Hôm sau tại quán cafe
Thấy Hiểu Nhiên đang lau bàn trong tình trạng không tập trung và ánh mắt mơ hồ dường như đang nghĩ gì đó. Lăng Nhất tiến lại cố tình bắt chuyện bật hỏi:
"Hiểu Nhiên, hôm nay Tiểu Mễ không đi làm sao?"
Hiểu Nhiên nhìn anh chợt nhớ lại lúc chiều.
Sau khi đã làm mọi công việc ở Phó Gia thì Tiểu Mễ ngã người nằm trên giường, mặt cô kém sắc rồi nhìn Hiểu Nhiên nói với giọng điệu mệt mỏi:
"Hiểu Nhiên...chắc hôm nay tôi không đủ sức làm việc rồi, hay...cô giúp tôi xin nghỉ một ngày nhé"
Hiểu Nhiên lo lắng sờ trán cô hỏi:
"Tiểu Mễ, trán cô nóng quá, có cần tôi nấu nước chườm cho cô không?"
Tiểu Mễ lắc nhẹ đầu mỉm cười nói:
"Không cần đâu, tôi vừa uống thuốc rồi, nghỉ một đêm chắc sẽ khỏe lại mà"
Kết thúc suy nghĩ mình, cô nhìn Lăng Nhất đáp:
"À...hôm nay cô ấy sốt nên đã xin phép nghỉ làm một ngày rồi"
Bỗng Lăng Nhất mỉm cười hỏi:
"Cô có chuyện gì sao? Tôi thấy hôm nay nét mặt cô không được vui cho lắm"
Hiểu Nhiên lắc đầu:
"Tôi nào không vui chứ, mà anh không lo làm việc đi"
"Tôi biết rồi Bạch tiểu thư"
Lăng Nhất gật đầu tuân lệnh rồi đi qua bên kia, nhưng anh cũng đoán được cô đang không vui chuyện gì đó.
11 giờ tối, Lăng Nhất vừa lái xe trên đường vừa nhìn qua kính chiếu hậu mình vẫn còn thấy nét mặt Hiểu Nhiên đang trầm tư. Vì lúc này trong đầu cô đang tràn ngập hình ảnh anh luôn quan tâm lo lắng cho Tư Diệp mỗi khi trước mặt cô, cô áp hai lòng bàn tay vào má mình nhíp mắt nhăn nhó nghĩ:
(Vì sao cả ngày hôm nay hình ảnh của tên đần đó và Lạc Tư Diệp cứ thoang thoảng xuất hiện trong đầu mình vậy, làm ơn biến khỏi đầu tôi đi, đáng ghét quá đi à)
Thấy hành động kì lạ của cô, Lăng Nhất lên tiếng hỏi:
"Cô có đói không? Giờ này tôi biết còn một quán ăn rất ngon đấy"
Nghe vậy Hiểu Nhiên đáp:
"Anh đói sao? Nhưng giờ này nếu ăn uống tôi sẽ tăng cân mất"
Anh bật cười:
"Cô có tăng hay không cũng rất xinh đẹp mà, lo gì chứ"
Cô bĩu môi:
"Anh là con trai làm sao hiểu được, mà nếu anh đói thì cứ ăn đi, tôi có thể ngồi chờ"
Một lát sau, anh đưa cô đến một tiệm đồ nướng còn mở cửa.
Cô chợt ngạc nhiên nhìn tiệm đồ nướng ấy thì anh nói:
"Vào đi, quán này ăn rất ngon"
"À...ờ"
Cô mấp môi gật đầu.
Ngồi vào bàn ăn, anh chống khuỷu tay lên bàn hòa quyện hai bàn tay vào nhau nhìn cô hỏi:
"Cô muốn ăn gì cứ gọi đi, tôi mời"
Cô ngạc nhiên
"Nhưng tôi đã nói sẽ chờ anh ăn mà, đột nhiên anh lại mời tôi ăn là sao?"
Anh mỉm cười:
"Một mình tôi ăn mà để một cô gái chờ thì xem làm sao được"
Vài phút sau, khi thức ăn được đặt lên bàn là những món đồ nướng. Thấy cô cứ nhìn mãi mà không gấp ăn, anh đành gấp một con mực nướng vào đĩa cô nói:
"Cô ăn đi, đừng nhìn mãi thức ăn như vậy sẽ nguội mất"
Cô bật cười:
"Anh cũng chu đáo thật, cảm ơn"
Sau đó cô gấp con mực nướng ấy lên miệng và nhai, anh mỉm cười nhìn rồi hỏi:
"Ngon chứ?"
Cô mỉm cười gật đầu, anh cũng vui lây theo, sau một hồi cô bật lên tiếng:
"Lăng Nhất"
"Gì vậy?"
Anh ngạc nhiên, cô ngập ngừng:
"Có phải...mẫu người như Tư Diệp, vừa xinh đẹp vừa sắc sảo mới được yêu thương không?"
Anh lại ngạc nhiên hơn rồi đáp:
"Không, tình yêu sao có thể dựa vào mẫu người được, tại sao cô lại hỏi vậy?"
Cô ngượng ngùng liếc mắt xuống đĩa thức ăn mình đáp:
"Vì tôi thấy bản thân mình không được như cô ấy, tôi không biết cuộc sống của những người chỉ biết sử dụng hàng hiệu, tôi cũng không biết trang điểm một cách thuần thục nên làm cho bản thân mình trở nên xấu xí"
Lăng Nhất mỉm cười, đứng dậy chòm người đến chỗ cô ngồi đối diện, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên thì cô ngạc nhiên, anh nói:
"Cô nghĩ sai rồi, cô không hề xấu xí, cô rất đẹp"
Cô chớp chớp mắt nhìn anh thì anh sực buông tay ra quay mặt chỗ khác ngượng nói:
"À...tôi chỉ muốn cho cô biết cô không hề kém Tư Diệp, chỉ vậy thôi"
Bỗng cô nhẹ lòng rồi bật cười thì anh ngạc nhiên, cô đáp:
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh"
Một tiếng sau về đến Phó Gia, cũng đã hơn 12 giờ
Cô bước xuống xe xoa bụng mình vui sướng nói:
"No quá, tiếc là hôm nay Tiểu Mễ không đi làm cùng vì cô ấy bệnh mất rồi"
Lăng Nhất nhìn cô qua ô cửa xe nháy mắt nói:
"Vậy cô vào nhà đi, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Tiểu Mễ nhé, tôi cũng rất lo lắng cho cô ấy"
Cô gật đầu vẫy tay:
"Được rồi, ngủ ngon nhé"
Anh lại nói:
"Không, cô vào trước đi, như vậy tôi mới yên tâm đi về"
Cô ngạc nhiên rồi vừa quay lưng vừa trả lời:
"Nếu vậy thì tôi vào đây, tạm biệt anh"
Khi cô đi dần vào cổng Phó Gia mất thì Lăng Nhất thở phào, nhìn đồng hồ trên tay đã chỉ đến hơn 12 giờ mà lẩm bẩm:
"Sắp 1 giờ sáng rồi, hôm nay mình về muộn thật"
Bỗng một giọng nói vang lên cạnh xe anh:
"Vậy sao không dự định về sớm hơn mà phải để tới giờ này?"
Lăng Nhất ngạc nhiên, nhìn qua ô cửa xe là Thuần Dương đang đứng nhìn trần trần vào anh bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Vài phút sau Lăng Nhất bước xuống xe mỉm cười hỏi:
"Thật ngạc nhiên, muộn thế này mà Phó tổng lại bước ra đây mà vẫn chưa ngủ, anh đang có chuyện gì buồn sao?"
Thuần Dương nhìn bộ đồng phục phục vụ của Lăng Nhất đang mặc liền nheo mày:
"Cậu làm phục vụ à? Sao lại mặc đồng phục?"
Lăng Nhất đáp:
"Đúng vậy, tôi làm cùng Hiểu Nhiên và Tiểu Mễ nên cũng tiện đưa đón cô ấy về nhà, bây giờ cũng gần một giờ sáng mất rồi"
Bỗng Thuần Dương tiến tới đẩy một tay vào xe Lăng Nhất, tay kia bất ngờ nắm lấy cổ áo anh giật xuống thì Lăng Nhất bật kinh ngạc.
Giương ánh mắt không vui, Thuần Dương nheo mày hỏi:
"Cậu là đang có ý định gì với Hiểu Nhiên? Không lí nào một tên xài tiền như rác lại đi làm phục vụ được, hơn hẳn khi xưa cậu đừng tưởng tôi không biết con người cậu, đừng giả vờ tốt bụng rồi cố tình tiếp cận cô ấy"
Lăng Nhất sửng sờ rồi đẩy người Thuần Dương ra, hai tay chỉnh lại cổ áo mình vênh mặt cong nhẹ môi hỏi:
"Cho hỏi hành động của anh vừa rồi là cảnh cáo tôi sao? Đừng làm tôi mắc cười chứ"
Thuần Dương cao mày nói:
"Tôi đã để ý cái hôm cậu đưa Hiểu Nhiên về đây thật không bình thường, hôm nay còn lại về muộn đến tận gần 1 giờ sáng, cậu lại muốn dụ dỗ cô ấy như những cô gái trước đây của cậu phải không?"
Bỗng Lăng Nhất ngạc nhiên trước thái độ của anh liền bật hỏi:
"Này, chuyện tôi tiếp cận hay có ý gì với cô ấy liên quan gì đến anh?"
Thuần Dương liền đáp:
"Tôi là ông chủ của cô ấy và tôi không muốn cô ấy tiếp xúc với một người không tốt lành như cậu"
"Hahaha"
Lăng Nhất bỗng phì cười lớn thì anh nheo mày khó hiểu, tự hỏi rằng mình đã nói gì đáng cười sao?
Vừa dừng cười, anh nhìn Thuần Dương với ánh mắt ma mị nói:
"Đúng là tôi có ý với cô ấy, tôi vừa nhận ra cô ấy không giống với những cô gái tôi đã từng gặp, nếu anh đi kiếm chuyện với tôi chỉ với tư cách là ông chủ của cô ấy thì thật là nực cười, thay vào đó anh nên chăm sóc Lạc Tư Diệp, cô ấy đang mang thai đó"
Thuần Dương nheo mày hỏi:
"Sao cậu lại biết cả Tư Diệp? Còn biết được cô ấy đang có thai"
Lăng Nhất sực im lặng vì mình lỡ nói ra điều không cần thiết, bèn xoay lưng hướng vào xe mình đáp:
"Chỉ là tôi từng quen biết cô ta thôi, không có gì đâu"
Rồi anh mở cửa xe mình quay lại nhìn Thuần Dương tiếp lời:
"Tôi rất mong anh đối xử tốt với cô ta, cả đứa con của cô ấy"
Sau khi Lăng Nhất bước vào xe mình rồi khởi động lái đi dần, Thuần Dương có chút khó hiểu mà lẩm bẩm:
"Đứa con của cô ấy? Là ý gì?"
...
Vài ngày sau anh bước vào phòng Tư Diệp nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Nghe thấy tiếng nước chảy vang lên của phòng tắm, anh cũng đoán được cô đang đi tắm và không nỡ lên tiếng gọi. Đành ngồi lên giường chờ thì tiếng điện thoại của cô vang lên trên bàn gần đó.
Tiếng chuông tin nhắn cứ đổ xuống liên hồi mà phát ra tiếng "ting ting". Dù không mấy quan tâm nhưng nó cũng đủ khiến anh phải để ý đến. Anh đứng dậy đi đến bàn cầm điện thoại Tư Diệp lên thì thấy mọi tin nhắn đều đến từ một nhóm trò chuyện. Bỗng tin nhắn nhóm hiện lên từ Tiểu Nhã:
[Nhìn xem, tôi đã có bạn trai rồi đấy]
Anh bèn nhấp vào tin nhắn thì chợt thấy ảnh của Tiểu Nhã chụp cùng bạn trai mình gửi vào khoe trong nhóm, rồi lướt xem các dòng phía trên đều là những cuộc trò chuyện của thiếu nữ như bình thường. Nhưng anh lại thêm một chút nghi hoặc, bèn nhấp vào danh bạ của cô kiểm tra mọi liên lạc gần đây. Khi vừa nhấp vào, anh không thể tin được điện thoại cô lại lưu hẳn hơn 100 số, và đặc biệt hơn mọi cái tên liên lạc đều là tên của đàn ông.
Anh vừa lướt vừa nheo mày
(Gì vậy? Sao toàn là số liên lạc của đàn ông thế này?)
Chợt Tư Diệp vừa mở cửa phòng tắm, thấy bóng lưng anh đang chăm chú làm gì đó bên cạnh bàn. Cô vừa lau tóc vừa hỏi:
"Thuần Dương, anh vào phòng em làm gì vậy? Em vừa đi tắm nên không biết anh vào đây"
Anh không trả lời mà vẫn chăm chú làm gì đó, thấy lạ cô tiến tới gần chợt thấy anh đang cầm điện thoại mình đọc tin nhắn, cô liền bàng hoàng giật mình tiến tới giật lấy điện thoại lại bật run hỏi:
"Anh...anh tại sao anh lại đọc trộm tin nhắn của em chứ?"
Anh nhìn cô, cô thì lại có nét mặt run sợ mà liếng thoắt qua lại thì anh thản nhiên đáp:
"À, anh nghe thấy tiếng tin nhắn cứ gửi đến liên tục nên hơi khó chịu, không ngờ đó chỉ là tin nhắn nhóm của bạn em gửi đến"
Tư Diệp ngạc nhiên rồi bật hỏi:
"Vậy...vậy à, mà anh đến phòng em có gì không?"
Anh đáp:
"Cũng không có gì, định mời em ra nhà hàng ăn thôi, em đi chứ?"
Tư Diệp gật đầu mỉm cười
"Vâng, vậy để em thay đồ đã"
"Được rồi"
Anh vừa dứt lời, sau đó quay lưng mở cửa đi ra ngoài mất. Thấy anh vừa đi, Tư Diệp bật run sợ nhìn vào điện thoại mình mà hoang mang
(Thuần Dương đã đọc được cái gì rồi?)
Cô liền kiểm tra lại hộp tin nhắn của mình vì vẫn chưa xoá đi, chợt thấy tin nhắn của Lăng Nhất vẫn còn trong điện thoại liền giật mình lo lắng
(Không biết Thuần Dương có để ý đến mình và Lăng Nhất đã nhắn tin với nhau vụ ở bệnh viện khoa sản không? Nhưng nét mặt anh ấy không có gì bất thường, còn định đưa mình đến nhà hàng thì chắc là vẫn chưa đọc được)