Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 39

Edit + Beta: An Ju

Bữa tiệc tân niên tại Mạc gia được tổ chức ở nhà hàng phía sau núi. Sau khi Ngụy Thanh nghe tới cái từ “núi”, hắn lập tức nghĩ rằng “núi” này giống gò núi nhỏ bên trong khu lâm viên Giang Nam, thế nhưng khi hắn nghe nói từ nhà chính đến nhà hàng phía sau núi còn cần phải lái xe thì hắn biết, hắn sai rồi. Từ cổng chính của nhà chính hoàn toàn không nhìn ra được “sân sau” Mạc gia sâu đến như vậy.

Phía sau nhà chính là một vườn trúc, nghe nói là gia chủ trước của Mạc gia nuôi gấu trúc nên mới trồng, gấu trúc à… Có điều Mạc Ngôn từ trước đến giờ đều không thích động vật, cho nên sau khi gia chủ trước của Mạc gia qua đời, hắn coi như đã khá là nhân từ khi gửi đám gấu trúc kia cho vườn thú.

Bọn họ lái xe được khoảng 5 phút, xuyên qua rừng trúc là một gò núi nhỏ, đương nhiên bọn họ vẫn chưa tới nơi, bởi vì nghe nói gò núi kia là một sân golf cỡ nhỏ. Đi qua gò núi kia, bọn họ mới thấy được cái gọi là nhà hàng sau núi.

Kia đúng là núi… Nhưng cũng không cao lắm. Quán ăn được xây ở giữa sườn núi, phía sau là vách núi, bên dưới vách núi là biển, hóa ra là nhà hàng cạnh biển…

Bọn họ dừng xe ở bên dưới ngọn núi, sau đó đi bộ lên giữa sườn núi.

Nghe nói nhà hàng này chuyên môn được dùng để tổ chức các loại tiệc, có vô số danh nhân toàn thế giới, có bao gồm mấy vị nguyên thủ quốc gia đều đã đến thăm nơi này. Chỉ có điều, đây cũng đã là lịch sử, ít nhất trong những năm Mạc Ngôn sinh ra là không có xảy ra, bởi vì Mạc Ngôn thật sự rất ghét xã giao. Đương nhiên hai đứa con trai của hắn cũng hoàn toàn không thích con đường này.

Giống như Chu Gia Huệ* đã nói, ngày sinh nhật của Mạc Ngôn sẽ làm vô cùng đơn giản, cũng chỉ mời mấy chục người, đại đa số là thân thích trực hệ của Mạc gia, nếu là thân thích trực hệ, một nhà Trương Kinh Thiên đương nhiên nằm trong hàng ngũ được mời.

*Tên của Nhị phu nhân này sang chương này trở về sau tác giả viết thành “Chu Huệ Gia” nhưng vì đã trót lỡ để tên như vầy những chương trước rồi nên mình lại mạn phép đổi để cho đồng bộ =v=

Trương Kinh Thiên nhìn thấy con trai đã hai ngày không gặp cùng một nhà Mạc Ngôn, sắc mặt vẫn như cũ không khá hơn tí nào. Phải nói, là không tốt hơn được. Hai ngày này Mạc Vân cùng con trai hay nhau gọi điện khuyên giải, tuy rằng hắn đã nghĩ thông suốt rất nhiều, thế nhưng đột nhiên mất đi gần như mọi thứ, hắn vẫn không thể thích ứng ngay được. Có điều hắn chung quy vẫn tiếp nhận kiến nghị của Mạc Vân, chuyển 40% cổ phần trong tay mình cho Trương Vũ.

Sau đó khi các thành viên trong ban giám đốc cảm thấy bất an bởi vì Trương Vũ thoáng chốc đã có 88% cổ phần, Trương Vũ chính thức tuyên bố trao lại số cổ phần của ba cha con Mạc Ngôn cho họ. Như vậy, trong tay hắn chỉ còn 40% mà cha cho hắn cùng với 5% cổ phần vốn của hắn từ trước, tổng lại không tới một nửa. Không chỉ đúng lúc xóa bỏ các lời đồn cùng các nhân tố bất an trong nội bộ công ty, đồng thời cũng không mất vị trí người nắm giữ nhiều cổ phần nhất. Cách làm của hắn thể hiện được năng lực và sự khoan dung của một kẻ nắm quyền, trong phút chốc đã khiến cho phần lớn thành viên trong ban giám đốc tán thành, bước đầu ngồi vững vàng vị trí chủ tịch.

“Nhị phu nhân.”

Chu Gia Huệ quay người, xuất hiện trong tầm mắt bà là một người phụ nữ thân mang một bộ váy dạ hội màu đỏ tươi, để kiểu đầu BOB đang thịnh hành, biểu hiện một vẻ vô cùng khôn khéo, tài giỏi. Chu Gia Huệ tuy rằng lúc trước chưa từng gặp người này, nhưng lần này cũng không có mời nhiều người, cho nên bà dễ dàng đoán được thân phận của đối phương.

“Chào bà, Kim phu nhân.”

Kim phu nhân gật gật đầu, nhưng không nhìn về phía Chu Gia Huệ, tầm mắt của bà đặt tại người đàn ông ở giữa đại sảnh, người kia tuy rằng bị mấy người vây chung quanh nhưng vẫn không thể che giấu hào quang của hắn. Hắn hơi cau mày, tỏ rõ hắn không vui, nhưng mà cái biểu tình này mảy may không làm giảm phong thái tài hoa vượt trội của hắn. Qua mấy chục năm rồi, người đàn ông kia lại dường như chưa từng già đi.

“Bà thật hạnh phúc.” Bà nói với Chu Gia Huệ.

“Không.” Chu Gia Huệ cười, từ bàn ăn bên cạnh cầm lên hai ly nước trái cây, đưa một ly vào tay cầm ly rượu đã trống không của Kim phu nhân. “Là may mắn!”

Bà nhìn Mạc ngôn, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng. “Trên thế giới này có nhiều người yêu hắn như thế, cũng chỉ có hai người chiếm được hắn, tôi là một trong đó. Hắn không yêu tôi, lại bằng lòng để tôi sinh con cho hắn, đời này có thể bầu bạn ở bên cạnh hắn, tôi đã thỏa mãn rồi.” Nói xong bà liền chuyển hướng Kim phu nhân, hơi nâng cao ly nước. “Tôi không biết uống rượu, có thể thay bằng nước trái cây không?”

“Có thể, vì may mắn.”

Ly cùng ly khẽ chạm nhau.

FOR LUCKY!

Mạc Ngôn đang kiềm chế, hắn từ trước đến giờ ghét nhất là một đám người vây quanh hắn ríu rít ồn ào, ngay khi hắn chuẩn bị sắp bạo phát, vừa lúc nhìn thấy Ngụy Thanh đi qua qua khe hở giữa đám người, quyết định thật nhanh đẩy ra người đang chắn ở trước mặt hắn.

“Thứ lỗi không tiếp chuyện được một lát.”

“Này, cậu.”

Ngụy Thanh đang nhàm chán lượn lờ chung quanh, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, nhìn thấy cha Liên đang đi về phía hắn.

Mạc Ngôn nhìn hắn đứng ngây ra đó, không nhịn được hướng hắn vẫy vẫy tay. “Lại đây.”

Ngụy Thanh rất nghe lời đi theo. Lúc đi ngang qua bàn ăn, Mạc Ngôn tiện tay cầm một ly trà, không sai, là trà!

Được rồi, Ngụy Thanh coi như cái gì cũng không nhìn thấy, trấn định đi ngang qua. Hắn thừa nhận, đây là lần thứ nhất ở trong một bữa tiệc hắn thấy có người đựng trà trong ly chân cao, còn được xếp chỉnh tề giống như cocktail, nhưng hắn hay bất luận người nào cũng không cách nào lờ đi được vài lá trà đang trôi nổi trên mặt nước kia.

“Tiểu Ức đâu?”

“Ra cửa đón bạn hắn rồi.”

Mạc Ngôn uống một hớp trà, chân mày nhíu chặt hơn, vẻ mặt chán ghét mà vứt ly sang một bên. Ngụy Thanh liền hiểu, đựng trà trong ly chân cao có lẽ không phải ý tưởng của hắn, một người kén chọn như hắn hẳn là uống không quen trà ngâm đựng trong cái đó.

“Cậu… nghĩ kỹ chưa?”

Ngụy Thanh sửng sốt một chút, thế nhưng một giây sau lập tức ý thức được hắn đang nới cái gì. Chung quy đều là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ,  quả nhiên vẫn rất quan tâm Liên, nghĩ như thế, hắn liền cảm thấy vui mừng thay cho Liên. Thế nhưng nghĩ đến chính mình, lại cười khổ lắc đầu.

“Lắc đầu là có ý gì? Chưa nghĩ kỹ sao?”

“Con không biết.” Hắn không biết thật, hắn cảm thấy được hắn nên làm gì đó, lại không biết nên làm cái gì. Hắn không muốn buông tay, nhưng lại cảm thấy khổ sở. Mấy ngày qua hắn vẫn luôn cảm thấy rất mê man, hắn cảm thấy hai người bên nhau không phải là vì có thể cảm thấy hạnh phúc cùng vui sướng sao, thế nhưng tại sao hắn lại cảm thấy trong mình bi thương cuối cùng lại nhiều hơn vui sướng một chút. (#Ju: Xưng “con” gọi “bác” cho thân thiện ihihi)

Lần này đổi lại là Mạc Ngôn ngây ngẩn cả người, hắn nghiêm nghị liếc mắt nhìn Ngụy Thanh, cái nhìn kia bao hàm phẫn nộ. Sau đó khi mà Ngụy Thanh tưởng hắn định phẫn nộ mắng mình hoặc trực tiếp đập mình một trận, hắn lại quay người phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Tùy mấy đứa.”

Ngụy Thanh một mình trở lại phòng khách, hắn tìm một vòng ở đại sảnh vẫn không thấy Liên, lại gặp Lam Phi đang đùa với Tiểu Vũ. Lam Phi cũng nhìn thấy hắn, lễ phép hướng hắn gật đầu, Ngụy Thanh lúc đầu còn do dự, hiện tại lại không thể không đi qua.

“Thầy Lam.”

“Cậu cũng theo gọi thầy làm gì.” Lam Phi cười cười.

Nói xong hai câu xã giao, hai người lại không hẹn mà cùng im lặng. Lam Phi đột nhiên thở dài nói với Tiểu Vũ: “Qua bên kia tìm anh Tử Ca chơi đi, đừng có chạy lung tung biết không?”

Tiểu Vũ gật gật đầu, rất vui vẻ chạy đi.

“Muốn nói gì?”

“Lần thứ nhất chúng ta gặp mặt, là ở công viên phải không?”

“Đúng vậy.”

“Kỳ thực tôi đã sớm biết cậu ấy đang chờ tôi, cậu ấy rất thông minh, mà có lúc lại ngốc đến thế. Cậu ấy mỗi ngày lái xe hơn một tiếng, lại chỉ để liếc mắt nhìn tôi một cái khi tôi đi ngang qua cửa.” Lam Phi nói tới chỗ này, nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ bi thương.

Ngụy Thanh không nói lời nào, chờ hắn tiếp tục nói.

“Nhưng cậu ấy không biết, tôi cũng đang chờ, chờ một ngày nào đó cậu ấy chủ động đi tới trước mặt tôi nói chuyện. Nhưng vẫn không đợi được đến ngày ấy, cậu đã xuất hiện.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Thanh, kiên định nói: “Tôi thích cậu ấy, từ trước đến nay, không hề thay đổi.

Ngụy Thanh chớp mắt một cái, cúi đầu, trong giọng nói của hắn chứa quá nhiều bất đắc dĩ. “Tôi biết.” Dừng một chút, hắn vừa cay đắng vừa nói từng chữ từng chữ một: “Cậu ấy cũng… chưa từng quên anh.”

Lam Phi hai mắt trợn tròn. “Cái gì, có ý gì? Các cậu không phải đang hẹn hò sao?”

Ngụy Thanh thở dài một hơi. “Tôi sẽ không nói nhiều nữa.” Hắn sẽ không nói nhiều nữa, hắn tự cho mình không phải quân tử, vẫn không có rộng lượng đến nỗi đi khuyến khích. Cho nên hắn quay người đi, mang đi một thân uể oải.

“A Thanh, hóa ra anh ở đây.”

Sau khi đi mà như trốn khỏi tầm mắt Lam Phi, Ngụy Thanh một mình đi đến ban công tầng hai. Phía dưới ban công chính là vách núi cùng biển. Sóng biển từng đợt từng đợt táp vào tảng đá, bọt nước văng tung toé.

Trong lịch sử có vô số các thi sĩ đã từng tán tụng biển lớn, tán tụng sự mênh mông của nó, vẻ hoa lệ của nó… Thế mà mỗi khi con người tự mình đối mặt biển rộng, lại luôn cảm nhận sâu sắc được một tiếng nói yếu ớt và mệt mỏi, đó là một loại tâm tình như thế nào? Dường như tâm ở trung tâm thế giới chìm trở nên yên tĩnh lại, bốn phía chỉ có tiếng nhạc mà sóng biển đang diễn tấu, mạnh mẽ rồi lại dịu dàng, mâu thuẫn đan xen vào nhau. Khiến người ta có một loại cảm giác siêu thoát rời xa trần thế.

Giọng Liên gọi kéo hắn trở lại thế giới hiện thực, hắn ôm chặt lấy Liên vừa nhào vào trong lồng ngực mình, trong đôi mắt là bình tĩnh cùng nhu hòa.

Hắn nói với Đông Điều Ngô phía sau: “Anh rời đi một lúc được không?”

Đông Điều Ngô nhìn hắn một cái thật sâu, tựa hồ hiểu được điều gì, sảng khoái quay người đi.

“Sao rồi?” Liên dường như cũng ý thức được Ngụy Thanh có khác lạ.

Ngụy Thanh cười nhẹ xòe tay ra. “Lấy ra đi.”

“Cái gì?” Liên nghi hoặc hỏi: “Đồ vật ở trong túi em, em hẳn có mang theo trên người đi.”

Liên sờ sờ túi quần của mình, đột nhiên dừng động tác, càng thêm nghi hoặc mà nhìn Ngụy Thanh, tựa hồ không hiểu hắn muốn thứ gì đó trong túi tiền của mình để làm gì, nhưng cuối cùng vẫn lấy nó ra đặt vào tay Ngụy Thanh.

Đó là một chiếc điện thoại di động xanh bạc, cho dù không cần mở ra Ngụy Thanh cũng biết, trong chiếc điện thoại di động này chỉ lưu tên của một người, chiếc điện thoại di động này có chuông điện thoại di động là “When you’ re gone”. Đây là quà sinh nhật 16 tuổi Liên được Lam Phi tặng, từ đó về sau, chiếc điện thoại di động này chỉ lưu tên của một người, chỉ vang lên vì một người.

Liên cảm thấy được hôm nay Ngụy Thanh có chút lạ, phải nói hai ngày qua đến hôm nay Ngụy Thanh tựa hồ cũng không vui cho lắm, hắn thấy được càng nhiều hơn là sự bi thương. Thế nhưng hắn thật sự quá mức bận rộn, vì giúp cha tổ chức tiệc sinh nhật, hắn phải giúp tạo danh sách khách mời, phải giúp Tử Ca liên hệ trường học đào tạo chuyên sâu bên nước ngoài, còn phải giúp Tiểu Vũ xử lý một phần sự vụ trong công ty. Hắn nghĩ Ngụy Thanh là bởi vì làm việc quá sức nên mệt nhọc, cho nên không có tinh thần, thế nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt Ngụy Thanh nhìn điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy trên người hơi lạnh, hắn tựa hồ đã bỏ lỡ cái gì đó mà nó lại vô cùng  quan trọng, đồng thời, không thể bù lại.

“Em vẫn luôn mang theo trên người đúng không?”

Liên trầm mặc gật đầu.

“Em thích anh không?”

“Thích.”

“Yêu không?”

“Yêu.” Không chút nghĩ ngợi.

“Vậy là đủ rồi.” Ngụy Thanh đặt lại điện thoại di động vào tay Liên. “Có thể nghe được em nói như vậy là đủ rồi. Anh rất xin lỗi, thế nhưng anh quá mệt mỏi. Lúc ở bên em, thật sự rất vui vẻ, nhưng bất an lại nhiều hơn, cuối cùng anh còn hoài nghi, không cách nào ngừng lại được. Có lẽ em thật sự có một khoảnh khắc nào đó yêu anh, thế nhưng, kỳ thực em cũng không như em nghĩ, cho nên cần anh rời đi, vì vậy chúng ta…” Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động kia thật sâu, hít sâu một hơi, hắn cảm thấy được trong nháy mắt này, nhịp tim đập của hắn cũng đã ngừng lại. “…Chia tay đi.”

Lúc nói ra ba chữ này, hắn cảm giác toàn thân mình lạnh lẽo, giống như đã chết qua một lần. Từ đầu tới đuôi, Liên đều không có ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ cúi đầu, không nói một câu. Ngụy Thanh đưa tay ra, muốn sờ tóc của hắn, muốn được nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia lần cuối, nhưng chung quy vẫn không có dũng khí, hắn thu tay về, rất quyết tâm bước nhanh rời đi.

Khi Trương Vũ đi qua ban công, suýt nữa va vào Ngụy Thanh đang xông tới từ ban công. Hắn nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Ngụy Thanh vội vã rời đi, theo bản năng mà liếc nhìn ban công, quả nhiên phát hiện Liên.

“Anh Mạc Ức, người vừa nãy đi tới đây không phải là A Thanh của anh sao? Anh… này, anh làm gì vậy!”

Mắt thấy Liên bước lên đi tới cạnh lan can ban công, vươn tay ra ngoài lan can, hắn vọt tới, mà vẫn không thể nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn vật trong tay Liên hóa thành một vệt xanh bạc, thẳng tắp rơi xuống sườn núi, đập vào đá hai lần, phát ra vài tiếng vang trầm, cuối cùng rơi vào sóng biển.

“Anh điên rồi à? Đó là cái điện thoại Lam Phi đưa cho anh phải không?” Cho dù chỉ liếc mắt một cái, Trương Vũ cũng có thể nhận ra. Hắn biết cái điện thoại di động kia đối với Liên quan trọng thế nào, cho nên càng không thể lý giải. Hắn còn đang định tiếp tục chất vấn, lại thấy rõ mặt Liên, lần này, lại một câu nói cũng không nói được.

“Anh khóc à.” Đây không phải là một câu hỏi, Trương Vũ đưa tay ra, lau đi nước mắt trong suốt trên mặt Liên, thế nhưng những hạt châu khác lại theo sát mà lăn xuống càng nhiều hơn. Trương Vũ ít khi lộ ra biểu tình, nhưng lúc này đây lại dở khóc dở cười. “Đừng khóc, anh làm sao lại có thể khóc được, anh là anh Mạc Ức cơ mà.” Là anh Mạc Ức dũng cảm hơn so với bất kỳ người nào, kiên cường hơn so với bất kỳ ai. Trương Vũ không thể làm gì khác hơn là sờ đầu Liên, vóc dáng hắn cao hơn so với Liên. Hắn ôm Liên vào trong ngực mình, tùy ý hắn chà đạp lễ phục mình. “Đừng khóc, thật sự thích hắn đến vậy sao?” Trương Vũ thật không biết an ủi người, đặc biệt người kia lại là người anh mà hắn kính yêu.

Hắn cảm giác được Liên ở trong ngực hắn hơi gật đầu, càng thêm bất đắc dĩ.

“Thứ cậu vừa buông tay, là thứ mà đời này cậu không nên buông tay nhất.” (#Ju: hẳn là tình yêu của Liên đi.)

Khi Ngụy Thanh đi qua bên người Mạc Ngôn, hắn nghe được Mạc Ngôn nói như vậy. Nhưng mà hắn không quay đầu lại, phải nói là, không quay đầu lại được, đã nói ra lời chia tay, hắn còn mặt mũi nào đi đối mặt với Liên đây?

Khi Mạc Ngôn thu hồi ánh mắt trên người Ngụy Thanh, rốt cục chú ý tới Đông Điều Ngô không biết từ khi nào đã dựa vào một bên cửa sổ nhìn mình. Hắn nhíu mày, bởi vì hắn rất không thích ánh mắt của người trẻ tuổi này, thế nhưng hắn vẫn hỏi: “Ta đã gặp cậu ở đâu sao?”

Đông Điều Ngô suy nghĩ một hồi nói: “Không, không có.”

Mạc Ngôn liền liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên nói: “Nhưng trong trí nhớ của ta, có tiếng nói của cậu.”

Đông Điều Ngô rùng mình một cái, hắn nhanh chóng xoay người rời đi. “Ông nhớ nhầm rồi.” Hắn nói, tiếng nói của hắn rõ ràng đang run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment