Buổi tối trở lại trò chơi, Tô Tiếu đầu tiên là liên hệ với Bất Niệm Tình Thâm để giải trừ đính hôn.
Hai người lần nữa tổ đội xuất hiện trước mặt Hà Hoa Cô, có lẽ là lần hai đến thăm, lần này Hà Hoa Cô không làm khó bọn họ, chỉ đến cuối mới nhắc nhở, “Hai người vì không đính hôn theo cách thông thường, nên sau khi giải trừ thuộc tính và tư chất của sủng vật sẽ giảm đi một nửa, có xác định giải trừ hay không?”
Tô Tiếu lại lần nữa sững sờ.
Bây giờ Minh Ngôn và Yên Là đều là sủng vật tư chất cao, nhưng giảm một nửa thì còn không bằng nhiều quái phổ thông nữa là.
<Đội > Bất Niệm Tình Thâm: Kỳ thật một cái trạng thái đính hôn cũng chẳng ghê gớm gì cho cam.
<Đội trưởng> Hứa Ngải Dĩ Thâm: Điều kiện là anh đừng đem danh hiệu ra đeo.
<Đội > Bất Niệm Tình Thâm: Hôm qua tôi không đeo lên thì chắc chắn cô chỉ đứng nhìn chứ không tham chiến, phải cột vào cùng một chiến tuyến.
<Đội trưởng> Hứa Ngải Dĩ Thâm: 凸!
<Đội > Bất Niệm Tình Thâm: Chẳng qua hơi bất cẩn cái cô đã đánh tiên phong rồi.
<Đội trưởng> Hứa Ngải Dĩ Thâm: Chính bởi vì anh lấy ra mới hại tôi bị Khuynh Thành Nhất Tiếu nhớ nhung đấy.
<Đội > Bất Niệm Tình Thâm: (Biểu tình buông tay)
<Đội trưởng> Hứa Ngải Dĩ Thâm: Cút.
Sau khi thương lượng một phen, hai người quyết định chuyện giải trừ đính hôn tạm gác lại.
Tô Tiếu nhớ tới rất lâu trước đây có đọc một truyện dài kỳ, tác giả nói rằng cô sẽ dùng hết tinh lực của đời mình để hoàn thành câu truyện ấy, lúc ấy cô cũng rơi lệ ào ạt, tâm trạng lúc này, cũng không khác lúc đó là mấy.
<Đội trưởng> Hứa Ngải Dĩ Thâm: Tôi muốn dùng hết tinh lực của đời mình để giải trừ đính hôn với anh.
<Đội > Bất Niệm Tình Thâm:...
Nếu đã không giải trừ đính hôn được, vậy đương nhiên là mang sủng vật đi kiếm kinh nghiệm thôi. Đánh một hồi thì đã tới 8 giờ tối, có thể tổ đội vào chiến trường, trong thế lực Loạn Đánh Tỳ Bà bắt đầu thét tổ đội. sau đó từng người từng người một nổi lên, trong đó có một số tên rất mới, hình như là người mới vào thế lực.
【Thế lực 】 Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Tổ ta.
【Thế lực 】 Bích Hải Thanh Thiên Dạ Dạ Tâm: +1.
【Thế lực 】 Thương Hải Nguyệt Minh Trư Hữu Lệ: Trong đội có thầy thuốc không?
【Thế lực 】 Bất Niệm Tình Thâm: Có.
Kết quả là, soạt soạt soạt, một đống người xin vào đội.
Tô Tiếu vội chấp nhận, đội ngũ chớp mắt đã đầy 5 người.
【Thế lực 】 Thương Hải Nguyệt Minh Trư Hữu Lệ: Hu hu. đầy!
Đội của Tô Tiếu hiện giờ phân phối như thế này.
Thầy thuốc Hứa Ngải Dĩ Thâm, thích khách Bất Niệm Tình Thâm, thích khách Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng, cung tiễn thủ Mặc Mặc Vô Ngữ, cung tiễn thủ Bích Hải Thanh Thiên Dạ Dạ Tâm.
Tô Tiếu đảo tròn mắt, sau đó mở danh sách thế lực ra xem, phát hiện có 10 người mới gia nhập, đồng thời chức nghiệp ngoài thích khách ra thì toàn là cung tiễn thủ.
【Thế lực nguyên lão】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Đâu ra nhiều thích khách và cung tiễn thủ vậy?
【Quân chủ】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Hứa Hứa cô còn không biết ngượng mà nói, một thầy thuốc cũng không kéo vào được, cô xem Bất Niệm và Mặc Mặc Vô Ngữ giỏi chưa kìa, vung tay một cái, là có bao nhiêu đồng môn ùn ùn kéo tới.
【Thế lực 】 Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Theo Bất Niệm ca học PK!
【Thế lực 】 Bất Niệm Tình Thâm: Đánh Hứa Ngải Dĩ Thâm trước.
Tô Tiếu: “Phụt...”
Tô Tiếu xin tổ đội chiến trường, sau khi chiến trường mở ra, bọn họ được truyền tống tới cửa chiến trường.
Vào chiến trường thì có khoảng 1 phút chờ, Tô Tiếu vốn đang đứng chờ trước NPC, ai ngờ Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng lại xin PK với cô.
Thích khách chuyên khắc thầy thuốc, Tô Tiếu quyết đoán cự tuyệt.
Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng tiếp tục xin, Tô Tiếu tiếp tục từ chối.
【Thế lực 】 Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Lão đại, Hứa Hứa không chịu đánh với đệ.
【Thế lực 】 Bất Niệm Tình Thâm: Đao thậ súng thật mới luyện ra bản lĩnh được.
【Thế lực 】 Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Ồ Ồ Ồ, vậy đệ ra dã ngoại khai hồng.
【Thế lực nguyên lão】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: MN!
【Thế lực nguyên lão】 Hoa Vô Tình: Một thích khách nho nhỏ cũng dám càn rỡ, Hứa Hứa vi sư mang con đi kiếm trang bị chiến trường, tới lúc đó đánh thích khách dễ như ăn cháo.
Tô Tiếu cảm thấy, mình quả thật cần kiếm một bộ trang bị chiến trường. Trang bị chiến trường kháng tính cao, xác suất chống kỹ năng hôn mê của thích khách lớn, lý do cô bây giờ bó tay chịu trói trước thích khách ấy là vì dễ bị khống chế, dẫn tới không thể dùng kỹ năng, chỉ đành đứng đõ chịu đòn.
【Thế lực nguyên lão】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Vâng.
Sau khi vào chiến trường, Loạn Đánh Tỳ Bà bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
【Quân chủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Sao bên kia toàn là thích khách với cung tiễn thủ thế, MNC!
Tô Tiếu âm thầm mở danh sách chiến trường ra xem, chợt phát hiện đội của Loạn Đánh Tỳ Bà vừa vặn thuộc phe địch.
Cung tiễn thủ và thích khách đều là chức nghiệp rất trâu bò trong chiến trường, cung tiễn thủ tốc độ nhanh, người khác không đuổi kịp, đánh không lại còn chạy được. Thích khách có thể ẩn thân, có thể lén lút tẩy cờ của địch kiếm tích phân, lúc địch đứng chỗ cắm cờ để tẩy cờ, còn có thể chạy qua tự bạo chết hẳn một đám. Cho nên hai cái chức nghiệp này, có thể ảnh hưởng tới cục diện cả chiến trường.
Loạn Đánh Tỳ Bà chửi liên tằng, rồi cuối cùng mới chậm chạp phát hiện, “A, sao lại là mấy người!”
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm:...
【Quân chủ】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Quyết đoán giết Hứa Hứa trước tiên, chỉ có cô ấy là cục xương dễ gặm thôi.
Kèn lệnh thổi lên, chiến trường bắt đầu.
Tô Tiếu thêm thuộc tính cho đồng đội, còn mình thì chậm rì rì chạy đi tẩy cờ.
Cung tiễn thủ chạy cực kỳ nhanh, cô căn bản không đuổi kịp, thích khách thì ẩn thân, ẩn thân rồi cô cũng không thêm máu cho được, những đồng đội này vốn đều là chức nghiệp hoạt động tự do, cô là thầy thuốc, liền trở thành mục tiêu di động duy nhất có thể công kích được.
Chẳng là lần này Mặc Mặc Vô Ngữ không chạy lên quá, cách cô không xa, luôn ở trong phạm vi có thể thêm máu, việc này khiến Tô Tiếu có chút ấm áp, đứa trẻ ngoan như thế, thời bây giờ là khó tìm lắm.
Còn chưa chạy tới dưới cờ, Tô Tiếu và Mặc Mặc Vô Ngữ đã gặp phải tiểu đội của đối phương, có bốn người.
<Đội > Mặc Mặc Vô Ngữ: Đừng có tiến gần.
Tô Tiếu đi theo sau Mặc Mặc Vô Ngữ, đứng ở nơi xa nhất thêm máu cho hắn, lấy 2 chọi 4 cũng không có áp lực gì, Mặc Mặc Vô Ngữ đầu tiên là giải quyết thầy thuốc bên địch, lúc Tô Tiếu thêm máu cũng có thể giành thời gian cho đối phương các trạng thái tiêu cực như Phá Giáp Vô Trợ, còn quăng Hoãn Hành Thác Cốt vui đến quên trời quên đất, đang giết rất sung thì cô phát hiện mình bị cho ngủ.
Một tên thích khách lén lút chui từ sau lưng cô ra, mê man cô ngay tại chỗ, khiến cô hết đường động đậy.
Bi kịch rồi...
Nhưng đúng lúc đó, tên thích khách đánh lén kia cũng bị mê man.
Tên của hai thích khách trong đội là Bất Niệm Tình Thâm và Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng vốn xám xịt, giờ đều sáng lên. Dưới sự vây công của hai thích khách, không đến chớp mắt, thích khách đánh lén cô đã chết trở về chuồng heo.
Nguy hiểm thật...
Giải quyết xong thích khách, Bất Niệm Tình Thâm và Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng lại vèo vèo chạy đi.
【Chiến trường 】 Mặc Mặc Vô Ngữ trong thời gian ngắn liên tục kích sát ba người!
Mà bên kia Mặc Mặc Vô Ngữ cũng đã xử lý xong.
<Đội > Mặc Mặc Vô Ngữ: Lúc nãy giết hăng quá, không chú ý thích khách phía sau.
【Chiến trường 】Hảo thân thủ! Bất Niệm Tình Thâm trong thời gian ngắn liên tục kích sát hai người!
【Chiến trường 】Hảo thân thủ! Bất Niệm Tình Thâm trong thời gian ngắn liên tục kích sát 3 người!
【Quân chủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: M, các ngươi thật độc ác!
【Thế lực nguyên lão 】 Hoa Vô Tình: Đã chết 5 lần...
Tô Tiếu vốn tưởng đi theo một đội thế này sẽ bi thảm vô cùng, tuy khả năng thắng rất cao, nhưng số lần cô tử vong chắc chắn sẽ không ít, bởi cung tiễn thủ và thích khách không cần đến thầy thuốc mấy, không thể luôn theo bên cạnh cô, một thầy thuốc đơn lẻ như cô tuyệt đối là từng bước lo sợ, nhưng sự thật lại là, mỗi lần dây máu rục rịch, sẽ có thích khách như sao xẹt vọt đến cạnh cô chém lui kẻ địch, hoặc là có cung tiễn thủ ở xa xa kéo cung, tống đối phương trở lại chuồng, cô lại cực kỳ an toàn.
Có một lần chết duy nhất, là vì cô không xem bản đồ chạy loạn lung tung, vừa lúc đụng tới đại đội của địch, không kiên trì được 2 giây đã chết, đồng đội căn bản không tới cứu kịp, nhưng bốn người bọn họ không có thầy thuốc cũng đem 7,8 người đại đội tống về chuồng heo hết. Ngoại trừ Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng vì tự bạo mà chết, ba người còn lại sống dai đến dị thường.
Tô Tiếu mơ hồ nghĩ, đám này căn bản không cần thầy thuốc này à nha.
Cô chính là nhân vật ngáng chân điển hình, nghĩ vậy, Tô Tiếu bỗng thấy mình khổ sở vô hạn.
Chiến trường không cần lo lắng, bọn Tô Tiếu lấy ưu thế 300 điểm tích phân giành thắng lợi.
Lúc sau lại đi thêm vài lần chiến trường, ngoại trừ một lần đối phương phối hợp quá xuất sắc, thì bọn Tô Tiếu đều thắng. Sau đó Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng nói, “Không bằng chúng ta cũng lên oai oai đi.”
Đánh chữ trong đội không tiện bằng oai oai.
Tô Tiếu không có ý kiến, cô vốn cũng đang trên oai oai, chẳng là đang nghe nhạc ở một kênh âm nhạc.
<Đội > Mặc Mặc Vô Ngữ: Ta không có mic.
<Đội > Bất Niệm Tình Thâm: Không thích lên oai oai nói, ít lên oai oai lắm.
<Đội > Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Hai người có thể chỉ huy đều không nói thì lên cái P.
<Đội >Mặc Mặc Vô Ngữ: Như cũ vẫn thắng được mà.
<Đội trưởng> Hứa Ngải Dĩ Thâm: Các đại lão gia, còn không dám lên oai oai nói, xấu hổ à? Có mất mặt không.
<Đội >Mặc Mặc Vô Ngữ: Thật tình là không mic, có thể lên, chỉ nghe được chứ không nói được.
<Đội > Bất Niệm Tình Thâm: Chỉ nói cho người trong lòng tôi nghe.
<Đội > Hứa Ngải Dĩ Thâm: 凸!
Tiểu đội năm người đánh từ 8 giờ tới tận 10 giờ tổ đội chiến trường kết thúc, Tô Tiếu tổng cộng thu được hơn 7000 danh vọng chiến trường. Tầm 10 giờ hơn Trần Vi mới ở ngoài về, vừa vào cửa đã ngồi thụp xuống giường, đạp giày ra.
“Mệt chết mất!” Cô nàng nằm nửa người trên giường than thở, “Bà đây xương cốt già rồi còn tham gia đội cổ vũ làm gì a, phiền chết được!”
“Đúng đấy, bà đã năm ba rồi, xin ra đi!” Tô Tiếu tiếp lời.
“Thiếu người! Tháng sau là giải bóng rổ sinh viên rồi, bây giờ huấn luyện gấp đôi.”
“Ồ, chân của Cố Mặc khỏi rồi à?”
Ban ngày gặp Cố Mặc, thoạt nhìn có vẻ như khỏi rồi, không có gì khác thường, hẳn có thể tham gia thi đấu.
“Không biết, tôi mặc kệ hắn khỏi hay chưa. À phải rồi, hôm nay Trữ Lam dường như có ý tán gẫu với tôi...” Trần Vi còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm cắt ngang.
“Tô Tiếu...”
Một giọng nam đang rống lên bên ngoài, làm Tô Tiếu giật nảy mình, “Gọi tôi?”
“Hình như thế!”
Phòng ngủ của Tô Tiếu ở tầng ba, cô đi tới cửa sổ, nhoài người ra nhìn.
Dưới nhà có một bóng người đang vẫy tay với cô, dưới ánh đèn đường mờ mờ, cô thấy được khuôn mặt người nọ, là Gấu bự. Bên cạnh Gấu bự còn có một người, đang xách hai phích nước, bởi cúi đầu mà không thấy rõ mặt, nhưng Tô Tiếu vô thức cảm thấy, người kia có lẽ là Phát Thanh Viên.
“Tô Tiếu, Tô Tiếu, cậu xuống đây một tí được không?” Gấu bự rất hưng phấn vẫy tay với cô.
Tô Tiếu đen cả mặt.
Lúc này đã là 10 giờ khuya, sợ Gấu bự lại lớn giọng rống, cô đành đi xuống lầu.
Hai tay xách phích nước quả nhiên là Phát Thanh Viên, cậu ta khẽ gật đầu vơi Tô Tiếu một cái.
Gấu bự thì đưa cho Tô Tiếu hai hộp sô cô la.
“Cái này phiền cậu đưa cho Trần Vi giúp tôi, cái này là cho cậu!” Gấu bự nói.
Tô Tiếu giật giật khóe miệng, hộp hình trái tim là cho Trần Vi, hình vuông là cho cô. Tiền trà nước à? Tô Tiếu đảo tròn mắt, đưa hộp hình vuông lại cho Gấu bự, “Tôi sẽ chuyển giúp cậu, nhưng không cần phí chạy công đâu.”
“Vậy sao được!” Gấu bự lại đẩy trả.
Tựa hồ thấy hai người đưa đẩy không còn gì nói nổi, Phát Thanh Viên lẳng lặng quay đầu sang bên.
“Không đắt đâu mà!” Gấu bự cuống lên, “Với lại còn là của cậu ta cho!” Gấu bự chỉ vào Phát Thanh Viên, “Ha, ha, gần đây kinh tế eo hẹp, hỏi mượn cậu ta, cậu đừng nói cho Trần Vi nhé!”
Tô Tiếu sọc đen đầy cả mặt...