Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 5

Sáng hôm sau, Tư Diệp từ cửa chính vội đi vào hỏi lớn

"Phó Thuần Dương đâu? Tôi muốn gặp anh ấy"

Mấy người giúp việc khác đi ra cản lại nói

"Lạc tiểu thư, chủ nhân chúng tôi vẫn chưa ngủ dậy, xin tiểu thư ngồi chờ một lát bọn tôi sẽ đi gọi ngài ấy ngay"

Bỗng Tư Diệp tát vào má nữ giúp việc đó quát lớn

"Cô là cái thá gì mà đòi ngăn cản tôi lên phòng anh ấy hả?"

Cô giúp việc lấp mấp, má ửng đỏ đau rát trả lời

"Nhưng Lạc tiểu thư, chủ nhân có dặn không được bất kì ai lên phòng ngài ấy nếu không được cho phép"

Tư Diệp nghiếng răng nói lớn

"Cái gì mà cần phải cho phép, tôi là bạn gái anh ấy thì có tôi có quyền"

Đột nhiên một giọng nói vang lên trên bậc thang bước xuống

"Cô đến đây làm gì?"

Thuần Dương nhìn cô hỏi, ánh mắt có chút buồn lẫn tức giận, Tư Diệp đi đến nắm lấy tay anh ra vẻ đáng thương nói

"Thuần Dương, chuyện ở quán bar lúc đó không phải như anh nghĩ, thật ra em và tên đó chỉ là..."

"Đủ rồi"

Anh nhấn giọng nét mặt hiện ra sự tức giận tiếp lời

"Ngay từ lúc đó chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, từ nay đừng bước vào Phó Gia nữa"

Rồi anh nghoảnh lưng đi thì cô khóc lóc lên tiếng

"Khoan đã Thuần Dương, anh không tha thứ cho em sao? Chúng ta đã quen nhau 5 năm lẽ nào chỉ vì một chút hiểu lầm mà anh muốn từ bỏ em?"

Anh quay mặt lại lạnh nhạt nói, ánh mắt căm phẫn

"Vậy 5 năm qua em có cho anh cơ hội được ở bên em không? Lúc nào gọi cho em thì em lại không bắt máy, rồi tự động bỏ sang nước ngoài mất hai năm, khi quay trở về lại ở bên người đàn ông khác, Tư Diệp chúng ta không có kết quả gì nữa, em đi được rồi"

Ngay gần đó, Hiểu Nhiên thắc mắc quay sang cô giúp việc đứng cạnh mình hỏi nhỏ

"Này, cho tôi hỏi cô gái đó là ai vậy?"

Cô giúp việc nhỏ nhẹ trả lời

"Đó là bạn gái của chủ nhân, cô ấy là Lạc Tư Diệp"

Hiểu Nhiên ngạc nhiên lẩm bẩm

"Tư Diệp"

Cô ngẫm nghĩ nhớ lại hôm anh say rượu có gọi cái tên này rồi cô lẩm bẩm tiếp:

"Thì ra là tên cô gái đó"

Tư Diệp kéo lấy tay anh nói

"Thuần Dương, cho em cơ hội cuối em nhất định không bỏ rơi anh nữa, chúng ta quay lại được không?"

Thuần Dương có chút lưỡng lự, vì vốn dĩ anh vẫn còn tình cảm với cô nhưng trong lòng lại tức giận vì chuyện cô ôm người khác ở quán bar, nhìn thấy ánh mắt đầm đìa nước mắt của Tư Diệp anh có chút không nỡ rời bỏ, cô nói tiếp

"Thuần Dương, anh biết em chỉ yêu có mình anh mà, anh tha thứ cho em được không?"

Thuần Dương im lặng rồi hỏi

"Em thật sự hối hận?"

Tư Diệp gật đầu mỉm cười

"Ừm...từ giờ em sẽ ở bên cạnh anh, em không đi đâu nữa"

Thuần Dương tiếp lời

"Vậy...anh tha thứ cho em"

Ngay lúc ấy, Tư Diệp liền ôm chầm lấy anh mừng rỡ nói

"Cảm ơn anh Thuần Dương, em nhất định không phụ lòng anh mà"

Phía gần đấy, Hiểu Nhiên mỉm cười mừng nhìn

( Đúng là một bộ phim tình cảm thật hay a)

Buổi trưa bên ngoài sân vườn.

Hiểu Nhiên ngồi tỉa lại những lá cây héo trên các chậu hoa rồi cô mỉm cười dưới ánh nắng ấm áp nói:

"Mấy bông hoa này đẹp quá"

Nhưng cô cũng không nghĩ có người đang nhìn mình từ phòng khách nãy đến giờ. Thuần Dương vô tình hướng nhìn ra lớp cửa kính đối diện sân vườn và chợt thấy cô đang tỉa hoa mỉm cười rất vui vẻ. Thấy anh đang hướng mắt nhìn nơi khác, Tư Diệp ngồi đối diện lên tiếng hỏi

"Thuần Dương, anh nhìn gì vậy?"

Anh quay lại nhìn cô lắc đầu

"Không có gì"

Tư Diệp chéo chân lên tiếng

"Thuần Dương, hôm trước em không đến được nhà hàng nên lần sau chúng ta cùng đi được không?"

Thuần Dương mỉm cười đáp

"Được thôi"

Một lát sau Hiểu Nhiên đứng dậy thở phào, tay cầm chiếc kéo mừng rỡ rồi ôm bụng mình lầm bầm

"Cuối cùng cũng tỉa xong, nhưng mà đói bụng quá a"

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng cải vã sau vách tường liền tò mò đi đến xem, đằng kia là ba cô hầu nữ đang ức hiếp một cô hầu nữ khác, sau đó mạnh bạo đẩy cô gái đó xuống đất quát lớn

"Tiểu Mễ, tôi đã bảo cô đi giặt quần áo giúp tôi, tại sao cô không làm hả?"

Cô gái đó lấp mấp

"Tôi...tôi sẽ đi làm ngay"

Hiểu Nhiên đứng từ xa nheo mày

(Mấy người đó đang ức hiếp cô gái kia, mình phải ngăn họ lại)

Ngay lúc ấy cô chạy đến nói lớn

"Này, mấy người làm gì vậy? Sao lại đẩy cô ấy?"

Ba cô gái kia giật mình rồi vểnh mày

"Tưởng ai hóa ra là người mới"

"Nếu cô không muốn bị liên lụy thì nên đi làm việc của mình đi"

Hiểu Nhiên đi đến đỡ Tiểu Mễ đứng dậy hỏi

"Cô có sao không?"

Tiểu Mễ lắc đầu lấp mấp

"Tôi...tôi không sao"

Rồi Hiểu Nhiên nhíu mày nhìn ba cô gái kia nói lớn

"Mấy người vừa làm gì vậy? Sao lại ức hiếp người khác chứ?"

Ba cô gái kia nhăn mặt đẩy Hiểu Nhiên xuống đất nói lớn

"Không phải việc của cô, cô chạy vào bênh vực cho Tiểu Mễ thì cô cũng to gan lắm"

Hiểu Nhiên đứng dậy cáo gắt nói

"Mấy người còn ức hiếp cô ấy thì tôi sẽ nói cho chủ nhân nghe đấy"

Mấy cô gái kia sợ hãi nói

"Cô dám..."

Hiểu Nhiên cười đắc ý

"Sao lại không? Mấy cô là cái gì mà Bạch Hiểu Nhiên tôi đây lại phải sợ"

Tiểu Mễ thấy thế lây vai Hiểu Nhiên nói nhỏ

"Cô đi đi, đừng quan tâm tôi nếu không cô cũng bị liên lụy đó"

Hiểu Nhiên mỉm cười

"Không sao đâu"

Ba cô gái kia nhăn mặt tức giận nói tiếp

"Bạch Hiểu Nhiên, cô tưởng cô nói vậy thì bọn tôi sẽ sợ sao? Cô chỉ là người mới vào thì biết cái gì chứ, tránh ra để bọn tôi dạy dỗ lại Hà Tiểu Mễ"

Hiểu Nhiên vểnh mày nghiêm giọng nói

"Tôi không đùa đâu, Phó Thuần Dương ở bên trong, có tin tôi đi mách anh ta không hả?"

Mấy cô gái kia ngạc nhiên cao mày

"Bạch Hiểu Nhiên, cô có cái quyền gì mà gọi thẳng tên chủ nhân, cô chẳng qua chỉ là người làm lại không có quan hệ thân thích với chủ nhân, sao lại dám gọi thẳng tên ngài ấy?"

Hiểu Nhiên vênh váo đắc ý

"Sao tôi lại không dám? Tôi chỉ mắc nợ anh ta chứ có làm nô lệ của anh ta đâu?"

Ba cô gái kia tức giận hơn lớn giọng nói

"Đúng là vô lễ, bọn tôi đây sẽ dạy dỗ cô một bài học để chừa cái tội vênh váo đó"

Nói xong cả ba cô gái kia tiến lại nắm áo Hiểu Nhiên khiến Tiểu Mễ giật mình giơ tay cản nói

"Khoan đã, mấy người không được đánh cô ấy"

Mặc lời nói của Tiểu Mễ, mấy cô gái đó đẩy mạnh người Tiểu Mễ ra ngoài quát

"Không phải chuyện của cô, tránh ra để bọn tôi dạy dỗ lại con người hầu không biết phép tắc này"

Nói xong ba cô gái đó liền túm tóc và áo Hiểu Nhiên giằng xé mạnh bạo, thấy không ổn nên Tiểu Mễ chạy vào trong mất.

Trong khoảnh khắc bị đánh hội đồng tơi tả ấy, Hiểu Nhiêu xua tay lung tung quát lớn

"Tránh xa tôi ra, mấy người vậy mà đi đánh một mình tôi, đồ hèn hạ"

Ba cô gái ấy nhếch môi, tát mạnh vào má Hiểu Nhiên lên giọng quát

"Câm miệng, lúc nãy cô vênh váo lắm mà, sao giờ không phản kháng lại đi"

Bên trong phòng khách, Tiểu Mễ chạy vào hớt hãi nhìn Thuần Dương đang ngồi cùng Tư Diệp vội nói

"Chủ...chủ nhân, bên ngoài có mấy người hầu đang ức hiếp một cô gái"

Tư Diệp nhăn mặt lớn tiếng nhìn Tiểu Mễ hỏi

"Thế thì cô vào đây báo cáo chuyện nhỏ nhặt này làm gì, có thấy bọn tôi đang trò chuyện cùng nhau không?"

Tiểu Mễ cúi đầu lo lắng lấp mấp

"Nhưng...nhưng mà người bị ức hiếp là Bạch Hiểu Nhiên, tôi...tôi không muốn cô ấy bị đánh"

Ngay lúc ấy Thuần Dương ngạc nhiên đứng phắc dậy nheo mày nói

"Cô nói Bạch Hiểu Nhiên đang bị đánh?"

Tiểu Mễ gật đầu

"Vâng, thưa chủ nhân"

Rồi Thuần Dương bỏ mặc Tư Diệp chạy ra ngoài mất thì Tư Diệp ngạc nhiên nhíu mày lẩm bẩm

"Thuần Dương mà lại quan tâm đến chuyện này sao? Còn bỏ mặc mình đi trước nữa, rốt cuộc là vì sao?"

Bên ngoài, Hiểu Nhiên đang bị ba cô gái kia đánh tơi tả thì một giọng nói vang lên từ đằng sau

"Mấy cô làm gì vậy?"

Ba cô gái giật mình dừng tay quay lại lấp mấp

"A...là Lăng thiếu gia"

Diệc Thiên đi đến nheo mày nói

"Chuyện của các cô tôi sẽ nói cho Thuần Dương biết, ba người mà lại đi ức hiếp một cô gái sao?"

Rồi anh bước đến chìa tay xuống Hiểu Nhiên nhẹ giọng hỏi

"Cô không sao chứ?"

Hiểu Nhiên ngẩn đầu lên nhìn, mái tóc cô rối bù và đầy vết tát trên mặt, cô ngạc nhiên nhìn gương mặt đẹp trai của Diệc Thiên liền bỡ ngỡ xao xuyến

(Đẹp trai quá)

Diệc Thiên mỉm cười dịu dàng nói

"Cô đứng dậy được không?"

Hiểu Nhiên giơ tay đến nắm lấy bàn tay mềm mại của Diệc Thiên rồi đứng dậy lấp mấp ngượng ngùng nói

"Cảm...cảm ơn anh"

Ngay lúc ấy Thuần Dương chạy ra lên tiếng hỏi

"Chuyện gì vậy?"

Anh nhìn người Hiểu Nhiên đầy vết cào xước và bầm tím liền nhìn sang ba cô gái kia đang đứng cúi đầu sợ hãi run bần bật. Anh nheo mày hỏi

"Bạch Hiểu Nhiên bị làm sao vậy? Là ai đánh?"

Diệc Thiên nghiêng nhẹ đầu mỉm cười nói

"Thuần Dương, tính cách người hầu của cậu tệ thật, lẽ ra cậu phải dạy dỗ họ thật tốt mới đúng"

Diệc Thiên nói xong thì Thuần Dương liếc nhìn ba cô gái đang cúi đầu run bần bật kia hỏi

"Chuyện là thế nào?"

Tiểu Mễ đi ra lên tiếng lấp mấp

"A...ưm là ba cô gái này ức hiếp tôi, thấy thế nên Hiểu Nhiên cô ấy đi đến ngăn cản mới bị bọn họ đánh"

Tư Diệp chạy lại gần thắc mắc lên tiếng hỏi

"Chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào như thế?"

Thuần Dương nheo mày nhìn ba cô gái kia đáng sợ nói

"Ba cô xuống tầng hầm ở được rồi"

Ba cô gái kia lấp mấp gật gù đầu run rẩy cố giải thích

"Chủ nhân, không phải như vậy, là Bạch Hiểu Nhiên cô ta dám gọi thẳng tên chủ nhân nên bọn em mới thay ngài dạy dỗ, bọn em không làm gì sai cả"

Thuần Dương nheo mày nhìn sang Hiểu Nhiên thì cô quay mặt sang chỗ khác xem như không có chuyện gì, anh nheo mày khó chịu

"Đủ rồi, mấy cô đi làm việc hết đi, chuyện về Bạch Hiểu Nhiên tôi sẽ tính sổ sao? Không cần đợi mấy người dạy dỗ giúp"

Mấy cô gái kia cúi đầu

"Vâng...bọn...bọn em biết rồi"

Rồi họ nhanh chóng đi mất thì Diệc Thiên đứng cạnh cô lên tiếng

"Cô cũng bị thương rồi, tôi đưa cô đi thoa thuốc nhé"

Hiểu Nhiên gật đầu rồi Diệc Thiên nhìn Thuần Dương nói

"Thuần Dương, cậu và Tư Diệp tiểu thư cứ trò chuyện tiếp đi, tôi đưa cô gái này đi băng vết thương"

Thuần Dương nheo mày hỏi

"Diệc Thiên, cậu qua đây có chuyện gì vậy?"

Diệc Thiên mỉm cười

"Không có gì,chỉ là qua chơi một lát không ngờ lại bắt gặp chuyện này nên vào can ngăn, bây giờ không làm phiền thời gian của hai người nữa a"

Nói xong Diệc Thiên kéo tay Hiểu Nhiên nói tiếp

"Đi theo tôi"

Hai người đi mất thì Tư Diệp nheo mày

"Thuần Dương, chuyện giải quyết xong rồi, chúng ta vào nhà đi"

Thuần Dương gật đầu

"Ừm"
Bình Luận (0)
Comment