Chương 15: Trừ ma ở hung trạch 3
Hư vinh của Trần Minh được thỏa mãn rất nhiều, hắn ta vẫn còn muốn thể hiện thêm một chút kiến thức của mình, để hấp dẫn sự chú ý của Chu sư muội, nhưng lại nhìn thấy ba người Lý Ngọc đã rời đi rồi.
Mấy ngày liên tục gặp ác mộng, mang đến cho người Nhậm gia không ít ám ảnh tâm lý, vì thế bọn họ không hề đi vào, chỉ dám đứng ở bên ngoài cửa nhìn xung quanh.
Trần Minh phất phất tay với Nhậm viên ngoại, nói: “Các ngươi có thể đi rồi, sáng ngày mai lại đến đây.”
Đám người Nhậm gia nghe xong như được đại xá, rất nhanh đã chạy không còn thấy bóng dáng.
Âm linh là quỷ vật yếu nhất, rất dễ bị dương khí phân tán, bọn chúng vào thời gian ban ngày, phấn lớn đều ẩn nấp ở nhưng nơi ẩm thấp không thấy ánh sáng, đợi đến sau nửa đêm khi âm khí mạnh nhất mới dám xuất hiện.
Bốn người Lý Ngọc tìm một căn phòng, đợi màn đêm buông xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm cũng hoàn toàn bao trùm xuống.
Buổi tối, nửa đêm.
Lý Ngọc nằm ở trên giường, ngọn nến trong phòng đã sớm tắt, ánh trăng sáng thuần khiết từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ở trên mặt đất chiếu vào một bóng người u ám màu xám.
Một khắc nào đó, một cái bóng vô hình từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào, xuyên qua cửa phòng, chậm rãi bay đến bên giường, nhìn người thanh niên nằm ở trên giường không nhịn được tốt lên: “Nam nhân này thật là anh tuấn, không nhẫn tâm dọa hắn…”
Giây tiếp theo, người thanh niên mở mắt ra, nhìn nàng ta hỏi: “Anh tuấn như thế nào?”
Trong phòng Lý Ngọc.
Âm linh kia đứng nguyên ở đó.
Lý Ngọc nhìn nàng ta với vẻ thích thú, đây là một nữ quỷ, khi Lý Ngọc vận chuyển pháp lực vào trong mắt, có thể nhìn thấy được nàng ta, khi hắn rút pháp lực đi, trước mắt lại là ban đêm trống rỗng, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được có thứ gì đó đang tồn tại.
Lần đầu tiên gặp quỷ, hình như cũng không có cái gì đáng sợ.
Trong lòng Lý Ngọc có một loại cảm giác, chỉ cần một suy nghĩ của bản thân, là có thể khiến cho nàng ta hoàn toàn biến mất.
Âm linh ở trong phòng, cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, sau khi ngây người một hồi, thì lập tức lên tiếng kinh hô, quay người muốn chạy ra bên ngoài cửa.
Lần này, Lý Ngọc không truyền pháp lực đến tai, chỉ có thể nhìn thấy nàng ta mở miệng, nhưng lại không nghe được âm thanh nào cả.
Hắn bước nhanh chân đến cửa phòng, mở cửa phòng ra, gần như cùng lúc đó, cửa phòng ba căn phòng khác cũng bất ngờ mở ra, thân ảnh ba người Khương Ly xuất hiện ở trong mắt Lý Ngọc.
Vốn dĩ trong sân ban đêm tĩnh lặng, lúc này loạn thành một đám.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ở đây là tập trung mười mấy âm linh, bọn chúng có nam có nữ, có già có trẻ, mấy người Lý Ngọc giống như là xông vào hang quỷ.
Có điều, loại quỷ vật cấp thấp này, không sinh ra bất kỳ uy hiếp nào với bọn họ, lòng bàn tay Trần Minh xuất hiện một ngọn lửa, khiến cho linh thể của đám quỷ ở trong sân chấn động, vô cùng kinh ngạc.
Bọn chúng từ trong ngọn lửa, cảm nhận được sức mạnh hủy diệt.
Biểu hiện của đám quỷ, khiến cho Trần Minh rất hài lòng, hắn ta hừ lạnh một tiếng, sắc bén nói: “Quỷ vật to gan, dám đi vào chiếm dương trạch, còn không mau cút, sau này còn dám đến đây, ta sẽ khiến cho các ngươi hồn phi phách tán!”
Dưới sự uy hiếp của Trần Minh những con quỷ này run run rẩy rẩy, chỉ có một tiểu quỷ không biết trời cao đất dày, ủy khuất nói: “Đây vốn dĩ là nhà của chúng ta, là bọn họ đào mộ của chúng ta, còn ném xương cốt của chúng ta xuống hồ…”
“A…”
Biểu cảm của Trần Minh có chút ngượng ngùng, nhưng cũng cũng chỉ là khó xử trong chốc lát, cầm tiền của người ta, trừ họa cho người ta, đơn hàng này có thể khiến cho hắn ta kiếm được năm mươi linh tệ, đương nhiên sẽ không nói chuyện thay cho đám quỷ này.
Giọng nói của hắn ta nâng cao hơn một chút, nói: “Bớt phí lời, mau cút!”
Không có con quỷ nào dám nói nữa, lần lượt bay về phía cửa, ba người Lý Ngọc, bao gồm cả Trần Minh ở trong đó đều không ra tay.
Thái độ của chính đạo đối với yêu quỷ, không phải là đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần bọn chúng không làm chuyện ác, trong tình huống bình thường, đệ tử chính đạo đều sẽ không ra tay sát hại.
Đám quỷ chậm rãi bay ra khỏi sân, một trận gió lạnh thổi qua, thổi tung lá rụng trong sân, trong nháy mắt, đột nhiên Lý Ngọc sinh ra một loại cảm giác lạnh sống lưng.
Một lão quỷ bay ở cuối cùng, đột nhiên dừng lại, ngưng tụ ra hai móng vuốt sắc nhọn, lao về phía Trần Minh.
“Hừ!”
Trần Minh chỉ hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa ở trong lòng bàn tay bay ra, đánh vào trên người lão quỷ.
Ngọn lửa do pháp lực ngưng tụ thành, không phải là lửa bình thường, hai móng vuốt của lão quỷ lập tức sụp đổ, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rồi hoàn toàn tiêu tán trong đất trời, cùng lúc này, những con quỷ khác ở trong sân, cũng trở nên bạo lực, hung bạo như lửa cháy, trước sau lần lượt lao về phía Trần Minh.