Bên kia điện thoại im lặng một thời gian dài. Nếu như là bình thường, Nhạc Ân Trạch chỉ sợ đã sớm âm trầm uy hiếp nói: “Không cho phép rời đi!”, nhưng lần này Hách Diêu Tuyết nín thở chờ đợi cũng chỉ được lại một câu khô cằn “Em đã nói như vậy, anh sẽ an bày người làm thủ tục.”
Dự đoán anh sẽ một lời từ chối, cũng đã sớm chuẩn bị lời nói thỏa đáng cãi lại, nhưng lại giống như bông vải ma luyện hồi lâu trước ngọn gió, lại không có đất dụng võ.
Đến cuối cùng, Hách Diêu Tuyết chỉ có thể nhân lúc anh còn chưa dứt lời mà dùng sức dập điện thoại.
Nếu như là một tháng trước, như vậy câu trả lời của anh đủ để cho cô vui mừng đi? Nhưng mà hiện tại rốt cuộc chiếm được tự do cô mơ ước đã lâu, nhưng sao lại có loại xúc động muốn nhào lên giường khóc lớn một trận chứ?
Quả nhiên quả nhiên việc bỏ rơi người vợ làm người ta phiền chán là một chuyện có động lực. Ngày hôm sau, thư ký đưa tới văn kiện cho cô ký tên.
Hách Diêu Tuyết lên tinh thần xem xét từng mục phân chia tài sản trên văn kiện.
Người đàn ông sắp trở thành chồng trước của cô quả nhiên là một người hào phóng, chẳng những hoàn trả lại biệt thự nhà họ Hách cho cô, thậm chỉ ngay cả cổ phần công ty đã chiếm lấy của ba Hách cũng hoàn trả toàn bộ.
Phải biết, thời điểm Nhạc Ân Trạch vừa mới tiếp nhận, đó là một công ty sắp phá sản, nợ nần chồng chất, mà hiện tại tài chính đã ổn định, công ty cũng được cải cách, biến thành một con gà mái đẻ trứng vàng.
Sau khi Hách Diêu Tuyết cẩn thận xem xong văn kiện, hỏi: “Nhạc Ân Trạch đâu?”
“Tổng giám đốc Nhạc phân phó, nêu Hách tiểu thư có điều gì không hài lòng đối với điều khoản bên trên, có thể nói với tôi. Tôi sẽ điều chỉnh lại, sau khi kí tên rồi, không cần lo gì cả, chúng tôi bên này có luật sư thay tiểu thư sắp xếp.”
Có thể xử lý việc ly hôn đến giọt nước cũng không rỉ, thật sự nên giơ ngón tay cái khen ngợi một tiếng: Nhanh nhẹn!
Hách Diêu Tuyết nhẹ nhàng thả lại văn kiện lên trên bàn, sau đó gằn từng tiếng nói: “Mời anh trở về chuyển lời với Nhạc tiên sinh. Tôi hồ đồ kết hôn, nhưng khi ly hôn cũng muốn làm rõ ràng. Hy vọng anh ta có thể bớt chút thời gian tự mình đến xử lý.”
Luật sư nhận lương cao, tự nhiên làm hết phận sự chuyển lời lại.
Thế nhưng lúc này Nhạc Ân Trạch đã bay ra nước ngoài xử lý công việc.
Hách Diêu Tuyết nhân được tin tức đơn giản là: “Nhạc tiên sinh không ở trong nước, chờ ngài ấy trở về lập tức liên hệ với Hách tiểu thư.”
Nửa tháng sau, Nhạc Ân Trạch rốt cục bớt chút thời gian xuất hiện trước cửa biệt thự.
Hách Diêu Tuyết trong lúc rãnh rỗi không việc gì làm, ngồi ở trong phòng đánh đàn. Một khúc “Tuyết đầu mùa”, giai điệu hòa hoãn mà lại bi thương, giống như tuyết đọng tan rã, trong khe núi hẹp hòi chật chội rơi xuống giọt nước mắt, tiếng đàn vang vọng trong căn ph`ong trống rỗng.
Khi cô buông xuống một nốt cuối cùng, vừa quay đầu lại liền phát hiện thân hình cao lớn của Nhạc Ân Trạch đang nghiêng người dựa bên cạnh cửa, cũng không biết đã đến từ khi nào.
Trong tay anh cầm một cái hộp nhung đen nhỏ, nhìn thấy Hách Diêu Tuyết quay đầu, mới đưa tợi: “Cũng không biết mang gì đến cho em thì tốt, liền xem như để làm cảnh cho vui đi.”
Không cần mở ra, cũng có thể đoán được bên trong là đồ trang sức quý báu. Ở phương diện này, anh thật sự luôn luôn rất hào phóng. Nhưng lúc này Hách Diêu Tuyết ngay cả tâm tình mở ra xem cũng không có.
Cô ngồi ngay ngắn, tiếp nhận chiếc hộp cầm trong tay, lại không biết nên nói gì với anh.
Ngược lại Nhạc Ân Trạch lại mở miệng trước “Khu phía Đông thành phố mới mở nhà hàng gia đình Thượng Hải, đầu bếp trong đó tay nghề rất tốt, muốn cùng đi ăn thử một chút hay không?”
Trực giác Hách Diêu Tuyết muốn cự tuyệt, nhưng lời nói thốt ra lại là: “…… Được.”
Khi Nhạc Ân Trạch nắm tay cô ngồi trên xe, trong lòng Hách Diêu Tuyết mơ hồ nghĩ: Ăn một bữa cơm chia tay cũng tốt, không thể sống chung, vậy thì chia tay là tốt rồi……