Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 34 - Lời Nhắc Nhở Của Tôn Trưởng Lão. 2

Chương 34: Lời nhắc nhở của Tôn trưởng lão. 2

Lý Ngọc cũng lau mồ hôi trên trán, đúng lúc lộ ra vẻ sợ hãi.

Tôn trưởng lão nhìn Lý Ngọc, ánh mắt lại thấy kỳ lạ, hỏi tiếp: “Ngươi cũng khai mở được Thủy linh mạch và Mộc linh mạch sao?”

Lý Ngọc không phủ nhận, nói: “Đệ tử luyện Hỏa linh mạch đã lâu nhưng không có tiến triển nên đệ tử thử đánh vào huyệt đạo khác, không ngờ lại thành công. Chỉ có điều Thổ linh mạch và Kim linh mạch thì làm cách nào đi nữa cũng không khai mở được…”

Sau khi Luyện Khí thành công, việc kích các huyệt đạo khác quả thực sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tôn trưởng lão cũng không nhiều lời, cũng không hỏi Lý Ngọc làm sao có được các loại công pháp tu luyện kia, nhưng khi Lý Ngọc rời đi, ông nhắc nhở: “Xem ra thiên phú của hai linh mạch khác cũng không hẳn kém lắm, nhưng trên con đường tu hành, điều tối kỵ nhất chính là tham vọng viễn vông. Với thiên phú của ngươi, nếu thành thật tu luyện một linh mạch, kiếp này vẫn còn có khả năng luyện được đến Trúc Cơ. Nhưng nếu như tu luyện nửa vời, không chuyên tâm thì làm gì cũng khó, đáng tiếc, đáng tiếc...”

Tôn trưởng lão không giải thích gì nữa, sau khi nói xong thì lại nằm xuống, đối mắt từ từ nhắm lại, tựa như một cái cây khô khốc.

Lý Ngọc nghiêm túc chắp tay nói: “Đa tạ Tôn trưởng lão.”

Trong ấn tượng của Lý Ngọc, Tôn trưởng lão trông giống rất khô héo, ít nói, mỗi ngày đều nằm phơi nắng, rất ít khi chủ động nói nhiều như vậy với người khác.

Ông ấy đã sống hơn hai trăm năm, một câu ngẫu nhiên thốt ra từ miệng có khi bọn họ phải tu luyện hơn hàng chục, hàng trăm năm mới có thể lĩnh ngộ được.

Lý Ngọc trở về phòng và thấy Trần Minh đang đợi ngoài cửa.

Tối hôm qua bị nữ quỷ chiếm hữu thân thể, toàn thân Trần Minh không còn dương khí, sắc mặt tái nhợt. Trần Minh đưa hai quyển sách mỏng cho Lý Ngọc, nói: “Đây là công pháp cơ bản mà đệ muốn.”

Khi cả ba người cùng nhau trở lại núi vào buổi sáng, Lý Ngọc đã nói với Trần Minh rằng muốn xem kỹ năng tu luyện của hắn, Trần Minh đã đồng ý không chút do dự.

Biết Lý Ngọc còn cần công pháp cơ bản thuộc tính thổ, Trần Minh còn vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy được công pháp cuối cùng.

Bạch Vân Quán tình cờ nằm trong lãnh thổ của Trần Quốc, Trần Minh được coi là hoàng tử của Trần Quốc. Bên cạnh Trần Minh không thiếu tùy tùng, chỉ một quyển công pháp thôi mà, mở miệng nói là có ngay.

Lý Ngọc cầm lấy hai quyển sách mỏng, cười nói: “Đệ đọc xong sẽ trả cho huynh.”

Trần Minh xua tay, nói: “Đệ cứ từ từ mà xme, không vội.”

Trần Minh nhìn Lý Ngọc với vẻ biết ơn.

Trước đây, Lý Ngọc là người mà Trần Minh ghét nhất ở Bạch Vân Quán, nhưng bây giờ, Lý Ngọc là người hắn yêu thích nhất ở Bạch Vân Quán, thậm chí còn hơn cả Chu sư muội...

n hai lần cứu mạng, sáng ngang cha mẹ tái sinh.

Nếu như Trần Minh là nữ nhân, hắn sẽ lấy thân báo đáp không chút do dự.

Trần Minh từ nhỏ đã sống trong hoàng thất, xung quanh hắn có rất nhiều huynh đệ, vì tranh đoạt vương vị, những huynh đệ đó luôn muốn hắn chết. Tuy nhiên, Lý Ngọc là người ngoài, người từng có thù với hắn, vậy mà lại cứu mạng của hắn tận hai lần, Trần Minh biết ân tình này nặng bao nhiêu.

Huống chi, khi bị nữ quỷ nhập vào người, Lý Ngọc lẽ ra có thể giết hắn để tự vệ, nhưng Lý Ngọc lại không làm như vậy, mà lựa chọn cứu hắn.

Nghĩ về những việc làm trong quá khứ của mình, trái tim của Trần Minh tràn ngập sự hối hận.

Trần Minh chắp tay về phía Lý Ngọc và nói: “Đại ân không cần tạ. Sau này nếu như đệ tu tiên chán rồi, đệ có thể đến Trần Quốc. Đợi sau khi cha ta chết, ta sẽ làm hoàng đế và phong đệ làm Vương Gia, cho đệ hưởng vinh hoa phú quy không ngớt…”

...

Lý Ngọc trở lại phòng, lật qua lật lại hai cuốn sách nhỏ trong tay.

Hai quyển công pháp cơ bản này được chia là thuộc tính Kim và thuộc tính Thổ. Một quyển tên là “Kim Cương Công”, còn một quyển tên là “Hậu Thổ Quyết”.

Sau khi Luyện Khí thành công, trí nhớ của Lý Ngọc rất tốt, hắn nhanh chóng ghi nhớ hai linh mạch cuối cùng của cơ thể con người, cũng như một vài pháp thuật nhỏ của hai hệ còn lại.

Lý Ngọc đương nhiên sẽ ghi nhớ lời nhắc nhở của Tôn trưởng lão, hắn sẽ không chủ động luyện các loại công pháp khác, nhưng nếu như lại gặp linh quả linh dược tương tự, so với việc dùng nó đổi lấy linh tệ, hắn muốn dùng cho bản thân để tu luyện tốt hơn.

Linh tệ là đồ của người khác, chỉ có tu vi mới là của chính mình.

Một lúc sau, sau khi ghi nhớ tất cả nội dung trong lòng, Lý Ngọc đem hai quyển này trả lại cho Trần Minh.

Sau đó, hắn đến bếp sau của Bạch Vân Quán, tự tay đun một ít nước đường nâu rồi đến phòng của Khương Ly.

Khương Ly ngày thường hoạt bát, giờ phút này uể oải nằm ở trên giường, nhìn thấy Lý Ngọc tiến vào, nàng nói với giọng yếu ớt: “Đệ về rồi à, sao rồi, nhiệm vụ thuận lợi chứ…”

“Rất thuận lợi.” Lý Ngọc cũng không nhiều lời, đem bát nước trong tay đưa cho nàng, nói: “Nước đường nâu, trong đó bỏ thêm mấy lát gừng, uống xong chắc sẽ đỡ hơn.”

Bình Luận (0)
Comment