Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 98

Sáng chủ nhật, tranh thủ lúc ông anh đang còn ngủ và mẹ đang dưới bếp, tôi khoác vội cái sơ mi rồi dắt xe, len lén bỏ hộp quà cho em Vy vào giỏ rồi chạy biến, khổ, đi tặng quà mà mắt cứ láo liên như thằng trộm gà vì sợ người nhà thấy. Kế hoạch hôm nay là tôi sẽ sang nhà Vy, rồi hai đứa ăn sáng, rồi mới lên nhà thằng L sau để bắt tay vào làm trại, dự là sẽ mất cả ngày, nhưng như vậy lại càng vui hơn, quả là một ngày chủ nhật tuyệt vời không thể mong gì thêm nữa.

Trời trong xanh, nắng dịu nhẹ, gió mát rượi, tôi đạp xe mà lòng phơi phới, nhưng hình như bữa nay là ngày xui, vừa lên đến dốc cầu thì tôi nghe cái “ Độp “, rồi bánh xe xì lốp ngay tắp lự.

Tôi lắc đầu kêu khổ, dắt xe vô tiệm ngồi chờ vá xe, thế này là trễ hẹn với em rồi, ác cái xưa nay tôi luôn đúng giờ mới đau.

Mất 20 phút cho 1 lỗ thủng khá to, tôi ba chân bốn cẳng chạy hết ga hết số sang nhà Vy, hẹn 7h30 mà giờ đã 7h40 rồi.

Và lại xui thêm cái nữa, tôi quên mất bữa nay chủ nhật, gia đình em Vy đều có mặt đầy đủ trong nhà, thế nên tôi chẳng dám ôm quà vào tặng, cứ ru rú ngoài cổng, nhất quyết đợi em ấy ra ngoài rồi đi luôn dù chị ba em Vy khẩn khoản mời vào mãi.

- Chà, lần đầu tiên đi trễ nha! – Em ấy bước ra cười cười.

- Hì, tại cái này nè! – Tôi chơi trò dóc tổ, bịa ra lí do là bận…mua quà.

- Gì thế? – Vy vờ ko hiểu, nheo mắt cười tình.

- Thì…8-3, hì hì! – Tôi gãi đầu chìa hộp quà ra.

- Ừ, cảm ơn ha, đợi Vy vào cất rồi đi luôn! – Em nó nhận quà rồi đi vào trong, ra chiều vui thích lắm.

Tôi có hơi hụt hẫng, tưởng em ấy bay vào ôm hôn như trong phim chứ, nghĩ lại thì chắc do chưa ăn sáng cho tỉnh ngủ nên hãy còn mơ mộng hão huyền, tôi tặc lưỡi lắc đầu.

Hai đứa ăn sáng xong, ngồi nói chuyện một hồi, đến gần 9h mới lên tới nhà thằng L, đến nơi đã thấy bà con tụ họp đông đủ, nói là đông đủ chứ chỉ có tầm hơn chục đứa, nhóm thằng K, tôi với em Vy, Tiểu Mai và nhỏ H, vì các thành phần này được xem là cốt cán trong việc dựng trại, còn mấy nhỏ nữ khác thì gọi là tò mò lên chơi xem thử thế nào.

Bọn con trai đang ngồi chỉ trỏ và săm soi mấy cái ống tre ống nứa vừa mua, đứa thì bảo dây thừng rồi đinh vít gì đó, thằng thì nói dùng dao rồi máy khoan, ỏm tỏi cả lên.

Thấy tôi với em Vy lên trễ, bọn K mập chẳng buồn tỏ thái độ gì, chẳng quan tâm gì sất, cái mặt cứ khinh khỉnh ra chiều anh đây chả thèm chấp mấy chú giờ dây thun, tôi biết chiêu này quen quá rồi, được, đã thế anh bựa với các chú luôn đây này.

- Giờ này mới thế này thôi hử? Làm thế này nhìn xấu hoắc! – Tôi dựng xe, đứng chống nạnh chỉ tay năm ngón quát lớn.

Chẳng nói chẳng rằng cả bọn K mập lao vào đè tôi xuống sàn nhà mà đấm đá túi bụi dù chẳng lấy gì làm đau cho lắm.

- Này thì đi trễ!

- Này thì thích làm cán bộ!

- Tao đập lãnh đạo luôn!

- Thánh hả? Cho nó thêm vài tống nữa đi!

- Ớ ớ…hiếp….giết người đây nàyyyy….cứu….bớ…! – Tôi cuộn người lại phòng thủ, vừa cười vừa la oai oái.

- Thôi mấy ông, giỡn vừa thôi! – Nhỏ H xua tay.

Bọn tôi đứng trước bản vẽ phác thảo cổng trại của K mập, nhìn thì cũng ra dáng cổng trại, nhưng vấn đề là làm nó như thế nào.

- Tí chiều mát đi mua tre trước! – Thằng L bắt đầu.

- Tre cỡ nào thì vừa? Mấy cây? – K mập liếm môi.

- Tới đó tính, vấn đề là làm sao nối mấy cây tre lại với nhau cho ra cái cổng! – Thằng T thắc mắc.

- Hay dùng dây thừng buộc lại như nãy nói? – Thằng D gợi ý.

- Lỡ buộc ko chặt thì sao? Còn phải leo lên cổng mà trang trí với gia cố thêm phía trên nữa! – Tôi quan ngại tình hình.

- Dùng ốc vít đi, canh cỡ rồi lấy máy khoan, xỏ ốc qua rồi vặn lại! – Thằng C hiến kế.

- Cũng được, mà nền đất trên chỗ cắm trại là thế nào nhỉ? – Thằng L gật gù.

- Nền cát đỏ, không sâu lắm! – Tôi đáp, vì chỉ mới năm lớp 9 vừa rồi tôi cũng cắm trại ở tiểu đoàn 482.

- Vậy sao mà cắm cổng xuống được? – Thằng Q cắn môi.

- Quên mất, tao tưởng đâm cây tre xuống sâu rồi dựng lên chứ! – Thằng D gãi đầu.

Quả thật là đúng vậy, nếu dựng cổng hay dựng lều muốn vững chắc thì phải có móng, vì những lúc leo lên đỉnh cổng hay chóp lều để thao tác đục đẽo mà móng không vững thì có mà té gãy cổ chứ chẳng chơi, hơn nữa dù nền cát có sâu cũng ko thể làm móng được, vì cát sâu thì đất mềm, làm trại lần này chẳng phải chuyện đùa.

- Hay là mỗi bên cổng, mình cũng dùng tre cỡ to, nhưng dùng thêm bốn khúc tre cỡ nhỏ để làm 4 chân xung quanh, vậy đứng cho vững! – Thằng T sáng mắt.

- Chuẩn, tao cũng định nói thế! – Thằng D bố láo.

- Thế giờ quyết định như này…như này….! – Cả bọn con trai xúm vào bàn luận phác thảo kế hoạch, nhóm con gái bên kia thì có vẻ êm ả hơn, chỉ đang bàn về hậu cần ăn uống.

Sau 30 phút thương thảo và bàn luận, cuối cùng kế hoạch được chốt lại, buổi sáng và buổi trưa hôm nay sẽ dành cho việc liệt kê ra tất cả các nguyên vật liệu chủ yếu, sau đó buổi chiều sẽ tách nhóm ra đi tìm mua, rồi các ngày trong tuần học xong coi rảnh ngày nào làm được việc gì thì tranh thủ làm ngày đó, thiếu thốn gì trong quá trình làm việc sẽ từ từ mua thêm.

Thời gian dự kiến trên giấy tờ là tầm 2 tuần cổng trại và lều bạt sẽ xong xuôi, dành hẳn 3 ngày để thử nghiệm thành quả trên sân sau nhà thằng L trước khi lên sân trại chính thức. Nhưng giấy tờ chỉ là giấy tờ, bọn tôi ko tính đến thời gian chơi giỡn và dây dưa từa lưa trong quá trình thi công, vì đâu có thằng nào làm sếp thằng nào.

- Giờ làm gì? – Phác thảo kế hoạch xong, thằng L hỏi.

- Đi mua đồ chứ làm gì! – Tôi trố mắt, sao mà thằng này hỏi ngu thế ko biết.

- Mày nhìn thằng mập với bọn kia đi! – L đội trưởng thở dài.

Tôi nhìn theo hướng tay nó chỉ, hoá ra phía sân sau là vườn nhà thằng L, và ở đó hiện đang có 2 cây mận lùn xịt mà lại trĩu quả, trái nào trái nấy to đùng cứ lủng lẳng ngay tầm tay nhìn…bắt ghét con mắt. K mập với bọn thằng D đang hí hửng hái lấy hái để, tốp con gái trầm trồ xuýt xoa bu xung quanh đợi chia phần.

- Chà, giờ có muối ớt nữa thì tuyệt! – K mập liếm môi.

- Ê ku, nhà có cối chày với muối ko mậy? – Thằng T hỏi với sang.

- Èo, giờ làm hay ăn đây? – Tôi chưng hửng.

- Ăn xong rồi làm…ngoàm…nãy giờ..nói mệt rồi…ực! – Thằng Q đang ôm trong tay cả đống mận, miệng nhai nhồm nhoàm.

- Ê bọn tao hết cây luôn có sao ko mậy? – Thằng D la lên hỏi.

- Thoải mái, ăn xong làm việc dùm tao! – L đội trưởng hào phóng xua tay rồi vô nhà trong lấy muối.

Thật là bó tay với cái bọn này, kêu lên làm trại mà mới được bữa đầu chưa ra ngô ra khoai gì bọn nó đã bày trò ăn chơi ra, tôi tức khí…nhào đến cây mận chừng sợ mất phần, giơ tay hái liên tục.

- Nè Vy! – Tôi hái xong chuyền sang cho em Vy đứng cạnh giữ.

- Ế, có khế nữa cà tụi bây ơi! – Thằng C chỉ sang hướng bên trái góc vườn.

- A ùa, khế chín ngon quá ta! – Nhỏ Y ù hai mắt sáng rỡ.

- Nè Mai, giữ dùm mớ mận! – Thằng D đổ mớ mận trong áo ra cho Tiểu Mai giữ rồi phốc sang cây khế.

Nó leo cây y chang Tôn Ngộ Không, thoáng chốc đã lên đến tán cây mà vặt ngay 1 quả khế to đùng vàng rụm, táp 1 miếng rõ to.

- Ối…ối….giời…ôi…..éc….ặc….! – Thằng D quăng trái khế xuống đất, ôm cổ kêu lên thất thanh.

- Có độc, là kẻ nào ám toán đệ tử bổn phái? – Tôi trố mắt, vẫn còn giỡn được.

- Chua…chua…quá tía má….ơi…nước! – Thằng D lăn luôn cái phịch xuống cát.

- Mày gạt tao để ăn một mình chứ gì? – Nói rồi K mập xăm xăm bước tới hái luôn 1 trái trên tầm với nó 1 chút.

Thằng D ôm cổ la làng, K mập nhăn nhó chạy thẳng vào nhà trong vì khế vừa chua vừa chát, nghe đâu là chua đến tét lưỡi, cả đám bọn tôi phá ra cười rũ rượi.

- Bố mấy thằng điên, cái này là khế nấu canh, chúng mày ko phân biệt được à? – Thằng L tay cầm chén muối ớt sầm mặt.

- Ai biết, hề hề! – Thằng T cười cầu tài, hú hồn vì nó chưa nối gót thằng D với K mập.

Cả đám hơn chục đứa nam nữ ngồi quây lại dưới hiên nhà quanh chén muối ớt xuýt xoa, mận hái xuống đổ tràn cả ra ngoài mâm, cây nhà lá vườn có khác, nhìn ngon mê ly, lại càng ngon hơn khi là…miễn phí chả tốn xu nào, bọn con trai ăn như bỏ cơm, táp chưa hết trái này đã quăng rồi cầm lên trái khác.

- Phê…ực..! – Thằng Q nuốt trọn nguyên nửa trái mận.

- Tái tê như con búp bê! – K mập gật gù bình phẩm.

- Ăn vừa vừa thôi, mai hái ăn tiếp, hớ hớ! – Nhỏ Y ù cười tham.

Bữa sáng đầu tiên của kế hoạch làm trại nó tanh bành ra như thế đấy, chưa làm được chút gì đã lại ăn chơi sa đoạ, nhưng như vậy vẫn còn đỡ hơn chuyện sắp xảy ra lúc sau đây, mà tôi đến giờ vẫn kinh nghiệm xương máu một câu, đó là đừng bao giờ cù nhây và giỡn dại với con gái!

# Special chapter #

“Biển vắng mây xám lạnh tình anh sao đành..lời hát lời yêu thương như sóng xô trùng dương…”

Lời hát vẫn vang lên văng vẳng, da diết và ngọt ngào y hệt như lần đầu tiên tôi nghe…

Ừ lần đầu tiên…N hát cho tôi nghe…

Vậy mà đã bảy năm trôi qua rồi, thời gian cũng ít có nhanh thật. Tôi bất giác mỉm cười với những kí ức đang tràn về, về một khoảng đời đẹp nhất tôi từng có.

Vẫn chưa quên cảm giác ngồi nhóp nhép sugus sau lưng N mỗi tối đi học thêm, mùi mồ hôi nồng chừng như quen thuộc, và ngày nào N cũng mang sugus cho tôi hình như đã thành việc hiển nhiên giống như chuyện một ngày có 24 tiếng.

Tôi có thói quen cầm những vỏ bánh, vỏ kẹo hay hộp sữa đã uống hết trên tay cho đến khi nào tìm được cái thùng rác để giục vô mới thôi. Cho nên mỗi khi tôi ăn một cái kẹo là bắt N vừa đạp xe vừa kiếm cho tôi cái thùng rác ^_^ bắt chạy chậm chậm cho tôi ném vào trong, 7/10 là tôi ném ngay…bên cạnh thùng rác. Hì. Mỗi lần như thế N lại lắc đầu rồi phì cười bảo “ trình như thế thì thà giục luôn ngoài đường cho xong ” dù biết là nói xong trước sau gì cũng bị nhéo vài cái đau điếng.

N vẫn gọi tôi là Vy, còn tôi gọi N với vô số cái tên xấu xí…đặc biệt nhất có lẽ là.. đầu đá ^_^ vì quả tình hắn vừa cứng đầu, lại cố chấp và.. ngốc xít mà, hì hì!

Mỗi lần hai đứa cãi nhau, giả sử có biết trước mình đuối lý là tôi quăng ngay câu “-Đúng là đầu đá” tự nhiên tình thế sẽ đảo ngược vì thể nào cũng sẽ có người lắc đầu quầy quậy, quơ tay múa chân rồi cắm mặt đi thẳng ^_^

Còn bài hát đó, trong một lần đi chơi ở nhà bạn, tôi ngồi trên xích đu, đung đưa và nghêu ngao hát, N bắt ghế ngồi bên cạnh. Bình yên và lãng mạn phết:”> Hát chán, tôi bắt N hát cho tôi nghe, N lắc đầu quầy quậy, tôi ra chiêu nũng nịu…Thế là hát …“Biển vắng mây xám lạnh tình anh sao đành. Lời hát lời yêu thương như sóng xô trùng dương…Ngày hôm qua mắt nhòa niềm hạnh phúc có nhau vỡ òa mà hôm nay đôi lứa sao xa tầm tay…”

Tôi ngẩn ngơ, một phần là vì hóa ra đầu đá của tôi cũng biết hát, ngoại trừ giọng hơi yếu với cả hơi điệu một chút thì cũng có thể gọi là hay (:P) còn phần khác là do giai điệu…nghe buồn quá. Tôi bảo N bày cho tôi hát, N bày cả bài nhưng tôi chỉ thuộc có hai câu, đến bây giờ vẫn chỉ nhớ hai câu đó. Từ hôm ấy đi đâu làm gì tôi cũng nghêu ngao hai câu này rồi tự hào khoe “tui hát bài này hay hơn N” trước cái vẻ mặt miễn cưỡng chấp nhận của hắn ^_^

Cơ mà trêu vậy thôi chứ đầu đá cũng không hẳn là toàn đá đâu nhé, nhớ có lần thấy tôi làm thơ, hắn cũng tập tành làm thơ tặng tôi. Tan trường, N gọi với theo, đưa cho tôi mảnh giấy gấp tư rồi biến mất, tôi đọc xong buồn cười không để đâu cho hết, thơ thẩn gì cứ y như văn xuôi chấm xuống dòng mà chằng ý nào ăn rơ ý nào.

Hôm sau vô lớp tôi vờ nghiêm mặt:

- Này, bắt đền đi!

- Ơ..ơ gì…gì thế? - Hắn ngơ ngác.

- Tại N mà cóc nhảy tùm lum ngoài đường, một mình tui bắt không xuể! - Tôi bật cười to.

Mặt hắn đỏ lựng, úp mặt xuống tự kỷ, nắm tay thu lại vỗ bành bành lên bàn trong khi tôi cười đến thắt ruột.

Ấy vậy mà hắn không từ bỏ, vài hôm sau lại đưa cho tôi hẳn một tờ giấy đôi chi chít chữ. Tôi vừa đi vừa đọc… say sưa đến nỗi đã về đến trước cửa nhà vẫn không biết… Có lẽ đó là bài thơ tình hay nhất tôi từng đọc, ít nhất là tính tới thời điểm đó…

Bài thơ rất dài, mỗi khổ thơ đều bắt đầu bằng chữ “ Nếu…Thì ”…Bài thơ ấy, tôi sẽ giữ cho riêng mình như là một kỉ niệm quý giá. Chỉ xin trích 4 câu tôi nhớ nhất, vì khi đọc, tôi cảm nhận được một cách trọn vẹn tình cảm của người viết:

“ Nếu cuộc đời là những nỗi buồn vui

Thì anh sẽ vui nhận phần buồn ấy

Để mỗi ngày em vui hơn hết thảy

Thì nỗi buồn tự tan biến nơi anh ”….

Tôi khẽ cười, trong tim có chút gì đó vừa nhen nhóm chẳng gọi thành tên...

Những năm tháng học trò êm đềm của tôi đã trôi đi với những xúc cảm tinh khôi như thế…

Bảy năm sau, mỗi lần tôi rủ rê coffee, N tới nhà đón, ngồi trên xe chờ trước thềm nhà trọ, tôi lại ngẩn ngơ lần nữa… Anh chàng của tôi ngày ấy đây sao? Trong kí ức của tôi, N mãi là một cậu nhóc lớp 10, đội cái mũ kết màu đen trông ngố không thể tả, đạp cái xe ọp ẹp đưa tôi đi học, bây giờ đã là một thanh niên trưởng thành với áo sơ mi quần tây giày tây, laptop và xe máy, mùi mồ hôi năm xưa giờ thành mùi nước hoa manly, đúng điệu mà tôi rất thích ( Sau này khi có người yêu, nhất định sẽ mua đúng loại này để tặng anh…)

SG dường như rất nhỏ, cảm giác bình yên khi ngồi sau lưng người tri kỉ tâm giao luôn làm tôi thấy dễ chịu, tôi có thể thoải mái gác tay lên vai N, kể cho N nghe về mấy cái đuôi hay anh chàng tôi vừa bị sét đánh, N cũng kể cho tôi rất nhiều chuyện tiếu lâm, lần nào cũng bị tôi bắt bài rồi cà khịa vài câu, vẫn cái kiểu lắc đầu quầy quậy, quơ tay múa chân bảo quên đi, xem như chưa nói …^_^!

Tôi đồng ý với N ” Với một ai đó hiểu bạn sâu sắc, nếu là người tâm giao tri kỷ thì sẽ rất đỗi hạnh phúc vậy nên nếu trong đời bạn tìm được một người như vậy, hãy cố gắng giữ lấy, nhược bằng không cũng tuyệt đối đừng bao giờ phản bội họ! ”

Với tôi N là một người như vậy, một người rất đặc biệt mà tôi không bao giờ muốn đánh mất!

... Vy Nguyễn
Bình Luận (0)
Comment