Edit: n0628 ; Beta: Viio
Lạc Minh Khải giống như bị bỏng, đột nhiên rụt tay về. Lương Tây sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy buồn cười, "Bị dọa rồi sao."
Lương Tây vô cùng thông cảm nhìn anh cười, giống như cảm thấy phản ứng của anh rất thú vị. Cô cười tươi nhìn bụng của mình, rồi lại nhìn về phía anh, tựa như đang chờ đáp án vẫn còn trì trệ của anh. Ánh mắt Lạc Minh Khải hơi lấp lóe, phảng phất như chiếc đèn màu đơn độc bị treo trên trần nhà, gió ngoài trời lùa vào từ cửa sổ thủy tinh liên tục lay động, khiến cho chiếc đèn cũng nhập nhòe nhiều lần. Một hồi lâu sau, ánh mắt ấy mới dừng trên mặt cô. Cô vẫn cười, tươi cười như trận tuyết đầu mùa đông, tuyết trắng, trong suốt, đẹp đẽ, khiến anh không kiềm chế được vươn tay ra chạm vào bụng cô. Khi tay anh sắp chạm vào bụng Lương Tây rồi thì lại dừng hành động, vốn năm ngón tay đang mở rộng chợt hung hăng nắm lại thành quyền.
Lạc Minh Khải, mày đang làm cái gì?
Mày thật sự u mê rồi sao?
"Ngủ đi!" Chỉ trong chốc láy, âm thanh của anh giống như bị nuốt chửng.
Lương Tây nhìn anh nửa ngày, nụ cười chậm rãi tan biến, nhưng vẫn gật đầu.
Đêm tĩnh lặng, mọi âm thanh đều chìm vào đêm đen. Lương Tây vẫn giữ tư thế nằm nghiêng. Cô nghĩ đến thái độ của Lạc Minh Khải, anh ta thực sự giật mình đến không thể phản ứng, hay là do biết con gái kẻ thù đang mang thai nên buông bỏ nỗi hận?Cô cũng không biết suy đoán của mình có chính xác hay không, tỉ như việc cô kỳ thật rất để ý thái độ của anh ta, có lẽ chỉ vì đứa con này có một nữa huyết thống của anh ta, cũng là kế thừa sinh mạng của anh ta, đương nhiên, cũng chỉ là lưu ý đôi chút mà thôi.
Cô không ngủ được, lại nhớ tới giấc mơ khi cô còn niên thiếu kia. Anh cõng cô xuống núi, mà cô thì lại tựa và lưng anh, mặt gắt gao dán chặt vào tấm lưng ấy, có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh mạnh liệt từ anh, ấm áp hấp dẫn tựa như ánh sáng mặt trời, mà nhịp tim cô lại không có qui luật đập thình thịch, lên xuống như bản nhạc,
Đó là lần đầu tiên cô ở gần một chàng trai như thế, anh như một khối nam châm, mà cô thì lại là khối thiết, trong nháy mắt đã bị anh thu hút, nhanh chóng như vậy, không đắn đ suy nghĩ nửa phần. Khi anh thả cô xuống, hòa hoãn mâu thuẫn giữa cô và các bạn trong lớp, nỗi niềm yêu mến lạ lẫm này càng trở nên mạnh mẽ hơn. Khi anh xoay người đi, cô lặng yên nhìn bóng lưng ấy, không hiểu cớ sao tim lại đập vội vàng như thế, nhưng cô biết, cô nhất định có thể nhanh chóng tìm thấy anh trong biển người, nhất định sẽ.
Sau này cô thật sự nhận ra anh, thật sự tìm được anh. Cô từng ảo tưởng về một bức tranh tuyệt vời, cô và anh gặp gỡ, anh nhận ra cô, giống như sự chờ mong của cô đối với anh vậy, anh cũng đối xử với cô như thế. Hai người nhanh chóng phải lòng nhau, sau đó ở bên nhau, trở thành đôi tiên đồng ngọc nữ được mọi người hâm mộ. Tốt nghiệp rồi thì liền kết hôn, luôn luôn hạnh phúc vui vẻ, là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất trong mắt người đời, không cãi nhau, lại càng không mâu thuẫn, vĩnh viễn không ly biệt. Sau khi kết hôn, mỗi ngày anh đi làm, cô sẽ vì anh chuẩn bị điểm tâm sáng, sửa lại quần áo cho anh ngay ngưỡng cửa, nấu một bữa tối thịnh soạn rồi chờ anh tan làm về. Nghe Lạc Minh Khải kể một ngày của anh trôi qua thế nào, sau đó bọn họ sẽ có với nhau một cặp song sinh, anh sẽ dạy cho chúng nó học thật giỏi, còn cô sẽ giáo dục con những kỹ năng khác. Đến cuối tuần, cả nhà bọn họ sẽ cùng đi công viên chơi hoăc đến các noog trại ở vùng ngoại ô, cả nhà bình lặng trải qua cuộc sống vui vẻ.
Sở dĩ gọi đây là giấc mộng, bởi vì nó không chỉ vỡ tan tành như thủy tinh, mà thậm chí còn biến thành cơn ác mộng tồi tệ.
Xem một người đàn ông xa lạ trở thành mộng tưởng tình yêu của bản thân mình vốn dĩ là một chuyện rất bất cẩn dại dột, cô không thể không dừng việc hoang tưởng ấy lại, nhưng dường như cô lại mở rộng nó ra đến vô hạn.. Hoặc có lẽ chỉ để thoả mãn sự hoang tưởng đối với tình yêu của bản thân mình.
Chỉ là một cơn ảo tưởng hoang đường thôi mà, cô đã tự nói như thế với bản thân mình. Nhưng cô cũng vì cơn ảo tưởng này mà trả giá thảm hại...
Giấc mộng này chẳng qua chỉ nát bét thôi mà... Nhưng khóe mắt ẩm ướt đang nhắc nhở cô, giắc mộng dập nát kia khiến cô đau đớn thế nào, tựa như quả cầu thủy tinh lớn bị vỡ ra từng mảnh, những mảnh thủy tinh ấy đều ghim vào người cô, toàn thân đều đau xót, ngay cả đau cụ thể chỗ nào cũng không chỉ ra được.
Phòng vẫn tối như hũ nút, Lương Tây đã đổi rèm cửa mới, rèm mới dày hoàn toàn che kín khung cửa sổ, ngay cả một tia sáng nhỏ cũng không thể lọt vào, bên trong phòng giơ bàn tay lên cũng chẳng thấy năm ngón, giống như đã rơi xuống một cái hố sâu không đáy, cũng là tối đen không ánh sáng thế này đây.
Cô vẫn nằm im không nhúc nhích, nhưng bên kia giường lại phát ra âm thanh.
Vài giây sau, cô cảm thấy có một bàn tay lần theo người mình. Cô cố gắng thả lỏng bản thân vờ như đang ngủ. Bàn tay kia trợt xuống bụng cô, cách một lớp chăn và quần áo, Lương Tây không biết chủ nhân của bàn tay kia đang có tâm tình gì? Là ôn nhu hay phẫn nộ?
Mộc Lương Tây vì một cơn ác mộng nhưng không tính là ác mộng làm cho tỉnh lại, cảnh trong mơ rất chân thực, cô giống như bị một thế lực siêu nhiên gì đó triệu hồi đi, đi vào một không gian bị phong kín, ở đây không có màu sắc, không giới hạn, cô chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Mộc Lương Tây vẫn đi, mỗi bước đi, khung cảnh về sau hoàn toàn biến mất, cô chỉ có thể kiên trì bước tiếp, cho đến khi toàn than rã rời mới nhìn thấy phía trước có một bóng dáng. Là Tiểu Mỹ Nữ, nó đang nằm cách cô không xa, kêu meo meo, âm thanh tựa như đang khóc rên, thê lương tận xương. Cô tăng tốc, muốn ôm lấy Tiểu Mỹ Nữ, nhưng càng tiến lên thì nó càng cách xa cô, khoảng cách giữa cô và nó không giảm bớt chút nào, sau khi cô ý thức được điều đó liền dừng bước.
Cô không tiếp tục đi nữa, mà chỉ đứng yên nhìn Tiểu Mỹ Nữ, nó cũng đang nhìn cô, ánh mắt mở to, cô còn thấy có vài giọt lệ trong suốt trong mắt Tiểu Mỹ Nữ rơi ra...
Cơn ác mộng dừng ở đây, bụng Lương Tây xuất hiện một trận đau âm ỉ, cơn đau tới rất mau, khiến cô tỉnh dậy từ cảnh trong mơ.
Cô trợn mắt nhìn lên trần nhà, chẳng qua chỉ là cơn ác mộng, nhưng cảm giác đau khi nãy lại vô cùng rõ ràng,
Vài năm nay, cô luôn tin tưởng dự cảm của bản than, chuyện tốt và chuyện xấu, dường như trong lòng đang có một cái cây tiến hành phán đoán trước mọi chuyện, để cô có thể cảm giác được chính xác tốt hay xấu.
Trên giường chỉ còn mình cô, Lạc Minh Khải đi lúc nào cô cũng chẳng biết, có lẽ cô ngủ rất sâu. Lương Tây nhanh chóng mặc quần áo vào, nhìn đồng hồ mới biết chỉ mới tám giờ, với cái thời tiết lạnh thế này mà ra khỏi nhà, đồng nghĩ với việc tự mình chuốc khổ. Cô sờ sờ chỗ ngủ của Lạc Minh Khải, rất lạnh, không chút độ ấm, hẳn là anh ta đã rời giường lâu rồi.
Lúc xuống lầu, thím Hoàng mới nói với cô, lúc trơi chưa sáng Lạc Minh Khải đã lái xe đi rồi. Mộc Lương Tây gạt đầu, ý bảo thím Hoàng không cần làm bữa sáng, cô không đói bụng.
Dường như là lấy tốc độ nhanh nhất đi vào cái hẻm nhỏ kia, cô bước nhanh, ở đó có rất nhiều mèo, hơn nữa mỗi con mèo đều có "lãnh thổ" riêng của mình, cô tìm một hồi, tìm đi tìm lại mới xác định Tiểu Mỹ Nữ không ở đây. Mộc Lương Tây vội vàng đến nhà của Lục Diên Chiêu...
Cô gõ cửa một hồi, Lục Diên Chiêu mới miễn cưỡng ra mở cửa, y tựa người vào cánh cửa hệt như không có xương vậy, ánh mắt híp lại nhìn cô, tóc hơi rối, lười nhác lôi thôi nhưng lại không khiến người khác chán ghét. Y rốt cuộc thấy rõ người trước mắt là Mộc Lương Tây, khóe miệng giương lên một đường cong châm chọc, "Sao?"
Cằm hất lên, giống như đang nói: Thời gian vô cùng quí giá, cô đến quấy rối lúc người khác đang ngủ ngon, tốt nhất nên đưa ra một lý do hợp lý.
"Tiểu Mỹ Nữ đâu rồi?" Cô vội vàng hỏi y.
Y tựa như đang cười, cô cũng không xác định rõ y có phải đang cười nhạo cô hay không.
"Con gái lớn rồi thì không giữ được, con mèo đó cũng vậy đấy." Khi nói những lời này, ánh mắt của y tựa hồ như đang dò xét cái gì, "Con mèo trọng sắc của em từ hôm phát dục chạy đi rồi, mãi không thấy về."
Một khi Lục Diên Chiêu nghiêm túc nói chuyện, thu lại vẻ ngã ngớn, điều đó có nghĩa là cô tuyệt đối có thể tin tưởng được ở y. Mà Mộc Lương Tây cũng thật sự tin lời y, không mảy may nghi ngờ.
Cô xoay người muốn đi, Lục Diên Chiêu lại gọi, "Chờ tôi một chút."
Mộc Lương Tây nghĩ y muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Lục Diên Chiêu đi vào thay quần áo rồi trở ra. Cô nhếch môi, cũng chẳng hỏi gì cả.
Tiểu Mỹ Nữ không có trong cái hẻm kia, cũng chẳng ở nhà Lục Diên Chiêu, vậy nó đi đâu rồi?
Lương Tây và Lục Diên Chiêu tìm Tiểu Mỹ Nữ quanh hẻm, hai người chia ra đi tìm, sau đó lại cùng nhau tìm, nhưng vẫn không thấy nó đâu. Lục Diên Chiêu tìm thật lâu, cho đến khi mệt đến nỗi thở hổn hển, nhìn cô, "Lâu rồi không thấy em nóng nảy như thế đấy."
Lương Tây mím chặt môi không nói chuyện, cô muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Mỹ Nữ.
"Meo meo..."
Tiếng kêu rất nhỏ vang lên, thân thể Lương Tây chợt cứng đờ, lại chạy vào trong hẻm. Năm đó, cô đứng bên cửa sổ, thầm nghĩ mình từ đây nhảy xuống là có thể giải thót rồi. Lúc đó Tiểu Mỹ Nữ cũng kêu lên như vậy, giống như tuyệt vọng, lại bi thương, nhưng tiếng kêu đó đã kéo cô trở về, Tiểu Mỹ Nữ giống như có thể thấu hiểu được linh hồn cô, biết cô đau đớn đến nhường nào.
Không thấy Tiểu Mỹ Nữ, không tìm được, vẫn là không tìm được...
Lục Diên Chiêu cũng chạy theo Lương Tây, có vài con mèo ở đây, có con đi lạc, có con thì lại bị thương, cũng có vài con thuộc giống quý hiếm... Lục Diên Chiêu dừng bước ngay chỗ của một con mèo màu xám đen, con mèo này nằm ì trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một con mèo khác đang ngủ bên cạnh cái thùng nhỏ (gốc là "nhà kho nhỏ", nhưng mà nhà kho thì làm sao nhỏ được, nên mình để là "cái thùng nhỏ"). Con mèo này cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có điều Tiểu Mỹ Nữ từng bám theo con mèo này, thậm chí vì con mèo này mà ở lại đợi trong cái hẻm tồi tàn này...
Lương Tây cũng cảm nhận được sự kì quái,dường như là phản xạ có điều kiện, cô bước tới chỗ con mèo xám đen này, tiếp đó cả thế giới cứ như ngừng chuyển động, cô cảm thấy hai mắt mình nóng lên. Mộc Lương Tây chậm rãi quay lại, tầm nhìn hướng về phía trước, ở chỗ kia, một thoáng hạ tầm mắt xuống, ở góc kai cũng có một đôi mắt đang nhìn thẳng cô.
Lương Tây nhanh chóng chạy tới, hai tay run rẩy ôm lấy Tiểu Mỹ Nữ đang ngồi giữ nền đất lạnh lẽo
Tiểu Mỹ Nữ của cô, người đẹp bé nhỏ đã chứng kiến biết bao khổ sở tuyệt vọng của cô.
Cô ôm Tiểu Mỹ Nữ vào lòng, thấy nó cố hết sức để mở mắt ra đê nhìn cô, "Sao vậy? Em làm sao vây?" Thế nhưng Tiểu Mỹ Nữ lại nôn ra.
Lục Diên Chiêu bước lên, cau mày nhìn Mộc Lương Tây đang hoàn toàn không ngại dơ bẩn, "Chúng ta đưa nó đi bệnh viện!"
Sau khi lên xe, Lương Tây lau thứ nhớp nháp dính trên tay, ôm lấy Tiểu Mỹ Nữ, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve nó. Dường như là ảo giác rồi, nếu không sao cô lại cảm thấy một chút hơi ấm còn sót lại trên người Tiểu Mỹ Nữ đang dần lụi tàn cơ chứ?
Thậm chí khi Tiểu Mỹ Nữ giãy dụa, cô cũng không trấn an nó nữa, chỉ ôm chặt nó trong vòng tay. Tiểu Mỹ Nữ vẫn nhìn cô, sau đó vươn chân trước mò lên mặt cô. Tay nó đặt ở khoé mắt cô đang chực trào, rồi đến cằm, cho đến khi chân nó trượt xuống... Tiểu Mỹ Nữ đã cố hết sữ nhìn mặt cô lần cuối, rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại...
Cả nguời Mộc Lương Tay cứng ngắc, một giọt nước mặt chậm rãi rơi xuống thân mình nhỏ nhắn của Tiểu Mỹ Nữ...
Tới bệnh viện thú y, bác sĩ kiểm tra sơ lược cho Tiểu Mỹ Nữ rồi lặng lẽ lắc đầu, đã tắt thở, hết cách rồi...
Lục Diên Chiêu thấy Mộc Lương Tây chỉ ngây ngốc ôm Tiểu Mỹ Nữ, mới chủ động lên tiếng hỏi sao nó lại bị như thế, bác sĩ còn thành thật kiểm tra một lần nữa, bất mãn lên tiếng, "Nếu mấy người quan tâm nó như vậy, sao lại độc ác để nó bên ngoài với cái thời tiết kinh khủng thế này chứ, chết rét đấy..." Bác sĩ vốn tưởng là ăn nhầm thứ gì mới khiến Tiểu Mỹ Nữ chết, hoá ra là chết do bị lạnh, nên không chút hảo cảm với Mộc Lương Tây và Lục Diên Chiêu.
Lục Diên Chiêu đành phải kéo Lương Tây đi ra, cô chỉ yên lặng ôm Tiểu Mỹ Nữ, ngoan ngoãn lên xe.
"Quay lại cái hẻm lúc nãy đi." Đây là lời duy nhất cô nói từ lúc lên xe.
Khi quay lại con hẻm đó, Lương Tây ôm thi thể Tiểu Mỹ Nữ, đi đến vị trí lúc nãy khi cô tìm được nó. Lương Tây vốn tưởng rằng Tiểu Mỹ Nữ ở đó ngóng trông cô, hoá ra giờ mới biết, phương hướng Tiểu Mỹ Nữ nhìn, vừa vặn chính là vị trí của con mèo xám đen ấy...
Lương Tây bước từng bước đến chỗ con mèo xám đen, khi cô đến gần, nó lập tức phồng mang trợn má, gào lên giận dữ... Phía sau nó, trong cái lồng nhỏ ấm áp, có một con mèo đang ngoạm lấy một thứ gì đó, sau đó nó ăn mất lớp tơ mỏng đang dính bên ngoài thứ đó đi, liền thấy rõ đó là một con mèo nhỏ....
Con mèo xám đen kia, chính là đang cố để bảo vệ hai mẹ con mèo ở trong lồng...
Lương Tây đột nhiên muốn cười, lại cười không nổi.
Tiểu Mỹ Nữ chứng kiến thời khắc cô thống khổ nhất, cô chẳng phải cũng đang chứng kiến thời khắc nó tuyệt vọng nhất hay sao?
Con mèo xám đen vẫn đang giương nanh múa vuốt với cô, Lương Tay đứng ở đó, cực lực kiềm chế nỗi xúc động muốn giết chết cả nhà con mèo kia. Cô yêu thương Tiểu Mỹ Nữ, chính vì nó là người đẹp bé nhỏ của riêng cô, còn những con mèo khác, đặc biệt là loại đã làm tổn thương Tiểu Mỹ Nữ, tất cả đều là kẻ thù của cô...
Cô ôm Tiểu Mỹ Nữ ra khỏi cái hẻm nhỏ kia, một lần nữa dán mặt vào người nó, "Sao em lại ngu ngốc như vậy chứ. Sao có thể ngốc như vậy?"
Khi Lương Tây trở lại Hoa Hồng Viên thì trời đã khuya, Lạc Minh Khải đã về từ lâu. Sắc mặt của cô rất tệ, điều này khiến Lạc Minh Khải nuốt những gì định nói vào bụng, cau mày nhìn cô.
Cô nhìn thẳng Lạc Minh Khải, đột nhiên chán ghét cuốc sống dối trá vô chừng mực thế này, chán ghét vẻ mặt hiện giờ của anh, chán ghét mỗi một hành động của anh.
"Có chuyện muốn nói à?" Lương Tây bước đến bên cạnh Lạc Minh Khải.
Tối hôm qua anh yên lặng, đại khái là để đến hôm nay mới nói! Không sao cả, nói đi, cô tuyệt đối không bận tâm.
"Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Lạc Minh Khải cầm tay cô mới phát hiện bàn tay đã lạnh như băng.
"Tiểu Mỹ Nữ chết rồi." Cô nhìn anh, gương mặt tràn đầy đau đớn.
Gương mặt vốn đang căng cứng của Lạc Minh Khải thả lỏng, chỉ là một con mèo chết, anh còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì khiến cô như vậy chứ.
Phản ứng của anh khiến Lương Tây rất muốn cười. Đối với Lạc Minh Khải mà nói, chẳng qua là một con mèo đã chết mà thôi, có gì ghê gớm đâu? Cũng đúng, trên thế giới này có rất nhiều người, dù vậy sẽ chỉ có một người yêu thương, hiểu ý của bạn mà thôi. Còn bạn đối với những người khác, cũng chỉ là râu ria, không hơn không kém.
'Có phải có chuyện gì muốn nói với em không?"
Lạc Minh Khải á khẩu, thở dài, rồi lại trầm mặc trong chốc lát, "Chúng ta bây giờ vẫn còn trẻ..."
Lương Tây nở nụ cười, "Cho nên?"
"Con..." Anh nhắm mắt, "Bây giờ có con, hình như có hơi sớm..."
Cô nhìn anh, ánh mắt không chút lảng tránh. Mộc Lương Tây như vậy làm cho anh kinh ngạc, hơn nữa còn rất xa lạ, anh suy nghĩ một lúc, "Tôi cũng chua chuẩn bị tinh thần để làm bố..."
Lương Tây gật gật đầu, "Cho nên?"
"Đứa con này, chúng ta bỏ đi."
Lương Tây vẫn nhìn anh, "Em không nghe rõ vừa nãy anh nói gì, có thể nói lại lần nữa không?"
"Con, bỏ đi! Tôi đi bệnh viện với em."
"Ha." Lương Tây cười một tiếng, xoay người đi về phía cửa, Lạc Minh Khải đuổi theo, giữ tay cô lại, nhưng Lương Tây lại hung hăng hất tay anh ra, "Lạc Minh Khải, nhớ kỹ những lời hôm nay anh nói."
Bởi vì, từ thời khắc này, con của Lạc Minh Khải cũng đã chết rồi.