tui, hì hì! – Uyển Nhi cười tít mắt.
Thở phào nhẹ nhõm khi biết mình không bắn CS hơn Uyển Nhi là mấy, tôi tự dưng có một sự tưởng bở rằng trước giờ hình như con nhỏ này thinh thích mình, may là không phải.
Thế nhưng sáng hôm sau, khi mà tôi đang lim dim ngủ thì chợt bị đá vô đầu đau điếng:
- Ê!
- Cái đệch thằng nào… mạ tộ…! – Tôi ôm đầu bật dậy chửi thề.
- Á à… cả tao mày cũng dám chửi, cái thằng em mất dạy này, để tao dạy mày lại mới được!
Dụi mắt đến rát mà tôi vẫn không thể nào tin được trước mặt mình là ông anh bá đạo, miệng thì cười đểu cáng, và tay thì vẫn dứ dứ nắm đấm vào mặt tôi.
- Đại ca, về hồi nào? – Tôi nhăn nhó.
- Khuya hôm qua, mày ngủ như heo có biết gì đâu! – Ông anh tôi trả lời.
- Về làm gì vậy? – Tôi hỏi ngu, đầu óc vẫn chưa tỉnh ngủ.
- Mày bị ngu à, tao về nghỉ hè không được sao? Dậy đi ăn sáng, tao đói rồi! - Ổng lại cốc vào đầu tôi mấy cái.
Hết bị Uyển Nhi dựng dậy rủ đi ăn sáng thì giờ lại đến ông anh trời đánh học đại học từ Sài Gòn trở về, tôi thở dài nặng nề khi biết rằng từ giờ mình đừng hòng có một giấc ngủ nướng nào nữa cho đến hết hè.
Mà cũng linh thiệt, ông anh tôi vừa rủ đi ăn sáng là đến lượt Uyển Nhi gọi điện ngay:
- Quá cha, sao mày cũng có di động rồi? – Ông anh tôi ngạc nhiên giật cái điện thoại.
- Của Mai cho đệ đo! – Tôi cố giằng lấy nhưng không được.
- Điện thoại của bé Mai mà con nào gọi đây? Trình… tiểu thơ? Á đệch, con nhỏ nào nữa, xinh hông? – Lão anh bắt đầu tọc mạch.
Ít phút sau, hai anh em tôi cùng đạp xe đến quán café đầu đường Tuyên Quang, lão anh tôi thì cười nói suốt, riêng tôi thì mặt nhăn mày nhó khi không cản được ổng tò mò muốn đi xem mặt “Trình tiểu thơ”.
- Ai thế…? – Uyển Nhi ngơ ngác.
- Anh hai tui đó… tên Phúc! – Tôi rầu rĩ giới thiệu đầy bất đắc dĩ.
- Chào em, anh là anh thằng Nam, hai đứa quen lâu chưa? – Đến lượt ông anh mồm mép, nói chuyện khệnh khạng ra dáng sinh viên đại học.
- Dạ cũng được nửa năm, em chào anh, em tên Uyển Nhi! – Uyển Nhi dạn dĩ đáp.
- Em xinh thật, màu mắt đẹp quá, em là….!
- Dạ em là con lai, hì hì, nhìn anh giống Nam quá chừng!
- Giống sao được, anh đẹp trai hơn nó chứ!
- Anh vui tính ghê, mà em cũng thấy vậy đó!
- Hê hê, hôm nay em muốn ăn điểm tâm món gì, anh đãi?
- Gì cũng được, anh chọn!
- Sao được, em chọn đi, phải “lady first” chứ!
Rồi ông anh bí mật ghé tai tôi nói nhỏ:
- Tán gái là phải vậy, cứ để chị em “lady first”, rồi anh em mình mới… lết đi phê, hê hê!
- Xong, em chọn món chưa? - Ổng lại quay sang Uyển Nhi.
- Chắc là phở đi, agree? – Nhỏ này trả lời theo bản tính việt anh cố hữu.
- Okie, after you! – Lão anh tôi cũng chẳng vừa, làm điệu bộ cúi chào cực kì galăng.
Mà Uyển Nhi thì luôn thích con trai galăng, thế cho nên hiển nhiên là ông anh tôi và Uyển Nhi cực kì hợp rơ. Suốt buổi sáng hôm đó, hai anh chị ra chiều phởn lắm, tán chuyện với nhau liên hồi chả màng gì đến thằng thừa thãi là tôi đang ngồi xụ mặt. Mà cũng chẳng biết ông anh tôi vô Sài Gòn luyện tiếng Anh dữ lắm hay sao mà giờ đã có thể đối đáp thành thục đầy phong cách, khiến Uyển Nhi rất lấy làm thích thú.
Ăn sáng xong, hai người rủ nhau đi chơi CS, lão anh tôi thì tuy không ham chơi game nhưng mồm mép cứ bô bô:
- Em giống anh đó, gì chứ game CS là hay nhất rồi!
- Hi, vậy à? Em thích CS lắm luôn! – Uyển Nhi tròn mắt thán phục.
Con nhỏ Uyển Nhi rất linh, hôm trước vừa nói ai bắn CS hay hơn thì đủ chuẩn làm bạn trai, hôm nay đã gặp. Bởi ta nói ở trên đời chơi game CS có hai dạng, một là bắn tỉa cực giỏi như tôi và Uyển Nhi, hai là dạng càn lướt không sợ bố con thằng nào như ông anh của tôi.
Vào trận, dĩ nhiên Uyển Nhi chọn AWM sở trường, còn lão anh tôi thì cứ một cây AK-47 mà chiến. Lão anh tôi thì bắng AK-47 trùm lắm, một lần chỉ nhích hai viên, viên đâu vào cổ, viên sau tự giật lên đầu, thế là xuyên táo. Đã thế lão lại còn kết hợp thêm bom khói, bom choáng và bom nổ khiến cho bọn Sniper như bọn tôi chả thể nào chịu được một Tanker chơi trội như vậy. Kết quả là lão anh tôi mặt đã hớn lại càng hớn hơn khi mà suốt buổi đi chơi hôm đó, Uyển Nhi liên tục tỏ vẻ hâm mộ ổng. Ra về mà hai người còn để lại hẹn ước sẽ gặp nhau dài dài.
Buổi tối ăn cơm xong, lão anh tôi tuyên bố hè năm nay không về Phan Rang như lệ mà sẽ ở lại để… cặp kè với Uyển Nhi. Xem chừng ổng quyết tâm ghê lắm vì còn cả gan bảo tôi gọi Uyển Nhi là chị dâu:
- Nó là Trình tiểu thơ, tao là đại ca của mày, tức tao là Hứa Văn Cường, mày chỉ là Đinh Lực thôi, thế nên mầy gọi nó một tiếng chị dâu là đúng rồi!
- Tùy đại ca, nói trước đệ không có liên quan gì vụ này đâu! – Tôi nhún vai khó chịu đáp.
- Hề hề, chú cứ yên tâm, Hứa đại ca đảm bảo với Đinh hiền đệ là bé Mai nhà chú sẽ không hề biết gì về Trình tiểu thơ cả! - Ổng cười đểu cáng.
Định quay đi xuống nhà cho rảnh nợ thì tôi chợt cảm thấy ngờ ngợ, lại hỏi tiếp:
- Ủa huynh, đệ nhớ lúc hết phim thì Trình tiểu thơ là vợ của Đinh Lực, còn Hứa Văn Cường thì bị headshot toẹt đầu mà?
- Toẹt cái đầu mầy ra, tao dùng phim ví dụ mà cũng không hiểu à, mầy đú đởn riết nên trí não cũng đổ đốn ra hả? Hả?!! HẢ?!!!! Mày muốn headshot tao hảaaa???????
Trông cái bộ dạng hùng hổ như rồng phun lửa của ông anh, tôi chỉ còn biết vác quần mà phắng, lủi thẳng xuống dưới nhà không dám hó hé lấy nửa lời danh dự.
Và đó là sự mở màn cho cặp đôi ăn tàn phá hại nhất trong lịch sử mà tôi từng biết, ông anh của tôi và Trình tiểu thơ.
Lão anh tôi thì bản tính hợm hĩnh kiêu căng có thừa, thêm cả Uyển Nhi mang tư thế là không phải quốc tịch Việt Nam, có làm gì trên đất này cũng không sợ. Thế cho nên cặp đôi này đi đến đâu là bá đạo, quậy phá đến đó. Mà ông anh tôi thì kiêu ngạo nóng tính chẳng ai bằng, tôi ngày trước cũng có như được Tiểu Mai kiềm chế nên đã có phần giảm bớt.
Một lần đi chơi thì ông anh tôi với Uyển Nhi cười nói vang trời chả thèm cả nể ai, nhớ có lần cả ba đang đi dạo bộ trên đường biển, khi ngang qua nhà thi đấu Nguyễn Tất Thành thì cả ba trông thấy trên sân lúc này hình như đang có tỉ võ.
- Bé Nhi uống nước mía không? Anh qua kia mua! – Ông anh quệt mép.
- Dạ được, anh cứ mua, em cứ uống! – Uyển Nhi cười thích chí.
Thế là ông anh tôi tót ngay sang xe mía bên kia đường, còn lại hai đứa thì Uyển Nhi tò mò kéo tôi vào sân xem tỉ võ. Trước mắt hai đứa lúc này là một đám đông đang vây quanh hai thằng con trai vừa đấm vừa đá nhau quyết liệt. Đám đông chia ra rõ ràng hai phe vì nhìn vào võ phục là có thể biết được hai võ đường này đang giao hữu với nhau. Tôi nhìn qua thì đoán là một nhánh nào đó của võ Tây Sơn đang giao thủ với Vovinam.
Giữa sân là một thằng đầu đinh to con của võ Tây Sơn, đối thủ của nó là một thằng mặt mũi trắng bệch của Vovinam. Hai thằng này giao thủ nhau liên tiếp mười mấy chiêu, thằng đầu đinh có vẻ như đang áp đảo hơn hẳn.
Thằng đầu đinh dùng chân phạt ngang một vòng, suýt nữa là đối thủ của nó lãnh trọn cú “Hoành tảo thiên quân” thần thánh mà lăn đùng ra chết giấc. Đám đông xung quanh lại càng hò reo cổ vũ cho trận so tài thêm phần quyết liệt và hào hứng. Riêng đồng đội của thằng mặt trắng kia thì lại ôm mặt thiểu não vì dự là phần thua sắp nghiêng về bên bọn nó mất rồi.
- Ghê quá, mà ông nội kia sắp thua tới nơi rồi! – Uyển Nhi rùng mình, chỉ tay về hướng thằng công tử bột mặt trắng.
- Chưa chắc đâu, nó cũng khá mạnh đấy! – Tôi gật gù nhìn nhận trình độ võ công của thằng võ sinh đang bị đối phương áp đảo dưới sân.
Trình tiểu thơ quay sang nhìn tôi, thơ ngây hỏi:
- Còn ông thì sao?
- Rất mạnh! – Tôi đủng đỉnh trả lời.
Nào ngờ đâu tôi chỉ vừa tự hào bản thân chút đỉnh thì Uyển Nhi đã la lớn cho cả sân nghe:
- Mấy người dở kia nghỉ đấu đi, bạn tui đây mới là vô địch thiên hạ nè!
Nghe đến câu nói mạo phạm kia, nguyên đám hai võ đường đồng loạt quay ra nhìn về phía phát ra tiếng nói.
- Đứa nào vừa nói đó? – Một thằng có cái cằm nhọn hoắt lên tiếng hỏi.
Tôi đờ mặt ra bất động luôn, nhưng chưa hết, đến lượt ông anh tôi cầm ba ly nước mía đáp trả:
- Thằng em tao giỏi lắm, nó học võ từ nhỏ lận, không tin thì chiến thử!
- Vui quá à, hi hi, em cảm ơn anh! – Uyển Nhi nhận ly nước mía từ tay ông Phúc.
- Giỏi thì xuống đây, bọn tao coi cái thằng kia có mấy cái mạng! – Đám đông nhao nhao.
Ít phút sau, tôi khổ sở đứng giữa vòng chiến, đối thủ của mình là thằng đầu đinh đang cười nhếch mép khinh miệt.
- Quy tắc là không đánh vào chỗ hiểm, ai la chịu thua thì ngừng đánh. Hết! – Một đứa khác làm trọng tài ra hiệu cho trận đấu bắt đầu.
Mệt mỏi đưa mắt nhìn lão anh mình với Uyển Nhi đang hào hứng cổ vũ, tôi thật tình là chỉ muốn tẩn cho cả hai một trận cho xong chứ chả việc gì phải phí sức với cái thằng đối diện.
Thế nhưng thằng đầu đinh chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt không chịu đánh của tôi, nó chỉ chăm bẵm là phải tận diệt thằng đã to gan lại còn lớn lối. Vừa vào trận là nó đã nhào vô sử ra trực cước đá thẳng vô bụng tôi.
- Soạt…! – Nhẹ lách người, tôi dụng Mai Hoa bộ pháp mà né sang bên.
Đồng thời tôi sử ra một cước đá thẳng vào đầu gối của chân trụ còn lại đối phương.
- Ầm…! – Thằng đầu đinh giật mình kinh hãi, nó vội thu cước đồng thời tạt ngang vào gót chân tôi khá là đau.
Chiêu đầu bất phân thắng bại, đám đông phấn khích lại càng hò reo ầm ĩ hơn. Tôi thì nhận xét về võ Tây Sơn, thằng Phệ đầu lĩnh vẫn hơn thằng đầu đinh này một bậc. Thế nên tôi định bụng sẽ niêm thủ khóa tay cho thằng này chịu thua, đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng giao thủ mấy quyền, tôi mới giật mình kinh hãi nhận ra…
- “Mạ tộ… tay thằng này toàn ghẻ không ghê quá, ai mà dám thính kình niêm thủ trời?”
Thầm nhớ lại căn bệnh thế kỉ HIV có thể lây qua đường máu, mà trong Vịnh Xuân để niêm thủ là phải giao tay thính kình, nhưng tay thằng kia thì toàn ghẻ không, quá trình niêm tay không khỏi tránh trầy xước. Lỡ như để máu nó dây vào máu mình, rồi lỡ vạn nhất xui xẻo nó có sida rồi thì tôi bỏ mạng sao chứ?
Nhưng dùng Nhất Thốn Kình để một chiêu quyết thắng thì cũng không xong, vì làm gì có đứa nào chịu đứng yên cho tôi đánh, phải niêm tay nó thì mới đánh được chứ. Suy đi tính lại, tôi quyết định áp dụng binh pháp Tôn Tử, tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.
- Quá trời ơi, ăn cướp kìa! – Tôi chỉ tay ra đường la lớn.
Rồi nhân lúc đám đông bị thu hút, tôi phóng luôn ra đường mà bỏ chạy thục mạng. Hôm đó, tôi bị ông anh chửi sa sả vì cái tội làm ổng mất mặt, còn Uyển Nhi thì cứ cười nắc nẻ, liên tục nói là tôi ba hoa chứ mạnh mẽ nỗi gì, chưa đánh đã chạy.
Cú lắm nhưng không giải thích được, tôi đã bực lại càng bực hơn nữa, quyết định hôm sau không đi chơi mà sẽ… qua dọn nhà Tiểu Mai.
Vậy nên chiều hôm sau, dù cho cặp đôi trời đánh thánh đâm kia có nằn nì gọi điện cách mấy đi nữa, tôi cũng quyết chí bồng con mèo đần lẳng lặng bỏ sang nhà Tiểu Mai quét dọn. Cách hơn nửa tháng không đến, giờ sân nhà Tiểu Mai đầy những lá cây rơi rụng và cỏ dại mọc kín vườn. Mèo đần Leo thấy được về lại nhà thì mừng lắm, nó nhảy phốc xuống đất mà chạy loanh quanh khắp đầu nhà cuối sân, cuối cùng thích chí nằm phủ phục trên tấm thảm gần bàn khác mà ngoác miệng meo meo đầy sảng khoái.
Trải qua hơn một tháng bận rộn với những chuyện đi chơi và đi dạy, luôn tự ép mình vào lịch biểu dày đặc để khỏa lấp nỗi nhớ Tiểu Mai, tôi cuối cùng đã có một ngày cảm thấy thật thanh bình và yên tĩnh. Cảm giác đứng giữa nhà nàng, nơi mà tôi và Tiểu Mai đã từng có những thời khắc thật vui vẻ, cảm giác thật thân quen và ấm áp. Bắt tay vào việc quét bụi trước hết cho cây đàn Piano yêu quý của Tiểu Mai, sau đó tôi lại rửa sơ qua một lượt các ly tách rồi mới đến quét nhà, quét sân.
Vừa làm, tôi vừa nhớ đến cuộc điện thoại cách đây một tuần…
Đêm hôm ấy, khi tôi đang nằm đọc truyện thì điện thoại di động reo vang, và người gọi đến lại chính là… nhạc mẫu tương lai.
- Nam khỏe chứ? Nghỉ hè vui không?
- Dạ con khỏe, cũng vui, hì…! – Tôi gãi đầu trả lời, cảm giác bị nhạc mẫu áp đảo ngày nào vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.
- Ừ, cô gọi đến giờ này không phiền con chứ? – Nhạc mẫu nói.
- Dạ không, con… rất vui, dạ! – Tôi quýnh quíu phân bua.
- Sở dĩ cô gọi lúc này, cho con là muốn hỏi rằng trong hai năm vừa rồi, con có lúc nào thấy bé Mai nhà cô bị đau đầu, chóng mặt không? – Người nhẹ hỏi mà tôi nghe chất giọng như có gang có thép.
- Dạ… là sao cô? – Vờ ngạc nhiên hỏi lại, tôi đã lờ mờ đoán được đây chắc là lí do Tiểu Mai nhờ đến tôi rồi.
- Cô hỏi rồi đó, con có thấy điều này chứ? – Nhạc mẫu kiên nhẫn nói.
- Dạ… không, con thấy Tiểu Mai vẫn khỏe mà! – Tôi thực hiện lời hứa của mình với Tiểu Mai, dù rằng tự cảm thấy như thế này thì thật không phải với mẹ của nàng.
- Con… chắc chứ?
- Dạ chắc, mà Tiểu Mai đang bị bệnh à cô?
Đồ rằng nếu vừa rồi mà nhạc mẫu bắt tôi hứa phải nói thật thì e rằng tôi đành phải nói thật là Tiểu Mai đã có mấy lần bị đau đầu luôn rồi.
- Không, cô hỏi để biết thôi, cảm ơn Nam nhé!
Tôi nghe như nhạc mẫu ở phía bên kia đầu dây vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bất giác lại thấy thâm tâm mình dậy lên một nỗi lo lắng.
- Dạ không có gì, cô cho con gửi lời hỏi thăm Tiểu Mai nhen!
- Ừ, cô chào Nam!
- Dạ, chào cô….!
Kể từ sau cuộc điện thoại hôm đó thì suốt hơn một tuần nay, tôi không hề nhận được cuộc điện thoại nào từ Tiểu Mai. Nghĩ bụng chắc nàng đang bận đi du lịch thỏa thích nên tôi cũng không dám bạo gan chủ động gọi đi. Giờ đây khi quét những chiếc lá vàng trên sân, tôi thẫn thờ tự hỏi rằng Tiểu Mai có đang bị bệnh gì đó thật không, nếu có thì tại sao nàng lại giấu gia đình? Và nếu không có thì… liệu có thật là không có không? Liệu Tiểu Mai của tôi vẫn ổn chứ? Sao cả tuần nay nàng không gọi cho tôi vậy?
Đang ôm chổi ngồi trên thềm thừ người ra suy nghĩ thì bất chợt điện thoại rung lên, tôi vội vàng cầm lấy với hi vọng lớn lao rằng có thể là Tiểu Mai chăng. Thế nhưng đó lại là Uyển Nhi gọi đến:
- Đói chưa, đi ăn lẩu không? Anh Phúc rủ nè!
- Lẹ đi thằng kia, tao ăn hết giờ! – Ông anh tôi cũng góp vô.
Nghe hai người này nhắc mới nhớ, bụng tôi cũng đang réo inh ỏi tự nãy giờ rồi.
- Ờ chút nữa, đợi đi!
- Lẹ nha, đói rồi đó!
Cúp máy cái rộp, tôi tựa hẳn vào tường nhà đưa mắt nhìn bầu trời về chiều bên trên. Xuyên qua những kẽ lá xanh, tôi như thấy từng ô nhỏ đủ hình dạng ấy như chứa đầy những kỉ niệm yêu thường của tôi với Tiểu Mai mỗi khi hai đứa cùng nhau ngồi ngắm trời chiều trước sân. Nàng thường hay tựa vào tôi, để hương thơm bạch mai nhẹ lan theo làn tóc mai mà mơn man êm dịu, khẽ cười trước những câu nói bông đùa của tôi, rồi bật cười khúc khích khi bụng tôi reo lên vì đói.
Và chắc chắn rằng mỗi khi tôi đói, Tiểu Mai sẽ không rủ tôi ra ngoài ăn như Uyển Nhi. Mà theo dòng kí ức như đang sống lại ấy khi tôi dõi mắt nhìn vào phía bếp, tôi như thấy được hình bóng Tiểu Mai đang nhẹ cười nhu mì, và nàng dịu dàng nói:
- Anh đói rồi phải không? Đợi em làm cơm nhé, sẽ có ngay thôi!
Tôi như ngẩn ngơ, thẫn thờ và cô độc giữa buổi chiều vàng nắng, giữa ngôi nhà có cánh cổng màu đen quen thuộc với gốc cây hiền hòa, với khoảng sân thân mến, với con mèo tròn vo đang cuộn mình ngủ khì trên thảm.
Lần đầu tiên trong đời tôi mong ùa hè này mau chóng kết thúc, tôi mong cho khoảng thời gian tẻ nhạt này sẽ mau chóng qua đi.
Để ngày mưa năm nào sẽ thêm phần ấm áp…
Để giọt nắng bên thềm sẽ thôi bớt cô đơn…
Anh nhớ em nhiều thật nhiều, vì thời gian anh ở cạnh em không bao giờ là đủ…
Tiểu Mai ơi…