Chương 11: Dương danh Bạch Vân Quan
Lý Ngọc nhún nhún vai, nói: “Nhặt được…”
“…”
Khương Ly sửng sốt một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thán vận khí của Lý Ngọc tốt.
Khi hai người trở về Bạch Vân Quan, trên đường đi gặp được không ít đệ tử, rất nhiều người có biểu cảm nhìn Lý Ngọc đều có chút kỳ quái, nói chính xác là, ánh mắt của nam đệ tử thì ngưỡng mộ và đố kỵ, nữ đệ tử thì đa phần là cổ quái.
“Lý Ngọc thật sự tụ khí thành công rồi?”
“Đương nhiên, ta tận mắt nhìn thầy, Trần Minh bị hắn một quyền đánh bay, hắn còn có thể ngự không phi hành, không phải tụ khí thành công thì là cái gì?”
“Còn có ba tháng nữa là chấp sự tông môn đến lựa chọn đệ tử rồi, vận khí của hắn thật là tốt…”
…
Ánh mắt của mọi người vô cùng ngưỡng mộ, dù sao, tụ khí thành công có nghĩa là chính thức bước lên con đường tu hành. Không giống bọn họ, hai năm rồi, vẫn còn dừng lại ở giai đoạn Dẫn Khí, sắp bị trục xuất ra khỏi Bạch Vân Quan rồi.
Cũng có một đến gần một nữ tử trẻ tuổi, nhỏ tiếng hỏi: “Chu sư tỷ, bọn họ nói là thật sao, tỷ nhìn thấy rồi?”
Nữ tử trẻ tuổi nhớ đến cảnh tượng này đó, sắc mặt đỏ lên, các nữ tử khác nhìn thấy thế, không khỏi kinh ngạc nói: “Lý Ngọc à Lý Ngọc, không nhìn ra nha…”
…
Khi Lý Ngọc lại lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, đã là ba ngày sau.
Trong ba ngày này, hắn đóng cửa không ra ngoài, chuyên tâm xử lý ký ức của mình, đến thức ăn cũng đều là Khương Ly bê đến cho hắn.
Thân thể hiện tại này của Lý Ngọc, năm nay vừa đúng mười tám tuổi, ký ức trước năm mười sáu tuổi không có điều gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là một thiếu niên mất đi cha mẹ, ở trên thế giới này lăn lộn sinh tồn, giãy dụa tiếp tục sống mà thôi.
Bước ngoặt cuộc đời của hắn, xảy ra vào năm mười sáu tuổi.
Năm đó, hắn gặp được yêu nữ Ma đạo.
Bắt đầu từ đó, một thế giới huyền bí tuyệt đẹp mở ra trước mặt thiếu niên.
Dù sao đã chính thức bước vào thời kỳ Luyện Khí, bế quan mấy ngày, Lý Ngọc tập trung tiêu hóa ký ức liên quan đến tu hành.
Rất rất rất lâu trước đây, cổ nhân của thế giới này đã bắt đầu theo đuổi việc trường thọ, có rất nhiều loại phương pháp tu hành. Phát triển đến ngày hôm nay, một vài pháp quyết tu hành bàng môn tà đạo đã sớm suy tàn thất truyền, chỉ còn lại mấy môn ít ỏi.
Lý Ngọc và Khương Ly là phương pháp Đạo Môn, nghe nói tu hành đạo pháp đến cực điểm, có thể phá giới phi thăng, đi đến Tiên Giới trong truyền thuyết, trường thọ cùng đất trời, chiếu sáng cùng nhật nguyệt.
Thời kỳ Luyện Khí là bước tu hành đầu tiên của Đạo Môn, thời kỳ này chủ yếu là tu kinh mạch, người đi trước chia cơ thể con người thành ba trăm sáu mươi huyệt vị, phân hóa thành năm đạo linh mạch, mỗi một đạo linh mạch đều có bảy mươi hai huyệt vị, lần lượt đối ứng với ngũ hành, thời kỳ Luyện Khí cần phải đả thông toàn bộ bảy mươi hai huyệt vị của một đạo linh mạch nào đó.
Lý Ngọc giơ tay nhìn một chút, bây giờ, tuy hắn có thể tích trữ linh khí trong cơ thể, nhưng cũng chỉ có thể tích trữ linh khí ở huyệt Thiếu Trung ở tay phải, ít nhất còn phải đả thông tám huyệt vị, mới có thể bước vào tầng thứ hai Luyện Khí.
Tám huyệt vị là một tầng, thời kỳ Luyện Khí có tất cả chín tầng.
Đả thông huyệt vị không dễ dàng gì, từ Luyện Khí tầng một đến Luyện Khí tầng chín, thiên phú tốt, có lẽ mấy năm là có thể hoàn thành, thiên phú không tốt, cũng phải cần mười mấy năm, người có thiên phú tệ hơn nữa, dùng cả một đời cũng không thể nào xây dựng nền tảng.
Lý Ngọc không cảm thấy thiên phú của mình tốt bao nhiêu, tu hành bình thường, có thể cần rất lâu mới có thể bước vào Luyện Khí tầng hai, vì thế hắn rất hi vọng có thể gặp mặt yêu nữ kia lần nữa, dựa vào cái lưỡi ba tấc không uốn của hắn, đòi một chút lợi ích từ chỗ nàng ta…
Đáng tiếc là, Lý Ngọc không có cách nào để liên lạc với Yêu nữ Ma đạo, chỉ có thể đợi nàng ta đến tìm mình.
Buổi trưa, Khương Ly từ bên ngoài đi vào, gọi Lý Ngọc cùng đi thiện đường ăn cơm.
Thức ăn của Bạch Vân Quan rất thanh đạm, Lý Ngọc lấy một cái bánh bao, thêm một ít bắp cải đậu phụ, hắn vẫn luôn cảm thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn bọn họ, một lúc nào đó, cuối cùng hắn cũng không nhịn được quay đầu lại hỏi Khương Ly: “Ngươi có cảm thấy, bọn họ đang nhìn chúng ta không?”
Lý Ngọc ho nhẹ một tiếng, nói: “Có thể là bọn họ ngưỡng mộ chúng ta tụ khí thành công đấy…”
Ba ngày nay Lý Ngọc không đi ra ngoài, không hề biết, hắn đã nổi tiếng ở trong đám đệ tử của Bạch Vân Quan rồi, có điều không phải bởi vì hắn tụ khí thành công, mà là bởi vì chuyện khác…
Lý Ngọc đang vùi đầu ăn cơm, đột nhiên bên người có một mùi thơm thổi đến.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi đang bước về phía mình.