Yêu Phải Tình Địch

Chương 170


Sự thật chứng minh, lời cảnh cáo của Trì Sính lại mất hiệu lực với Ngô Sở Úy.
Sau khi Ngô Sở Úy về công ty, vẫn tiếp tục luyện kim thép xuyên kính của y, gần như si mê đến mức quên ăn quên ngủ.

Trừ những công việc bắt buộc y phải làm, những thứ khác đều để cho cấp dưới làm, y chỉ một lòng luyện tuyệt học này.

Sau khi Khương Tiểu Soái mai phục N ngày, cuối cùng cũng lộ mặt.
Hắn vừa bước xuống xe, đã hứng lấy vô số ánh mắt chú ý, trên đường từ cửa công ty lên lầu hai, gần như là tỉ lệ trăm phầm trăm quay đầu nhìn.

Chẳng qua sư phụ chính là sư phụ, trong vô số ánh mắt truy đuổi như thế, vẫn có thể giữ bình tĩnh, giữ gương mặt phong độ thu hút đi đến trước cửa phòng làm việc của Ngô Sở Úy.
Cốc cốc cốc!
Gõ cửa ba lần.
Bên trong cũng vang lên ba tiếng đáp bốp bốp bốp.
Khương Tiểu Soái dại ra, trực tiếp đẩy cửa vào.
Ngay lập tức bị trận thế trước mặt dọa nhảy dựng.
Trên tường treo đầy bong bóng, có cái vừa thổi, còn có cái đã nổ, hộp kim thép ném lung tung, kim thép sáng chói thì đâu đâu cũng thấy.
Ngô Sở Úy đang thỏa thích vẩy cổ tay với một tấm bìa giấy, hiện tại y không mong có thể xuyên qua lớp kính, chỉ cần có thể xuyên qua tấm bìa giấy này đâm vỡ bong bóng là được.
“Tôi nói này… cậu đang làm gì đó hả?”
Nghe tiếng Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy hưng phấn quay đầu qua, vừa thấy người trước mắt liền kinh ngạc.
Tạo hình của Khương Tiểu Soái cực bạo, cặp kính retro gọng đen khung tròn, tóc xoăn màu vàng, phối thêm âu phục ba lớp và giày da kiểu vận động, quả thật chói mù mắt Ngô Sở Úy.
“Má tôi, anh đang làm gì hả?”
Ngô Sở Úy kéo Khương Tiểu Soái qua, xoay hắn vài vòng tại chỗ, quan sát từ nhiều góc độ.
“Câu rùa vàng đó!” Khương Tiểu Soái vui vẻ nói.
Ngô Sở Úy túm lấy nhúm tóc quăn của hắn, nói: “Câu rùa vàng làm gì?”
“Chơi.” Khương Tiểu Soái nói: “Bây giờ tất cả mọi người trong phòng khám đã giúp tôi trông coi rồi, tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế, không câu rùa vàng thì làm gì chứ? Mấy hôm trước tôi nhìn trúng nhóc đáng yêu ở quán bar, vừa mười sáu, làn da đó rất mịn, có thể vắt ra nước luôn ấy.”

Ngô Sở Úy cười gằn: “Tôi nghĩ mặt anh cũng có thể vắt ra nước đó, Quách tử phải vắt máu trên mặt anh luôn.”
“Đâu có!” Khương Tiểu Soái không đau không ngứa, “Người ta không có hơi sức đó, tình yêu tay ba đã đủ cho anh ta bận rộn rồi.
Ngô Sở Úy trầm mặc không nói.
Khương Tiểu Soái phát hiện, trước kia hắn nói với Ngô Sở Úy về chuyện của Quách Thành Vũ và Trì Sính, Ngô Sở Úy luôn phỉ nhổ hắn.

Hôm nay nhắc đến chuyện này, Ngô Sở Úy lại bày thái độ không có lời nào để nói.
Lẽ nào y cuối cùng cũng thừa nhận cách nói này rồi sao?
“Này, không lẽ cậu cũng nhìn ra được dấu vết gì sao?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy ngoắc ngoắc tay, bảo Khương Tiểu Soái cùng mình ngồi trước máy tính, bỏ đĩa vào, chiếu lại đoạn video ngày hôm đó cho Khương Tiểu Soái xem.
“Tôi không nhìn thấy trong này có Quách Thành Vũ!” Khương Tiểu Soái khó hiểu.
Ngô Sở Úy liên tục tua đến phần cuối, cho Khương Tiểu Soái nghe đoạn cuối của video
Khương Tiểu Soái nghe xong cũng biến sắc.
“Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi.” Khương Tiểu Soái vỗ mạnh lên bàn: “Hai người này quả nhiên có gian tình.”
Ngô Sở Úy lại kể cho Khương Tiểu Soái về những đoạn mà y đã xem, sư đồ hai người ném bỏ nhân tố cá nhân, nằm sấp trên bàn bắt đầu khách quan phân tích chuyện này.
“Tôi cảm thấy khả năng Trì Sính thích Quách Thành Vũ khá cao…” Ngô Sở Úy nói, “Từ những đoạn video này, tôi không cảm thấy được Quách tử có suy nghĩ gì đặc biệt với Trì Sính.

Nếu anh thích anh em của anh, anh có thể bình thản ung dung quay chụp cảnh ân ái của người đó với người khác không?”
“Chuyện này nếu là Quách tử thì rất có khả năng.” Khương Tiểu Soái lầm bầm: “Người này quá tà ác, chuyện gì cũng làm ra được.”
Ngô Sở Úy khinh thường ngôn luận của Khương Tiểu Soái: “Anh mới tiếp xúc thân mật với anh ta vài lần, đủ hiểu anh ta sao? Còn chưa từng ngủ chung một chăn, anh có quyền gì phát ngôn?”
“Ai nói hai chúng tôi chưa từng ngủ chung một chăn?” Khương Tiểu Soái phẫn hận.
Ngô Sở Úy lập tức sáp lại truy hỏi: “Ngủ lúc nào hả? Thứ đó của Quách tử tốt không? Hai người một lần làm mấy hiệp?...”
Ánh mắt Khương Tiểu Soái âm u: “Vấn đề này lát nữa thảo luận, chúng ta nói chính sự trước.”
“Đừng mà!” Ngô Sở Úy nôn nóng cấp bách: “Tôi muốn nghe mà! Chuyện lớn như vậy anh cũng…”
“Uông Thạc!”
Hai chữ, lập tức dập tắt nhiệt tình hóng chuyện của Ngô Sở Úy.

Khương Tiểu Soái tiếp tục: “Tôi cảm thấy lúc trước Uông Thạc và Trì Sính chia tay, chắc chắn không thoát khỏi can hệ với Quách Thành Vũ.

Có lẽ là do Quách Thành Vũ cố ý ngủ với Uông Thạc, để Trì Sính chia tay Uông Thạc.

Hoặc là chính Uông Thạc chế tạo ra chuyện hiểu lầm này, để Trì Sính và Quách Thành Vũ trở mặt, đây là hai khả năng.”
Ngô Sở Úy lập tức ra kết luận: “Chắc chắn là cái sau.”
“Nói miệng không bằng cớ!” Khương Tiểu Soái thở dài: “Cậu cũng chỉ căn cứ theo đoạn video để phán đoán, không có chứng cứ xác định.

Cho dù cậu có lý do đầy đủ, nhưng bản thân Uông Thạc không thừa nhận thì cũng hết cách thôi! Lỡ đâu hồi xưa người ta vì bị kích thích, nhất thời xúc động mới ngủ với Quách tử thì sao?”
“Bây giờ truy xét nguyên nhân không ý nghĩa nữa.” Ánh mắt Ngô Sở Úy trở nên sắc bén: “Tôi chỉ quan tâm kết quả.”
“Cậu cảm thấy ra sao?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy nói rất chắn chắn: “Không ngủ.”
“Cho nên sao?” Khương Tiểu Soái lại hỏi.
Mắt Ngô Sở Úy lấp lóe: “Cho nên tôi phải điều tra chân tướng của chuyện này, trả sự trong sạch lại cho Quách tử.”
“Cậu đừng quên.” Khương Tiểu Soái thận trọng nhắc nhở: “Cậu trả sự trong sạch cho Quách tử, cũng đồng nghĩa với hiểu lầm giữa Uông Thạc và Trì Sính sẽ bị xóa bỏ.”
“Tôi biết.” Ngô Sở Úy không đổi sắc: “Tôi chính là muốn rửa sạch cho Uông Thạc, sau khi xem những đoạn video đó, tôi phát hiện tình cảm của Uông Thạc dành cho Trì Sính rất sâu, anh ta không thể làm ra chuyện phản bội Trì Sính.”
“Uông Thạc không phải dạng lương thiện.” Khương Tiểu Soái nói: “Cậu có từng nghe câu chuyện về người nông dân và con rắn chưa? Uông Thạc chính là con rắn đó, cậu đối tốt với anh ta, anh ta không chỉ không cảm ân cậu, mà rất có thể sẽ cắn ngược lại cậu.”
Ngô Sở Úy thờ ơ nói: “Tôi sẽ không để anh ta cắn khơi khơi như vậy.”
Khương Tiểu Soái không còn gì để nói.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, ngay lúc không khí có chút nặng nề, đột nhiên một quả bóng nổ.
Lực chú ý của Khương Tiểu Soái lập tức dời chỗ.
“Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy? Luyện chích bong bóng? Sau này khi dạo hội chùa sẽ chích thưởng?”
Ngô Sở Úy nhếch môi: “Sao anh lại nghĩ tôi có truy cầu như thế chứ?”

Khương Tiểu Soái bật cười: “Vậy cậu dùng làm gì hả?”
Ngô Sở Úy kể lại chuyện hôm đó gặp thần tượng, và cả những gì đã thấy cho Khương Tiểu Soái, trong lời kể thỉnh thoảng lộ ra sự ngưỡng mộ nồng đậm dành cho Uông Trẫm.

Khương Tiểu Soái nhẹ ho: “Cậu đang nói về người sao? Sao tôi nghe giống như nói về người sắt vậy?”
“Nói sao đây nhỉ?” Ngô Sở Úy không thèm nghe, “Nếu anh nhìn thấy anh ta, sẽ không nghi ngờ độ chân thật trong lời tôi.

Anh không biết anh ta khốc cỡ nào đâu.

Ôi… không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, chỉ mỗi nghĩ thôi, tôi đã có xúc động muốn về lò tạo lại, đầu thai lần nữa.”
Khương Tiểu Soái chọt chọt ngực Ngô Sở Úy, hỏi: “Động tâm rồi.”
Ngô Sở Úy gục lên bàn nói: “Không chắc.”
“Không phải cậu làm thật chứ?”
Ngô Sở Úy chỉ cười không nói.
“Tôi nói này, cậu đừng giả ngốc nữa, nếu để Trì Sính biết, cậu sẽ hối hận đó!”
“Có lẽ trước khi tôi hối hận, anh ta đã không cần tôi nữa rồi.” Ngô Sở Úy dùng kim thép đâm lỗ chằng chịt lên bàn, nói tiếp: “Tôi chỉ đang cho anh ta bậc thang bước xuống, tránh cho đến lúc đó anh ta không tìm được lý do nào để đá tôi.”
Khương Tiểu Soái nổi lên chút đau lòng.
“Tôi cảm thấy tình cảm Trì Sính dành cho cậu không mấy khả năng là giả, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ lần cậu bị rắn cắn, những lời Trì Sính nói với cậu, lúc đó rất có cảm xúc.”
“Vốn cũng không phải là giả.” Ngô Sở Úy nói: “Những lời anh ta nói với tôi có thể đả động anh, những lời đó nói với người khác đồng dạng cũng có thể đả động tôi.

Anh ta đối với ai cũng không phải giả, rốt cuộc đâu mới là thật, chỉ có trong lòng anh ta hiểu rõ nhất.”

Khương Tiểu Soái đi chưa bao lâu, Trì Sính đã đến công ty của Ngô Sở Úy.
Lúc này Ngô Sở Úy vẫn còn ở phòng làm việc chích bong bóng, tiếng nổ bốp bốp truyền thẳng xuống lầu.
Thư ký đang từ lầu hai bước xuống, thấy Trì Sính liền lên tiếng chào.
Trì Sính gọi cô lại: “Tổng giám đốc của các người đâu?”
“Đang ở trong phòng làm việc.”
“Làm gì vậy?” Trì Sính hỏi.
Thư ký muốn nói lại thôi, vì Ngô Sở Úy đã dặn dò cô trước, nếu Trì Sính hỏi đến, nhất định không thể nhắc tới chuyện y luyện cách dùng kim thép xuyên lớp kính.
Trì Sính đã đoán được tám chín phần, bèn đi thẳng lên lầu.

Lúc này có một bóng người nhanh hơn chạy vụt qua cạnh hắn, chạy thẳng đến phòng làm việc của Ngô Sở Úy.
Trì Sính bước vội tới, túm cổ kẻ muốn báo tin, ném sang lối cầu thang.
Sau đó, yên lặng mở cửa phòng làm việc.
Ngô Sở Úy đang luyện rất nhập thần, mắt nhìn chằm chằm vào quả bong bóng, hoàn toàn không phát hiện ra người phía sau.
Trì Sính trực tiếp bứt đứt cà vạt, tay giữ sau cổ Ngô Sở Úy, dùng cà vạt bịt mắt y.

Lại lột lớp phủ sô pha màu đen xuống, bỏ Ngô Sở Úy vào trong, lấy dây nịt siết lại, vác lên vai đi ra ngoài.
Cả quá trình không đến ba phút.
Không ai biết Trì Sính đóng gói Ngô Sở Úy cướp đi, đều cho rằng Trì đại thiếu đích thân đến vác hàng này.
Trì Sính ném Ngô Sở Úy vào xe, Ngô Sở Úy lúc này mới phản ứng lại kêu lớn.
“Anh… anh là ai hả? Anh muốn bắt cóc tôi?”
Trì Sính không nói gì, sầm mặt khởi động xe.
Ngô Sở Úy nghe tiếng nổ máy, trong lòng càng hoảng.
“Tôi cho anh biết nha, ‘sĩ khả sát bất khả nhục’, nhưng anh không thể động đến tiền trong công ty tôi.

Bắt chẹt nguồn vốn của công ty tôi, không có cửa đâu!”
Trì Sính thật muốn một đao mổ cái con thiết công kê thà rằng bị gian cũng không muốn bị nhổ lông này.
Yên tĩnh một lát, Ngô Sở Úy lại mở miệng.
“Anh hai, sao tôi nghe tiếng thở dốc của anh hơi quen tai vậy nhỉ?”
Trì Sính bảo trì trầm mặc.
Ngô Sở Úy lại hỏi dò: “Anh hai, anh có phải là người nhà lão Trì không?”
Trì Sính vẫn không nói gì.
“Không phải à…” Ngô Sở Úy lại hỏi: “Vậy anh họ gì?”
Trì Sính cuối cùng cũng mở miệng:
“Đồ.”
Còn có họ này? Ngô Sở Úy lại hỏi: “Vậy anh tên gì?”
“Tể.”.

Bình Luận (0)
Comment