Yêu Nữ Và Đại Ma Đầu

Chương 8

Lâm Uyển Nhu vừa nhìn thấy người mới đến kia, gương mặt tươi cười khoái chí, đột nhiên trắng bệt ra, cắt không ra giọt máu.

Còn kẻ vừa đến nhìn thấy cảnh tượng này, tức giận vô cùng, không, phải nói là hắn đang phát điên, bao nhiêu tức giận trong mấy ngày hôm nay đều bộc phát ra hết, hắn rút kiếm điên cuồng chém giết, Y Thanh và Y Hồng thì tiến lại chỗ Ngọc Tuyết, Y Thanh cởi áo ngoài choàng qua người nàng, nhằm che đi phần nào cơ thể đang lộ ra của nàng.

Mọi người chứng kiến cảnh này không khỏi khiếp sợ, từ trước đến nay mặc dù giáo chủ ra tay rất tàn nhẫn , nhưng mà chưa từng bao giờ như thế này, mấy tên kia giờ phút này, kẻ thì tay chân đứt lìa, kẻ thì mất đầu, máu văng khắp nơi, thật là vô cùng khủng khiếp, giáo chủ giờ phút này như tu la địa ngục, chứ không còn là người nữa.

Sau một màn đẫm máu, Ngự Long quay sang Lâm Uyển Nhu, gương mặt tuấn mỹ giờ đây tràn ngập lửa giận, không còn như xưa nữa, khiến cho Lâm Uyển Nhu run rẫy sợ hãi, từ trước giờ nàng ta chưa từng thấy Ngự Long giận như vậy, giờ phút này nàng thật sự rất sợ.

“tiểu thư, người làm sao vậy” lúc Ngự Long định xuống tay với Lâm Uyển Nhu thì Y Hồng hoảng hốt la lên, hắn xoay người nhìn lại thì thấy Tuyết nhi của hắn giờ đây rất khó chịu, nàng hình như bị trúng độc , gương mặt đau khổ vô cùng, hắn lập tức phi thân về phía nàng, ôm nàng vào lòng

“Tuyết nhi, nàng làm sao vậy”

“ta ….ta …khó…. chịu…. quá”

“ngươi đã làm gì nàng “ Ngự Long tức giận quay lại quát Lâm Uyển Nhu.

“ta…ta cho cô ta uống xuân dược” Lâm Uyển Nhu sợ hãi lắp bắp không nói nên lời.

Hoàng Ngự Long quay lại nhìn Ngọc Tuyết, đôi mắt hắn giờ phút này là đau thương cùng hối tiếc, là hắn bảo vệ nàng không tốt nên mới để nàng ra nông nổi này, đáng chết, hắn gầm nhẹ một tiếng quay sang đám thuộc ha phân phó mang Lâm Uyển Nhu và hai a hoàn giam vào đại lao, còn mình thì ôm Ngọc Tuyết thi triển kinh công nhanh chóng rời khỏi, để lại Y Thanh và Y Hồng nhìn nhau khó xử, không biết có nên đuổi theo hay không, nhưng mà nghĩ lại thì không nên, nếu không e rằng người tiếp theo chết sẽ là bọn họ.

Hoàng Ngự Long mang theo Ngọc Tuyết vận công lực đi như bay về Minh Nguyệt cư, giờ phút này Ngọc Tuyết toàn thân nóng như lửa đốt, một cảm giác rất khó chịu tràn ngập khắp cơ thể nàng, khiến cho nàng rên nhẹ , lại khiến cho ai kia thêm nóng lòng.

“Tuyết nhi, nàng cảm thấy thế nào rồi”

“khó chịu…ta…. khó chịu quá”

“ngoan, Tuyết nhi, nàng có tin tưởng ta không”

“tin, ta tin” đáng chết, đáng lý ra định bức xuân dược ra, nhưng mà bây giờ xem ra không kịp nữa rồi, đành phải thuận theo tự nhiên thôi.

Hắn nghe câu này của nàng thì bắt đầu dùng tay cởi bỏ áo khoác vừa rồi trên người nàng, sau đó là yếm và tiết khố của nàng, rồi tự mình cởi y phục, ôm nàng lên giường, hai thân thể giờ đây không còn gì ngăn cách, chỉ có hai tâm hồn đang dần liên kết lại với nhau, hắn đặt môi mình lên môi nàng nhẹ nhàng hôn, nụ hôn của hắn đầy ôn nhu, nhẹ nhàng luồn lách tìm kiếm lưỡi của nàng, hắn bắt đầu chuyển qua tai của nàng, nhẹ nhàng ngậm vành tai nàng, yêu thương nỉ non

“Tuyết nhi, Tuyết nhi của ta, ta yêu nàng”

“ta cũng vậy” Ngọc Tuyết vô thức đáp lại

Hắn lại từ từ chuyển xuống cổ và xương quai xanh của nàng, tận tình hôn và cắn mút, để lại trên cổ của nàng những ấn ký của riêng hắn, đôi tay hắn mơn trớn trên người nàng, chạm đến đâu lại khiến cho da thịt nàng nóng đến đó, hắn cúi xuống tại núi đôi của nàng liếm mút nhẹ nhàng, dùng đầu lưỡi linh hoạt mơn trớn, làm cho nàng yêu kiều rên rỉ, hắn lại tiếp tục hôn nàng làm cho nàng từ từ rơi vào mê hoặc, khi trong mắt nàng chỉ còn là mơ màng , hắn vận lực đem vật ấm nóng, đã cương cứng bên dưới từ nãy giờ tiến vào hoa nguyệt của nàng.

“A” Ngọc Tuyết đau đớn hét một tiếng, đôi tay bấu chặt vào người hắn.

Ngự Long dừng lại động tác, hắn biết đây là lần đầu của nàng, nên để nàng từ từ thích nghi, sau khi thiên hạ dưới thân im lặng một lúc, hắn lại nhiệt tình hôn vào những điểm nhạy cảm trên người nàng, làm cho nàng rơi vào mê muội một lần nữa, lại tiếp tục luật động thân mình đem vật kia rút ra sau đó lại nhanh chóng cắm vào bên trong nàng, hắn làm một cách nhanh chóng nhưng không mạnh bạo mà lại ôn nhu, nhằm hạn chế thấp nhất đau đớn cho nàng, trong phòng, hai bóng dáng quấn chặt lấy nhau, tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng rên rỉ của nữ nhân chẳng mấy chốc vang vọng cả căn phòng, một đêm triền miên dài vô tận, mãi tới khi gần sáng cuộc mây mưa mới dừng, cả hai mới ôm nhau ngủ.

(TT: ò é ò é ò é, cấp cứu, tác giả chảy máu mũi đến ngất xỉu nên không thể tiếp tục, xin mạn phép dừng tại đây nha)

************************

Sáng hôm sau, trong Minh Nguyệt cư, Ngự Long đã thức dậy, chăm chú nhìn vào thiên hạ đang ngủ say trong lòng, hắn mỉm cười vươn tay sửa lại những sợi tóc rối trên gương mặt nàng, bây giờ nàng đã thực sự trở thành nữ nhân của hắn, điều này khiến cho lòng của hắn không khỏi vui mừng, nếu không nhờ có Lâm Uyển Nhu kia, có lẽ hắn phải chờ đến đêm động phòng hoa chúc mới có thể chạm đến nàng, mà hắn thì không biết bản thân có thể chờ đến lúc đó được hay không.

Tiểu nữ nhân trong lòng đột nhiên cử động, thân hình chuyển động, hắn biết nàng đã thức.

“dậy rồi à, còn đau lắm không”

“không “ nàng cười nhìn hắn, đêm qua nàng biết hắn đã cố hết sức ôn nhu nhằm làm hạn chế mức thấp nhất đau đớn cho nàng, nàng làm sao có thể trách hắn được.

“nàng dậy nổi không, ta sai người chuẩn bị nước tắm, ngâm mình bằng nước ấm sẽ giảm bớt đau đớn”

“được” nàng chóng tay ngồi dậy, nhưng lại khụy xuống, không ngờ lại đau như vậy, bây giờ cả xương sống và lưng đều đau nhức.

“nàng sao vậy” hắn lo lắng hỏi han

“đau quá a” nàng bỉu môi, thật sự rất đau mà.

“nàng nằm nghỉ đi, ta đi dặn người chuẩn bị nước tắm cho nàng” hắn cười đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó xoay người mặc quần áo rời khỏi phòng, trước khi đi còn quay lại cười nhìn nàng, từ khi gặp nàng hắn đã cười rất nhiều,

Một lúc sau, nước ấm được mang vào, Y Hồng giúp nàng tắm rửa, còn Y Thanh thì theo Ngự Long đi xử lý chuyện của Lâm Uyển Nhu.

“tiểu thư, xem ra nhà chúng ta sắp có đại cô gia rồi nhỉ” Y Hồng vừa giúp nàng lau mình, vừa cười trêu chọc.

“ngươi a đầu, muốn ăn đòn phải không”

“muội đâu có a, muội chỉ nói sự thật thôi mà”

“còn nói, có tin ta cho muội ăn đòn không”

“muội không dám nữa đâu, tiểu thư đừng giận mà”

Y Hồng lại tiếp tục công việc, giúp Ngọc Tuyết tắm rửa mặc y phục sau đó tiến ra đại sảnh, Lâm Uyển Nhu giờ phút này đang đứng tại đại sảnh, bên cạnh là hai a hoàn và mấy vị hộ pháp thân cận của Ngự Long cùng mấy thuộc hạ có chức vụ cao trong Thiên Long giáo, phía trên Hoàng Ngự Long đang ngồi, Y Thanh thì đứng bên phải hắn.

“Tuyết nhi” Ngự Long nhìn thấy nàng bước vào thì tiến lại đỡ lấy nàng, ôm nàng lên ghế ngồi cùng hắn, Y Hồng thì tiến lên đứng bên trái của họ.

“chàng định xử lý cô ta thế nào” Ngọc Tuyết quay sang hỏi Ngự Long.

“giết” hắn lạnh lùng lên tiếng

“giáo chủ không được, làm như vậy sẽ gây ra xích mích với Hắc Long bang” một người đứng ra khuyên nhủ.

“vậy thì đã sao” hắn hừ lạnh.

“chàng thật sự nhẫn tâm vì tiện nhân này mà đối xử với ta như vậy sao” Lâm Uyển Nhu rơi lệ hỏi.

“là do ngươi tự chuốc lấy” hắn vẫn như cũ lạnh lùng

Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng động, là tiếng đánh nhau, còn có tiếng rống giận của một người.

“là kẻ nào muốn lấy mạng con gái của ta” một nam tử trung niên hùng hổ xông vào.

“cha” Lâm Uyển Nhu vui mừng khôn xiết nàng được cứu rồi.

“cha, họ hùa nhau ăn hiếp con” Lâm Uyển Nhu nhào vào lòng nam nhân khóc lớn.

“con gái ngoan không sao, có cha ở đây, không ai dám làm gì con đâu, con đừng lo” Lâm Thương vuốt ve con gái của mình sau đó quay sang liếc mắt nhìn Ngự Long

“Hoàng Ngự Long con gái ta có gì không tốt, chẳng qua nó chỉ đùa với nữ nhân kia một chút, mà ngươi nhẫn tâm giết nó, ngươi cũng quá tuyệt tình rồi đó”

“đùa, Lâm bang chủ, người hình như quá nuông chiều con gái rồi đó” Ngự Long cười lạnh.

“ta mặc kệ, hôm nay ta nhất định phải dẫn Nhu nhi về, xem ngươi làm gì được ta”

“ngươi nghĩ đây là đâu mà muốn vào thì vào muốn ra thì ra sao” Ngự Long lạnh lùng lên tiếng.

“Hoàng Ngự Long, không phải ngươi định gây chiến với Hắc Long bang đấy chứ”

“vậy thì đã sao, lần này ta tuyệt đối không bỏ qua”

“được, Hắc Long bang ta xin chờ, trận chiến này do ngươi khơi dậy trước, ngươi đừng trách ta, cùng lắm thì cả hai cùng thiệt hại thôi”

“ngươi lầm rồi, nếu như trận chiến này thật sự xảy ra, ngươi đối phó không chỉ có Thiên Long giáo, mà còn có Lăng Vân sơn trang”
Bình Luận (0)
Comment