Chương 19: Lư hương bí ẩn
Lư hương này không hề hoàn hảo, bên trên được bao phủ bởi những vết nứt dày đặc, vết nứt lớn kéo dài toàn bộ chiếc lư hương, dường như lư hương trước mắt lúc nào cũng có thể sụp đổ vỡ thành mảnh vụn vậy.
Cho dù bản thân ở thế giới tu tiên, cảnh tượng này cũng khiến cho Lý Ngọc cảm thấy chấn kinh.
Có điều rất nhanh, ý thức của hắn trở nên mơ hồ, lại lần nữa quay trở lại thế giới hiện thực, chỉ có vị trí trước ngực lóe lên ấn ký lư hương, thể hiện tất cả những chuyện vừa rồi đều không phải là mơ.
Lý Ngọc lại lần nữa nhập pháp lực, rồi lại quay trở lại thế giới vừa nãy.
Sau khi thử nhiều lần, hắn phát hiện lư hương này chính là một cái động không đáy, không cần biết hắn dung nhập vào bao nhiêu pháp lực, nó đều sẽ hút hết sạch sẽ, mà hắn căn bản không biết lư hương này có tác dụng gì.
Có điều, hắn biết nữ quỷ kia chết như thế nào rồi.
Ma quỷ khác với người bình thường, bọn chúng chỉ có linh thể không có cơ thể, mà linh thể là vật thuần âm, về mặt bản chất, giống với âm khí và pháp lực, đều là năng lượng, lư hương này có thể nuốt năng lượng, nàng ta muốn nhập vào người Lý Ngọc, căn bản chính là tự tìm đường chết.
Lư hương Càn Khôn.
Lư hương có hai chữ này, Lý Ngọc tạm thời gọi như thế, tuy hắn tạm thời không biết tác dụng chân chính của lư hương này là cái gì, nhưng chỉ dựa vào việc nó khiến cho ma quỷ không thể nào đến gần, đã có thể trở thành bùa hộ thân của Lý Ngọc rồi, không có có, có thể hắn đã bị nữ quỷ kia khống chế, Khương Ly và Chu sư tỷ cũng không chạy được.
“Kẹt…”
Cửa phòng bị người khác mở ra, một đạo bóng người từ bên ngoài đi vào trong, Lý Ngọc không cần nhìn cũng biết là ai, đi vào phòng hắn mà không cần gõ cửa, ngoại trừ yêu nữ Ma đạo, thì chính là Khương Ly.
Khương Ly nhìn thấy Lý Ngọc trần nửa người không mặc cái gì, đầu tiên sững người, sau đó rất nhanh đi đến, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lý Ngọc mặc quần áo vào, nói: “Không sao.”
Khương Ly tò mò hỏi: “Ngươi từ lúc nào mà trở nên giỏi đánh như vậy rồi?”
Lý Ngọc nói: “Bí mật luyện đó, vốn dĩ muốn dùng để đối phó với Trần Minh, lần này vừa đúng lúc dùng đến nó…”
Khương Ly nhìn Lý Ngọc, hai năm nay, hắn ta và Lý Ngọc sớm chiều bên nhau, mãi đến ngày hôm nay mới phát hiện, trên người Lý Ngọc vẫn còn một chút chuyện, là điều mà Khương Ly không hiểu được, Lý Ngọc hiện tại, trên người có một chút xa lạ.
Vừa rồi Lý Ngọc và nữ quỷ nhập vào người Trần Minh đánh nhau, là Lý Ngọc mà hắn ta hoàn toàn xa lạ.
Lúc trước Lý Ngọc đối với đồng môn nữ trong Bạch Vân Quan đều là rất vô tư, mà hôm nay hắn đối với Chu sư tỷ, rất khác với trong quá khứ.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Khương Ly hỏi: “Lý Ngọc, ta hỏi ngươi một vấn đề.”
Lý Ngọc tiện miệng nói: “Ngươi nói đi.”
Khương Ly trầm mặc một lúc, thăm dò hỏi: “Có phải là ngươi thích Chu sư tỷ không?”
Lý Ngọc nghĩ cũng không cần nghĩ, nói: “Thích, sao mà lại không thích cô nương xinh đẹp, ngực lớn mông lớn, hơn nữa người ta còn có tâm địa lương thiện…”
Trước cửa phòng, một chân của Chu Tử Tuyền đã bước vào, nàng cúi đầu nhìn đường cong trên cơ thể của mình, sắc mặt hơi đỏ lên, vào cũng không được, ra ngoài cũng không xong.
Lý Ngọc nói xong, lại ý thức được cái gì đó, nhìn về phía Khương Ly, hỏi: “Ngươi cũng thích Chu sư tỷ?”
Khương Ly xua xua tay, nói: “Làm sao có thể…”
Lý Ngọc nhìn Khương Ly, đột nhiên lộ ra thần sắc phòng bị, cảnh giác nói: “Chu sư tỷ có chỗ nào không tót, chắc không phải là ngươi không thích nữ nhân đó chứ, ta nói với ngươi, tuy chúng ta quan hệ tốt, nhưng ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên ta…”
Khương Ly lườm Lý Ngọc, khinh thường nói: “Hừ, ta là hoàng đế tương lai của nước Khương, nữ tử như thế nào mà không tìm được, đến lúc đó tam cung lục viện, để cho ngươi ngưỡng mộ đi…”
Lúc này Lý Ngọc mới yên tâm, hắn khoác vai Khương Ly, nói: “Tiểu tử nhà ngươi đừng quên chuyện đồng ý với ta, đến lúc đó tùy tiện phong cho ta một chức Vương nào đó, sau đó ban cho ta tám mỹ nữ là được…”
Lý Ngọc đã hiểu rõ được sự khó khăn của con đường trường sinh, đây là con đường mà hắn đã dự định cho bản thân, nếu như giới tu tiên không sống được, vậy thì làm một vương gia tiêu dao nào đó ở thế tục, thoải mái sống hết một đời này là được.
Dù sao một đời của người tu tiên không tính là ngắn, thời kỳ Luyện Khí bảo dưỡng tốt, cũng có thể sống hơn một trăm năm, nếu như may mắn được Trúc Cơ, vậy thì sống hơn hai trăm trăm cũng không phải là mơ.
Sau khi khẽ ho nhẹ một tiếng, Chu Tử Tuyền ở bên ngoài đi vào, cảm tạ Lý Ngọc nói: “Lý sư đệ, vừa rồi may mà nhờ có đệ, nếu không phải là đệ, sợ rằng ta đã…”
Nàng không tiếp tục nói, nếu như không có Lý Ngọc, những người có mặt ở đây tối ngày hôm nay, không có người nào chạy được, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.