Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 46

Người ngồi lâu không hoạt động rất dễ bị trĩ, ba Đỗ nghĩ tới nghề nghiệp của con trai mỗi ngày đi làm đều ngồi im một chỗ, không khỏi lo lắng nói: “Không sao, về rồi tới bệnh viện khám.”

“Ba…” Đỗ Trạch đứng tại chỗ, lời giải thích bị nghẹn trong cổ họng không nói ra được, anh từ từ đi tới. “Không phải trĩ, con không bị trĩ, mà là… mà là ngày hôm qua không cẩn thận ngã dập mông.”

“Vậy về nhà ba bôi thuốc cho con. Thật là, đã lớn như vậy rồi cơ mà.” Trong câu nói thể hiện sự bất đắc dĩ với con trai, ba Đỗ sờ đầu Đỗ Trạch: “Bà cô họ con cũng tới, dù thế nào cũng đừng giống như hôm Tết, biết không hả?”

“Ơ, bà cô họ tới ư?” Đỗ Trạch ngớ người, so với mẹ thì anh còn sợ người em gái này của ông nội hơn nhiều.

“Mẹ con còn giận không?” Anh cẩn thận hỏi một câu.

Trước giờ ba Đỗ luôn là người đứng giữa hòa giải, nhưng lần này nằm ngoài dự đoán của Đỗ Trạch, vẻ mặt của ba Đỗ hơi thờ ơ, nụ cười trên khóe miệng cũng buông xuống. Đỗ Trạch thấy nếp nhăn trên đuôi mắt của ba biến mất, thất thần hỏi ông: “Sao vậy ạ?”

“Không có gì, mấy hôm nay ba với mẹ có chút mâu thuẫn.”

Đỗ Trạch chớp mắt mấy cái. “Hai người mà cũng có mâu thuẫn sao?” Từ khi anh có thể ghi nhớ mọi chuyện đến nay, toàn là ba Đỗ nhường mẹ Đỗ. Mẹ Đỗ quá mạnh mẽ, trong nhà phải có một người nhường nhịn, người này chính là ba Đỗ. Đỗ Trạch đoán sự nhường nhịn của ba Đỗ còn bao gồm cả thua thiệt ở trong đó. “Xảy ra chuyện gì ạ?”

Ba Đỗ nhìn con trai: “Mẹ con để em gái của đồng nghiệp tới công ty ba làm kế toán, nhưng trình độ không theo kịp ai. Có lẽ trình độ không quan trọng, ba nhận thấy cô ta không thành thật, không có chí tiến thủ, nên ba cho người đuổi việc cô ta rồi. Có lẽ mẹ con cảm thấy mất hết mặt mũi nên mới hỏi ba, nói công ty lớn như vậy vì sao cứ soi mói người kia. Thật ra hôm đó, ba chỉ tình cờ gặp người phụ nữ kia, đuổi thì cũng đuổi rồi, làm gì có chuyện tuyển dụng lại, huống hồ lương của người kia luôn cao hơn các nhân viên bình thường khác.”

“Oa, mẹ để người ta đi cửa sau á.”

Ba Đỗ nghe con trai nói vậy bèn cười. Giọng Đài Loan của Đỗ Trạch vẫn không thay đổi, có lẽ nguyên nhân là vì lúc còn nhỏ từng sống với Thẩm Chi Ngang một khoảng thời gian, có chuyện gì mà nói bằng giọng Đài Loan thì sẽ không cảm thấy tức giận như vậy nữa. “Không sao, chỉ là chiến tranh lạnh vài ngày thôi mà. Về nhà ba bôi thuốc cho con.”

Đầu óc Đỗ Trạch ngừng hoạt động. “Bôi thuốc gì?”

“Mông của con đó.”

“…” Sao đề tài nói chuyện lại quay ngược về chuyện cái mông rồi? Mông có thể nhìn sao? Nếu thấy thì lộ tẩy hết rồi còn gì!

Đỗ Trạch rụt cổ nói thầm: “Không cần, không cho ba nhìn.”

“Thằng nhóc này, trước mặt ba mà ngượng cái gì không biết.”

“Không được không được, hay là ba đưa thuốc cho con, con tự bôi.” Bây giờ không bị trĩ nhưng cứ làm như bị trĩ, ai cũng không trách được, chỉ trách bản thân quá mau miệng. “Ba, đừng nói cho mẹ biết, con sợ bị mắng.”

Nhưng tình hình tệ hơn Đỗ Trạch tưởng, lần này mẹ Đỗ thật sự chiến tranh lạnh, về nhà rất ít khi lên tiếng, cho dù Đỗ Trạch về cũng chỉ ân cần hỏi thăm vài câu đơn giản. Trong lòng Đỗ Trạch rất sợ, có phải tại gần đây anh không gọi điện cho mẹ không, sau đó mẹ cảm thấy trái tim lạnh lẽo nên không muốn nói chuyện với anh?

Cũng tại anh mải mê liếc mắt đưa tình với Trương Trác, không nhớ tới việc gọi điện về nhà. Nghĩ như vậy, anh bèn lủi vào bếp khi mẹ Đỗ đang nấu cơm, túm lấy quần áo bà giống như trước kia, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đừng giận nữa mà.”

“Hừ, con trai mẹ hơn hai mươi rồi, mẹ nào dám giận con.”

Da đầu Đỗ Trạch run lên: “Mẹ, con không nên tranh luận với mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi.”

“Biết rõ mẹ chỉ muốn tốt cho con nhưng con vẫn không nghe lời mẹ nói.”

Nhưng vậy cũng không thể mù quáng nghe lời đúng không nào? Đỗ Trạch nhặt rau giúp mẹ, mẹ Đỗ để ý tới anh chứng tỏ không khí đã dịu đi rồi, anh hỏi: “Mấy hôm nay ba không đi làm. Mẹ, đừng giận nữa. Công ty không nuôi người rảnh rỗi, tiền của ba cũng đâu phải gió thổi tới, nếu trả cũng là trả cho người có khả năng.”

“Nhưng ông ấy không thèm nói với mẹ tiếng nào, thẳng thừng đuổi người ta. Người ta mới đi làm có vài ngày thôi đó, mẹ còn mặt mũi nào nói chuyện với bạn nữa.”

Đỗ Trạch cảm thấy mẹ rất hiếm khi giúp người khác đi cửa sau, bèn nhiều chuyện hỏi: “Mẹ, là ai vậy? Con cũng không thường thấy mẹ đi cửa sau.”

“Đồng nghiệp trước đây, khá thân thiết, con cũng gặp rồi đó.”

“Ai ạ?”

“Chú Lương của con.”

“À à.” Đỗ Trạch nhớ ra rồi, chú Lương từng là bạn thời cấp 3 của mẹ đó mà. Nhưng anh vẫn đứng về phía ba Đỗ. “Ba sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ đuổi việc ai cả.”

“Con trung thành với ba quá ha.” Mẹ Đỗ chọt ngón tay lên gáy Đỗ Trạch, sau đó đuổi anh ra ngoài.

Ván đã đóng thuyền không thể thay đổi được nữa, mẹ Đỗ hết giận chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, hơn nữa Đỗ Trạch không cảm thấy hai vợ chồng không thể hòa thuận chỉ vì một người dưng. Buổi tối, ông Thẩm và em gái Thẩm Mẫn Chi cùng bước vào nhà, Đỗ Trạch không rảnh rỗi lập tức vào vai một đứa con ngoan. Tóc Thẩm Mẫn Chi đen bóng, sắc mặt rất tốt, gương mặt còn trang điểm, rất có tinh thần, thấy Đỗ Trạch bèn nói một câu: “Sao con vẫn như lúc trước vậy?” Mấy năm trước là gương mặt này, bây giờ cũng là gương mặt này, cứ như không lớn lên vậy.

Ba Đỗ cười cười: “Trẻ con mà, vẫn còn nhỏ.”

“Tiểu Trạch bây giờ vẫn đang thiết kế game hả?” Khi ăn cơm, Thẩm Mẫn Chi nói chuyện phiếm với Đỗ Trạch, vừa nói vừa gắp thức ăn cho cháu trai nhỏ của mình, lại nói với ba Đỗ. “Tiểu Trạch cũng đến tuổi kết hôn rồi, cô bé cô giới thiệu lần trước cho nó, nói là không vừa mắt đúng không?”

“Không không không, là con không xứng với người ta, không phải không vừa mắt ạ.” Đúng là chướng mắt đó, vậy mà chị ta còn có ý với cả Trương Trác. Hừ.

Ba Đỗ ngồi cạnh nói: “Nó còn trẻ, bây giờ muốn làm gì thì cứ làm, nhân lúc còn trẻ thì cứ xông pha.”

“Nó đã tới lúc tiếp quản công việc của con rồi, vừa hay đi ra ngoài với cô nhiều chút, quen biết nhiều người trong giới làm ăn để mở rộng quan hệ bạn bè.”

Thẩm Mẫn Chi làm bà chủ quen rồi, cảm thấy gia đình anh trai là gia đình độc đinh, gia sản của gia đình không chịu thừa kế mà cứ thích đi làm công cho người khác để bị coi thường, đúng là đang lãng phí tài nguyên tốt nhất mà. Nhưng tính Thẩm Chi Ngang rất nghệ sĩ, cháu trai cũng giống tính mình như đúc, ông vui vẻ không hết thì sao có thể để Đỗ Trạch làm chuyện nó không thích chứ.

Thật không hiểu nổi gia đình anh trai nghĩ thế nào nữa.

“Cô à, Tiểu Trạch không muốn thì thôi, bây giờ con chủ yếu chỉ đầu tư, nó thích tự do bay nhảy. Nếu cô giới thiệu một cô gái bình thường cho nó thì được, Giám đốc gì gì đó nó thấy chỉ sợ thôi.”

“Tính của nó ấy à, chẳng phải nên cần một người quản lý hay sao?”

Trong việc này, mấy người phân chia phe phái, nam một đội, nữ một đội. Ba Đỗ chiều con trai nên để cho nó tự do làm điều mình thích, còn mẹ Đỗ cảm thấy con trai yếu đuối nên cần có một người xuất sắc quản nó, vì thế cùng quan điểm với Thẩm Mẫn Chi.

Đỗ Trạch đang ăn cơm, ngay lập tứ nhìn ba Đỗ. Đỗ Kiến Bình vỗ tay anh: “Không sao, có ba ở đây.” Ông quay lại nói với mọi người. “Hình như bây giờ Tiểu Trạch đang thích ai đó rồi, nên việc tìm người yêu cho nó không cần gấp gáp.”

Thẩm mẫn Chi chầm chậm uống một ngụm canh: “Người yêu phải môn đăng hộ đối, không cần người có gia thế quá khủng làm gì, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.”

“Bà cô…” Đỗ Trạch buông đũa xuống.

“Đều là người một nhà nên bà nói với con chuyện này. Có một người giàu có đời thứ hai vì một cô gái mà tranh cãi với gia đình, tự mình tách ra làm riêng, rất có chí khí và cũng rất có tài năng. Anh ta và vợ gây dựng sự nghiệp, sau hai năm thì đạt được thành công, công ty làm ăn lớn lắm. Sau đó, bên ngoại của cô vợ có rất nhiều người, nói là tới công ty làm việc, anh chàng nhà giàu đời hai này cảm thấy họ đều là người trong nhà sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Có lần một sẽ có lần hai. Con đoán xem, chuyện gì xảy ra nào? Vào năm thứ tư, công ty phá sản, cõng thêm một số nợ khổng lồ. Bọn họ ly hôn, anh chàng nhà giàu này quay trở về gia đình, tình yêu của bọn họ đã không còn có thể được gọi là tình yêu nữa rồi, trước khi đi, bên vợ còn đòi anh ta một khoản tiền. Sau đó, người nhà anh chàng đó cứu anh ta một mạng.”

Đỗ Trạch hít vào một hơi: “Đây chỉ là số ít mà thôi, xung quanh con chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”

“Bởi vì bạn bè của con không có ai sánh được với người ta, bạn bè con toàn là những người thiết kế game, chắc là không có một ai đủ tư cách là nhà giàu đời thứ hai.”

Đỗ Trạch nói thầm trong lòng, Trương Trác với Đào Gia Vũ bây giờ có nhiều tiền lắm đó.

“Bà cô nói với con nhiều như vậy cũng là vì sợ con bị người khác lừa gạt. Kết bạn phải cẩn thận, đừng chỉ biết nghĩ đến lãng mạn trước mắt, lãng mạn nhưng đồng thời cũng phải nhìn xa hơn một chút. Nếu gặp phải một bên nhà vợ được một tấc lại tiến thêm một thước, thì ba mẹ con sẽ phải giải quyết thế nào đây? Học theo người ta khóc lóc om sòm oán giận về nhà sao?”

Ông Thẩm nghe xong, đập bàn: “Già cả rồi, em còn quản con cháu làm gì chứ? Cứ hung dữ khiến cháu trai anh sợ hãi.”

Thẩm Mẫn Chi nói: “Mọi người chỉ biết nuông chiều nó.”

Ông nội vui vẻ: “Anh chỉ có một đứa cháu trai, không chiều nó thì chiều ai?” Sau đó tự mình gặp thức ăn cho Đỗ Trạch. “Ăn nhiều một chút.”

Bữa cơm này, Đỗ Trạch ăn trong sợ hãi, vừa sợ lại vừa biết được tin tức đáng sợ nào đó. Trong lúc vô tình, anh nhìn về phía mẹ Đỗ, nhìn thấy vẻ mặt bí hiểm của mẹ thì trong lòng chợt lạnh lẽo. Thôi xong, chắc chắn mẹ anh đã nghe được tiếng lòng rồi.

Nhưng sau đó, ba Đỗ giải thích với anh, nói rằng không phải vì chuyện người yêu, mà vì chuyện đi cửa sau.

Chín giờ tối, Đỗ Trạch vào thư phòng của ba Đỗ, nói là làm việc cùng nhau, nhưng thực chất một ngón tay cũng không cử động. Ba Đỗ uống trà, bình tĩnh hỏi: “Nói đi.”

“Con ở công ty khó chịu quá, có chuyện.” Đỗ Trạch liếm môi, ngồi dịch lại gần ba một chút rồi lại một chút. “Trong văn phòng của bọn con có… có một anh chàng thích đàn ông.”

“Người ta tỏ tình với con?” Ba Đỗ rất bình tĩnh, còn Đỗ Trạch thì rất bối rối. “Sao ba lại phản ứng như thế này?”

“Ồ, con muốn ba phản ứng thế nào? Người ta thích ai là chuyện của người ta, bình thường cư xử thế nào thì cứ cư xử như vậy thôi. Dù sao mọi người đều ăn cơm của công ty, nhận lương của công ty, đúng không nào?”

“Ba, ba không cảm thấy ghê tởm đồng tính luyến ái sao?”

Ba Đỗ buông chén trà: “Việc này có gì ghê tởm chứ? Con đừng nghĩ nhiều, đi làm phải chăm chỉ, đừng phụ công ba ở nhà làm công tác tư tưởng với mẹ.”

“Ba, người con thích, tính tình rất mạnh mẽ.”

Ba đỗ “Sấc”: “Con đi theo chân ba đó hả?”

“Không không không, anh ấy đối xử với con rất tốt, hơn nữa gia đình cũng sạch sẽ, đều là những người có bằng cấp cao. Con ở cạnh anh ấy rất thoải mái.”

Ba Đỗ tỏ vẻ ngoài dự đoán: “Con bé cũng làm ở Bắc Kinh hả?”

“Dạ, hơn nữa anh ấy có khả năng hơn con, tiền lương hơn con gấp nhiều lần.”

Ba Đỗ tính toán tiền lương của Đỗ Trạch, tiền nhà không lo nên có thể để dành kha khá tiền lương; mỗi ngày đi làm – tan ca đều đi tàu điện ngầm, cơm thì tự nấu, một năm cũng có thể để dành được mấy chục vạn. Nhưng nó nói tiền lương của người kia cao hơn của nó rất nhiều, vậy dù thế nào cũng phải là một người ở cấp bậc quản lý. Nói cấp bậc quản lý là ba Đỗ đã suy nghĩ đơn giản lắm rồi.

Không chừng đúng là Đỗ Trạch không vừa mắt Tống Quyên.

Ông cũng muốn nghĩ sâu hơn, nhưng thấy tính nết của con trai như vậy nên thôi bỏ đi.

“Sao con theo đuổi người ta?” Theo đuổi người này, đúng là không đơn giản.

Đỗ Trạch cười ngây ngô vài giây: “Thì… thì thấy hợp mắt đó. Bọn con là bạn học quen biết đã lâu, lâu ngày thì nảy sinh tình cảm. Sau đó.. sau đó cứ vậy mà ở bên nhau.”

“Ừm, bạn học thì tốt, bạn học sẽ có nền tảng tình cảm.” Ba Đỗ hiếm khi tò mò: “Khi nào thì cho ba gặp mặt? Trước tiên ba con mình đừng nói cho mẹ con biết.”

“Còn sớm mà, bọn con còn đang trong giai đoạn tìm hiểu.”

Ba Đỗ thấy con trai ngượng ngùng thì lắc đầu: “Con nói thật cho ba nghe, lúc đi học có yêu đương không?”

“Không ạ. Mẹ quản lý con nghiêm khắc như vậy, bài vở căng thẳng như vậy, làm gì có thời gian yêu đương. Với lại không có ai tỏ tình với con hết.”

Đỗ Kiến Bình cân nhắc, suy xét, chắc ông nên để Đỗ Trạch đi mua vé số thử xem vận may. “Con trai à.”

“A, ba làm gì đó?” Đỗ Trạch nghiêng đầu qua, ai dè ba Đỗ vỗ bồm bộp vào vai anh, cười ha hả nói: “Con trai của ba được lắm, vậy mà tóm được cô bạn gái giỏi như vậy.”

“…” Không, ba đừng vui mừng quá sớm.
Bình Luận (0)
Comment